Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 13: Đã là nửa điêu linh




Dịch: Tiểu Băng

Bóng ma biến mất, mặt trăng lại hiện, kim sách hồi phục khép lại, tựa như thường ngày, nhưng không còn cái cảm nhận trơn bóng, chúng sinh gia trì nữa.

Thấy Trường Nhạc hoàn hảo như ban đầu, Phong Thiên đài tái hiện, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đều thở dài ra một hơi.

Mặc dù có hình chiếu của chưởng giáo Tiên Tôn hàng lâm, cách không ra tay, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là nhỏ, hai người mình đều còn chưa đứng hàng tiên ban, tốt nhất là không nên để mình bị cuốn vào trong đó.

Ánh trăng chiếu xuống, vì sao sáng ngời, Vu Bán Sơn đang định cảm khái vài lời câu chuyện vừa rồi, thì nhìn thấy một vì sao to bằng mặt trăng rực sáng, át hết những vì sao khác, hiện rõ hơn những đường nét bên trong mình, nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra đó là những tòa điện ngọc quỳnh lâu, quả thật như Thiên Khuyết.

Một làn quang hoa sáng rực từ trong đó bắn ra, ngưng luyện mà lành lạnh, như một làn kiếm khí sắc bén lăng lệ, bắn lên chỗ cao vô cùng, để lại một vệt dài, khiến Vu Bán Sơn, Tề Cẩm Tú không ngừng run rẩy lãnh liệt.

Kiếm khí thật đáng sợ! Hai người không còn khống chế được tâm linh mình.

Ngọc Hư cung, trong Ngọc Thanh điện.

Mạnh Kỳ vừa mới nổi lên ý niệm, một làn kiếm quang màu trắng đã từ ngoài cửa bay vào, đầy sắc bén lăng liệt, hạ xuống bồ đoàn Quảng Thành tử đang chỉ.

Trong làn kiếm khí, thân kiếm mơ hồ, hiện ra hai chữ triện:

“Lục Tiên!”

Con ngươi Mạnh Kỳ rụt mạnh, là một trong Tru Tiên tứ kiếm, Lục Tiên kiếm!

Tru Tiên tứ kiếm chính là vật giúp Linh Bảo Thiên Tôn lập đạo!

Bỉ Ngạn bên trong Bỉ Ngạn!

Nhiều năm như vậy trôi qua, Mạnh Kỳ sớm đã rõ ràng mười đại tuyệt thế thần binh Ma Phật liệt ra là không bao gồm những vật cấp Bỉ Ngạn, bởi vì đề phòng quan hệ, nó cố ý để sót những món đó, dạo này khi tán gẫu với Tiểu Tang, mới biết mười đại tuyệt thế thần binh Ma Phật liệt kê đều là mới xuất hiện trong kỷ nguyên mới này. Ngoài Nguyên Dương xích và Ma Hoàng trảo, y cực kì kiêng kị những thần binh pháp bảo cấp Bỉ Ngạn của những kỉ nguyên thời Thái Cổ, ví dụ như Tru Tiên tứ kiếm, ví dụ như Thái Cực đồ, ví dụ như Thất Bảo Diệu Thụ.

Không ngờ hôm nay mình lại được nhìn thấy Lục Tiên kiếm!

Kiếm quang vặn vẹo, Lục Tiên kiếm biến ảo thành một bóng người, đầu đội đạo quan, thân mặc tố bào, dải lụa tím thắt ngang eo bay bay, dáng người gầy gầy, mặt mày hồng hào.

Quảng Thành tử ha ha cười:

“Xích Tinh tử sư đệ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Thì ra đây chính là Xích Tinh tử, không biết cảnh giới là sơ nhập Tạo Hóa hay là Truyền Thuyết đỉnh phong, hình như đặc thù so với miêu tả trong Phong Thần diễn nghĩa có điểm không giống nha...... Mạnh Kỳ gật đầu, Phong Thần chi chiến chấm dứt sau Vạn Tiên trận, Tru Tiên kiếm trận bị công phá, Tru Tuyệt Hãm Lục tứ đại tiên kiếm chia ra rơi vào tay Quảng Thành tử, Đạo Hành thiên tôn, Ngọc Đỉnh chân nhân, Xích Tinh tử, và sau này vậy là cũng không hề trả lại cho Linh Bảo Thiên Tôn.

Đã trải qua mấy chục vạn năm, nếu Xích Tinh tử vẫn không thể đăng lâm Tạo Hóa, vậy chỉ có thể nói y đã phụ kì vọng của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nhưng vị Ngọc Hư Chân Tiên này lại là một cao thủ về luyện khí. Tiểu Tang nói, Âm Dương kính y luyện chế chính là tuyệt thế pháp bảo.

Xích Tinh tử chắp tay: “Quảng Thành sư huynh phong thái vẫn như xưa, hình như lại có thêm tiến bộ.”

