Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 338: Hung linh lúc nửa đêm




Dịch giả: Tiểu Băng

Văn phòng nhà giam An Nam, cô nhân viên nghiêm túc giải thích cho người bên kia đầu dây về thủ tục đi thăm phạm nhân, cuối cùng nói: “Bắt buộc người thân trực hệ của phạm nhân phải cùng đi, nếu không phải chứng minh người được thăm không còn người thân nào trực hệ, đã hiểu chưa? A lô, a lô......”

Điện thoại đầu kia im thin thít, không hề có hồi âm, cứ như không có ai ở đó. Đầu dây bên ngoài, từ ống nghe điện thoại toát ra những sợi hồ quang, khiến cô nhân viên rùng mình, nhớ tối hôm qua mình mới coi phim ma, có một cảnh kinh điển cũng giông giống như vầy, mỗi khi ác quỷ xuất hiện, đều là theo đường dây điện mà tới, cùng lúc có gió thổi giống như vầy nè!

“Không đâu, chắc là người kia sốt ruột quá nên đi làm liền thôi!” Cô nhân viên tự tìm cho mình lý do

mắt cô vô tình lướt qua chỗ hiện hình ảnh người gọi, thì khựng người, vì đầu dây bên kia rõ ràng chưa hề tắt máy, nhưng máy ghi hình lại không hề chiếu hình ảnh có người nào ở đó cả!

Tim của cô bắt đầu đập thình thình.

Nhà giam An Nam chuyên giam trọng phạm, năm nào cũng có kẻ tự mình hại mình, đâm đầu vào ngục tự sát, nên trong đám nhân viên nhà giam từng truyền tai nhau rất nhiều câu chuyện quỷ quái, nhiều chỗ trong nhà giam trở nên thâm trầm đáng sợ, trừ đám mấy tên to gan, thì đa phần nhân viên ca trực đêm đều sợ không muốn tới gần, xui cho cô hôm nay gặp phải ‘trường hợp kinh điển’, bảo sao cô không sợ, nghĩ ngợi linh tinh?

Gió thổi ồ ồ, đầu dây bên kia vẫn chìm trong im lặng, cô nhân viên cuối cùng không chịu nổi, đứng bật dậy, đi qua phòng bên cạnh. Đây là khu vực trung tâm kiểm soát nhà giam, có máy theo dõi mọi ngóc ngách trong nhà giam, bao gồm cả văn phòng, cô muốn xem vừa rồi có thật sự là có quỷ dị gì hay không, hay là tự cô dọa cô thôi.

Cô gõ cửa phòng, nhân viên trong phòng cười tủm tỉm mở ba lớp cửa phòng vệ ra: “Ha, Chu Lâm, sao tự nhiên qua đây thế? Mời mọi người ăn đêm hả?”

Chu Lâm làm gì có tâm tình đùa bỡn, nói thẳng: “Tôi vừa mới hướng dẫn qua điện thoại, nghĩ lại thấy có chỗ kì kì. Hơn nửa đêm ai lại đi gọi điện thoại tới hỏi xin hướng dẫn? Hơn nữa trong phòng vừa có mấy âm thanh kì quái lắm!”

“Muốn nhờ mọi người cho xem cái camera quay văn phòng một chút, tôi sợ có cái gì đó không hay.”

Cô không nói gì tới chuyện cô sợ ma.

Nhân viên trực khó xử: “Không có lãnh đạo phiên trực kí tên, không cho xem được.”

“Làm gì ghê thế? Không phải mọi người thường mở hình ảnh ra để theo dõi, xem tình hình hay sao, coi như tôi không có ở đây là được.” Chu Lâm cố thuyết phục.

Nhân viên kia nhìn cô, kinh ngạc. Thường Chu Lâm không có phát biểu ý kiến ý cò gì, sao hôm nay cứ khăng khăng thế nhỉ? Có cái gì khác thường thật à?

Nghĩ vậy, y cũng không nói nữa, quay về chỗ, mở hình ảnh của máy camera văn phòng lên.

Chu Lâm đứng sau lưng y, căng thẳng nhìn vào màn hình. Điện thoại reo, cô bắt lên nói chuyện. Cửa sổ của phòng vẫn đóng chặt, nhưng trong phòng lại tự nhiên có gió, trong hình nhìn thấy rõ từ điện thoại tuôn ra những sợi hồ quang, trong đêm khuya vô cùng nổi bật, rợn cả gáy.

“Chết tiệt......” Nhân viên trực ban bật thốt, đã hiểu vì sao Chu Lâm lại cứ nằng nặc với mình.

Nhưng sau đó mọi thứ lại trở về bình thường, không có gì khác lạ nữa.

“Không có gì a......” Nhân viên trực ban nhíu mày.

Đúng lúc này, gã nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt mơ hồ trắng nhợt, không phải là hình ảnh quay của văn phòng, mà là ảnh phản chiếu!

