Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 3: Tưởng niệm




Dịch giả: Tiểu Băng

Núi hoang cô lĩnh, miếu đổ đứng thẳng, cánh cửa đã sụp, tượng phật loang lỗ, thanh lãnh thê lương.

Mạnh Kỳ đột ngột xuất hiện trong chùa, trầm tĩnh đi tới ao sen.

Vụt một cái, trên hương án trước tượng phật bừng lên ánh lửa, chiếu sáng gian điện tiêu điều, ấm áp mà cô tịch.

Trong ánh trăng trong trẻo, những bông hoa sen càng thêm trong sáng, càng thêm không dính bụi trần, đẹp không sao tả xiết.

Mạnh Kỳ đứng bên bờ ao, lặng lẽ nhìn hoa sen, nét mặt dịu dàng.

“Ta rốt cuộc đã chém đứt quá khứ, chặt đứt gông xiềng nhân quả, đoạn tuyệt kiếp sau, đổi lấy một kiếp này độc lập. Ta không còn phải sợ bị mất đi bản thân, dù có phải lại gặp chuyện thân bất do kỷ, cũng có thể đưa ra quyết định phù hợp theo tâm tính của mình, mà không cần phải sợ ai nữa......” Mạnh Kỳ thầm nói với hoa sen.

“Mười năm chờ đợi, mười năm mài dũa, ta đã kết hợp ‘Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói’, ‘Dính nhân quả’ và ‘Đạo Nhất ấn’ vào với nhau, tự sáng tạo ra một đao ‘Không hỏi trước kia’, chuyên chém ràng buộc quá khứ và liên hệ nhân quả, ta còn dung hợp ‘Đạo Nhất ấn’ và ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ vào một kiếm, tạo thành một kiếm ‘Không cầu kiếp sau’, có khả năng thao túng vận mệnh, bóp méo nhân quả trong một phạm vi nhất định.” Mạnh Kỳ tiếp tục thầm nói, như trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, áo trắng xuất trần đang chống má ngồi nghe.

“Ta còn tự sáng chế ra một chiêu đao kiếm hợp kích ‘Hỗn Độn Phệ Trụ Vũ”, cũng chính là ‘Phục Phản Vô Cực’...... ‘Vô Cực ấn’ của ta đã đạt tiểu thành, phòng ngự mạnh mẽ, nhưng công kích không mạnh, nên ta dùng thêm ‘Âm Dương ấn’, dùng đao kiếm diễn hóa, nghịch chuyển Âm Dương, suy diễn Hỗn Độn Vô Cực.....”

“Ngoài ‘Oanh Oanh Liệt Liệt Táng Tinh Hà’ và ‘Âm Dương Tam Hợp, Hà Bản Hà Hóa’, ta còn sáng tạo ra được mấy chiêu tuyệt học, Bá Vương cũng đã tới lục trảm.”

“Hồi còn trẻ, ta đã nghĩ sau này nhất định phải dung hợp sở học, sửa cũ thành mới, sáng chế ra võ đạo của bản thân, trở thành tổ sư, để cho người ta phải kính ngưỡng và sùng bái. Lúc đó, ngay cả tên của thần công tự sáng chế ta cũng đã nghĩ luôn rồi, [ta đạo thư], trình bày võ đạo của ta, nghe rất có phong phạm đúng không, nhưng hôm nay nghĩ lại, thấy thật là xấu hổ, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ nghĩ ra được một cái tên hay hơn nhiều......”

“Ta chứng được Pháp Thân gọi là ‘Bất Diệt Nguyên Thủy thân’, là Bất Diệt Đạo Thể và Nguyên Thủy chân thân dung hợp, Bất Diệt Đạo Thể tuy là pháp thân của đạo gia, nhưng cũng có đặc tính của phật môn, ví dụ như Bồ Đề Tuệ Nhãn, nên nói chung miễn cưỡng cũng được coi như là Phật Đạo đồng lưu, giống như Như Lai Kim Thân và Nguyên Thủy chân thân kết hợp...... Ngay cả mấy người có nhiều thân phận như như Thanh Đế, Lôi Thần mà cũng thử dung hợp Phật Đạo Thần lại với nhau, nếu lời đồn là thật, chắc Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bắt đầu từ con đường này......”

