Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 337: Ngục giam




Dịch giả: Tiểu Băng

Chữ “Sát” đập vào trong mắt, đám người Tần Sương Liên đều kinh hãi, suýt nữa thì ngất đi. Ngay cả tông sư của Thiên Sư phủ mà cũng không thoát nổi? Ngay cả Đại Tông Sư cũng không cản nổi?

Họ với bốn người mình khác nhau một trời một vực, họ là tiên mình chỉ là phàm, thế mà họ còn bị như thế, huống chi là mình?

Những ai từng vào khe hở đều sẽ chết, căn cứ theo thực lực từng người, chữ ‘sát’ kia sẽ dần đậm màu lên, cuối cùng là mất mạng!

Thiên Sư sắc mặt ngưng trọng, ngẩng đầu lên nhìn ba người, hỏi kĩ lại chuyện ở quỷ thôn, sau đó ra lệnh cho đạo đồng:

“Thỉnh Ngu Tăng đại sư tới đây.”

Lão tăng có [Địa Tạng Độ Hồn kinh], chính là vật khắc chế âm quỷ tà vật mạnh nhất!

............

Đổng Nguyên mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, không ngừng lùi ra sau, tới khi chân chạm vào sô pha thì ngã ngồi xuống luôn: “Bàn… bàn cái gì?”

“Chính phủ đã tìm tòi những khu vực nào, đây hẳn không phải là bí mật.” Mạnh Kỳ đứng trước mặt Đổng Nguyên, đôi mắt không chút cảm xúc.

Nếu lục soát với quy mô lớn, nhất định sẽ làm kinh động dân chúng, nên nhất định là không giấu được. Chính phủ sẽ bảo là đang lùng bắt phần tử khủng bố, hay truy đuổi tội phạm truy nã gì đó để làm cớ. Đối với loại người có khả năng làm việc thẳng với cán bộ cao cấp của chính phủ như Đổng Nguyên, chuyện này đương nhiên chẳng có gì là bí mật, chỉ là không được biết kết quả cuộc điều tra mà thôi.

Đổng Nguyên hít thở dồn dập, tim đập thình thịch, mồ hôi như mưa, biết người này thuộc loại không thèm quan tâm tới mạng sống của người khác, nếu không phối hợp, mình sẽ không sống nổi, nên không dám nhắc tới điều kiện gì gì nữa, thành thật khai báo hết những gì y biết.

Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe, “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng” không ngừng thôi diễn, tới khi Đổng Nguyên nói xong, hắn đã thu hẹp phạm vi vào ba địa điểm, có cái đã được chính phủ điều tra qua, có cái chưa được điều tra tới.

Trong đó, có một chỗ làm hắn rất nghi ngờ, là ‘nhà giam dành cho trọng phạm An Nam’!

Nó nằm trong khu vực do quân đội quản lý, đối với chính phủ và quân đội thì thuộc về cái gọi là ‘đất nhà mình’. Nó chuyên nhằm vào phần tử phạm tội nặng, phòng vệ kiên cố.

Thoáng trầm ngâm, Mạnh Kỳ khẽ chạm vào điện thoại, thân ảnh tiêu tán, không còn tung tích.

Đổng Nguyên ngồi trên sô pha mãi một hồi lâu không động đậy, rất lâu sau mới gọi một cuộc điện thoại:

“Bảo tổ giám sát Nam Cung Xung chú ý, tông chủ Thương Thiên tông vừa xuất hiện!”

“Dặn các khu vực mật không được nhận cuộc gọi lạ.”

............

Đồ nướng, bia, khoai chiên, tôm hùm...... Nam Cung Xung ăn như chết đói.

Trong xã hội, chúng đều được đánh dấu là ‘thực phẩm có hại’, không có ích cho sức khỏe cơ thể, chỉ thuần mang tính thỏa mãn dục vọng ăn uống mà thôi, Nam Cung Xung rất thích nhưng cũng biết khắc chế không dám ăn thường xuyên. Nhưng hôm nay, ngay sáng sớm y đã lôi hết ra ăn, bảo sao Nam Cung Xung không run sợ?

