Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 217: Trống rỗng




Dịch giả: Tiểu Băng

Tụ bào rung lên, huyết hoàng chi thủy giống như Thiên Hà đổi chiều, cuốn về hướng di thể Già Diệp, ép ông phải kết ấn, thả ra vô lượng quang minh, vất vả chống đỡ.

Bắt lấy cơ hội này, Mạnh Kỳ ập đến, bằng hư ngự phong, từ giữa không trung vượt qua vách núi.

Lạc Già, Huy Quang đẳng Yêu Thần đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc và úy kị trong mắt đối phương. Không ai nói gì, cùng theo sát Mạnh Kỳ lướt qua vách núi, thoát khỏi công kích của Già Diệp, khuất dạng.

Độn quang bay nhanh, mọi di thể trên đường đều bị Hoàng Tuyền hấp thu, đám người dần rời xa khỏi khu vực nguy hiểm.

Mọi người giảm tốc, các yêu thần đề phòng nhìn xung quanh. Càng tới gần đỉnh Linh sơn, khả năng gặp phải di thể Phật Đà Đại Bồ Tát Đại A La Hán ngày càng lớn. Hồi nãy là Già Diệp và hình như là Cửu U Hoàng Tuyền Tà Thần, tí nữa không chừng chính là Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Nam Mô A Súc Phật, Nam Mô Thi Khí phật, Nam Mô Chiên Đàn Công Đức Phật vân vân.

Vấn đề là, nếu bình thường các di thể này tuy nguy hiểm, nhưng các Yêu Thần liên thủ, vẫn đủ sức đối phó, không phải e ngại. Nhưng hiện giờ Linh sơn đã có dị biến, các di thể đã bắt đầu có linh trí, độ nguy hiểm đã tăng lên theo đường thẳng, trở thành Thiên tiên có đặc thù Truyền Thuyết, Tạo Hóa. Nếu 1 đấu 1, phe yêu thần chưa hẳn thắng nổi, trong khi đường lên tới đỉnh và đỉnh Linh Sơn, di thể đâu phải chỉ có năm mười cái?

Mọi chuyện nói chung sẽ không thuận lợi, thả Đại Thánh ra, chính là thay đổi thế cục của chư thiên vạn giới, nhất định sẽ có tồn tại nào đó nhúng tay ngăn trở!

Lạc Già nhìn về Mạnh Kỳ, thấy hắn thanh bào bay bay, mỗi bước tường vân, rất có phong tư chân tiên thượng cổ, khẽ gật đầu nói: “Đa tạ chân quân vừa rồi cứu giúp.”

“Nếu cùng đi thăm dò Linh sơn, há có thể ngồi yên không để ý đến?” Mạnh Kỳ mỉm cười đáp lại.

“Không biết chân quân xưng hô như thế nào?” Mãi đến lúc này, Côn Bằng Yêu Thần Phi tưởng mới nhớ ra y không biết tên của đối phương.

Thiên tiên là tu sĩ đạo môn, thì thường được gọi là chân quân, nếu là Truyền Thuyết thì gọi là tiên tôn, cấp Tạo Hóa và Bỉ Ngạn thì gọi là Thiên Tôn, nhưng đây chỉ là ước định mà thành danh hiệu, chứ không phải là nhất định, có nhiều cường giả sẽ vẫn tiếp tục dùng cái tên ban đầu của mình chứ không thay đổi.

Yêu Thánh truyền nhân Thanh Khâu nói xen vào: “Côn Luân sơn Ngọc Hư cung chưởng giáo Tô Mạnh Tô chân quân.”

“Côn Luân sơn Ngọc Hư cung?” Đám Phượng Hoàng Yêu Thần Huy Quang đều ngạc nhiên.

Người có tên như cây có bóng, thời Thượng Cổ, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung chính là thánh địa Đạo Môn, danh truyền vạn giới, cho dù chuyện đã cách xa vạn cổ, nhưng bởi vì Định Hải châu biến thành chư thiên phù hộ mang đến truyền thừa không ngừng, nên ba yêu thần chí cường vẫn biết tới. Biết đây là đàn tràng của một trong Tam Thanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà Nguyên Thủy Thiên Tôn là ai? Chính là Bỉ Ngạn cổ xưa nhất, cường đại nhất!

Có thể đảm đương tên tuổi Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, còn trở thành chưởng giáo, vị Tô Mạnh Tô chân quân này không đơn giản a!

-- nếu là những người không liên quan tùy tiện sử dụng cái tên Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, thực lực thấp thì không sao, chỉ là trò trẻ con, nhưng nếu là thế lực có thực lực nhất định, vậy nhất định sẽ phải gánh lấy đại nhân quả, chết oan chết uổng.

Chỉ một chiêu “Tụ Lý Càn Khôn” cũng đã đủ giá trị được coi trọng, hèn gì Thanh Khâu muốn mời hắn hỗ trợ...... Huy Quang thầm gật đầu, bắt đầu coi Mạnh Kỳ là đối thủ cùng cấp, giống như Phi tưởng và Lạc Già, kềm chế lẫn nhau.

Lạc Già khẽ cau mày.

Thì ra là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung truyền thừa!

Mặc kệ hắn là từ chỗ nào học được Tụ Lý Càn Khôn, thì nhất định vẫn còn có rất nhiều thần thông Ngọc Thanh chưa từng thi triển.

Ngũ Sắc Thần Quang Thái Ly, Tụ Lý Càn Khôn Tô Mạnh, đều là ‘đội hữu’ không thể không đề phòng.

Côn Bằng Yêu Thần Phi tưởng cười ha ha: “Vốn tưởng Yêu tộc có Tây Du thế giới, có Nại Hà tam thiên, truyền thừa không dứt, là tất mạnh hơn xa Nhân tộc, không ngờ còn có nhân vật như Tô chưởng giáo, không hề thua kém chúng ta.”

Tô Mạnh quả thật không phải là nhỏ, đáng giá coi trọng, nhưng bản thân mình cũng đâu có kém. Dưới Truyền Thuyết, ai dám nói hơn người?

Chỉ cùng cấp độ với nhau mà thôi.

“Mạt kiếp tiến đến, Thượng Cổ truyền thừa thi nhau hiện thế, Nhân tộc đương nhiên sẽ không kém.” Mạnh Kỳ mỉm cười, giống như rất khiêm tốn.

Vừa phi độn đi tới, vừa nhìn quanh bốn phía, Phượng Hoàng Yêu Thần Huy Quang bỗng trầm giọng hỏi: “Linh sơn có dị biến, giờ nên làm thế nào?”

Cô nhìn Mạnh Kỳ, bắt đầu coi trọng ý kiến của hắn.

“Nếu các di thể trong Vạn Phật đại trận trên đỉnh núi đều xảy ra dị biến giống Già Diệp tôn giả, chúng ta tuyệt không có khả năng cường sấm vào trong. Tốt nhất là phân thành hai đội, một đội dụ các di thể thi hài ra khỏi đỉnh núi, đội còn lại nhân cơ hội chạy vào, thu lấy Kim Cô bổng.” Mạnh Kỳ đáp.

Thái Ly gật đầu nói: “Cách hay. Ai đi dụ, ai đi lấy đồ?”

Thanh Khâu nhìn Mạnh Kỳ nói: “Tô chưởng giáo, Thái Ly Yêu Thần, Huy Quang Yêu Thần, ba người các ngươi có Tụ Lý Càn Khôn, Ngũ Sắc Thần Quang và Ngũ Đức chi bảo, thích hợp nhất đi dụ dỗ, sẽ không đến mức bị bao vây. Ta với Lạc Già Yêu Thần, Phi tưởng Yêu Thần đi lấy Kim Cô bổng.”

Huy Quang trầm ngâm, gật đầu: “Được!”

Thực lực Tô Mạnh không thể coi thường. Hắn lại là Nhân tộc, cần phải phòng bị hắn phá hỏng chuyện lớn, để hắn đi dụ di thể là thích hợp nhất. Mình với Thái Ly đều có chỗ mạnh mẽ, không phải e ngại Tụ Lý Càn Khôn, đi chung với hắn có thể áp chế dị tâm của hắn.

Thanh Khâu này coi như tỉnh táo, hiểu được phải đề phòng Nhân tộc, phân đội hợp lí.

Thấy Huy Quang đồng ý, Thái Ly cũng gật đầu. Lạc Già và Phi tưởng cũng hiểu ý ngầm bên trong, không nói gì.

Chờ cứu được các Đại Thánh, dù có biến cố gì xảy ra cũng không còn sợ nữa!

Mạnh Kỳ thấy thế, lại cười: “Như vậy cũng tốt.”

Mọi người tăng tốc.

Đến khi họ khuất bóng, trong u ám bỗng tràn ra sương mù huyết hoàng, trong tối tăm, một thi hài khổng lồ đi ra, trong tối đen thâm thúy lại có sinh cơ dạt dào trắng nõn lưu chuyển, gai xương thò vào hư không, nối với các nơi, quanh thân di động thân ảnh tử thần vạn giới bất đồng, chính là hài cốt Hoàng Tuyền bị Mạnh Kỳ đặt lạc ấn!

Nó nhìn theo hướng Thanh Khâu Huy Quang rời đi, trầm trầm rít lên, trong mắt lấp lóe quang mang.

............

Bước vào sau núi Linh sơn, Mạnh Kỳ như trong nháy mắt mất đi mọi cảm quan, trong đầu toàn là hỗn độn, mất một lúc mới thích ứng được nhìn quanh.

U ám nơi này có thể so với đỉnh Linh sơn, nước Lăng Vân độ chậm rãi chảy lên, khe nứt hư không rất lớn, quái phong ra vào có thể xé rách Pháp Thân.

Theo dòng sông đi thêm một lúc, hai bờ sông bỗng mấp máy, những thi hài kì quái bò ra. Chúng là những sinh linh sinh ra từ nơi này bị Vạn Phật đồng trụy ảnh hưởng, chuyển thành tà ma ác quỷ.

Bọn chúng có ba đầu sáu tay, có bộ mặt hỗn độn, khí tức âm lãnh ô uế, còn mạnh hơn cả các di thể Bồ Tát, dày đặc kéo nhau ra, muốn kéo Mạnh Kỳ xuống nước.

Mạnh Kỳ thở dài, hóa thành một Kim Thân Phật Đà từ bi thương hại chúng sinh, tay phải duỗi thẳng, giống như thi phúc, lưu ly kim quang phát ra, giống như cành dương liễu huy sái cam lộ, từng giọt nhỏ xuống.

Âm lãnh ô uế tà ma chạm vào kim quang, lập tức tan thành mây khói, giống như thoát được ràng buộc, đã được giải thoát, chỉ trong nháy mắt phía trước đã hoàn toàn quang đãng.

Phật có đại nguyện, phổ độ chúng sinh!

Tầm mắt đã trống trải, Mạnh Kỳ tiếp tục tiến tới, đi một lúc trước mặt là một cảnh u ám.

Lăng Vân độ đến đây là hết, hóa thành tuyền nhãn róc rách, bên trong trôi nổi một bộ cự thiền màu trắng vàng!

Kim Thiền? Kim Thiền tử? Đường Tăng phàm thai nghịch hướng biến hóa, rốt cuộc phản bản quy sơ, hiện ra Kim Thiền chi thân? Mạnh Kỳ trở nên trịnh trọng, lưu ly làm mắt, chăm chú nhìn qua, thấy lưng của cự thiền đã vỡ, bên trong rỗng tuếch!

Kim thiền thoát xác?

Mạnh Kỳ sợ hãi cả kinh.

............

Một đường không còn gặp phải di thể, mấy người Mạnh Kỳ nhanh chóng lên tới gần đỉnh Linh sơn.

Bọn họ dõi mắt nhìn ra xa, chỗ đó một mảnh bằng phẳng, Kim Cô bổng tựa hồ đã xuất hiện ngay trước mắt, hoa nở hoa tàn, lôi diệt lôi sinh, bên cạnh có Ngũ Chỉ sơn đứng thẳng, trên cắm một nhành cây bồ đề bảy màu trong vắt, đại thanh tịnh, đại tự tại, đại cực lạc, đại trí tuệ chi ý tràn ngập.

Giống hệt những gì Mạnh Kỳ đã từng nhìn thấy, không có một thay đổi nào.

Thế nhưng, các Kim Thân Phật Đà chung quanh như rừng không còn trông thấy, vô số di thể tạo thành Vạn Phật đại trận đã không còn nữa.

Không thấy!