Dịch giả: Tiểu Băng
Nhìn thấy Mạnh Kỳ xuất hiện sau lưng Lục đại tiên sinh, Cổ Nhĩ Đa hết hồn.
Lục đại đuổi tới, Tô Mạnh cũng đã chạy đến, Bá Vương ở đâu?
Trốn!
Tô Ðát Kỷ đã lấy được truyền thừa Thuần Dương tử, lúc này không trốn, còn đợi đến khi nào?
Cảm nhận được suy nghĩ của Cổ Nhĩ Đa, Mạnh Kỳ bước lên, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, choán hết lăng mộ.
Ly Tiên kiếm hấp thu Ngũ Hành chi lực, hóa thành cự kiếm, ép hư không của mộ thất lắc lư. Hắn truyền âm cho Lục đại tiên sinh, để ông cuốn lấy Tô Ðát Kỷ, không cho ả mang truyền thừa thoát đi.
Thần thức Mạnh Kỳ chấn động hư không, quát vang:
“Cổ Nhĩ Đa, ngươi vẫn còn là kiêu hùng lúc trước hay sao?”
Thanh âm chấn đến mức chủ mộ thất lại động. Cổ Nhĩ Đa ngẩn người, không rõ ý của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ bước lên một bước, trong chín khiếu huyệt, vũ trụ hiện ra, tay trái giơ lên, năm ngón tay mở ra, chụp vào Cổ Nhĩ Đa.
Trước chưởng u ám, nứt ra khe sâu, hư không cuộn lại, ngưng tụ thành hình cầu, đất trời đảo lộn.
Cổ Nhĩ Đa vung cự phủ. Quanh cự phủ, mây khói thành sương, lượn lờ gợn sóng, dùng lực chém tiên thể của tiên thần nghênh đón một chưởng của Mạnh Kỳ, muốn đánh hắn về phàm thai.
“Tới hay!” Mạnh Kỳ lại quát, Âm Dương ấn chuyển, lực trên bàn tay trái biến mất, kiếm bên tay phải phát sau mà đến trước, như đã chờ sẵn.
Tiên kiếm năm màu họa ra vòng sáng, kiềm chế biến hóa, kiềm chế sức lực, kiềm chế thời không, ở trung tâm suy diễn ra một điểm hỗn độn Vô Cực, vừa vặn đâm trúng vào Thiên Tru phủ.
Phù, mây khói và u ám hỗn độn của Thiên Tru phủ biến mất, tiên kiếm cũng bị bắn về, nhưng hắn không bị thương tổn gì, không bị biếm xuống thành người phàm.
Tuyệt, Ly Tiên kiếm cộng với Tru Tiên kiếm pháp, Vô Cực ấn là đủ để chống lại trích tiên chi lực! Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, lại tiến lên trước một bước, vung tay lên, thi triển Phiên Thiên ấn, năm ngón tay trắng nõn, thon dài hữu lực, như là tay của thần nhân.
Hắn lại hét to:
“Cổ Nhĩ Đa, ngươi khúm núm trước Bá Vương, hào phóng và kiêu ngạo năm đó ở đâu?”
Cổ Nhĩ Đa giật mình xấu hổ, bàn tay kia hạ xuống, đất trời thu hẹp lại, vạn vật xung quanh tan rã, chỉ kịp vung rìu lên chắn đỡ.
Ba!
Hư không xung quanh vỡ tan, Cổ Nhĩ Đa lảo đảo.
“Cổ Nhĩ Đa, ngươi xu nịnh bu quanh, bày kế khắp nơi, vẫn còn là Đại Hãn thảo nguyên sao?”
Mạnh Kỳ đắc thế không tha người, lại hét to, tay nắm thành quyền, ngưng tụ Động Thiên vũ trụ chi lực, tập trung lực lượng quanh thân, Vạn Vật Phản Hư, hỗn động là thành, một quyền đánh xuống, xé rách mênh mang, xé rách cấm pháp chủ mộ thất, xé ra màn phòng thủ của cự phủ, đẩy Cổ Nhĩ Đa lùi lại.
“Cổ Nhĩ Đa, ngươi nghĩ mình mạnh mẽ, từng uy áp Nam Bắc, thì ra chỉ là ỷ lại vào binh khí, cẩu trận ‘Nhân’ thế, làm trò cười cho thiên hạ!”
Mạnh Kỳ dùng hết khả năng móc mỉa, Ly Tiên kiếm lại suy diễn hỗn độn Vô Cực, vòng sáng chém xuống, triệt tiêu lực trích tiên của Cổ Nhĩ Đa, khiến mặt y khi xanh khi đỏ.
“Cổ Nhĩ Đa, lúc ngươi nhục thể vỡ tan, sự hào sảng và kiêu ngạo của ngươi cũng đã chết, sau khi trở thành thần linh, ngươi chỉ là một kẻ yếu mà thôi! Một kẻ yếu chỉ biết ỷ lại vào người khác, vào vật khác!”
“Cổ Nhĩ Đa, ngày đó ngươi có thể lấy một địch hai, hôm nay ta sẽ một đấu một giết chết ngươi!”
Mạnh Kỳ hiện ra ba đầu sáu tay, lấy sức mạnh cơ bắp thuần túy từng bước ép sát, trường kiếm làm phòng ngự, chưởng quyền làm công kích, một kích nện ra, như rìu đục đao chém, tiếng nổ vang va chạm không ngừng, mạnh mẽ ép Cổ Nhĩ Đa phải chật vật phòng ngự, dựa vào sức mạnh của Thiên Tru phủ mới miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng không tìm được cơ hội phản kích, lại cộng thêm cứ liên tục bị giọng điệu trào phúng của kẻ địch hét vào tai, gợi lên sự xấu hổ ở sâu trong lòng, khiến tâm thần y bối rối, không phát huy được tất cả sức mạnh của mình.
