Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 67: Minh tu sạn đạo




Dịch: Tiểu Băng

Huyền Bi giật mình: “Xin hỏi đã đi đâu? Có liên lạc được không?”

Nếu đã có thể dùng Vạn Giới Thông Thức phù câu thông, lại có đặc thù Truyền Thuyết không chỗ không ở, ra ngoài với không ra ngoài có gì khác nhau sao?

Đại Thanh Căn cành lá đung đưa, sau lưng là Hao Thiên khuyển đang thò đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Đại sư mời vào, để tiểu bẩm ngay, có chuyện không tiện để cho người ngoài biết, hắc hắc, vào Ngọc Hư cung, có Vạn Giới Thông Thức cầu tạo thành gợn sóng, mới có thể che chắn đi rất nhiều tai mắt.”

Huyền Bi gật đầu cất bước, theo Đại Thanh Căn bước vào Ngọc Hư cung, đi đến nơi đãi khách, ngoài cửa sổ hoa cỏ phồn thịnh, bốn phía u tĩnh.

Đại Thanh Căn nhìn quanh một vòng, nói rất khẽ: “Đại sư không biết, chưởng giáo lão gia nhà ta mấy hôm trước từ chính miệng Ma Đế Tề Chính Ngôn nghe được một chuyện bí mật, chính là Thượng Cổ Tà Thần Hoàng Tuyền trở về, xuất hiện ở bên bờ huyết hoàng trường hà, hình như là muốn đi Sinh Tử nguyên điểm......”

Nói tới đây, nó lại nịnh nọt cười: “Loại chuyện này chính là chư thiên đại bí, vốn không thể nói cho người ngoài, nhưng mà đại sư đâu có phải người ngoài! Không chỉ chưởng giáo lão gia không bao giờ quên sư ân, ngay cả tiểu cũng thường được nghe sự từ bi của đại sư, đã sớm sinh kính ngưỡng và thân cận, hôm nay nhìn thấy, thật là còn hơn xa những lời đồn đại.”

Hao Thiên khuyển nghe mà cái đuôi dựng thẳng lên, thực muốn nhào lên cắn cho tên kia một phát, may mà Đại Thanh Căn thấy Huyền Bi sắc mặt vẫn bình thản, không bị mấy lời nịnh nọt của y làm dao động, nên lập tức quay về chuyện chính: “Đại sư hẳn là cũng biết, chưởng giáo lão gia có Hoàng Tuyền hài cốt, không thể nào bỏ mặc chuyện thượng cổ Tà Thần Hoàng Tuyền trở về, cho nên đã cố gắng dò xét được mấy lối bí mật vào Cửu U từ chỗ Ma Đế. Hôm nay ra ngoài, chắc là đi vì việc này, người đang ở Cửu U, Vạn Giới Thông Thức phù sợ là liên lạc không được.”

“A Di Đà Phật, thì ra là vậy.” Huyền Bi gật đầu. Chuyện quá rõ ràng, không có gì mà không tin tưởng.

Tính tình đồ đệ nhà mình ông biết rõ, hắn chẳng bao giờ làm được những chuyện tránh né coi như không thấy.

Nếu có thể tìm hiểu được bí mật của Hoàng Tuyền, dung nhập vào tịnh thổ của mình thì có thể nào giải cứu được những quỷ hồn đang chịu khổ dưới âm tào địa phủ, khiến cho chúng sinh rời xa Địa Ngục ác thú, hóa giải những oán độc chấp niệm, ai muốn luân hồi chuyển thế liền được đưa đi Luân Hồi, ai muốn tu trì Phật pháp thì lưu lại tịnh thổ, không bắt buộc ai được hay không......

Thấy Mạnh Kỳ không có ở nhà, Huyền Bi đứng dậy nói: “Lão nạp đã làm phiền, hôm nay còn có việc phải làm, xin cáo từ.”

Đại Thanh Căn cuống quít nói: “Đại sư xin dừng bước, nếu để chưởng giáo lão gia biết tiểu không đối đãi ngài đàng hoàng, tiểu sẽ bị trừng phạt. Không biết ngài có chuyện gì khó xử, cần phải thỉnh chưởng giáo lão gia hỗ trợ?”

Nói xong, nó dày mặt bổ sung thêm một câu: “Có những chuyện không nhất định phải là chưởng giáo lão gia mới giải quyết được. Tiểu tốt xấu cũng đã sống vạn cổ, kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể giúp đại sư phân ưu giải nạn, ra chút chủ ý.”

