Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 323: Thú vị




Dịch giả: Tiểu Băng

Làm một đại tác phẩm vượt thời đại, diễn đàn về trò chơi này lúc nào cũng kín người hết chỗ, cái nam tử có tên trên diễn đàn cũng là “Nam Cung Xung” này sau đi gửi hàng chữ kia đi, chưa tới mười giây sau đã có ba người trả lời.

“Ta tự hoành đao hướng thiên cười”: “Xạo!”

“Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” Ở lầu hai nói: “Đã xác định xong, lừa nhau chơi thôi.”

“Ninh Thải Thần manh manh đát” Chiếm cứ tầng ba: “Cái gì vậy, cái cửa này ta chơi cả chục lần rồi, qua cửa với đủ mọi kiểu, làm gì có boss ẩn giấu nào?”

“Nam Cung Xung” Lập tức hồi âm: “Có mà. Thực lực rất mạnh, đấu ngang tay với Ngu Tăng mà không rơi xuống hạ phong, hình như là tông chủ Thương Thiên tông!? Chắc phải có ai từng gặp phải chứ? Cầu người chỉ cách để vượt qua, ta bị giam chân ở cửa này lâu lắm rồi!”

“Đừng đùa! Ta đánh cả tới Thương Thiên tông tổng đàn, tông chủ của chúng chính là cái tên từng là tả sứ đó, ngay cả Ngoại Cảnh thất trọng thiên cũng còn chưa tới, giải quyết rất dễ dàng, boss ẩn giấu ở đâu ra?” Người nào đó tên là “Pháp Hải” cười nhạt.

“Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” cũng nói: “Không sai. Đại Tông Sư ít ỏi và đáng sợ tới cỡ nào ngươi biết không hả? Lúc đánh Lan Nhược tự, ta tưởng chỉ tới cỡ Ngu Tăng là cùng, nhưng tới hồi đánh tới Nữ Đế và Thiên Sư, mới biết đó là do Ngu Tăng đại sư từ bi, lấy siêu độ làm chủ, một Thương tông chủ Thiên tông nho nhỏ sao dám ngang hàng với ông ấy? A Di Đà Phật, thí chủ ngươi nhảy lầm cấp phó bản rồi, không thì đã bị rối loạn nhận biết bản thân phân ly, đi khám khoa thần kinh đi.”

“Ta nói thật! Hắn mặc áo xanh, trông rất già dặn, nhưng mặt lại trẻ măng. Theo Ngu Tăng đại sư nói, hắn đã đưa Thương Thiên đại pháp lên tới một cảnh giới chưa từng ai tới được, gọi là ‘Hoàng thiên phải lập’ gì đó.” Gân tránh Nam Cung Xung giật giật, cố nhịn không chửi cái đám kia, để khỏi bị quản lý viên cấm ngôn.

“Pháp Hải” Nói: “Ha ha ha. Ngươi không biết tầng cuối của Thương Thiên đại pháp chỉ là một suy đoán của tổ sư khai phái chúng à? Làm gì có chuyện có ai đạt tới? Muốn lừa người cũng có tí thông minh đi!”

Nam Cung Xung còn chưa kịp trả lời, một avatar treo một đống huân chương gia nhập, có tên là “Thần ma loạn vũ”: “Thực ra cũng không phải không có khả năng, ta đã đánh qua một nhiệm vụ che giấu, phát hiện tông chủ tiền nhiệm Thương Thiên tông từng khiêu chiến Hắc Sơn Lão Yêu, bị đánh bại, sau này không biết tung tích, có lẽ chính là hắn!”

“Sao như thế được. Bên ngoài cũng đã từng có người đánh qua cái bản đó, phát hiện tên tông chủ tiền nhiệm đó đã sớm tọa hóa ở nơi bế quan rồi!” Một người tên là “Kiếm trảm thần ma” nhảy vào.

“Ngươi không biết trò chơi mới có tăng thêm nhân tố ‘Hiệu ứng hồ điệp’ hả? Chuyện nhỏ xíu gì cũng có khả năng dẫn tới thay đổi rất lớn, có lẽ chủ thớt đã làm cái gì đó, khiến tông chủ tiền nhiệm vốn đã tọa hóa của Thương Thiên tông lại trở thành đột phá thành công thì sao? Diễn đã có rất nhiều bài viết về chuyện tương tự, nhìn ngươi là biết một tên nhóc nhít mới học tiểu học chui vào rồi!”“Thần ma loạn vũ” cứ như có thù với “Kiếm trảm thần ma”, vừa mở miệng ra là móc nhau ngay.

