Dịch giả: Tiểu Băng
Nhân Thánh, Tâm Thánh vội vàng rời khỏi, truy tìm Bá Vương và Thái Thượng Thiên Ma, tuy họ biết bây giờ đi tìm Thái Thượng Thiên Ma đã gần như không có khả năng, nhưng tới cấp độ của họ, ý chí đã trở nên vô cùng kiên quyết, dù là hi vọng xa vời cũng không bỏ cuộc.
La thành trở nên yên tĩnh hẳn, ánh nắng sớm chiếu xuống đất, phủ lên gương mặt đầy thống khổ của Đa Mục Thiên Vương.
Pháp Thân đang từ từ vỡ tan, bắt nguồn từ kết cấu nhỏ bé nhất, thân thủ vốn bất hủ lại không ngừng hư đi với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được, nhanh chóng trở thành một bãi nước bùn, trong bãi nước ấy, có một cái nhẫn trữ vật màu đen nhạt nằm im lặng.
Đột nhiên, nhẫn trữ vật tự bay lên, cùng với Ly Tiên kiếm, cùng rơi vào bàn tay Mạnh Kỳ.
Nhậm Thu Thủy không để ý tới chuyện này, cô kinh ngạc nhìn bãi nước bùn, trong đầu vẫn còn sừng sững hình ảnh cự nhân ám kim cao lớn che trời.
“Ngươi chỉ bằng vật lộn mà đập chết Đa Mục Thiên Vương?” Nhậm Thu Thủy ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm.
Mạnh Kỳ thở dài: “Ừ.”
Đấu với Thiên tiên, dù người ta đã trọng thương, nhưng hắn cũng đâu dám khinh thường. Nên hắn đã dùng hết toàn lực, tận triển Bát Cửu chi uy, dung “không cầu kiếp sau” vào trong Phiên Thiên ấn, căn bản thu tay không kịp, kết quả khiến ma khu Đa Mục Thiên Vương hoàn toàn tan vỡ, khi không lãng phí mấy ngàn cái ma nhãn.
Nhậm Thu Thủy trầm mặc một lúc mới nói: “Ngươi chủ tu không phải kiếm pháp.”
Đây là câu trần thuật, không phải câu hỏi. Cho dù Đa Mục Thiên Vương đã bị trọng thương, nhưng y cũng là Thiên tiên, vẫn có bản chất của Thiên tiên. Thế mà người này có thể một vỗ khiến y thành bánh thịt, vậy công pháp chủ tu không cần nói cũng biết, cụ thể là cái gì thì không biết, nhưng chắc chắn không phải là kiếm pháp.
Mạnh Kỳ gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Ta chỉ nói ta có tu luyện Tiệt Thiên thất kiếm và Tru Tiên kiếm kinh mà thôi.”
Còn lại ta có còn tu luyện cái gì nữa hay không thì là chuyện khác.
Nhậm Thu Thủy mấp máy môi, nhưng không thốt được thành lời. Cũng tại cô tự nghĩ là hắn giỏi nhất là về kiếm pháp, bởi vì trên đời có ai có Tiệt Thiên và Tru Tiên mà không chủ tu chúng nó đâu!?
Trừ phi công pháp chủ tu của người này không thua kém chúng!
Vậy chủ tu của hắn là công pháp gì? Mà có thể sánh bằng Tiệt Thiên và Tru Tiên?
Nhìn cự nhân ám kim vừa rồi, chắc là pháp môn nhục thân thành thánh? Nhưng mà trong số công pháp nhục thân thành thánh, cái nào lại bằng được Tiệt Thiên Tru Tiên? Ma Hoàng Cửu Chuyển công? Bát Cửu huyền công? Phượng Hoàng Dục Hỏa quyết?
Hà Thất đứng bên cạnh cũng sửng sốt, không nhịn được nhìn Mạnh Kỳ từ trên xuống dưới, như là lần đầu tiên mới biết hắn.
Lúc còn ở Kim Ngao đảo, khi nhìn thấy Tru Tiên kiếm trận, ông biết hắn biết Tru Tiên kiếm pháp, nhưng từ khi nào cái tên này ngay cả Tiệt Thiên thất kiếm cũng biết?
Hắn còn có cái gì không biết hay không?
Hai người chìm vào im lặng, Mạnh Kỳ tranh thủ xem xét thu hoạch của mình.
Giết Đa Mục Thiên Vương, lực tu chỉnh của trời đất đè xuống cũng không mạnh. Theo sách cổ ghi lại, Đa Mục Thiên Vương chết trước khi Thái Thượng Thiên Ma đạt tới đỉnh phong khá nhiều năm, vì chuyện y giấu truyền thừa quan trọng bị phát hiện, bị Ngô Đạo Minh nổi giận, thanh lý môn hộ.
Về phần Ngô Đạo Minh vì sao nổi giận, hẳn là vì truyền thừa này có liên quan tới Ma Quân.