“Ta đã nghĩ rất kĩ, hẳn là không cần phải dung hợp Phật Đạo Thần lại với nhau mới có thể siêu thoát, Đạo Tôn Phật Tổ chính là ví dụ, mà hẳn là có ai đó bị kẹt lại ở một cửa ải nào đó, muốn tìm kiếm một con đường khác để mò mẫm thử nghiệm mà thôi.”

“Bất Diệt Nguyên Thủy thân của ta, nội cảnh hóa thành Động Thiên, đợi đến cảnh giới truyền thừa, nó sẽ trở thành một phương thiên địa thật sự, nhưng mà nó khác với người ta. Khiếu huyệt quanh thân của ta là tầng tầng vũ trụ, ngũ tạng lục phủ dung hợp Nguyên Thần Pháp Tướng suy diễn chư thiên, một chút Chân Linh tượng trưng cho đại đạo căn nguyên, hai cái sau kết hợp hình thành chân thật giới, một khi nó hoàn toàn thành hình, đó sẽ không phải là thiên địa bình thường, mà là đa nguyên vũ trụ sơ hình...... Nó còn chưa đủ hoàn thiện, địa hỏa phong thủy tứ lược, hoa sen của nàng nếu vào trong đó, e là không thể sống nổi, nên nàng tạm thời cứ ở lại đây, ta sẽ dùng Đạo Nhất ấn tạo thành liên hệ......”

“Lục Áp đưa ra điều kiện ba người ba chuyện, nhưng y và Nguyên Thủy nhất mạch có ân oán, không thể tin hết, ta sẽ tạm thời thử xem, nếu y thực sự có thể tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ cân nhắc tiếp......”

“Nàng được Ma Phật coi trọng, muốn dùng nàng để liên lụy Kim Hoàng, nên tên nàng nhất định sẽ không có ở trên Phong Thần bảng, phải dùng tới Luân Hồi ấn, đợi lúc nào đó ta lấy được Luân Hồi ấn, ta sẽ khiến nàng sống lại......”

“Ta không định đi Dao Trì bây giờ, tuy mấy người Chỉ Vi càng sớm thoát thân càng tốt, nhưng bản thân Lục Áp vẫn còn chút sức mạnh, thao túng được Trảm Tiên phi đao, thế mà cũng còn không dám đi, chuyến đi này tất nhiên nguy hiểm, ta phải củng cố cảnh giới, nắm vững công pháp trước đã, dục tốc sẽ bất đạt......”

Một làn gió thổi qua, nước ao xao động, hoa sen đung đưa, như đang gật đầu, song lại khiến người ta cảm thấy đau thương.

Chợt có tiếng bước chân vọng tới, Mạnh Kỳ không hề quay lại, vẫn nhìn hoa sen.

Người đi vào miếu là một thiếu nữ mặc đồ màu hồng cánh sen, quốc sắc thiên hương, đẹp đẽ tinh tế, thanh xuân dào dạt, tinh thần phấn chấn, nhưng lại không đủ mạnh mẽ phóng khoáng, mà ổn định trầm tĩnh, chính là Mục Vân Nhạc.

Cô trầm tư nhìn tượng phật và thanh đăng đang được đốt cháy, ngẩn người quay phắt qua chỗ tường thủng, nhìn thấy bóng người áo xanh kia.

“Tiền bối......” Cô không quá dám tin tưởng nhỏ giọng kêu một câu.

Mạnh Kỳ quay đầu, hơi hơi gật: “Sao lại tới đây nữa?”

Mắt Mục Vân Nhạc vui vẻ, môi cong lên. Tiền bối không còn mặc đồ tăng nhân nữa, không còn tiều tụy tĩnh mịch nữa, không còn đầy mệt mỏi uể oải, tâm như tro tàn nữa, mà áo xanh tiêu sái, nét mặt bình tĩnh, cử chỉ như thường, như đã sống trở lại, chỉ là tóc mai bạc trắng, ánh mắt thâm trầm, tỏ rõ sự bi thương từng trải.

