Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 351: Lũng Nam Trương thị




Dịch giả: Tiểu Băng

Hoa quý phi tay chân hơi bị phù, hốc mắt đỏ ửng, vẻ mặt tiều tụy, nhìn về phía chỗ Mai phi ở với nỗi thù hận thấu xương và bi thương, bụng phồng lên khá to, hẳn là có bầu cũng đã khá lớn, Mạnh Kỳ không cần cảm ứng cũng nhận ra được thai đang máy.

Đương kim hoàng đế hôn phối mười mấy năm, kế vị cũng một thời gian dài, nhưng mãi mà vẫn chưa có con nối dòng, nên hơi sốt ruột, thực không ngờ, vất vả bao nhiêu mới có được đứa con, lại không kịp nhìn thấy nó được sinh ra.......

Hoàng đế có phi tần mang bầu, vậy thì câu chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi, vì sẽ có thêm nhiều mâu thuẫn về lợi ích, động cơ và mục đích giết hoàng đế càng phải mở rộng thêm ra.

Không phải hắn nghi ngời gì Triệu lão Ngũ, nhưng mà sự việc đã xảy ra, không thể làm bộ mình không thấy. Ai biết không chừng có kẻ nào đó muốn nhân cơ hội này châm ngòi, giết hoàng đế, giá họa cho Triệu lão Ngũ, làm ngư ông đắc lợi thì sao? Vì một mục đích nào đó, muốn làm cho Thần đô Triệu thị rơi vào nội loạn?

Khả năng quá nhiều, Mạnh Kỳ bước ra, đi về phía Hoa quý phi.

Hoa quý phi bỗng thấy có nhiều người xuất hiện ngay trước mặt thì giật mình, may mà kịp bịt lấy miệng.

Cô nhìn Mạnh Kỳ, ánh mắt thêm mấy phần nóng rực, nóng nảy hỏi:

“Ngươi là tân nhậm tổng bộ đầu?”

Cô nhìn thấy Liễu Sinh Minh cung kính đi theo sau lưng Mạnh Kỳ, nên mới đoán thế.

“Mỗ tạm thời làm tổng bộ đầu. Xin chào Hoa quý phi.” Mạnh Kỳ hành lễ.

Mắt Hoa quý phi sáng lên, vẻ điên cuồng: “Tổng bộ đầu có điều tra ra nguyên nhân hoàng thượng mất mạng hay không? Chính là do Mai phi làm. Nhất định là do Mai phi làm! Ả ta ghen tị ta có mang hoàng tử, còn mình chỉ là đối tượng thải bổ mà thôi, sớm muộn cũng sẽ bị hủy căn cơ, không bao giờ có khả năng có bầu được!”

“Cuộc sống vinh hoa phú quý của Mai phi đều dựa vào hoàng thượng, mỗ không sao nghĩ ra lý do Mai phi hại chết hoàng thượng là gì.” Mạnh Kỳ cố tình trả lời.

Hoa quý phi ôm lấy bụng: “Bởi vì ả ta biết đến khi ả ta bị thải bổ hết, ả cũng sẽ mất đi sự sủng ái của hoàng thượng, trở thành một phi tử tầm thường mà thôi, tới lúc ấy ả chẳng khác gì một cung nữ bình thường, cho nên ả mới không thèm quan tâm tới thân thể hoàng thượng, muốn làm mọi cách để được mang thai, mới làm thải bổ phản phệ.”

“Ả ta không định hại chết hoàng thượng, nhưng quả thực là hoàng thượng đã bị ả ta hại chết.”

Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn Liễu Sinh Minh: “Liễu thần bộ, đi hỏi Mai phi xem cô ấy có dùng bí pháp mang thai gì không?”

Có một vấn đề là, hoàng đế lớn lên từ trong tranh đấu, sao lại không đề phòng phi tử nhà mình muốn mang thai, khiến thuật thải bổ bị phản phệ?

“Ty chức tuân mệnh.” Liễu Sinh Minh cung kính đáp.

