Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 15: Đại thanh căn báo thù




Dịch: Tiểu Băng

Gió núi thổi qua, Đại thanh căn vẫn đứng sững, cành đung đưa, gốc cây bốc mùi khai nóng hổi, đầy hỗn độn chi ý.

Không cần vận chuyển thần thông, Mạnh Kỳ cũng cảm nhận được nội tâm của Đại thanh căn tan vỡ.

Giây lát sau, Đại thanh căn cử động, phát ra một âm thanh không rõ nghĩa, nhanh chóng tránh xa khỏi Hao Thiên khuyển, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, dù nó có chạy kiểu nào cũng không thoát khỏi.

Đang lúc Mạnh Kỳ cho rằng Đại thanh căn sẽ quay qua nhờ hắn giúp đỡ, thì hắn cảm nhận được cảm xúc của nó thay đổi. Nó lôi ra một cái hộp ngọc, cúi xuống, thu những giọt chất lỏng còn đang nhỏ giọt kia vào trong, cả phần đất bị dính nước.

“Gâu, ngươi làm gì đấy?” Hao Thiên khuyển tò mò hỏi.

Đại thanh căn ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm kỷ niệm.”

Nó nhìn Hao Thiên khuyển, cười âm hiểm:

“Chúng ta đã bao lâu không gặp? Ngươi với chân quân độn ra khỏi thế gian, nhất định không hiểu gì tình thế hiện giờ, để ta dạy cho ngươi dùng Vạn Giới Thông Thức phù!”

Trong nụ cười tiếu lý tàng đao, ẩn giấu khoái cảm trả thù, nhưng Hao Thiên khuyển lại chẳng chút để ý, cao hứng nói: “Hay đó hay đó, Vạn Giới Thông Thức phù là cái gì thế?”

“Vạn Giới Thông Thức phù là thứ tốt nha......” Nhìn Đại thanh căn vừa nói vừa dẫn Hao Thiên khuyển vào phòng gác cổng, Mạnh Kỳ lau trán, cảm thấy buồn cười.

Đại thanh căn quả là có tài báo thù!

Sau này mấy cái danh chó chơi trò chơi, chó mua hàng qua mạng, chó độc thân gì đó đều có kẻ danh xứng với thực rồi......

Thôi kệ nó, Mạnh Kỳ chuyển sang suy nghĩ chuyện của mình.

Nếu dựa theo bản tâm của hắn hiện giờ, thì có hai chuyện là quan trọng nhất. Một là củng cố tình cảm với Cố Tiểu Tang. Thân là Truyền Thuyết, nếu đã sáng tỏ tâm ý, nhận ra mình có tình cảm với người ta, thì không cần thẹn thùng gì nữa, luận độ dày da mặt, dù hắn không bằng Quảng Thành sư huynh, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Cái gì nên trực tiếp thì phải trực tiếp, cái gì nên chủ động thì phải chủ động. Hai là trở về Thanh Vi giới, mở ra phong ấn của Dương Tiễn để tìm manh mối hành tung Nguyên Thủy, sau đó lên tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên để tìm thêm, nếu không trong lòng sẽ vẫn thấy không yên.

Nhưng chuyện cấp bách nhất hiện giờ là trận chiến Phong Thiên đài, sau khi Di Lặc và Bằng Ma vương quay về, hẳn sẽ không cho thời gian, sẽ lập tức triệu tập tất cả cường giả trong tay, công phạt Đại Chu, chiếm lấy một châu quận nào đó của Đại Chu trừ Trường Nhạc.

Mặc dù có thế giới Vạn Giới Thông Thức, dù Yêu tộc và Phật quốc tấn công châu nào, chỉ cần không che chắn nhân quả, là mọi người đều sẽ biết ngay, nhào tới cứu viện, nhưng nếu kéo tới cứu viện, đại năng của đối phương cũng có thể bày bẫy, bao vây, trừ phi lúc cứu viện phải che mắt Thiên Cơ, ngăn cách động tĩnh.

Nói cách khác, khi số lượng Truyền Thuyết của mình thua xa số lượng Truyền Thuyết của Yêu tộc và Phật quốc, nếu Thiếu Huyền và Hi Nga rời khỏi Trường Nhạc, thì chẳng khác nào chui đầu vô lưới. Dù có thêm hắn, Na Tra, Hao Thiên khuyển và Ngọc Hư chư bảo, cũng không đủ khả năng đối phó với Di Lặc, Bằng Ma vương, Ngưu Ma vương các yêu vương, chưa kể có thể còn sẽ có cao thủ của La giáo!

“Phải làm sao bây giờ?” Mạnh Kỳ ngồi trên giường, suy nghĩ, thần thức chìm vào trong cơ thể, lướt qua huyết đào yêu dị đang ngủ say, lướt tới chỗ khiếu huyệt trên cánh tay trái.

Cố Tiểu Tang quanh người sen trắng phất phới, tiên thiên chi đức năm màu đan xen, tạo thành một màu sắc lạ, khiến bộ dáng của cô càng thêm không linh thần thánh.

Cảm ứng được Mạnh Kỳ tiến vào, Cố Tiểu Tang từ tu luyện tỉnh dậy, mở mắt mỉm cười: “Phu quân rốt cuộc không kềm chế nổi nữa, đến đánh lén hả?”

Mạnh Kỳ cười gượng, tự nghĩ sao cô ấy biết, nhưng thua người không thể thua trận, ngoài miệng đáp: “Thần thức giao hợp làm sao bằng được linh nhục hợp nhất, ta còn chờ nàng có gan rời khỏi chỗ này rồi nói sau.”