“Tà ma chín đạo lại đang mưu đồ bí mật, khu vực thảo nguyên nước ngầm đã chảy mãnh liệt, với cảnh giới và thực lực của vãn bối không làm gì được, nên định quay về Đại Tấn, để tránh phong ba, trước khi đi, muốn trở lại nơi này nhìn một cái, vì dù sao cũng đã từng ở đây được nhìn thấy Cuồng Đao tiền bối danh chấn thiên hạ, đủ để trở về tha hồ khoe khoang.” Mục Vân Nhạc cười rạng rỡ, quả thực là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười: “Con người quý ở chỗ tự biết bản thân, sau này tất thành người. Thảo nguyên sắp xảy ra phong ba, ngươi hiểu được phải tạm lánh đi là rất tốt, với tuổi tác của ngươi bây giờ mà không hề tự cao tự đại, mù quáng tự tin, thực là hiếm có.”

Mục Vân Nhạc thấy Cuồng Đao tiền bối ‘sống’ lại thật sự, thì vô cùng vui mừng. Bật thốt: “Tiền bối như thế này cũng rất tốt.”

Mạnh Kỳ cười cười: “Bao nhiêu thống khổ, áy náy và dày vò, sau mười năm đã được phát tiết ra hết. Bề ngoài đã trở lại bình thường, nhưng trong lòng vẫn còn lưu lại dấu vết.”

Mục Vân Nhạc cái hiểu cái không gật đầu.

Gió rất nhẹ, trăng rất tĩnh, Mục Vân Nhạc và Cuồng Đao tiền bối tán gẫu một lúc, từ Hoán Hoa kiếm phái phong khí kiếm pháp nói tới các trưởng bối đệ tử với đủ loại cá tính khác nhau, từ sư phụ Lưu Tô nhà mình tới “Ma Đế” Tề Chính Ngôn khiến bao nhiêu người sợ hãi, lấy được khá nhiều chỉ điểm.

Bầu trời dần sáng, Mạnh Kỳ đứng lên, cáo biệt với Mục Vân Nhạc, hướng đi phương xa.

Mục Vân Nhạc chống cằm nhìn theo một lúc, thở dài, đi về hướng nam.

Đáng tiếc mình sinh ra quá muộn.

............

Tiên Tích, Bích Du cung.

“Quảng Pháp Thiên Tôn” rời khỏi Tiên Tích phường, tiến vào Bích Du cung, định tìm người trực Tiên Tích hôm nay là “Đấu Mẫu nguyên quân” để bàn một việc.

Y xuyên qua hành lang, vừa bước vào đại điện, thì ngẩn người ra, bởi vì phía trước có một nam tử áo xanh xa lạ.

Nơi này là tòa điện thờ tượng Tam Thanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn uy nghiêm mênh mang, Đạo Đức Thiên Tôn hiểu rõ vạn vật và Linh Bảo Thiên Tôn phóng khoáng rộng rãi, nam tử áo xanh kia đứng trước ba pho tượng, dáng vẻ như đang tưởng nhớ cái gì.

“Quảng Pháp Thiên Tôn” đã tham gia ba lần tụ hội, tất cả thành viên y đều biết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người này.

Thành viên tiểu đội dự bị?

Không đúng, hắn đeo mặt nạ!

Y còn chưa kịp cảm ứng, nam tử kia đã xoay người qua, lộ ra cái mặt nạ như già như trẻ như trung niên uy nghiêm.

Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Quảng Pháp Thiên Tôn chợt như ngừng thở. Nam tử áo xanh đeo mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” đứng ngay bên dưới pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn. Một nhỏ một lớn, một trước một sau, phụ trợ, hòa lẫn vào nhau, cứ như Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự hàng lâm xuống nơi đây!

Cái cảm giác này còn cường đại hơn cả Đấu Mẫu nguyên quân...

“Nghe nói Tiên Tích còn có một danh thành viên danh hiệu là ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, bế tử quan nhiều năm, vẫn luôn không tham gia tụ hội, chẳng lẽ chính là vị này?”