Hàn huyên xong, y nhìn sang Mạnh Kỳ, trầm ngâm một chút, cười ha hả nói: “Vị này chính là Tô sư đệ đi? Quả thực không giống bình thường, ngay cả hài cốt Hoàng Tuyền mà cũng lấy được vào tay. Hồi đó lúc bần đạo luyện chế âm dương sinh tử chi kính, đã từng có chủ ý tới Hoàng Tuyền, đáng tiếc ở trong Cửu U lại không phải là đối thủ của nó, nên đành phải từ bỏ.”

Y gọi Mạnh Kỳ là sư đệ, bởi vì nếu luận về sư thừa của Mạnh Kỳ một cách cặn kẽ, thì thực là khó xử.

- - “Bát Cửu huyền công” và “Nguyên Thủy Kim Chương” của Mạnh Kỳ một phần là lấy từ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ và Tiên Tích, một phần là lấy từ Ngọc Hư cung, song đều là do Nguyên Thủy Thiên Tôn để lại, Dương Tiễn chỉ là người vận chuyển, bố trí mà thôi.

Cho nên, coi hắn là thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không sai.

Mạnh Kỳ cười cười: “Sư huynh coi trọng rồi, sau này nếu sư đệ luyện chế hài cốt Hoàng Tuyền, còn phải thỉnh giáo sư huynh.”

Ha ha, từ hôm nay, Dương nhị lang nhìn thấy mình phải gọi một tiếng tiểu sư thúc, coi như cũng được.

Ba người đang nói chuyện, từ trong u ám hỗn độn lại có hai làn kiếm quang lao ra, bay vào trong Ngọc Thanh điện, một đỏ một đen, đều mang tới cảm nhận trời đất sụp đổ, vạn vật tan biến, là hai thanh kiếm “Hãm Tiên” và “Tuyệt Tiên”.

Dùng hai thanh tiên kiếm này, Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hành thiên tôn cũng có thể ngủ say ở trong Hỗn Độn.

Hai người một ngạo khí nội liễm, lãnh đạm nhưng không ngạo mạn, giống kiếm khách hơn là đạo sĩ, một người luôn mỉm cười, đầu đội trúc quan, đạo bào màu xanh không dính bụi trần.

“Xin chào Quảng Thành sư huynh, xin chào Xích Tinh tử sư huynh.” Hai người chắp tay, lên tiếng chào, chào Ngọc Đỉnh chân nhân là huynh trước, sau đó là Xích Tinh tử, và gọi Mạnh Kỳ là sư đệ.

Ngay cả Tru Tiên tứ kiếm đều sống qua vạn cổ, nếu nói không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn định sẵn, ngay cả ta cũng không tin...... Nhìn bọn họ, Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Đạo Hành thiên tôn là Phong Thần diễn nghĩa viết sai, nghe họ nói chuyện một hồi, Mạnh Kỳ mới biết thật ra người đó phải gọi là Đạo Hành tiên tôn.

Ngọc Thanh điện chợt hơi rung lên một chút, Mạnh Kỳ cảm nhận được trong ao hỗn độn, hạt Thanh Liên tử kia đâm chồi nở hoa, kết ra một thiếu niên mi thanh mục tú, khí tức làm lay động cả Ngọc Hư cung!

Chính là Tam Đàn hải hội đại thần Na Tra, đệ tử Ngọc Hư đời thứ ba, cường giả không thua kém gì Dương Tiễn!

Na Tra người mặc huyền giáp, lưng vác trường thương, trong thanh tú mang theo vài phần oai hùng và ngạo nghễ, ngẩng đầu bước vào trong điện, chắp tay vòng một vòng: “Xin chào chư vị sư bá...... Sư thúc.”

Lúc nói tới hai chữ sư thúc, y hơi dừng lại.

Thần sắc Quảng Thành tử thoáng ảm đạm: “Sư phụ ngươi đâu?”

Mắt Na Tra đỏ lên: “Sư phụ, sư phụ bị thương trong yêu loạn đại địa, không thoát được thời gian cọ rửa, tọa hóa ở trong động phủ.”

Mắt y hiện ra hận ý, nhưng không nói vì sao Thái Ất chân nhân lại bị thương, vẻ muốn chính mình được tự tay giết kẻ thù.

Xem ra Thái Ất chân nhân di phủ là thật...... Không biết Cửu Long Thần Hỏa tráo đã rơi vào trong tay ai, nếu bị Na Tra này gặp phải, nhất định là sống không xong...... Mạnh Kỳ lan man nghĩ.

“Kiếp số như thế......” Đám người Xích Tinh tử đều thở dài.

Quảng Thành tử nhìn ra ngoài điện, ảm đạm không giảm nói: “Nam Cực sư huynh chết trong trận chiến Thiên Đình rơi xuống, Câu Lưu tôn sư đệ vẫn lạc tại Linh sơn, đến nay không còn thi cốt, e là họ không tới được.”

“Hoàng Long sư đệ bị ảnh hưởng của Hỗn Nguyên Kim Đấu và Cửu Khúc Hoàng Hà trận, tuy vượt qua được sát kiếp, quay về đỉnh phong, nhưng không thể tiến lên thêm được nữa, sau thượng cổ vì hết tuổi thọ mà tọa hóa.” Ngọc Đỉnh chân nhân thản nhiên nói, giọng bình thản vô cùng.