Hoa quý phi đỏ mặt, vui vẻ nói: “Tổng bộ đầu quả thật là gương sáng cho mọi người noi theo!”

“Quý phi nương nương, vì sao người khẳng định Mai phi vẫn chưa lấy được hoàng thượng sủng ái? Không chừng hoàng thượng chỉ là muốn thải bổ thật để đột phá quan ải, rồi sau đó bù đắp lại cho Mai phi thì sao?”

Hoa quý phi hừ một cái đầy khinh thường, mặt ửng hồng như xấu hổ, lúc lâu sau mới trả lời, mắt nhìn sang chỗ khác: “Hoàng thượng thường nói với thần thiếp, Mai phi ở trên giường chẳng khác gì khúc gỗ, không biết đón ý, không biết thuận theo, ngay cả rên rỉ cũng không biết, người ngợm lại nặng nề, không bằng cả một cái đầu ngón chân của thần thiếp.”

Cô không dám tự xưng bản cung với Mạnh Kỳ, vì tổng bộ đầu ai cũng là người thực lực cường đại, quản lý Lục Phiến môn, địa vị cực cao và vô cùng quan trọng, một phi tần hoàng tử làm sao sánh bằng!

Mai phi ở trên giường chẳng khác gì khúc gỗ, không biết đón ý, không biết hùa theo, ngay cả rên rỉ cũng không biết, người ngợm nặng nề?

Nhưng theo hồ sơ ghi lại, lúc ấy Mai phi tiếng rên nhu mị nhập cốt, động tình dị thường, làm các cung nữ nghe đều mặt đỏ tới mang tai, hai chân như nhũn ra kia mà!

Lời nói của hai người mâu thuẫn với nhau quá lớn, rốt cuộc là ai đang nói dối?

Cung nữ thái giám đều là tách riêng ra khảo vấn, trừ phi đã sớm thông đồng từ trước, nếu không không thể nào khai khớp với nhau như thế. Mà với khả năng của Lục Phiến môn, nếu có thông đồng, hẳn đã sớm bị bộ đầu chuyên trách thẩm tra của Lục Phiến môn bóc mẽ, cho nên khả năng này không lớn.

Hoa quý phi không biết hồ sơ nội dung, cũng không có khả năng cố ý ở trên chuyện này nói dối, Nguyên Tâm ấn cảm ứng cảm xúc của cô ta lúc nãy cũng chứng minh điểm ấy.

Hai người đều là thật? Mạnh Kỳ híp mắt, như vậy, có phải kẻ rên rỉ lúc ấy là người khác hay không?

Hoàng đế vốn cũng có tính trầm mê mĩ sắc, lúc đó tâm tình lại còn đang vô cùng tốt, cực dễ bị động tình, thải bổ mà trong trạng thái như vậy, nếu bị một nữ nhân ngoại cảnh giỏi về mị thuật ở ngay đó vận công dụ hoặc, câu động tình hỏa, không khó làm cho hoàng đế tâm linh thất thủ, đại tiết đặc tiết, phản phệ thân mình, tẩu hỏa nhập ma mà chết!

Chết kiểu ấy trên thi thể sẽ không thể nào tìm ra dấu vết, Mai phi đang trầm mê trong hoan ái càng không thể nào hay, mà cung nữ và thái giám bên ngoài thì lại tưởng đó là âm thanh của Mai phi.

Nữ nhân kiểu ấy không phải ít, bồ tát nào của Tố Nữ đạo cũng làm được, vấn đề ở chỗ, làm sao ả lẻn vào được trong tẩm cung? Cường giả Thần đô Triệu thị tự mời chào không hề ít!

Lúc ấy, đại nội tổng quản Phùng Chinh phụ trách phòng vệ tẩm cung có biết hay không?

Liễu Sinh Minh quay lại, báo cáo: “Tổng bộ đầu, Mai phi không hề tìm bí pháp mang thai, vì hoàng thượng đã hứa rằng đợi sau khi đột phá, sẽ dùng dược vật giúp Mai phi cố bản bồi nguyên, sau đó sẽ dùng bí pháp của hoàng tộc để giúp Mai phi có thai.”