“Vảy A Nan Đà Long Vương, ma tủy Cửu U, nọc độc ngô công cấp Yêu Thần, Bát Bảo Công Đức trì đã hư hại, ‘Tích Huyết Tái Sinh đan’......” Mạnh Kỳ đếm thầm thu hoạch, Đa Mục Thiên Vương ma khu mạnh mẽ, ỷ vào thần thông, cơ hồ không có thần binh pháp bảo, tài sản đa phần là vật để đề cao thần thông và luyện chế đan dược, thứ trân quý nhất là một viên Tích Huyết Tái Sinh đan và Cửu U Kham Dư đồ phỏng chế.
Coi như cũng được. Có thể mang tới Mặc cung trung cổ giao dịch, đổi lấy tài liệu luyện chế Vạn Giới Thông Thức cầu.
Nhậm Thu Thủy bình tĩnh lại, chắp tay ra sau lưng, đi vòng quanh Mạnh Kỳ một vòng, khẽ cười: “Tô đạo hữu đã có Tru Tiên kiếm kinh, lại chủ động tới nói chuyện với người có Tuyệt Tiên kiếm kinh là ta, e là vô sự không đăng Tam Bảo điện nhỉ?”
Bích Nguyệt kiếm trong tay cô lóe qua thanh quang, ngăn cách hai người với cả thế giới bên ngoài.
A, tới rồi...... Mạnh Kỳ cười: “Thực ra thật sự là trùng hợp mà thôi. Tại hạ ngẫu nhiên thấy tiên tử dùng Tuyệt Tiên kiếm khí xử lý mặt bàn dính mỡ, nhận ra lai lịch của nó, mình lại có Tru Tiên kiếm kinh, nhất thời sinh ra tò mò, muốn biết tiên tử học được nó từ đâu, nên mới mạo muội tới làm quen.”
Nhậm Thu Thủy cười nhạt, nói thẳng: “Sư môn của ta là nhánh của Tiệt giáo, truyền thừa thẳng từ Đa Bảo Thiên Tôn, có ‘Tuyệt Tiên kiếm kinh’ là chuyện đương nhiên.”
Đa Bảo Thiên Tôn? Đại đệ tử của Linh Bảo Thiên Tôn, một trong Đạo Môn Cửu Tôn? Ồ, mạnh nha.
Đạo Môn “Thiên Tôn” trong Chân Thật giới không thể tùy tiện được phong, số lượng cực kỳ thưa thớt, theo hiểu biết mấy năm nay của Mạnh Kỳ, chỉ khi cảnh giới đạt tới Tạo Hóa và Bỉ Ngạn, mới được gọi là Thiên Tôn, Truyền Thuyết cũng còn không được, quy định đâu ra đấy, Đạo Môn cũng là như vậy.
Đạo Môn Cửu Tôn là những đại nhân vật đã có danh hiệu thiên tôn từ thời đầu Thượng Cổ, ngang hàng với Thượng Cổ Ngũ Đế, Đa Bảo Thiên Tôn là một trong số đó, vô cùng thần thông quảng đại.
Trong Cửu Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn là ba Bỉ Ngạn cổ xưa nhất, là Đạo Môn Tam Thanh, địa vị hơn xa lục tôn còn lại. Trong sáu vị Thiên Tôn còn lại này, Thái Ất Thiên Tôn là Thanh Đế Đạo Môn chi thân, Đãng Ma Thiên Tôn là đạo hào của Chân Võ đại đế, hai người đều là nhân vật cực có hi vọng đăng lâm Bỉ Ngạn, Đa Bảo Thiên Tôn nổi danh không kém gì hai người này, danh tiếng còn hơi nổi hơn cả ba vị Thiên Tôn.
Trong ba vị Thiên Tôn còn lại, Quảng Thành Thiên Tôn là đệ tử thủ tịch của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sư phụ của hai đời nhân hoàng Thái Cổ và Thượng Cổ, Nam Hoa Thiên Tôn là đệ tử Đạo Đức Thiên Tôn, là người có tiềm lực mạnh nhất, Quảng Pháp Thiên Tôn cũng là đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mạnh Kỳ nghi đây là đạo môn chi thân của Văn Thù Bồ Tát chém ra, về phần Dương Tiễn, sinh ra tương đối muộn, không được xếp hạng vào Cửu Tôn, nhưng thực lực khẳng định là đủ để tiến vào, và cũng rất có khả năng đặt chân Bỉ Ngạn.
Quả nhiên là bẩm báo sư môn, đã được nhận chỉ thị...... Mạnh Kỳ hỏi: “Không biết quý phái hiện giờ là do vị đại năng nào chấp chưởng?”
Đa Bảo Thiên Tôn có còn sống trên thế gian không?
Từ sau thời Trung Cổ, không còn ai hiểu biết về Tuyệt Tiên kiếm hành tẩu thiên hạ, mãi tới thời Bích Nguyệt kiếm phái, có phải đại năng của nhất mạch này đã vẫn lạc trong Ma Phật chi kiếp hay không?
Nhậm Thu Thủy mím môi, cười mà không nói.
“Là tại hạ càn rỡ.” Mạnh Kỳ liền xin lỗi.
Nhậm Thu Thủy gật đầu: “Không biết Tru Tiên kiếm là Tô đạo hữu học được từ đâu vậy?”