Chu Lâm cũng nhìn thấy, má ơi, văn phòng theo dõi thì không có dị thường, nhưng trên màn hình lại hiện ra một người xa lạ!

Có một người lạ đang đứng ở sau lưng cô!

Không!!!!

Bọn họ theo bản năng quay đầu lại, thấy giữa không trung có một bóng người màu xanh lơ lửng, mặt trắng nhợt, âm phong vòng quanh.

Quỷ! Hai người muốn kêu lên, nhưng không thốt được thành lời, tầm mắt bỗng tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Trước khi ngất xỉu, hai người nhìn thấy cái “Quỷ hồn” kia bay tới nhìn vào những màn hình theo dõi ngục giam.

“Đầu năm nay, ngay cả ác quỷ cũng biết xem màn hình theo dõi......”

“Quỷ xem cái đó để làm gì......”

Hai người ngất xỉu, mang theo sự khó hiểu và kinh ngạc.

Mạnh Kỳ lướt qua các góc ảnh rất nhanh, đi tìm những kẻ cần tìm!

Bọn chúng nhất định là đang sửa bộ trang bị kết nối, nên nhất định sẽ có những hành động khác với phạm nhân bình thường.

Tìm một hồi, hắn vẫn chưa tìm ra cái gì khác thường.

“Không có gì khác thường chính là chỗ khác thường lớn nhất!” Dây nhân quả xác định người của Công ty trò chơi Thương Khung đang ở trong này, làm sao mà không có được!

Chứng minh ở đây có người đang giúp che giấu cho bọn họ!

Ngay chuyện họ trốn được ở trong nhà giam này cũng đã đủ chứng minh điều đó!

Mạnh Kỳ tiếp tục quan sát, lần này kết hợp với bản đồ bố trí của nhà giam để rà soát lại.

Mấy phút sau, hắn nhếch mép: “Tìm được các ngươi rồi!”

Ở một góc nào đó, hình ảnh chỉ hiện ra có một nửa, cứ như máy quay bị đặt lệch, trong khi ở những chỗ khác thì vẫn bình thường.

Mạnh Kỳ rời khỏi phòng, lịch sự đóng cửa phòng lại.

Hắn tới gian nhà tù thứ tám.

Ở ngoài nhà tù, đông đảo cảnh vệ đã được cải tạo cơ thể đứng canh gác, phía trước họ là một lớp màn từ trường cực mạnh không ngừng uốn éo.

Cái này để nhằm đối phó với những nguyên thần vẫn còn chưa hóa âm thành dương và quỷ hồn!

Mạnh Kỳ thò tay vào, tiếp xúc thẳng với làn điện lưu.

Tư tư tư! Điện ngưng tụ, hóa thành thân thể, cả nhà giam phụp một cái bị mất điện, không chỉ thế, cả khu vực Hạ Nam cũng bị cúp điện hoàn toàn, một vùng tối thui!

Có điện năng làm thân thể, ám không được, thì dùng sáng!

Cúp điện phạm vi lớn đương nhiên không thể qua mặt được chính phủ, nhưng họ muốn xử lý cũng phải mất thời gian, và đó chính là thứ hắn cần!

Bóng tối chụp xuống, đám cảnh vệ rợn tóc gáy, nhìn thấy một người trắng xóa cao cả mười trượng xuất hiện, cơ thể do điện quang trắng bạc tạo thành, đầy tính cuồng bạo.

Cự nhân đánh ra một quyền, tia điện lẹt xẹt bắn ra, va chạm với lớp màng từ trường.

Ánh sáng chói bừng lên, lan rộng ra ngoài.

Ầm!

Một tiếng nổ vang trời, đám mây lửa hình nấm bùng ra.

Phong bạo xé rách nhà tù thứ tám, cảnh vệ không kịp kêu tiếng nào, bị hóa thành khí.

Nhà tù hoàn toàn sụp đổ, trang bị kết nối đã sửa được gần nửa bị nổ tan tành, đám lãnh đạo và nhân viên của Công ty trò chơi Thương Khung nổ tung thành vô số mảnh.

Trong đống phế tích, một mảnh gì đó lơ lửng, lấp lóe, bên trong lượn lờ mây khói, không nhìn được gì rõ ràng.

Mạnh Kỳ vội bay tới gần, đột nhiên cảm giác tầm mắt thay đổi, mảnh vỡ càng lúc càng lớn.

Trong nháy mắt, cảnh tượng thay đổi, không còn nhà giam, không còn trời đất, trước mắt Mạnh Kỳ không phải là mảnh vỡ, mà là một cái xác chết vô cùng to!

Cái xác này hai mắt nhắm nghiền, nằm trong hỗn độn, xung quanh người là mây khói, thân hình nửa trong suốt, bên trong như có biển có núi, có trời trăng sao ẩn hiện, như cất giấu cả một vũ trụ trong cơ thể mình!

Thế giới Hắc Sơn Lão Yêu là diễn hóa từ cái thi thể này?

Đúng lúc này, mắt của thi thể mở ra!