Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 356: Một kiếm đó




Dịch giả: Tiểu Băng

Thần đô, hoàng đế tẩm cung ngoại điện, không biết có phải vì có người chế hay không mà nơi này có mấy phần âm trầm hôn ám, đốt những cây nến to bằng cả cánh tay người mà vẫn không thể nào sáng được như ban ngày.

Ánh nến chập chờn chiếu lên mặt Thôi Thanh Vũ, nửa đêm nửa hôm y bị gọi vào cung, gặp mặt hoàng thái đệ Triệu Hằng.

Bất quá, y cũng biết rõ, gặp y không phải là Triệu Hằng, mà là người cầm quyền thật sự của hoàng thất, Tần vương Triệu Cảnh Thế, Đại Tông Sư!

Trên bậc thang, một nam tử mặc long bào thêu rồng vàng đứng thẳng băng, đầu không đội mũ, tóc cắm trâm gỗ, tùy ý mà tiêu sái, ngũ quan khắc sâu, khuôn mặt không nhìn ra được là già hay trẻ, với Triệu Hằng có mấy phần giống nhau, khóe mắt hơi nhướng lên, lộ ra mấy phần khí phách, ánh mắt sâu thẳm như hồ băng, chính là Tần vương Triệu Cảnh Thế.

“Nếu không phải Tô tổng bộ đầu gặp được, bổn vương thực còn không biết Thôi gia chủ giá lâm Thần đô, thật sự là chậm trễ.” Triệu Cảnh Thế nói, gọi là Thôi gia chủ chứ không phải là Thôi khanh gia.

Thôi Thanh Vũ chấp chưởng Thôi gia nhiều năm, việc đời nào mà chưa thấy qua, nguy hiểm nào mà chưa trải qua, bình thản ung dung chắp tay nói: “Lão phu nghe nói Thần đô có biến, trong lòng lo lắng, nên mới suốt đêm chạy tới nơi đây, còn chưa tới kịp báo cho người khác, Tần vương không cần khách khí.”

Triệu Cảnh Thế đột nhiên mỉm cười: “Bắc Chu Cao Đằng Cao huynh đã quen khí hậu và đồ ăn Thần đô hay chưa?”

Thôi Thanh Vũ biến sắc, bàn tay nắm lại, vẻ như muốn rút kiếm, cười gượng: “Tần vương lời ấy có ý gì, lão phu nghe không hiểu.”

Triệu Cảnh Thế thở dài, không biết là tiếc hận hay là bi ai: “Nếu không phải La giáo và Tố Nữ đạo nhắc nhở, bổn vương thật đúng là không biết Bình Tân Thôi thị và Lũng Nam Trương thị lại tự hạ thân phận của mình, đi theo xu nịnh Cao Lãm.”

Nói đến mức này, Thôi Thanh Vũ biết sự tình đã không còn giấu được, rút Chỉ Qua kiếm, cảm khái nói: “Sau chuyện ở Lũng Nam hầu phủ, lão phu liền biết việc này đã bị lộ ra ngoài, cho dù không bị lộ, thì cái vẻ Trương Bách Lý thà chết cũng muốn che dấu như thế, Tần vương và thần bộ của Lục Phiến môn cũng không khó đoán ra được nguyên nhân.”

“Nếu biết, vì sao còn đến?” Triệu Cảnh Thế hỏi câu hỏi hệt như Phụng Điển thần sứ ở trên sông.

Thôi Thanh Vũ cười: “Đã bị câu đến Thần đô, thân đã ở trong đại trận, có tới hay không, thì có cái gì khác biệt?”

“Điếu?” Triệu Cảnh Thế ý vị thâm trường hỏi ngược lại.

Thôi Thanh Vũ khẽ vuốt thân kiếm: “Nếu không có chuyện hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, không có chuyện Tư Mã Thạch mất tích, lão phu và Cao huynh làm sao tạo ra nội chiến, kích động mâu thuẫn, thừa dịp hư mà vào? Không ngờ lại bị rơi vào cạm bẫy.”

