Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 50: Hắn, phi mĩ(1) thiên hạ




(1) Phi mĩ: có nghĩa là “đổ rạp”, “tan tác”, thường dùng để miêu tả khí thế tấn công không gì ngăn cản được, khiến cho cỏ cây quân địch đều đổ rạp tan tác dưới chân. Do đó nhan đề của chương này có thể hiểu là cả thiên hạ đều quỳ gối dưới chân hắn.

Tu Qua kinh hãi thét lên một tiếng: “Phá ấn rồi!”

Liễu Triêu Hoa sửng sốt, Tu Qua đã chạy như bay đến trước mặt nàng, dùng miệng ngoạm lấy cổ áo nàng sau đó nhanh chóng bay ra ngoài. Tiếng sụp đổ ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, Liễu Triêu Hoa trơ mắt nhìn hang động mình vừa mới ngồi lúc nãy rầm một tiếng thật lớn liền hóa thành hư vô. Bụi khói mờ mịt che khuất tầm mắt, Tu Qua dang rộng hai cánh bay thẳng lên bầu trời. Dưới sự giúp đỡ của Tu Qua, Liễu Triêu Hoa khó nhọc ngồi lên người nó, nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cả một dãy núi trùng điệp cứ thế sụp đổ mất một nửa. Bụi mù dày đặc khiến người ta không thở nổi, nhanh chóng che khuất toàn bộ phần núi non còn lại, đồng thời chậm rãi lan tràn khắp bốn phía.

Tu Qua mang theo Liễu Triêu Hoa bay lên cao hơn, đến một độ cao an toàn, nó tao nhã lượn vòng quanh chỗ có đám bụi mù dày đặc kia. Chỉ sau một khắc, Liễu Triêu Hoa liền cảm thấy từ phía dưới truyền đến sự dao động của những nguồn linh lực khác nhau. Trong đám khói bụi dày đặc thỉnh thoảng lại xuất hiện những tia sáng bén nhọn mang theo sát khí hừng hực.

Dưới đất phát ra đủ loại âm thanh giao chiến kịch liệt, Tu Qua trầm giọng nói: “Bắt đầu rồi.”

Trong lòng Liễu Triêu Hoa rơi lộp bộp một tiếng, nàng lo lắng không biết Liễu Triêu Dương có ở trong đó hay không. Tỷ tỷ thường ngày thông minh lanh lợi, hẳn là sẽ không bị cuốn vào những tình huống như thế này mới đúng.

“Những người đó bắt đầu đánh nhau với yêu vương sao?” Liễu Triêu Hoa nhìn xuống phía dưới hỏi.

Tu Qua vểnh vểnh mấy cái tai lên: “Muốn giết hắn, cũng chỉ có cơ hội này mà thôi. Yêu vương bị phong ấn một ngàn năm, khi phá ấn thoát ra chính là lúc hắn yếu nhất. Bây giờ mà không hạ sát thủ, sau này sẽ không có cơ hội nữa.”

Liễu Triêu Hoa không để ý đến việc Tu Qua dùng ánh mắt không rõ ý tứ len lén liếc về phía mình, nàng chỉ vào một vầng kim quang sáng rực nãy giờ vẫn bất động trong đám bụi mù dày đặc kia hỏi nó: “Cái đó có phải là yêu vương hay không?”

Tu Qua gật đầu, bay vờn quanh vầng kim quang kia hai vòng, cười hắc hắc hai tiếng: “Quả nhiên không hổ là yêu vương, bị phong ấn cả ngàn năm mà vẫn mạnh như vậy.”

Thị lực của Liễu Triêu Hoa không tốt bằng Tu Qua, nàng chỉ có thể mở miệng hỏi nó: “Là như thế nào?”

“Tứ đại hộ pháp và tam đại mãnh tướng bên phía Kim hải Giao Long hôm nay tới năm người, tán tiên(2)Thanh Tư Tử, Hỏa Liên tiên tử, Pháp Điên đạo sĩ của Bạch Vân Sơn cũng tới!” trong lời nói của Tu Qua mang theo kinh ngạc xen lẫn một chút hả hê làm cho Liễu Triêu Hoa cảm thấy nó dường như có thù oán gì với yêu vương. Nàng chưa từng nghe danh của Kim hải Giao Long, còn những người của chính đạo như Thanh Tư Tử, Hỏa Liên tiên tử, Pháp Điên đạo sĩ thì có từng nghe thoáng qua, toàn là những nhân vật sắp phi thăng thành tiên trong truyền thuyết. Hôm nay bọn họ đều đến đông đủ, xem ra việc yêu vương xuất thế thật sự khiến cho bọn họ vô cùng bất an.