Nghe thấy mấy chữ “sống vạn cổ”, vẻ mặt Huyền Bi buông lỏng, hai tay tạo thành chữ thập nói:

“Làm phiền thí chủ.”

Ông kể xong chuyện phụ thân Điền Vạn Triết ở trong Địa Ngục chịu khổ, Đại Thanh Căn liền cười hắc hắc, vẻ đã định liệu trước nói: “Nếu đại sư muốn độ hết Địa Ngục quỷ hồn, cứu hết những chúng sinh chịu khổ thì tiểu xác thật không có cách nào, nhưng nếu chỉ là siêu độ một người thì rất là đơn giản.”

Lời còn chưa dứt, nó liền chỉ cành vào Hao Thiên khuyển: “Đại sư, đó là chó trông cửa của Ngọc Hư cung, có Truyền Thuyết cảnh giới, trong đó có một ‘hình chiếu ta khác’ chính là có liên quan tới Địa Ngục, ngài có thể lấy tấm Vạn Giới Thông Thức phù kia làm căn cứ, ở trong tịnh thổ của ngài thi triển Địa Tạng thần thông, cứ thế mang quỷ hồn kia ra khỏi âm phủ, để hắn ở trước tòa nghe giảng Phật pháp, tiêu trừ chấp niệm.”

“Gâu......” Hao Thiên khuyển không ngờ lại xỉa tới mình, nhất thời đứng ngây ra, nghe thấy Đại Thanh Căn tiếp tục nói: “Còn chuyện buộc định hồn phách quỷ linh, đại sư cũng có thể dựa theo cách này mà xử lý, không cần phải vội trả Hao Thiên khuyển về lại Ngọc Hư cung.”

Huyền Bi đang sốt ruột, nghe thấy cách này quả thực có hi vọng thành công, nên lập tức quay sang nói với con chó: “Hao Thiên thí chủ, có nguyện đi theo lão nạp siêu độ vong hồn không?”

Chúng linh bình đẳng, không thể bởi vì đối phương là con chó thì có thể ép buộc nó làm việc, nhất là nó là một con chó có Truyền Thuyết cảnh giới!

Hao Thiên khuyển ngẩn người, nhớ lại thái độ của tiểu sư thúc đối với vị đại sư này, thì đáp: “Gâu...... Ta, ta không thành vấn đề.”

Đã thương lượng xong, Đại Thanh Căn đứng ở cửa Ngọc Hư cung, nhìn theo Huyền Bi và Hao Thiên khuyển đi xa, mất bóng.

Nó chống nạnh, cười ha ha:

“Chó chết, ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không đánh lại gia trí tuệ như hải, bất động thanh sắc đã khiến ngươi phải rời xa Ngọc Hư cung, còn đi một hồi lâu cũng chưa về nổi!”

Tự do! Tự do! Đại Thanh Căn ta đã lại có thể tiêu dao rồi!

Tiếng cười chưa dứt, bên cạnh nó đã hiện ra một con chó, chân sau nâng lên, một luồng nước vàng bắn ra, rơi xuống chân Đại Thanh Căn.

Hao Thiên khuyển nghi hoặc hỏi: “Gâu, ngươi đang cười gì thế?”

Nụ cười Đại Thanh Căn cứng ngắc, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đặc thù không chỗ không ở, không chỗ không ở......

............

Nhà Điền Vạn Triết, Huyền Bi ngồi kết già, hiện ra Địa Tạng Kim Thân, quang diệu tỏa khắp phòng, khiến tất cả tựa như mạ một lớp lưu ly, trong vắt thanh tịnh, ấm áp an bình.

Dưới thân ông dâng lên một cái đài sen vàng, xung quanh có những đám từng là oan hồn ác quỷ ngồi vây quanh, hết sức chuyên chú nghe giảng Phật pháp, cảm thụ được luân âm, chấp niệm và thống khổ trước đây được tiêu tán không nhỏ, trong các khe hở giữa họ là những đóa hoa vàng bỉ ngạn nở rộ, Điền Vạn Triết đứng nhìn mà tâm sinh kính sợ, không nhịn được cũng khẽ hé miệng niệm theo.

Địa Tạng tịnh thổ thành hình, Huyền Bi tay kết ấn pháp, ấn vào tấm Vạn Giới Thông Thức phù, thiện quang tỏa ra, hóa thành bảo luân hai màu đen trắng, như đang chấp chưởng chư thiên sinh tử.