Không đợi Cố Tiểu Tang nói thêm, hắn nhanh chóng kể lại chuyện ở Ngọc Hư cung, sau đó nói: “Nếu luận tu luyện, luận nhanh trí, luận chiến đấu, luận ý chí, ta tự nghĩ không kém người khác, nhưng mưu tính sâu xa, hiểu về thế cục, thì ta không bằng nàng, cho nên......”

Hắn không cần nói hết câu, ý đã rất rõ, hắn muốn thỉnh giáo cô cách đối phó với thế cục.

Cố Tiểu Tang vừa có kiến thức và kinh nghiệm của Kim Hoàng, bản thân vừa giỏi mưu đồ, bố cục, không thua kém gì Vương đại thần côn, không nhờ cô, mắc cớ gì mình phải nghĩ suy khổ sở, ngu à!

Hơn nữa con gái mà, ai chẳng thích được khen, mượn cơ hội này khen cô mấy câu, nhỉ!

Cô có giúp hắn hay không ư? Chuyện này không cần nghĩ. Cô vốn đã có chí hướng cao xa, muốn chiến thắng cường địch, rời khỏi cánh tay của hắn, làm sao lại bỏ qua cơ hội ảnh hưởng tới thế cục, tìm kiếm hữu ích cho bản thân?

Đối với yêu nữ như cô, chắc chắn đã nghĩ tới chuyện này rồi!

Cho nên, những mưu đồ của cô, Mạnh Kỳ đã định sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không uy hiếp đến thân bằng hảo hữu, coi như không biết là được!

Cố Tiểu Tang nghiêng đầu, như cười như không nhìn Mạnh Kỳ, một hồi lâu mới nói:

“Phu quân càng ngày càng dám nói ra nha, thiếp thân rất là hoan hỉ.”

Mắt cô cong lên vui vẻ, vẻ vừa vui vừa thẹn.

Mạnh Kỳ thưởng thức cảnh đẹp. Cố Tiểu Tang đưa tay chống cằm, chớp mắt: “Thế cục trước mắt nhìn như tràn ngập nguy cơ, nhưng thực ra vẫn có cơ hội xoay chuyển. Thứ nhất, Cao Lãm là người có đầu óc, suy nghĩ cẩn thận, đã dám thả ra Phong Thiên đài, trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến, vậy thì không hẳn thật ý đã ở tại Phong Thiên đài, có lẽ sẽ ám độ trần thương.”

Cô đã từng trúng đòn của Cao Lãm, nên trong lòng tự nhiên coi trọng y vài phần. Mạnh Kỳ gật gù đồng tình. Đại ca ngốc luôn ra bài không theo lẽ thường, có mưu đồ khác cũng là chuyện không phải ngoài ý muốn.

Cố Tiểu Tang xoắn xoắn sợi tóc trong tay, đôi mắt lấp lánh, đầy vẻ trí tuệ khi cô suy nghĩ:

“Thứ hai, song quyền khó địch bốn tay, trận doanh Cao Lãm bất quá chỉ có hai Truyền Thuyết đại năng và Nhân Hoàng kiếm, Tận Thế chi thuyền, cho dù thêm chàng, Na Tra, Hao Thiên khuyển và Ngọc Hư chư tiên cho mượn bảo vật, muốn ngạnh kháng các đại thánh Yêu tộc và bồ tát của tịnh thổ Chư Phật dưới đất, thần sứ của La giáo, đó là một hi vọng rất xa vời. Đây vẫn còn là may Tề Thiên Đại Thánh chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi đó. Cho nên, đừng giữ đồ tốt một mình, mà phải tung hoành liên hợp, ví dụ như với Linh Bảo nhất mạch, ví dụ như những phe phái không muốn nhìn thấy Di Lặc thành lập Phật quốc dưới đất, trở thành Phật Tổ Phật môn tương lai, hay là Thanh Đế!”

Thành lập một mặt trận thống nhất hở...... Mạnh Kỳ tìm chết nghĩ.

Cố Tiểu Tang tiếp tục nói: “Thứ ba, Yêu tộc, Phật quốc dưới đất và La giáo chỉ là đồng minh tạm thời, không ai muốn thấy đối phương lấy được quyền khống chế Phong Thiên đài, chia rẽ chúng về mặt này nhất định có hiệu quả.”

“Ta cũng biết chuyện đó, chỉ là hôm nay thế cục gấp gáp, dù có giở trò chia rẽ, hay là đi tìm minh hữu, thì cũng sợ là không kịp. Nếu không có đối sách thích hợp, trong vòng vài ngày, hẳn là họ đã chiếm được các châu phủ xung quanh Trường Nhạc.” Mạnh Kỳ trầm ngâm.

Cố Tiểu Tang mím môi cười, đẹp như muôn hoa đua nở: “Vừa có Tru Tiên tứ kiếm, phu quân lại đã đăng lâm Truyền Thuyết, cho dù kiếm kinh vẫn chưa hoàn chỉnh, thì bố trí ra một cái kiếm trận bao quát tất cả lãnh thổ Đại Chu, cấm đặc thù không chỗ không ở đâu phải là việc gì khó. Chàng mới vào Truyền Thuyết, vẫn còn chưa quen lắm cái cảnh giới này, lãnh thổ Đại Chu tuy rộng lớn, nhưng trong mắt của Truyền Thuyết, chỉ là một chút xíu mà thôi!”

Một cái Tru Tiên kiếm trận bao phủ cả lãnh thổ Đại Chu? Mạnh Kỳ chớp mắt, như nhìn thấy bốn làn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, cắm ở bốn hướng, bao phủ toàn bộ Chân Thật giới, khắp nơi đều có kiếm khí tung hoành.

Siêu phẩm a!

Đến Truyền Thuyết, quả nhiên mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác!