Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 149: Ám độ trần thương




Dịch giả: Tiểu Băng

Lại là Vô Sinh Lão Mẫu!

Mạnh Kỳ kinh hãi, suýt nữa buột miệng kêu lên. Hứa Huyền và Ngao Trinh là kim đồng ngọc nữ của Dao Trì; Hứa Huyền chuyển thế thành hậu nhân Ngũ Trang quan; phụ thân Ngao Trinh là Đông Hải Long Vương lừa y lấy cây nhân sâm quả; một chi Ngũ Trang quan bị Vô Sinh Lão Mẫu cũng chính là Kim Hoàng Tây Vương Mẫu cứu, chuyển vào Vô Sinh thiên; cây nhân sâm và bàn đào đều là liên quan tới linh căn tuổi thọ của trời đất...... kết hợp tất cả lại, nếu nói Kim Hoàng không nhúng tay vào chuyện Ngũ Trang quan, để tạo ra một bàn cờ cực lớn, thì hắn chính là người đầu tiên không tin!

Kim Hoàng có được vô cực ấn, hôm qua đủ loại hôm qua chết, sáng nay đủ loại sáng nay sinh, mai táng “Tây Vương Mẫu”, hóa thành “Vô Sinh Lão Mẫu”, phát triển vào thời yêu loạn đại địa và Nhân Hoàng trị thế, định thời gian chuyển Ngũ Trang quan vào trong Vô Sinh thiên, nếu tính theo tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau do thiên địa khác biệt, thì khi lấy được Định Hải châu, Vô Sinh Lão Mẫu vẫn còn đang ỏ trong thời kì đang phát triển, vẫn chưa nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, tiến vào ngủ say, và lúc đó, thanh danh cũng vẫn còn thua rất xa Nhân Hoàng, Yêu Thánh, và hẳn là chưa đăng lâm Bỉ Ngạn.

Tuy Lão Mẫu lấy được vô cực ấn, tìm hiểu được hỗn độn vô cực chi ý của đại đạo bản sơ, đại triệt đại ngộ, sau đó bỏ đi Tiên Thiên thần linh chi khu, nhưng võ đạo và con đường thần linh sau này của Vô Sinh Lão Mẫu đòi hỏi phải kết hợp với thân thể mới mới tu luyện được, cho nên hẳn là chưa đăng lâm Bỉ Ngạn, mà mới chỉ là tìm ra được con đường chính xác mà thôi. Có lẽ trải qua thời gian yêu loạn đại địa và Nhân Hoàng trị thế tôi luyện, bà ta mới rốt cuộc đạp ra một bước chứng đạo, trở thành một người đánh cờ, sau đó tiến vào hỗn độn ngủ say, tránh né thời gian mài mòn.

Mạnh Kỳ chợt thấy sợ.

Vô Sinh Lão Mẫu rất có khả năng trải qua hai thời đại yêu loạn đại địa và Nhân Hoàng trị thế rồi mới đăng lâm Bỉ Ngạn, mà đây là thời gian xảy ra hai chuyện lớn: một là Yêu Thánh tọa hóa, hai là tiến vào thời đại Nhân Hoàng trị thế. Nếu tính theo tuổi thọ gần như vô tận của Bỉ Ngạn, thì không qua “Bao lâu”, Nhân Hoàng đã tọa hóa.

Hai Bỉ Ngạn giả vẫn lạc, Vô Sinh Lão Mẫu độ tẫn khổ hải...... hai chuyện này có liên quan gì với nhau hay không? Lại là một đoạn thời gian bí mật bị xóa nữa chăng? Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, Mạnh Kỳ vốn cảm thấy mình đại khái coi như đã nhìn thấy rõ bộ mặt của Vô Sinh Lão Mẫu, thì bây giờ lại nhận ra nó lại càng trở nên mơ hồ.

“Vô Sinh Lão Mẫu thương hại thế nhân, hành cứu khổ cứu nạn, đã tiếp dẫn rất nhiều chúng sinh vào Chân Không gia hương......” Nói đến Vô Sinh Lão Mẫu, Hứa Huyền luôn đầy vẻ sùng kính, khen ngợi không tiếc lời, cuối cùng mới nói, “Sư thúc, mời tới Vô Sinh thiên uống một chén trà.”