“Không, không thể nào......” Hoa quý phi ngơ ra, không sao tin được, “Ngài nói chỉ thích có một mình ta thôi, chỉ làm một mình ta mang thai mà thôi......”

Mạnh Kỳ nhìn Liễu Sinh Minh: “Phùng Chinh đang bị nhốt ở đâu?”

Tất cả những người có liên quan hôm ấy đều đang bị giam giữ, đến khi nào mọi việc được sáng tỏ mới được thả ra.

“Ty chức dẫn tổng bộ đầu đi.” Liễu Sinh Minh xoay người dẫn Mạnh Kỳ đi sang một hướng khác.

“Tổng bộ đầu đến hỏi Phùng Chinh.” Liễu Sinh Minh nói với Ngân Chương bộ đầu canh cửa.

Hai bộ đầu hành lễ, một người nói: “Hồi bẩm tổng bộ đầu, nửa canh giờ trước, Trương Vũ Kim Chương vừa đưa Phùng Chinh ra, đưa về nhà mình, nói là có một vị trưởng bối có quen biết với Phùng Chinh, muốn xem thử có thể đánh động tình cảm Phùng Chinh, tìm xem có manh mối gì hay không.”

Trương Vũ là người Lũng Nam Trương thị, là do Trương thị cố tình cài cắm vào trong Lục Phiến môn.

“Lũng Nam Trương thị? Mang Phùng Chinh đi?” Mạnh Kỳ giật mình, lập tức chạy tới Trương phủ.

Hắn vốn định tìm Tần vương Triệu Cảnh Thế tán gẫu, nhưng không còn kịp rồi!

Lũng Nam Trương thị phủ đệ nằm ở một nơi thanh tịnh, cây cối xum xuê mát mẻ, nhưng không hiểu sao lại mang tới một cảm giác rất là trời trong nắng gắt.

Mạnh Kỳ hạ xuống trước cửa, nói nhanh: “Mỗ là Lục Phiến môn tân nhậm tổng bộ đầu, cầu kiến Trương tướng công.”

Người canh cửa không dám nói tiếng nào, lập tức chạy vào trong báo cáo.

Không lâu sau, Tham Tri chính sự Trương Bách Lý đi ra cửa đón.

Người này mặt mày hồng hào, khí lực mười phần, dáng người hùng vĩ, như một con gấu già: “Tổng bộ đầu vì sao lại tới đây?”

Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, mỉm cười: “Mỗ tìm được đầu mối mới, muốn tìm Phùng Chinh khảo vấn, ai ngờ lão bị đưa đến quý phủ, sợ mất thời gian, nên đến thẳng đây.”

“Chuyện nhỏ như vậy, cần gì tổng bộ đầu tự mình tới cửa?” Trương Bách Lý cười ha hả, ra lệnh cho người hầu, “Đi tìm lão Thập thất lại đây, mang theo Phùng Chinh.”

Thấy đối phương thái độ bình thường, Mạnh Kỳ thầm nhíu mày.

Nửa tách trà sau, Trương Vũ còn mặc trang phục của Kim Chương bộ kinh hãi chạy tới: “Ngũ thúc, tổng bộ đầu, Phùng Chinh, Phùng Chinh đã tự sát rồi!”

“Cái gì?” Trương Bách Lý sửng sốt.

Mạnh Kỳ quét mắt qua hai người, nghiêng đầu phân phó Liễu Sinh Minh: “Triệu tập tất cả mật thám ở quanh Trương phủ, xem xem chừng một khắc trước đây có thấy cái gì hay không.”

Trương Bách Lý sửng sốt, sau đó đầy giận dữ:

“Tô tổng bộ đầu, ngươi nghi ngờ Trương gia chúng ta diệt khẩu?”

Lão bừng lên khí tức, ao nước gần đó sôi lên, bọt nước nổi ùng ục, cá tôm lật trắng bụng nổi lên mặt nước.