Y thật vất vả mới ăn xong, ợ một cái, hỏi: “Tiền bối. Luyện võ là phải ăn mấy thứ này hả? Và còn phải ăn nhiều như vậy?”

Trong thế giới Hắc Sơn Lão Yêu y đã nghe thấy chuyện luyện võ sẽ đòi hỏi tiêu hao rất lớn, phải dựa vào đồ ăn để bổ sung.

“Cũng không phải, sau này ngươi ăn ít thôi, bây giờ ta ăn đủ rồi.” Mạnh Kỳ thản nhiên trả lời, lại được ăn đồ ngon, quả thực là thỏa mãn.

Nam Cung Xung mặt giật giật, vội nói sang chuyện khác: “Tiền bối, kế tiếp chúng ta làm gì?”

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Ngươi cứ như bình thường, đi học, về nhà, sinh hoạt, tóm lại, biểu hiện càng giống bình thường thì càng tốt.”

“Ách?” Nam Cung Xung khó hiểu.

Y đang hừng hực nhiệt huyết muốn cống hiến cho tiền bối mà!

Mạnh Kỳ hắc một cái: “Ngươi nghĩ với chuyện hai hôm trước, chính phủ lại không cho người giám sát ngươi hay sao? Cuộc điện thoại vừa rồi họ cũng sẽ lần ra tới trường học, chắc chắn sẽ liên tưởng tới ngươi, cho nên ngươi nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, đừng có thu hút sự chú ý của họ.”

“Dương đông kích tây?” Nam Cung Xung giật mình.

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Mạnh Kỳ khen.

“Dù sao camera cũng hư rồi, lại không có bằng chứng, sau này tiền bối tới chỗ khác tạo ra động tĩnh, họ sẽ tin tôi chỉ là bị lợi dụng mà thôi, sẽ không chú ý tới tôi nữa!” Nam Cung Xung tự an ủi bản thân.

Sau đó y bắt đầu tìm hiểu công pháp võ công được truyền thụ, đi học, đi chơi, về nhà chơi trò chơi, lên diễn đàn, vân vân, y như bình thường.

Tổ giám thị đã được nhắc, đưa cấp bậc cảnh giới lên mức cao nhất, theo dõi Nam Cung Xung vô cùng cẩn thận, chặt chẽ.

Mạnh Kỳ đã phụ vào người khác, theo bản đồ, không ngừng đổi người, cuối cùng cũng tới được Nhà giam trọng phạm An Nam.

Nơi này xung quanh vô cùng trống trải, không có chỗ để ẩn thân, đèn pha trang bị dày đặc, chỗ nào cũng có binh lính, công sự chắc chắn, súng ống sẵn sàng, mặt mày nghiêm túc, người lạ tới gần sẽ bị nổ súng ngay tức khắc.

Mạnh Kỳ đứng nhìn từ xa, trong mắt tinh tuyến hiện ra, qun sát dây nhân quả của nhà giam. Dây nhân quả ở đây quá nhiều, không sao phân biệt nổi, mà cũng không cần phân biệt, bởi vì chỉ cần tìm sợi dây nhân quả nối nơi này tới thế giới khác mà thôi!

Mấy sợi dây nhân quả mơ hồ ẩn hiện thấp thoáng, giống với mấy sợi nhìn thấy trên thành của Nữ Đế, nét đặc thù và khí tức hoàn toàn ăn khớp với nhau, Mạnh Kỳ nheo mắt, nhếch mép:

“Thật là có duyên, dù xa ngàn dặm cũng gặp được.”

Chúng quả nhiên trốn ở nơi này, mảnh vỡ thần bí cũng ở đây!

Mạnh Kỳ lặng yên thối lui, tìm một cái điện thoại, gọi tới Nhà giam An Nam!

“A lô, nhà giam An Nam xin nghe.” Một giọng nói nghiêm túc vang lên.

“Xin chào. Cho hỏi thủ tục để đi thăm phạm nhân cần phải làm gì?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi, thân ảnh dần trở nên hư ảo, chui vào trong ống nghe, hòa vào lưới điện!

Đôi khi, không có nhục thân thì càng tiện lợi!