Triệu Cảnh Thế mỉm cười: “Bổn vương vốn là không định, việc này là La giáo và Tố Nữ đạo đề nghị, nhưng suy trước tính sau, phát hiện chỉ có như vậy mới có thể khiến hai vị gia chủ mang theo thần binh cùng Cao huynh tới thần đô, vì thế không thể không hi sinh một hai, thế gian này lớn như vậy, làm gì có chuyện không trả giá mà được hài lòng? Dù sao hoàng đế cũng đã tham mĩ sắc, đi vào đường rẽ, thua xa tiềm lực của hoàng thái đệ.”

“Nhưng ngươi không sợ La giáo và Tố Nữ đạo có mưu đồ khác hay sao? Bọn họ không phải là thiện nam tín nữ!” Thôi Thanh Vũ châm ngòi thổi gió, y chỉ sợ quanh đây có La giáo Pháp Vương mai phục mà thôi, “Hơn nữa cấu kết với tà ma tả đạo là bán trời không mời thiên lôi, nếu bị bại lộ, sẽ gặp cảnh nguy hiểm còn hơn cả hai nhà chúng ta, sẽ bị tất cả mọi người kêu đánh!”

Triệu Cảnh Thế lắc đầu: “Bổn vương làm sao cấu kết với tả đạo được? Chỉ là mua tin tức từ họ mà thôi, nghe một lời đề nghị của họ, trả thù lao tương ứng, về phần bọn họ có mưu đồ khác hay không, bổn vương không biết, cũng tạm thời không muốn biết, nhưng chỉ cần gặp phải, nhất định vẫn sẽ trừ ma vệ đạo!”

“Cái chết của Hoa quý phi không phải là do La giáo gây nên?” Thôi Thanh Vũ trường kiếm chỉ xéo.

Triệu Cảnh Thế mặt không chút thay đổi nói: “Cô ta vì cầu muốn có con trai, muốn tranh thủ tình cảm, sớm đã trở thành tín đồ La giáo, cho dù không tự sát, bổn vương cũng sẽ xử trí cô ta.”

“Tốt, rất tốt!” Thôi Thanh Vũ cười ha hả, râu tóc dựng thẳng lên, đầy khí phách cao giọng nói: “Lão phu và thần binh ở đây, Trương gia chủ cũng thế, lại thêm Cao Đằng Cao huynh, vẫn có cơ hội xông ra khỏi Thần đô đại trận!

Từ trong núi đao biển máu mới ra được cường giả, làm gì có đạo lí vừa nghe dọa đã lui!

Lúc này, từ đằng sau một người đi ra, mặc bào dài, gương mặt rất bình thường, như lão giả nhà bên, chính Tư Mã Thạch!

Y nâng Cửu Long ấn tỉ, cùng Triệu Cảnh Thế nắm Thiên Tử kiếm, hợp lại tăng thêm sức mạnh cho nhau, khí thế hai người mênh mông mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ hoàng cung.

“Lão phu còn tưởng Triệu Cảnh Thế đã đem ngươi bán cho La giáo với Tố Nữ đạo, không ngờ là ngươi cam tâm tình nguyện.” Thôi Thanh Vũ không ngạc nhiên cho lắm.

Không có Lưỡng Nghi phân giới khăn, không có Sơn Hà Xã Tắc đồ, thì chỉ có chủ động mất tích!

Tư Mã Thạch mỉm cười, không nói gì, y là một trong những cây cột chính của Thần đô Triệu thị, là đối tượng kẻ địch không bao giờ bỏ qua.

Triệu Cảnh Thế bình tĩnh nói: “Nếu Cao Đằng Cao huynh ra tay, Nguyễn gia nhất định sẽ trông nom, ở trong Thần đô đại trận, đủ sức để quấn lấy y, thậm chí bắt y, phía bên gia chủ Trương gia đã có tông sư Triệu thị chấp chưởng Thần đô đại trận chúng ta sẽ tạm thời vây chặt, bổn vương và Tư Mã, thêm hai món thần binh, có thêm đại trận phụ trợ, còn không làm gì được ngươi sao?”

“Chuyện các ngươi làm là chuyện không thể nào đưa ra ánh sáng, chúng ta lại chẳng liên quan gì với tà ma tả đạo, làm việc quang minh chính đại, sự tình này càng nháo lớn, đối với các ngươi càng bất lợi!”

Bởi vì như thế sẽ cuốn các thế gia đứng đầu đều dính vào!