“Cổ Nhĩ Đa, nếu ta là ngươi, ta đã sớm xấu hổ mà tự sát!” Mạnh Kỳ lắc người, tóc hóa thành rất nhiều Mạnh Kỳ khác, cùng nhau công kích Cổ Nhĩ Đa, bản thể thì vung Ly Tiên kiếm, suy diễn Đạo Truyền Hoàn Vũ không chỗ nào là không tới.
Cổ Nhĩ Đa chịu đựng sự xấu hổ và phẫn nộ, rìu vừa chuyển, hư ảnh Trích Tiên trì hiện lên, gợn sóng ùng ục, mây khói lượn lờ, hoàn toàn bày ra thế phòng ngự.
Ào ào!
Tất cả thân ảnh Mạnh Kỳ đều bị trích tiên chi lực tiêu giải, ngay cả kiếm quang bản thể chém tới cũng dễ dàng bị tiêu diệt, không chút sức đối kháng.
Không đúng! Tô Mạnh đâu?
Cổ Nhĩ Đa nhận ra quỷ dị, Tô Mạnh khí thế hùng hổ vừa rồi đi đâu rồi?
Có bẫy? Y lập tức lại tiếp tục chọn phòng ngự.
Bên kia, Lục đại tiên sinh chém ra kiếm quang, tầng tầng hóa trận, quấn lấy Tô Ðát Kỷ.
Chín cái đuôi hồ ly của Tô Ðát Kỷ như chín thanh trường thương, cái đâm cái chọc cái hất, cái mang ảo cảnh cái kèm thần phong, không ngừng đánh vỡ kiếm trận, muốn tìm đường thoát ra.
Tuy rằng Lục đại tiên sinh đã bị tiêu hao rất lớn, bị thương không nhẹ, nhưng ả không có trích tiên chi lực huyền diệu khủng bố, không thể một chiêu phá trận, hơn nữa Mạnh Kỳ và Cổ Nhĩ Đa bên cạnh giao thủ mang tới dư ba ảnh hưởng rất khủng bố, lại đều là cự nhân, hơi không để ý sẽ bị ảnh hưởng, nên ả mãi mà chưa xông ra được.
Nhìn thấy Cổ Nhĩ Đa bị Mạnh Kỳ áp chế, thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn, Tô Ðát Kỷ nghiến răng, há miệng, phun ra một lá cờ tỏa mùi thơm.
Kỳ phiên lay động, yêu phong từng trận, phối hợp với chín cái đuôi trắng, khiến kiếm trận lại bị phá ra.
Độn quang nổi lên, Tô Ðát Kỷ bắt lấy cơ hội, xông ra cửa, Lục đại tiên sinh liền muốn một kiếm diễn hóa Tru Tiên, quấn ả trở lại.
Đúng lúc này, tầm mắt Tô Ðát Kỷ tối sầm, cửa ra lại hóa thành quan tài đồng xanh, không ngờ ả lại bị đổi hướng!
Sau đó, ả nhìn thấy một cự nhân khổng lồ, da màu ám kim, đang lạnh lùng nhìn xuống ả.
“Dương Tiễn?” Theo bản năng, ả nhớ tới sát tinh kia, sau đó chợt nhớ ra đây là Tô Mạnh.
Mạnh Kỳ thi triển “Đại trào phúng thuật”, điên cuồng tấn công áp chế Cổ Nhĩ Đa, là để hút lấy sự tập trung toàn lực của Cổ Nhĩ Đa, tạo cơ hội cho hắn ra tay cướp lấy đồ trong tay Tô Ðát Kỷ!
Quỷ mới biết Bá Vương lúc nào thoát khốn, lúc nào trở về đây, mình có điên mới ở lại đây tử chiến với hai tên này!
Ly Tiên kiếm đâm ra, hư không xung quanh Tô Ðát Kỷ chỉ còn hai màu đen trắng, suy nghĩ và động tác của ả chậm hẳn đi, kì phiên gần như thoát ra khỏi tầm khống chế. Mạnh Kỳ dựng tay thành đao, chém vào thế giới nhân quả hư ảo.
Những sợi dây nhân quả lấp lánh hiện ra. Mối liên hệ giữa Tô Ðát Kỷ và vật truyền thừa của Thuần Dương tử bị cắt đứt, Mạnh Kỳ vẫy tay một cái, chúng liền bay vào tay hắn!
Sau đó, hắn với Lục đại tiên sinh trước khi Cổ Nhĩ Đa kịp phản ứng, ăn ý độn ra chủ mộ thất, để lại một câu trào phúng:
“Cổ Nhĩ Đa, lần sau tất lấy mạng chó của ngươi!”
Cổ Nhĩ Đa rít lên điên tiết, xách Thiên Tru phủ đuổi theo, nhưng Mạnh Kỳ giỏi nhất chính là ẩn nấp và bỏ chạy, hai người đã sớm không biết chạy tới phương nào.
“Ta nhất định sẽ báo thù này!” Cổ Nhĩ Đa nhìn quanh, đầy hận ý.
............
Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh phi độn trong Cửu Thiên cương phong, đang định trò chuyện, trong lòng bỗng truyền tới ý niệm của Tuyệt Đao:
“Đổi phương hướng, sắp đụng phải Bá Vương!”
Hé hé, có người nằm vùng thật là thích quá...... Mạnh Kỳ không hề nghĩ ngợi, kéo Lục đại tiên sinh đổi hướng về phía La thành.