“Trưởng bối trong môn ngẫu nhiên vào được thế giới phong thần, ngươi biết Phong Thần chứ?” Mạnh Kỳ ra vẻ tùy ý hỏi.
Nhậm Thu Thủy thần sắc trịnh trọng: “Biết.”
“Trưởng bối trong môn sau khi vào đó, phát hiện thấy Bích Du cung.”
“Cái gì?” Nhậm Thu Thủy không kềm được, bật thốt.
Bích Du cung tái hiện thế gian?
Trưởng bối của hắn từng vào Bích Du cung! Đó là chỗ ở của Linh Bảo Thiên Tôn!
“Đúng vậy, là Bích Du cung tự có động thiên, Bích Du cung của Linh Bảo Thiên Tôn.” Mạnh Kỳ không ngạc nhiên với phản ứng của Nhậm Thu Thủy chút nào.
“Bích Du cung, Bích Du cung......” Nhậm Thu Thủy thì thào, hỏi ngay: “Tô đạo trưởng, trưởng bối của ngươi tìm được cái gì trong Bích Du cung?”
“Rất nhiều công pháp, có cả ‘Tru Tiên kiếm kinh’, ‘Tuyệt Tiên kiếm kinh’, ‘Hãm Tiên kiếm kinh’, ‘Lục Tiên kiếm kinh’, và Tru-Tiên-trận-đồ. “ Mạnh Kỳ gằn từng chữ bốn từ sau cùng.
“Tru Tiên kiếm trận, Tru Tiên kiếm trận!” Nhậm Thu Thủy trợn to mắt khiếp sợ, bọn họ lấy được Thái Cổ đệ nhất sát trận!
Cô thở dài ra một hơi.
“Đáng tiếc kiếm kinh bốn môn chỉ lấy được phần thứ nhất sau Pháp Thân, không thể nào so được với quý phái.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói, ý bảo mình thu hoạch chẳng nhiều, có khả năng bàn bạc trao đổi.
Nhậm Thu Thủy ngần ngừ, cảm thấy hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện đả kích, không nhịn được cảm khái: “Tiến vào Bích Du cung, thu hoạch nhiều công pháp như vậy, có cả Tru Tiên trận đồ và bốn môn kiếm kinh tới phần thứ nhất sau Pháp Thân, đã là vô cùng nhiều rồi.”
Phong phú nhất là chuyển luôn Bích Du cung đi cơ...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Nhậm Thu Thủy tò mò nhìn Mạnh Kỳ: “Tô đạo hữu, trưởng bối trong môn của ngươi là vị đại năng nào vậy?”
Mạnh Kỳ đầy nghiêm túc trả lời:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Đó đúng là trưởng bối trong môn của mình nha, cũng đúng thực là từng đi vào Bích Du cung nha, ngươi đừng có mà không tin......
A? Nhậm Thu Thủy ngớ người, rồi hiểu ra. Nói tới đại năng trong môn, mình luôn cười mà không đáp, bây giờ tới lượt mình hỏi, đối phương lại chọn cách khôi hài để trả lời mình.
“Lần này là ta càn rỡ.” Nhậm Thu Thủy nói, rồi im lặng, thật lâu sau mới nói tiếp, “Ngày mai lại đến tìm Tô đạo hữu.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Ta đợi Nhậm tiên tử.”
Trao đổi bước đầu xong rồi, bây giờ chính là suy nghĩ cân nhắc lợi hại, thử nhau. Nhậm Thu Thủy đương nhiên không thể làm chủ, sẽ phải lại báo về.
Nhậm Thu Thủy tán đi thanh quang, gật đầu chào Hà Thất, xoay người rời khỏi.
“Ngươi nói mấy người Cổ Nhĩ Đa sẽ chọn bảo tàng nào?” Mạnh Kỳ truyền âm cho cho Hà Thất.
Hà Thất nhíu mày: “Chỗ nào cũng có khả năng, muốn biết phải dùng thuật số thôi diễn.”
“Hay là để lại lạc ấn ở mỗi chỗ có bảo tàng, nếu họ tới đó, kích phát tới nó, vãn bối sẽ dùng nhân quả liên hệ dẫn người tới đó. Đồng thời còn phải mau chóng tìm được mấy người Lục tiền bối, để tránh nhân thủ không đủ.”
“Tìm bọn họ không bằng làm cho bọn họ tới tìm ngươi, cách thức liên lạc ở Trung Cổ rất tiện, nếu lan truyền thanh danh sẽ không mất bao lâu đâu.” Hà Thất đề nghị.
............
Mạnh Kỳ đang nghĩ làm sao để lan truyền thanh danh thì sau giờ ngọ, hắn nhận được một tấm thiệp mời.
Trước mặt hắn là một nam tử kiêu ngạo, tóc buộc cao, mũi nhọn hoắt, đứng đọc thiệp mời:
“Yêu Nguyệt kiếm phái, Dao Quang kiếm phái, Lạc Tinh kiếm phái, Thiên Hải Kiếm Tông, Đại Tuệ kiếm môn, cùng thỉnh Tô Mạnh Tô tiên sinh ‘bình luận’ kiếm pháp!”