(2) Tán tiên: trong tiểu thuyết hiện đại, đặc biệt là tiểu thuyết tu tiên, “tán tiên” dùng để chỉ những người tu tiên không vượt qua được thiên kiếp mà mất đi thân thể tu chân giả, họ sử dụng những vật phẩm đặc biệt có linh khí, từ Nguyên Anh kỳ tu luyện thành tiên nhân, nhưng bởi vì không vượt qua thiên kiếp nên vẫn phải ở lại hạ giới. Tuy họ có thực lực hơn hẳn phần lớn tu chân giả khác, hơn nữa cũng sử dụng tiên khí để tu luyện, nhưng do ở hạ giới tiên khí khan hiếm, dẫn đến việc khó tăng được tu vi. Chỉ sau một khoảng thời gian nhất định lại độ qua thiên kiếp, nhiều lần như vậy mới phi thăng thành tiên.

“Chỉ có những người này thôi à?” Bởi vì phần lớn diện tích núi non bị sụp đổ nên khói bụi bên dưới cuồn cuộn dày đặc chưa tản đi được, hơn nữa lại do giao chiến kịch liệt mà bụi mù càng thêm nồng nặc, từ góc độ của Liễu Triêu Hoa chỉ có thể nhìn thấy sát chiêu vung lên đầy trời mang theo hàn quang lẫm liệt. Tiếng nổ ầm ầm vẫn chưa ngừng lại, ngoài ra còn có tiếng gào rống của nhiều loại yêu quái khác nhau, nếu có thính lực tốt còn có thể phân biệt được trong âm thanh hỗn tạp này có những tiếng kêu thảm thiết của người hoặc của yêu quái, tóm lại là loạn không thể tả.

Bởi vì trong lòng Liễu Triêu Hoa lo lắng cho Liễu Triêu Dương, nên nàng rất hi vọng trận đánh này có thể kết thúc nhanh một chút: “Còn phải đánh bao lâu nữa?”

Tu Qua lắc lắc đầu, bỗng nhiên nó vỗ cánh nhanh chóng phi thẳng lên cao, tránh khỏi một tia sáng tím nguy hiểm phóng lên từ mặt đất, nó bay đến một chỗ xa hơn đến khi cảm thấy đã ở nơi an toàn mới nói: “Không rõ nữa, cũng có thể là trong một hai ngày mà có khi là mười ngày nửa tháng cũng có. Lần này người và yêu kéo đến đây cũng nhiều, ta đoán chừng, dựa vào thực lực của yêu vương đại khái cũng mất ba bốn ngày.”

Liễu Triêu Hoa thầm hít một hơi, nàng vừa lo lắng cho Liễu Triêu Dương đồng thời cũng suy đoán không biết sau khi yêu vương này xuất thế, thiên hạ sẽ biến đổi như thế nào. Chẳng qua lo lắng cũng chỉ là lo lắng, nàng hiểu rõ thực lực của mình cho nên không hề có ý niệm không biết tự lượng sức mà thay thiên hạ trừ yêu. Người hoặc yêu quái tu vi cao hơn nàng nhiều không kể xiết, với một ít tu vi và năng lực yếu kém như nàng mà muốn đối kháng với một yêu vương khiến cho Kim hải Giao Long phải phái ra ba đại hộ pháp và hai mãnh tướng thì quả thực chính là lấy trứng chọi đá.

Nhưng Liễu Triêu Hoa là Liễu Triêu Hoa, còn Liễu Triêu Dương có thể bây giờ đã không giống với lúc trước, tỷ tỷ từ nhỏ đã luôn nóng nảy, nói không chừng sẽ vì xúc động mà gây chuyện.

Liễu Triêu Hoa và Tu Qua bay trên trời gần hai ngày, tới ban đêm ngày thứ ba, tất cả tiếng ồn cuối cùng cũng biến mất, đám bụi mù dày đặc liên tiếp mấy ngày không tản đi được bị một thuật pháp gọi gió thổi tan. Từ mặt đất nhìn lên, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy rõ vầng trăng sáng và những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đêm.