Hao Thiên khuyển thấy thế, bước lên một bước, đứng ở trước đài sen, hư không trên đầu hiện ra một con chó to có tới mấy chục cái đầu, những đôi mắt chó đỏ rực đậm đặc khí tức tử vong.

Rống!

Cự khuyển gầm lên, một cánh cửa u ám như có như không u ám mở ra, khí tức Địa Ngục từ trong trào ra.

Bảo luân đen trắng trong tay Huyền Bi bay ra, bao phủ Vạn Giới Thông Thức phù, những chữ vạn vàng hiện ra, mang theo quang hoa đen trắng chui vào trong cánh cửa.

Lưu ly kim quang đại thịnh, át cả đại môn u ám, một bóng người từ từ hiện lên, dần hiện rõ hình một lão nhân tóc trắng.

Vừa thấy thân ảnh này, Điền Vạn Triết lập tức lệ nóng doanh tròng, vội vàng kêu: “Cha!”

Ở trong âm tào địa phủ, phật quang lóe lên, các quỷ sai trong tích tắc mất đi cảm quan, tới khi chúng khôi phục lại, kiểm kê nhân sự mình quản lý, mới phát hiện thiếu mất một người.

“Lại là đám con lừa ngốc kia, lần nào cũng tới cướp người với chúng ta!” Quỷ sai đầu lĩnh hận đến mức nghiến răng.

Bao lâu nay Phong Đô đại đế ngủ say, âm tào địa phủ bí mật phát triển, không cho người ngoài biết, những khi gặp phải hòa thượng đạo sĩ chiêu nhiếp vong hồn, siêu độ oán linh, bọn họ không hề dám tranh đoạt để khỏi bị lộ bản thân, mãi tới sau chuyện Giang Đông Vương thị, âm tào địa phủ cũng bị lộ ra dưới mắt các đại năng đại thần thông giả, chúng cũng không cần cố kị nữa, nhưng cũng không giành được những hồn phách được Phật Đà Tiên tới độ đi.

Kẻ đầu têu ra cái trò này chính là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Hoàng Tiên Tôn, hắn bày ra vẻ muốn hủy diệt cả Địa Phủ, mạnh mẽ muốn cướp đi một quỷ hồn tên là La Thắng Y!

Chính vì sự nghẹn khuất lần đó, sau này mỗi lần quỷ sai gặp phải loại chuyện này đều khó tránh khỏi phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ mà thôi, chỉ là mấy cái quỷ hồn, ngay cả phán quan cũng không buồn để mắt tới, chuyện nhỏ tới mức không đáng giá nhắc tới.

............

Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ vẫn ở trong tĩnh phòng, không hề đi đâu cả.

Hắn muốn trước khi thôi diễn được thiên cơ, tới thời điểm thích hợp để Vạn Giới Thông Thức phù buộc định hồn phách xuất hiện công khai có thể giấu được những kẻ đại thần thông, nhưng thân là đồ đệ, âm thầm giúp sư phụ hoàn thiện tịnh thổ, đạt thành nguyện vọng siêu độ oan hồn ác quỷ, để ông mau chóng đề cao Kim Thân, theo lý đó là chuyện đương nhiên hợp tình hợp lý, chỉ cần không làm quá phận, sẽ không dẫn tới quá nhiều chú ý, lại càng sẽ không có ai ngăn cản.

Không ra mặt gặp giúp Huyền Bi chính là để chứng minh hắn không phải cố ý muốn xen vào chuyện Địa Phủ.

Dùng chuyện thuận lý thành chương để che giấu mục đích thật chính là trò hắn học được từ Kim Hoàng, hắn muốn giúp sư phụ tăng cường thực lực, ám độ trần thương!

Đương nhiên, hắn không giỏi bằng Kim Hoàng làm xong chuyện mà không chút dấu hiệu nào, không có mấy ai nhìn ra được, khó tránh khỏi sẽ bị vài cường giả luôn để ý tới âm tào địa phủ kia nghi ngờ.

Nhưng không sao, mấu chốt là ở chỗ sư phụ, chứ không phải chỗ hắn, một cái tịnh thổ nhỏ bé yếu ớt chẳng có tiền đồ chính là một cái khiên hữu hiệu che mắt được rất nhiều cường giả!

Nhưng nó có qua mắt được Bỉ Ngạn đại nhân vật hay không thì Mạnh Kỳ cũng không dám chắc, cơ mà hắn đã có Thanh Đế và cả Nguyên Thủy Thiên Tôn che đỡ cho, hi vọng sẽ không nhỏ.