Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 26: Trừng mắt tất báo




Dịch giả: Tiểu Băng

Ức vạn năm qua đi, Tử Tiêu cung hầu như không có gì biến đổi, không có tích lũy trần ai, cũng không hề có dấu hiệu mục nát, hai hàng nến dài tuyên cổ bất diệt, không ngừng chiếu sáng u ám, điểm khác biệt duy nhất là không khí càng thêm chết chóc, đã ngàn vạn năm không hề có sinh linh nào đặt chân tới nơi này.

“Thật sự là không tìm ra được một tí dấu vết nào của Đạo Tôn.” Mạnh Kỳ nhìn quanh, vẻ mặt bình thản, mắt đầy cảm khái, “E là chỉ có thể tìm kiếm dấu vết để lại từ trên Thiên Đạo quái vật, hèn gì các Bỉ Ngạn giả đều phán đoán cần phải tới kỷ nguyên chung kết, mọi sản phẩm làm giảm cầu không hoàn toàn bị hôi phi yên diệt, Đạo Tôn và Phật Tổ mới có thể siêu thoát trọn vẹn, ngay cả bản kỷ nguyên này trở thành mạt kiếp, không có tương lai, đều là kết quả do hai vị Đạo Quả âm thầm ảnh hưởng.”

Cố Tiểu Tang cười nhẹ: “Trời luôn lưu một đường sinh cơ, cho nên Đạo Tôn mới bố trí Đại Đạo chi thụ, để gieo lấy hi vọng sau khi kỉ nguyên hoàn toàn tan biến. Còn Phật Tổ để lại cái gì?”

Mạnh Kỳ nhoẻn cười, trêu ghẹo: “Tới cảnh giới Đạo Quả, không thể biết không thể luận, vừa nói là sai, vừa đoán cũng là sai, coi chừng phán đoán vừa rồi của nàng cũng là sai đó. Còn về Phật Tổ hả, vi phu từng theo bố trí của A Nan, lấy được một ngọn thanh đăng mà y để lại, tuy là phẩm giai không cao, nhưng Phật Tổ có nói, nếu chưa tới lúc Phật môn suy thoái, quần ma loạn vũ, ngọn đèn này sẽ chiếu sáng mạt pháp, chỉ dẫn chân tàng. Hiện giờ Tây phương nhị thánh đều vẫn còn, đều là cổ xưa giả, Phật môn chưa hề có dấu hiệu suy thoái, hai chữ mạt pháp e là ý chỉ kỷ nguyên chung kết, sau này tuy sẽ gặp phải tan biến, nhưng ta vẫn còn mối duyên rất mạnh với Phật môn, còn lấy được Như Lai thần chưởng tổng cương, cho nên sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không ta không thể nào đoán ra được.”

Cố Tiểu Tang như cười như không nhìn hắn: “Cho nên ‘Chân Định Như Lai’ chỉ là chuyện sớm hay muộn?”

“Theo lý là như thế.” Mạnh Kỳ quét mắt nhìn chung quanh, xem kỹ từng ngóc ngách của Tử Tiêu cung để tìm dấu vết. Cố Tiểu Tang đăm chiêu, “Phật Tổ đã có cải tiến phương pháp siêu thoát của Đạo Tôn, tuy về mặt bản chất không hề thay đổi, nhưng có khuynh hướng gánh vác đạo thống Đại Thừa và pháp thân Bì Lô Già Na Phật của Phật môn hơn. Đường Tam Tạng, Chiên Đàn Công Đức Phật, Vô Thượng Chân Phật, Kim Thiền giáp xác và Hoàng lão quân, Đông Hoàng Thái Nhất, Thiên Đạo quái vật vân vân đều có những điểm khác nhau rất nhỏ.”