Thôi Thanh Vũ diệt trừ cảm xúc, để tâm linh trong sáng, trường kiếm hoành ngang: “Nếu đã như vậy, sao vẫn còn chưa ra tay?”

Chỉ hi vọng tộc nhân Bình Tân mau chóng nhìn ra tình thế, nhanh chân đón Cao Lãm nam hạ, để tránh cả nhà bị diệt tộc.

Triệu Cảnh Thế nhếch mép, bâng quơ nói: “Liên minh chín đại thế gia của chúng ta chính là nền tảng của Đại Tấn, chỉ có dẹp bỏ những chướng ngại, toàn lực hợp tác, bù đắp cho nhau, mới có thể chống lại Bắc Chu, tranh thủ thời gian để nâng cao thực lực. Chỉ cần Thôi gia đồng ý ký một tờ khế ước, đoạn tuyệt quan hệ với Bắc Chu, thì ngươi vẫn là Bình Tân hầu, vẫn là trụ cột của triều đình.”

Trong tay ông ta xuất hiện hai cái thẻ tre, không biết là đồ cổ lôi ra từ trong xó nào của bảo khố Triệu thị.

Thôi Thanh Vũ híp mắt, đương nhiên biết loại khế ước này, trầm ngâm không đáp.

“Cao Lãm vốn kiêng kị Lục đại, Nam hạ lại sẽ chọc vào thêm Tô Vô Danh, trong khoảng thời gian ngắn, e là y không dám toàn lực hỗ trợ cho hai nhà các ngươi làm loạn, mà chỉ muốn ngồi im thu thành quả, Thôi gia chủ không thể không biết điểm ấy!” Triệu Cảnh Thế ngữ khí chuyển thành nghiêm khắc, “Nếu các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, bổn vương đành phải chặt tay cầu sinh, tuyệt không dưỡng hổ thành họa!”

“Thà thiếu đi hai nhà các ngươi còn hơn để cho các ngươi nhập vào hàng ngũ của địch!”

Tư Mã Thạch bất động thanh sắc bước lên, vừa vặn ngăn chặn đường thoát duy nhất của Thôi Thanh Vũ.

Thôi Thanh Vũ thở dài, Chỉ Qua kiếm xoay ngược, cảm khái chắp tay:

“Tần vương đại nhân đại lượng, lão phu thẹn không thể bằng.”

Triệu Cảnh Thế thầm thở phào, khẽ cười, khẳng khái nói:

“Độ tẫn ba kiếp huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu!” (hết ba kiếp vẫn còn là huynh đệ, gặp nhau cười một cái hết oán thù)

“Mời Thôi khanh gia ký vào tờ khế ước này, sau đó cùng bổn vương và Tư Mã đi Lũng Nam hầu phủ.”

............

Ánh sáng màu vàng cam chiếu sáng rực hư không, cả hư không như bốc cháy, hơi nước nhanh chóng biến mất.

Thần binh! Liễu Sinh Minh rụt mắt, trong lòng chấn động.

“Cuồng Đao” Tô Mạnh có thần binh?

Không ngờ hắn lại có thần binh!

Thần binh chính là vật phẩm cực kì hiếm có trong thiên hạ, những người có thần binh đều là người đứng đầu của các tông môn thế gia hàng đầu, có thần binh, tông môn thế gia không sợ bị suy yếu, dù không có cường giả hàng đầu, chỉ cần còn một tông sư thì củng vẫn có khả năng phục hưng, là căn bản kéo dài suốt ngàn vạn năm của các môn phái gia tộc.

Cho nên, làm gì có thần binh dư thừa ở trên thế gian!

Tô Mạnh khi mới chỉ có bảo binh, đã có khả năng một đấu một giết chết Ngoại Cảnh đỉnh phong tay cầm thần binh, bây giờ hắn đã có thần binh trong tay, vậy sẽ còn khủng bố tới mức nào?

Cho dù Cáp Tư Ô Lạp không phải là chủ nhân của thần binh, thì cũng vẫn còn hơn xa Hoan Hỉ Bồ Tát và Phụng Điển thần sứ. Tô Mạnh hiện tại có thần binh, có thần binh!

“Thần binh!” Phụng Điển thần sứ hết hồn, da mặt bị hơi nóng làm nóng hực, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.