Y chỉ tay một cái, tinh không u ám trở nên xanh thẳm, những đóa sen trắng bay xuống, nối thành một con đường thông thiên.

Hai mươi bốn chư thiên và Cửu Trọng Thiên chính là như vậy, cao hơn vạn giới, cao hơn Chân Thật giới. Không đâu không ở, đây chính là cơ sở để Hứa Huyền ỷ vào mà “Vượt qua tinh không”.

Đi Vô Sinh thiên uống trà? Ta mới vừa ở Trung Cổ nói không đội trời chung với Lão Mẫu, hôm nay tới một trong những hang ổ của nó để uống trà, vậy chả phải đưa mồi lên tới cửa hay sao? Mạnh Kỳ thầm nghĩ, ra vẻ trang nghiêm: “Sư điệt đa lễ, bần tăng còn có chuyện quan trọng, chỉ có thể ngang qua cổng không vào, sau này sẽ lại tới bái phỏng trưởng bối nhà ngươi.”

“Dù có chuyện quan trọng, dùng Vô Sinh thiên để đi không phải tiện hơn rất nhiều sao?” Ngao Trinh nghi hoặc nói.

Mạnh Kỳ thiếu chút nữa nghẹn lời. May mà hắn nhanh trí, vẫn cười tươi tắn: “Đáng tiếc Vô Sinh thiên không đến được những nơi như Cửu Trọng Thiên.”

“Thì ra sư thúc là có cơ duyên khác.” Hứa Huyền bừng tỉnh.

Không tiện để cho người khác biết được!

Phúc Hải vương ánh mắt lấp lóe. Nếu không phải Pháp Hải thực lực mạnh mẽ, không dưới mình, thì chỉ bằng mấy lời, nhất định mình sẽ bám theo sau, mấy nơi như Cửu Trọng Thiên nhất định là có rất nhiều thứ tốt!

Thấy gạt được rồi, Mạnh Kỳ cười tủm tỉm hỏi: “Lúc trước có bao nhiêu viên Định Hải châu xuất thế?”

Hứa Huyền lắc đầu cười: “Loại chuyện này chính là bí mật, nếu không phải sư trưởng thân bằng, ta tuyệt sẽ không nói ra đâu, nhưng ta nghĩ hẳn là không hiện thế nhiều, vì những người lấy được chúng và có khả năng bảo vệ bí mật của chư thiên là rất ít. Xem tình hình hiện giờ, hẳn là có hơn một nửa chưa hề xuất thế.”

Thế thì rất tốt...... Mạnh Kỳ thầm khen, nhưng chợt nghĩ đến chư thiên phân tán là lan đến cả vạn giới, di tích Thiên Đình thì ở trong Chân Thật giới, Định Hải châu xuất thế ở Tây Du không nhiều, nhưng thế giới Phong Thần, Chân Thật giới và cả những vũ trụ khác ngoài thì sao?

Ai, xem duyên phận đi......

Mạnh Kỳ thầm thở dài, thuận miệng hỏi: “Tứ đại Bộ Châu hiện giờ còn có ai mạnh mẽ hay không?”

“Sư thúc ngươi kiêm tu Phật Đạo, có Thiên tiên chi lực, không kém gì Phúc Hải đại ca, ngay cả Đông Hải lão Long Vương, cũng nhiều lắm hơn ngươi một chút mà thôi. Người có khả năng uy hiếp đến tính mạng của ngươi vậy là ít lắm, đều là loại lão quái vật quanh năm tiềm tu, ít đi ra ngoài, trùng kích cái cảnh giới truyền thuyết hư vô mờ mịt.” Hứa Huyền biết sư thúc đến từ Thế giới Phong Thần, đối với thế giới này không quen, nên giới thiệu khá là tường tận, “Cũng chính vì vậy, đám lão quái vật đó mới không nổi danh gì, chỉ có một số ít yêu thần và yêu vương biết mà thôi, trong đó, đứng hàng đầu là Tây Ngưu Hạ Châu ‘Bất Tử Yêu Thần’, nghe đồn nó là lão yêu đã trải qua Phong Thần, Tây Du, đến nay hẳn là chỉ còn cách truyền thuyết có nửa bước.”

Đâu chỉ là truyền thuyết...... Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe.

“Tiếp theo là Nam Chiêm Bộ Châu ‘Linh Cảm đại vương’, nghe nói là một con cá vàng thành tinh ở trong đàn tràng của Quan Tự Tại Bồ Tát, nhân Linh sơn chi chiến, không ai cai quản, bèn trộm lấy bảo vật của tịnh thổ, chạy tới Nam Chiêm Bộ Châu, xưng vương xưng bá, hẳn là Thiên tiên; tiếp theo là Đông Thắng Thần Châu ‘Thông Minh Hầu Vương’ và Bắc Câu Lô Châu ‘Năng Thiên Đế’, người trước lừng danh trùng chấn Hoa Quả sơn, tương lai sẽ là một Đại Thánh, người sau là tà thần từ trong Cửu U chạy ra, lúc đầu là ngoại đạo tu phật nhưng sau này bỏ phật tu khác.” Hứa Huyền tiếp tục kể.

Phúc Hải vương nói xen vào: “Thực ra sâu trong Đông Hải còn có một lão quái vật, rất có khả năng là một tinh quan của thiên đình năm đó, thậm chí rất có thể là một tinh quân của một vì sao nào đó có danh hào cấp bậc truyền thuyết, nhưng cụ thể là vị nào thì không biết, ta chỉ biết xưng hô là ‘Tinh Quân’. Nó vẫn ẩn cư, không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, giống như đang chờ đợi cái gì đó, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, ta cũng không biết được nó tồn tại.”

Hứa Huyền gật đầu: “Trong tinh không mênh mông, còn có rất nhiều tinh tú, có lẽ tinh quân đối ứng với chúng lúc trước chưa hẳn đều đã chết hết.”

Tinh tú là một hằng tinh hoặc mấy hằng tinh tạo thành tinh hệ, chứ không phải chỉ là một vì sao.

“Bần tăng đại khái hiểu rồi.” Mạnh Kỳ yên lặng nhớ kỹ mấy cái tên này.

Hắn chắp tay chữ thập, khẽ niệm phật, định cáo từ.

Thì huyết đào trên mu bàn tay hắn thấy đồ ăn sắp đi xa, vội vã giãy dụa, tỏa ra khí tức.

Hứa Huyền từng ăn nhân sâm quả, nên rất mẫn cảm với loại khí tức có liên quan tới tuổi thọ này, rùng mình một cái, khiến hộp ngọc tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Ba!

Nắp hộp bật mở, Dao Trì Kim Thủy rơi xuống đất, chỉ một vốc nhỏ đã diễn hóa thành một cái ao rộng mấy chục trượng, đầy kiếm khí đao mang, nửa trái bàn đào rơi vào trong ao.

“A Di Đà Phật, tội quá tội quá, bần tăng đang trấn áp một món tà vậy, vừa rồi hơi sơ sẩy, suýt nữa để nó thoát ra được.” Mạnh Kỳ truyền khí tức của Đại Đạo chi thụ tới mu bàn tay, huyết đào yêu dị lập tức im lặng trở lại.

Thật sự là không đánh không biết nghe lời!

Bồ Tát La Hán trấn áp tà vật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Hứa Huyền và Phúc Hải vương đều không nghi ngờ gì, vớt nửa trái đào lên.

Lúc này, Bàn Đào đã bị thấm nước Dao Trì, lớp thịt quả bên trong đã bị chém giập, nước thấm cả vào trong hạt đào, khiến nó càng mọc thêm một mớ bộ phận con người, trông rất sống động.

Trong tích tắc, nửa trái Bàn Đào biến thành một quả cây trắng như tuyết, có hình người, có mi có mắt, có tay có chân đầy đủ cả, đương nhiên chỉ có nửa người hoàn chỉnh mà thôi.

Hứa Huyền ngẩn người, bật thốt: “Nhân sâm quả!”

Cái gì? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn qua, Bàn Đào tẩm qua nước Dao Trì liền hóa thành nhân sâm quả?

Nếu Bàn Đào linh căn nhúng vào nước Dao Trì thì sao?

Chẳng phải là biến thành cây nhân sâm à?

Đổi trắng thay đen, ám độ trần thương, Kim Hoàng hạ một ván cờ thật lớn! Mạnh Kỳ nheo mắt, quan hệ giữa Ngũ Trang quan và Dao Trì còn phức tạp hơn mình nghĩ!

Đây chính là mục đích của Lục Áp mục đích, ám chỉ Lão Mẫu, để mình biết bí mật nào đó của bà ta?