Liễu Triêu Hoa gần ba ngày không chợp mắt, bởi vì lo lắng cho Liễu Triêu Dương cho nên lúc này nàng cũng không cảm thấy mỏi mệt. Nàng và Tu Qua chậm rãi giảm độ cao, nó bỗng nhiên nói: “Liễu Triêu Dương đến rồi!”

Trong lòng Liễu Triêu Hoa rơi lộp bộp một tiếng, thần kinh nàng thoáng chốc căng thẳng, dường như lúc này chỉ cần một việc nhỏ ngoài ý muốn xảy ra cũng có thể làm cho thần kinh đang căng lên như dây đàn của nàng đứt đoạn, Liễu Triêu Hoa lo lắng nói với Tu Qua: “Nhanh lên!”

Tu Qua nghe vậy, thu hồi đôi cánh màu đen lại, cúi đầu cấp tốc lao xuống mặt đất.

Trên đỉnh núi, một nam nhân dáng người thon dài, mặc áo bào rộng màu đen, vẻ mặt an bình đang ngồi ở đó. Đôi chân thon dài của hắn tùy ý buông lơi vắt lên đỉnh đầu một con yêu xà đã chết. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mái tóc màu đỏ sẫm phát sáng nhẹ nhàng tung bay trong gió, ánh trăng màu bạc sáng tỏ chiếu xuống người hắn, càng làm cho cả người hắn toát lên vẻ an tĩnh, dường như đối lập với quang cảnh chung quanh.

Người nọ nhìn trời, dung nhan tuấn tú của hắn cũng không giống vẻ mị hoặc của yêu loại bình thường, mà khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy rất thư thái. Đường nét cằm dưới uốn lượn theo một độ cong duyên dáng, đôi môi ôn nhuận, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của hắn có chút ánh sáng lưu động làm cho người ta nhìn không thấy đáy, ngược lại nếu không cẩn thận mà nhìn vào có thể sẽ bị đắm chìm trong đó. Hắn lúc này cũng không phải bình yên vô sự, sau lưng và trên cánh tay đều có những vết thương dữ tợn, máu tươi không ngừng tuôn ra, mà hắn dường như cũng không có cảm giác gì, ngay cả chân mày cũng không nhăn lấy một chút.

Liễu Triêu Hoa từ trên cao lao xuống cũng không thể nhìn thấy người ngồi trên đỉnh núi, nàng chỉ nhìn thấy Liễu Triêu Dương đứng ở một chỗ phía trước cách nàng khoảng trăm thước đang cởi ra chiếc áo khoác bằng da cẩu. Liễu Triêu Dương có chút ấp úng mở miệng: “Sa La yêu vương, xin hỏi, có phải Chiêu Hồn Đăng đang ở chỗ ngài hay không?”

Tiếng nói ấp a ấp úng không to không nhỏ, vừa lúc để Liễu Triêu Hoa nghe được. Hai dải lụa trắng mỏng manh từ trong tay áo rộng rãi phiêu dật của nàng nhanh chóng bắn ra, trói chặt lấy Liễu Triêu Dương lúc này đang đứng trước mặt Sa La.

Một trận gió núi rít gào thổi qua, mái tóc màu đỏ thẫm của Sa La ở trong đêm tối duyên dáng bay lượn. Xung quanh hắn rải rác những đống thi thể không rõ hình dạng, máu tươi đỏ lòm chói mắt lan tràn, khắp nơi đều là xác chết của yêu quái hoặc tu chân giả. Trước cảnh tượng không khác gì tu la địa ngục này, dù là ai cũng sẽ có phản ứng, mà hắn dường như hoàn toàn không nhìn thấy gì, tựa hồ như hết thảy xung quanh chẳng là chỉ là những hạt bụi lơ lửng trước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay áo sẽ biến mất không thấy bóng dáng.

Yên lặng ngồi giữa tu la địa ngục, khí thế sừng sững thản nhiên bất động trong gió, bễ nghễ thiên hạ, ngạo nghễ phong tư, trong thiên địa này chỉ có hắn mà thôi.

Chỉ có hắn, Sa La.