“Hắn đã phá tử quan, thực lực vượt qua Đấu Mẫu nguyên quân, không biết đã tới Pháp Thân hay chưa?”

Đúng lúc này, đại thanh căn miệng hát hò ư ử từ đâu đi đến.

Quảng Pháp Thiên Tôn biết nó không phải phàm vật, là tiên thảo Côn Luân sống qua vạn cổ, được nó chỉ điểm duyên thọ chi pháp, khá là tôn kính nó, đang định hành lễ, đã thấy đại thanh căn đứng sững, ngẩn ra.

Đại thanh căn nhìn Mạnh Kỳ, nhìn cái mặt nạ Nguyên Thủy Thiên Tôn, cảm nhận được hỗn độn sâu thẳm và khí tức quen thuộc, hai chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất:

“Chưởng, chưởng giáo lão gia!”

Hù chết cha, chưởng giáo lão gia đột nhiên xuất hiện!

Không đúng, không phải chưởng giáo lão gia, là lão gia, là lão gia, cửu ấn tề, “Nguyên thủy” hiện!

Nó lết tới, ôm lấy chân Mạnh Kỳ, nước mắt nước mũi ào ào, vừa khóc vừa hô: “Lão gia, tiểu nhớ ngài muốn chết!”

“Ngài cuối cùng cũng thần công đại thành, trở thành nguyên thủy, Ngọc Hư nhất mạch chúng ta lại được hãnh diện.”

Mạnh Kỳ yên lặng rút chân ra, lầm bầm: “Không sai, ngươi không nói dối.”

Đại thanh căn lại ngẩn người, sau đó hiểu ý lão gia muốn nó, vừa đắc ý vừa kinh nghi: “Lão, lão gia, ngài, ngài đã gặp qua vị kia?”

“Ừ.” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, “Đấu Mẫu nguyên quân” Diệp Ngọc Kỳ nhận thấy bên này có động tĩnh, na di qua đây, nhìn thấy Mạnh Kỳ.

Hắn tiến vào Tiên Tích, tiến vào Bích Du cung, đứng ở trong này không biết từ bao giờ, thế mà mình hoàn toàn không biết!

Cô kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, nhất thời cảm giác hắn và pho tượng “Nguyên Thủy Thiên Tôn” sau lưng như hai hòa làm một, làm cô không dám nhìn thẳng.

“Ngươi đột phá?” Diệp Ngọc Kỳ khẽ nhíu mày.

Khí chất này, khí thế này, giống hệt như lúc mình đối mặt với tỷ phu sau khi chứng được Địa Tiên, có đặc thù truyền thuyết?

Điều này làm cô bỗng nghĩ Mạnh Kỳ đã chứng được pháp thân, vấn đề duy nhất là hình như hắn còn mạnh hơn cả Tô Vô Danh khi mới đột phá, không thua kém tỷ phu và Tô Vô Danh hiện giờ bao nhiêu, thực là không thể tưởng tượng được.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Vừa đột phá.”

Hắn thản nhiên thừa nhận.

“Quảng Pháp Thiên Tôn” vừa khiếp sợ vừa vui sướng, khiếp sợ là không ngờ lại có thêm một vị Pháp Thân, không biết là từ phương thế giới nào, vui sướng là Tiên Tích rốt cuộc lại có Pháp Thân!

Diệp Ngọc Kỳ nhìn quanh một vòng, ý bảo Quảng Pháp Thiên Tôn và đại thanh căn đi ra ngoài, sau đó mới nói: “Hôm trước nghe ngươi tái xuất giang hồ, đã nghĩ hẳn ngươi đã đột phá, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là việc, việc của Tiên Tích liền giao cho ngươi gánh vác.”

Mạnh Kỳ lắc đầu: “Ta không thể gánh vác Tiên Tích.”

Diệp Ngọc Kỳ khó hiểu nhìn hắn.

“Bởi vì ta không phải luân hồi giả.”

“Cái gì?” Diệp Ngọc Kỳ kinh hãi.

Cái lệ chưa bao giờ có người thoát ra được khỏi luân hồi hôm nay đã bị phá vỡ?