Cuồng Đao có thần binh trong tay, dù mình với Hoan Hỉ Bồ Tát cùng xuất trận, e là cũng không đánh bại được hắn, cũng không cản được hắn đào tẩu!

May mà, vẫn còn có thủ đoạn khác!

Lão vẫy tay một cái, đoản nhận trong suốt trong tay rung lên.

Sâu trong hư không, Độ Thế Pháp Vương đang tu luyện, năm ngón tay mấp máy.

Đoản nhận bay ra, như cá về biển lớn, xuyên qua hư không, hiện ra ngay bên cạnh Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ khép hờ mắt, phát huy tối đa cảm quan và tinh thần, đột nhiên cất bước, thân hình bỗng chốc to ra, trường đao từ trên chém xuống, chém trúng vào đoản nhận, không dư một phần, không thiếu một li!

Đương! Hỏa diễm quay cuồng, phừng lên choán đầy không gian, bên ngoài cơ thể Liễu Sinh Minh hiện ra rất nhiều quang hoa, nhưng đều nhanh chóng bị tan rã.

A! Y hét lên thảm thiết, áo quần bốc cháy, cơ thể bị cháy sém, ngay cả dư ba của thần binh thôi cũng không chống đỡ nổi!

Đây cũng là vì không gian đặc thù của nơi này, nếu đây là thế giới bình thường, thì y vẫn còn cơ hội thoát được xa xa, chỉ bị ảnh hưởng của dư ba rất ít, nhưng nơi này tự thành một giới, Lưu Ly phong thiên, không thể trốn đi đâu được!

Đài sen dưới chân Hoan Hỉ Bồ Tát tỏa ánh sáng đỏ trắng, những cái lá sen bay lên, bọc lấy hai bàn tay ả, sau đó bấm tay bắn ra, điểm thẳng vào Mạnh Kỳ, vừa vặn ngăn trở biến hóa tiếp theo của hắn, giúp đoản nhận có cơ hội tiếp tục công kích.

Mạnh Kỳ vừa nhìn thấy Hoan Hỉ Bồ Tát điểm tới, thì mi tâm cũng nhói đau đớn, Cố Tiểu Tang từ xa có khí cơ truyền đến, cô đã chờ đợi sẵn, bất động thì thôi, vừa động là giết địch.

Cô hình như cũng đang khống chế thần binh, áp lực khiến Mạnh Kỳ không thể không phân ra ba thành để chống lại, tràn ngập nguy cơ.

Đột nhiên Mạnh Kỳ rùng mình, sau lưng toát ra một bóng người, cầm một thanh kiếm không hề có ánh sáng, đâm thẳng vào gáy Mạnh Kỳ, lại là một thanh thần binh!

Trước đó, Mạnh Kỳ hoàn toàn không hề có dự cảm nguy hiểm về người này!

Bất Nhân lâu lâu chủ?

Y nắm bắt thời cơ cực kì chuẩn xác, chính ngay lúc Mạnh Kỳ đang phải toàn thân toàn tâm đối kháng Hoan Hỉ Bồ Tát, Phụng Điển thần sứ và Cố Tiểu Tang, không còn dư lực để chống đỡ. Né Mạnh Kỳ né, thì không tránh được đoản nhận, Cực Lạc Vô Biên chỉ hoặc công kích của Cố Tiểu Tang, mà hắn cũng không thể bỏ chạy đi đâu được trong không gian này.

Không hổ là thích khách mạnh nhất hiện thời, một khi ra tay, chính là tử cục, không hề có hi vọng sống!

Trường kiếm sắp đến mục tiêu, thì Bất Nhân lâu lâu chủ chợt nghe thấy Mạnh Kỳ thở dài, quang mang vọt lên, bọc lấy hắn, rồi hắn biến mất.

“Người chết: chưởng môn Thiên Địa môn, Lâm Khang.”

“Nguyên nhân tử vong: Sau đầu trúng kiếm.”

“Tử trạng: người nghiêng về phía trước, sau gáy có một vết thương hẹp.”

“Kẻ giết người: sát thủ Bất Nhân lâu.”

“Ghi chú 1: năm ba mươi bảy Thiên Nhạc, Ninh Tân thành.”

“Ghi chú 2: người đầu tiên Bất Nhân lâu lâu chủ giết chết sau khi xuất đạo.”