“Không biết ba vị sư đệ Phổ Hiền, Văn Thù và Từ Hàng có thoát được Linh sơn chi kiếp hay không.” Đạo Hành tiên tôn chẳng hề cười.

Mạnh Kỳ xen vào: “Ta ở Linh sơn có nhìn thấy Văn Thù Bồ Tát và tọa kỵ của người, đều đã trở thành di thể, sau đó bị Vô Thượng chân phật thôn phệ......”

Trừ Quảng Thành tử mơ hồ biết chuyện Vô Thượng chân phật, những người còn lại đều đã rời khỏi trần tục quá lâu, Linh sơn lại ngăn cách Thiên Cơ, nên đều lắng nghe vô cùng chăm chú, vẻ đăm chiêu.

“Văn Thù sư đệ là xuất thân Phật môn, sau xá đi Cổ Phật quả vị, tu luyện lại từ ban đầu, trở thành Đại Bồ Tát, sau đó bái nhập Ngọc Hư, chém ra Đạo môn Thiên Tôn chi thân, hôm nay thân thể Đại Trí Bồ Tát tuy viên tịch, nhưng chưa hẳn đã thật sự vẫn lạc.” Xích Tinh tử gật gật đầu.

Mạnh Kỳ hỏi theo: “Từ Hàng sư huynh và Phổ Hiền sư huynh cũng như vậy sao?”

Hắn hỏi chỉ vì tò mò thôi.

“Không, hai người này thì có chút khác. Họ cũng đều là xá đi Cổ Phật quả vị, nhưng trước khi đó họ đều đã gia nhập Ngọc Hư, tu thành Đạo Thể, sau khi có điều hiểu ra, thì quay về Phật môn tu luyện, chém ra Đại Bồ Tát chi thân, đăng lâm Tạo Hóa.” Xích Tinh tử đáp.

Nhắc tới Từ Hàng và Phổ Hiền, Mạnh Kỳ liền kể chuyện Bất Tử Yêu Thần, cuối cùng hỏi: “Các vị sư huynh thấy Bất Tử Yêu Thần sẽ là người nào?”

“Cả hai đều có thể.” Mấy người Quảng Thành tử nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Họ đang định bàn luận chuyện Vô Thượng chân phật thì một đạo độn quang bay vào Ngọc Thanh điện, thanh thanh mông mông, như đến từ đáy lòng.

Độn quang hạ xuống, hóa thành một nữ tử tóc búi, mặc đạo bào, đôi mắt linh hoạt, ánh mắt đầy trí tuệ.

“Văn Thù sư đệ?” Quảng Thành tử cười, “Sao lại hóa thành nữ tử?”

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn?

Một trong Đạo Môn Cửu Tôn!

Văn Thù Bồ Tát quả nhiên không hề chết!

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn mỉm cười: “Sau khi Bồ Tát Kim Thân vẫn lạc, liền có phen biến hóa này.”

Mạnh Kỳ cười: “Văn Thù sư huynh, ta gặp được di thể của huynh ở Linh sơn, tiếc là chưa kịp mang ra, đã bị Vô Thượng chân phật thôn phệ.”

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn ngẩn người, rồi vỗ tay cười:

“Nuốt rất tốt, nuốt rất tốt!”

Quá khứ ràng buộc, các loại nhân quả, từ đây coi như đứt sạch, cả người thoải mái hẳn ra!

Mạnh Kỳ đang định hỏi thăm chuyện Linh sơn, lại thấy một đạo hắc quang chui vào trong điện, xông về phía mình.

Tay bắt Phiên Thiên ấn, Mạnh Kỳ vừa muốn chụp cho nó một chưởng, thì cảm nhận được thiện ý, lập tức thu về.

Một cái lưỡi hồng hồng thò ra, liếm lòng bàn tay Mạnh Kỳ, độn quang hóa thành một con chó nhỏ lông đen nhánh.

Hao Thiên khuyển? Mạnh Kỳ ngạc nhiên, con chó nhỏ kia nịnh nọt lắc lắc đuôi, sau đó đi sang bên, ngồi xuống một cái bồ đoàn, ngồi đúng kiểu tiêu chuẩn của chó, hai chân sau gập, hai chân trước chống thẳng, rất là nghiêm chỉnh.

Nó ẳng ẳng, nhiệt tình nói: “Các vị sư bá sư thúc, ta thay nhị lang nhà ta tới.”

Lại đợi một lát, không còn quang mang nhập điện, Thanh Hư Đạo Đức chân quân, Phổ Hiền đạo nhân, Từ Hàng đạo nhân đều không xuất hiện.

Trầm mặc hồi lâu, Quảng Thành tử không nhịn được thở dài:

“Thân hủ tâm diệc lão, tri giao bán điêu linh......”

Năm đó Ngọc Hư bao nhiêu tiên, hôm nay trong điện chỉ còn lại thưa thớt.

Lại im lặng một hồi lâu, Xích Tinh tử mới nói:

“Quảng Thành sư huynh, ngươi gõ chuông triệu tập chúng ta tới có chuyện gì?”

Họ đều là phân ra một tia sức mạnh, dùng thần binh pháp bảo để hàng lâm đến đây.