Lời nói “Duy nhất chi phật” của Vô Thượng Chân Phật tuy là cực đoan đáng sợ, nhưng trong kinh của Phật môn vẫn có thể tìm ra căn cứ. Phật Tổ dạy “Tất cả chư Phật, cùng một Pháp Thân”, tam giới thập phương, tất cả Phật Đà Kim Thân đều chỉ là những biểu hiện khác nhau của một Thanh Tịnh Pháp Thân duy nhất. Thanh Tịnh Pháp Thân duy nhất đó được gọi là Bì Lô Già Na Phật. Đương nhiên, trước khi Vô Thượng Chân Phật xuất thế, Bì Lô Già Na Phật đã gần như đã hoàn toàn phù hợp với tên gọi của mình, chính là giống ý câu “Cường kí viết đạo” ở trong Đạo môn, chính là nguồn gốc của tất cả, cho nên lời dạy của Phật Tổ còn có thể lý giải thành “tất cả chư Phật, cùng một căn nguyên, đều là cầu đạo, thành tựu ‘Bì Lô Già Na Phật’ “.

Nhưng Vô Thượng Chân Phật vừa xuất thế, liền tự xưng mình chính là Bì Lô Già Na Phật, là chân phật duy nhất, là “Đạo” thật sự biến thành, đối với Chư Phật Bồ Tát, mọi chuyện lúc này chính là bắt đầu trở nên kinh khủng, dùng tích Diệp Công thích rồng trong trường hợp này không chuẩn xác lắm, nhưng cũng miễn cưỡng miêu tả được một hai.

(Tích Diệp Công thích rồng: Thuở ấy có một người tên là Diệp Công, nổi tiếng về chuyện thích Rồng.

Mũ, áo, quần, thắt lưng của ông ta đều thêu Rồng. Trong nhà, mọi thứ đều chạm Rồng, khắc Rồng. Cột nhà, tường nhà, trần nhà đều đắp Rồng, chạm Rồng. Ấm chén uống rượu, uống trà của ông đều khắc Rồng. Cái gối của ông ta, thứ thì thêu Rồng, thứ thì chạm Rồng. Có đủ thứ Rồng: Rồng bay, Rồng lượn, Rồng phun mây, Rồng lấy nước, Rồng nhả ngọc, Rồng phun châu vv..

Tiếng tăm Diệp Công thích Rồng không chỉ lan truyền khắp kinh kỳ, kẻ chợ mà còn rung động tới chín tầng mây, thấu tới cõi Trời. Rồng thật ở trên trời nghe tiếng rất lấy làm cảm động. Thế là Rồng đã cưỡi gió mây, bay xuống cõi trần, tìm tới nhà Diệp Công, gây ra cảnh mưa to, gió lớn, sấm sét đùng đùng, chớp lóe trời đất. Rồng thò đầu qua cửa sổ, còn cái đuôi dài vắt trên mái nhà, nóc nhà. Miệng Rồng thở phù phù làm cho ngôi nhà Diệp Công rung chuyển. Cặp mắt Rồng đỏ rực như hai hòn than khổng lồ.

Diệp Công nép vào cánh cửa nhìn Rồng. Mặt ông ta trắng nhợt ra, toàn thân run lên cầm cập, co dúm lại, vô cùng hãi hùng khiếp sợ. Rồi ông tung cửa bỏ chạy trong cảnh mưa gió ào ào, sấm sét ầm ầm.

Rồng bay lên cười, cười ngặt nghẽo. Cái đuôi Rồng cứ đập lên đập xuống. Lúc bấy giờ Rồng thật mới rõ là Diệp Công thích Rồng không phải là Rồng thật mà thứ có dáng như Rồng, có màu sắc như Rồng!

Rồng vừa bay về trời vừa trầm ngâm suy nghĩ, thương hại cho tay Diệp Công nọ.)


Hai phu thê đang nói chuyện, ở trong Tử Tiêu cung, chợt có cuồng phong nổi lên, những lớp cửa thi nhau mở ra, những món đồ thi nhau bị cuốn ra, rơi xuống trước mặt Mạnh Kỳ, số lượng không nhiều, cái nào cũng ảm đạm, không còn ánh sáng!

Cẩn thận xem kỹ, hai người phát hiện có một tấm bia đá có dính khí tức của âm thổ Minh phủ; có trung ương Mậu Kỷ chi thổ có khí tức nhân thần quỷ yêu tiên ma xen lẫn, cũng chính là nơi ban sơ Đại Đại Đạo chi thụ cắm rễ; những thanh mâu đá, kiếm đá tỏa ra cảm giác man hoang, hình như dùng để luyện chế tuyệt thế chi vật; ngoài ra, còn có một hồ lô đan dược, có một viên đan dược mang tới cảm giác gần bằng Đại La.

“Nơi Đạo Tôn ở vẫn còn sót lại mấy món.” Mạnh Kỳ cảm thán, so với Tử Tiêu cung, Ngọc Hư cung vì đã bị mở ra nhiều lần, nên vật trân quý chẳng còn lại bao nhiêu, tuy rằng hắn cũng có thể lấy từ trong chư thiên vạn giới trong cơ thể mình ra những món đồ mô phỏng theo các kỷ nguyên các thời đại, thao túng tốc độ trôi qua của thời gian, gần như là dùng hư không tạo vật tạo ra đủ thứ bảo vật, tự cấp cho mình dùng, nhưng làm như thế quá là phiền toái, phải vượt ra khỏi Chân Thật giới mới có thể thành hình.

Cố Tiểu Tang bật cười: “Chân Võ vẫn lạc, những vật này đều thành vật vô chủ, coi như làm quà lễ chúc mừng phu thê chúng ta thành hôn đi.”

Mạnh Kỳ gật đầu, mỉm cười: “Vi phu hôm nay xem như mới hoàn toàn hiểu vì sao Ma Phật phải muốn xác định thật rõ tung tích của Chân Võ đại đế. Một là vì Chân Võ là đồng tử của Đạo Tôn, chuyện liên quan tới Đông Hoàng Thái Nhất, Thiên Đạo quái vật, Phù Tang cổ thụ, Đại Đạo chi thụ và Thanh Đế, nếu không cẩn thận sẽ bị Chân Võ làm lộ ra thông tin quan trọng; thứ hai, Chân Võ biết được tung tích của Tử Tiêu cung, nếu trước khi địa cầu bị lộ ra tìm ra được nơi này, vậy thì sẽ rất bất lợi với bí mật che giấu “ta khác” ở đây của Ma Phật.”

Cố Tiểu Tang cười tủm tỉm cất hết bảo vật đi, cùng Mạnh Kỳ rời khỏi Tử Tiêu cung, mấy thứ này dù hai người không dùng được, thì cũng có thể ban cho môn hạ của Ngọc Hư, không cần phải nghèo túng như trước nữa.

Lúc sắp đi ra ngoài, Mạnh Kỳ khẽ mỉm cười, trịnh trọng đóng cửa lớn của Tử Tiêu cung vào, xóa sạch mọi dấu vết của hai người, ra vẻ ‘nơi này chưa từng có ai đi tới’.

Cố Tiểu Tang đoán ra ý hắn, trong mắt đầy hứng thú: “Tướng công thật đúng là trừng mắt tất báo, không có một tí khí độ Bỉ Ngạn nào!”

“Nếu khí độ của Bỉ Ngạn là trong mắt chỉ có Đại Đạo chi tranh, vậy thì thà là không có.” Mạnh Kỳ cười, thò tay ra ôm chặt lấy Cố Tiểu Tang, thân ảnh chợt lóe, trở về Côn Luân giới Ngọc Hư cung.

Hỗn Độn vô hình, không phân trên dưới, không biết thời gian, Tử Tiêu cung u u ám ám qua không biết bao lâu, trước cửa chợt có một đạo độn quang bay tới.

Thủy Tổ chuyển thế thân Đàm Bình, trên đầu có một hạt châu đã bắt đầu có vết rạn, tỏa xuống ba quang chật vật cố gắng chống đỡ sự ăn mòn của hỗn độn xung quanh. Đây là một món dị bảo thần linh chi thân của hắn sưu tập được, gọi là “Thương Thiên Bất Lão châu”, có thể dùng nó để miễn cưỡng tiến vào hỗn độn, tới một nơi đã được định trước, nhưng không thể ở lâu.

“Nhờ có di lưu của Chân Võ đại đế mới biết được nơi ở của Đạo Tôn!” Đàm Bình hớn hở, đây chính là đàn tràng của một trong hai siêu thoát giả duy nhất, hơn nữa không giống Linh sơn của Phật tổ bị gặp phải Bỉ Ngạn đại chiến, tài sản nhất định sẽ rất đáng mừng.

May mà mình có bố trí cái hậu chiêu này, nếu không dù sau này có biết được đạo tiêu, thì cũng không có cách tiến vào hỗn độn.

Đàm Bình tới gần cửa lớn, hài lòng nhận ra nơi này trông rất hoàn hảo, không hề có dấu vết bị hư hại nào.

“Quả nhiên là vậy, theo ấn tượng của Chân Võ đại đế, chỉ có ông ta mới biết vị trí của Đạo Tôn Độ Thế bảo phiệt và Tử Tiêu cung.” Đàm Bình không nén được vui sướng, vận chuyển thần thông, dưới sự bảo vệ của “Thương Thiên Bất Lão châu”, đẩy cửa đi vào.

Một hồi sau, từ trong nội điện vọng ra tiếng gầm giận dữ:

“Sao không có một cái gì hết?!”

“Đường đường là Đạo Tôn, mà trong di phủ không có cái gì hết là sao!?”

............

Trong Ngọc Hư cung.

Cố Tiểu Tang không kềm được cảm khái: “Lần đi này, thiếp thân có một số cảm ngộ về sự huyền bí khi hồi tưởng quá khứ, cần phải mất một thời gian bế quan.”

“Ừ, cố mà tiêu hóa, không cần phải hấp tấp, dù sao người phải vội là A Di Đà Phật, là Vô Sinh lão mẫu.” Mạnh Kỳ cười dặn.

Cố Tiểu Tang phong bế tĩnh thất xong, hắn mới cho triệu tập hết đệ tử tới.

“Chưởng giáo lão sư có gì phân phó?” Hà Mộ tinh thần phấn chấn, đang chờ đại hôn, hỏi trước tiên.

Mạnh Kỳ nhìn đám Hà Mộ, Phương Hoa Ngâm, Vu Bán Sơn, Tề Cẩm Tú và Tôn Võ, nói:

“Kiếp số đã tới, các ngươi hạ phàm hỗ trợ Nhân Hoàng nhất thống Đông Hải chư đảo.”

“Hà Mộ có thể đi chậm hơn một chút, đợi thành hôn xong dẫn theo Cửu Ly cùng đi, để biểu lộ thái độ của Ngọc Hư cung chúng ta.”

Đám đệ tử không chút thắc mắc, đều chắp tay:

“Cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo lão sư.”

Vì thế ngoài Hà Mộ, một đám rời khỏi Côn Luân giới, hàng lâm Trường Môn đảo.

............

Đàm Bình mặt mày xám xịt quay trở về Trường Môn đảo, cố gắng mà cười, để khỏi bị các đại năng nhìn ra manh mối.

May mà lúc này, hắn phát hiện gối Hoàng Lương lại có thể sử dụng, tâm tình cuối cùng cũng trở nên tốt hơn. Sau mỗi lần sử dụng, thời gian khôi phục của gối Hoàng Lương càng ngày càng lâu hơn, tới hiện giờ, Đàm Bình mới tới phiên dùng lần thứ hai.

Nằm lên Gối Hoàng Lương, trong đầu Đàm Bình đã nghĩ sẵn, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lợi dụng thời cơ này lưu lại dấu vết của bản thân vào trong lịch sử, để tạo điều kiện sau này còn hồi tưởng quá khứ.

Qua các tầng sương mù, tối tăm u ám, hắn đột nhiên bừng tỉnh, thấy mình đang nằm ở đất hoang ngoài thành, bầu trời rực rỡ, Cửu Trọng Thiên như ẩn như hiện, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của “thần linh chi khu” của mình.

“Về thời Thượng Cổ?” Đàm Bình mừng rỡ, cái gọi là đại cơ duyên cùng lắm chỉ như thế này thôi.

Ở thời đại này, mình có thể đi tìm Thủy Thần của thời này, “đánh thức“ nó dậy, đặt căn cơ sau này tránh thoát khổ hải.

Đàm Bình vừa khởi độn quang, sau lưng vọng tới một giọng kêu:

“Đạo hữu xin dừng bước!”

Lông tơ Đàm Bình dựng đứng, tưởng mình sa vào âm ngục.

Là Tiên Thiên thần linh, từng chứng kiến chuyện Phong Thần, làm sao hắn không biết câu nói này mang theo “Ác ý” và lực sát thương tới cỡ nào!

Vì thế, hắn không quay đầu lại, vội vã độn đi.