“Kiếm trảm thần ma” trả lời tức khắc: “Nhóc nhít thì sao? Học sinh tiểu học chơi trò chơi còn giỏi hơn ngươi nhiều ấy, cái đồ ngay cả học sinh tiểu học chơi cũng không bằng!”

“Nói lại thử xem? Có bản lĩnh thì lên đấu tay đôi, xem tao có chém chết mày không?”“Thần ma loạn vũ” gào lên.

Hắc Sơn Lão Yêu là vừa có thể chơi máy lẻ, cũng có thể nối mạng chơi liên mạng.

Kiếm trảm thần ma không chút thua kém: “Có bản lĩnh thì đừng có chạy! Tao là Ngoại Cảnh bát trọng thiên, luyện là [Long Hổ chân quyết].”

“Chạy làm con chó!” Thần ma loạn vũ không yếu thế chút nào.

Hai bên bắn nhau tưng bừng, cả diễn đàn bị hai người chiếm trọn, khiến Nam Cung Xung há hốc cả mồm, yếu ớt xen vào: “Hai vị đừng cãi nhau nữa, đang cần là thảo luận xem có boss ẩn giấu hay không mà.”

“chạy làm con chó!”“Kiếm trảm thần ma” hoàn toàn mặc kệ Nam Cung Xung.

“Thần ma loạn vũ” cũng y chang: “chạy làm con chó!”

“Ha ha, xem chủ thớt bị cướp mất diễn đàn kìa, hai vị huynh đài tầng chín dư năng lượng thật.” Một ai đó tên là “Anh Ninh là vợ của ta” chen vào.

“Ninh Thải Thần manh manh đát” gõ vào một cái icon vã mồ hôi: “Ta chưa từng gặp ai nhàm chán như hai người này.”

Bao nhiêu là người nhào vô xem đề tài, cuối cùng cũng có người trả lời vào vấn đề của chủ thớt, người này tên là “Gian khổ”: “Không nhìn thấy làm sao biết được mà trả lời, ngươi có ghi lại đoạn đó không?”

Nam Cung Xung lệ nóng doanh tròng, suýt nữa thì ôm lấy người này hôn cho một cái: “Không biết vì sao, từ lúc xuất hiện boss này, ta không quay phim lại được.”

“Trời… ta học ít lắm… ngươi đừng có gạt ta… ngươi đang ở đâu hả? Sao không đi vòng qua hắn, đừng tiếp xúc với hắn nữa??”“Gian khổ” cảm thấy thái độ Nam Cung Xung không giống giả tạo, tuy cũng nghi ngờ là y nói dối, nhưng vẫn đưa ra gợi ý giải quyết cho y.

Nam Cung Xung bi phẫn trả lời: “Ta đang ở trong Lan Kha tự, ở ngay bên cạnh hắn, đừng bắt ta quay lại ngay từ đầu chứ? Đã vất vả chơi lâu như vậy.”

“Thôi đi, nói cái gì đại tác phẩm vượt thời đại, vì để có cảm xúc chân thật, chỉ có thể có một tồn tại mà thôi. Lần trước ta bị rơi vào tử lộ, đành phải trở về lúc ban đầu.”“Gian khổ” tỏ vẻ rất là đồng cảm, “Nhưng mà thật sự là cái boss đó chưa từng có ai gặp cả, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì thế?”

Nam Cung Xung vô cùng uất ức: “Chỉ bắt chước cách của các đại thần mà làm theo thôi! Tiếp nhận ủy thác của Hoàng gia trang, đâu có làm cái gì bất thường. À, hay bởi vì ta đổi bản thử nghiệm ‘Mười năm điển tàng’ nên mới thả thêm vào một boss ẩn giấu, chú của ta đang làm bên công ty trò chơi Thương Khung, ông ấy bảo ta thử nghiệm cái đó để cho ý kiến.”

“Thì ra là chú của mi......” ‘Gian khổ’ trả lời.

Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến nói: “Thật bó tay với chú của ngươi, ta đã hiểu đại thần ngươi không phải là lừa đảo cho vui, ngươi phải khoe ra chứ!”

“Chủ thớt có bạn gái không? Hay bạn trai cũng được?” “Âm Dương tán nhân” nhảy vào.

“Cầu chủ thớt cấp cho cái bản ‘mười năm điển tàng’ đó đi để ta thử nghiệm với!”“Anh Ninh là vợ ta” bắn ra một cái icon quỳ lạy.

“Gian khổ” lại nói: “Ngươi với boss ẩn giấu kia đang là phe đối địch?”

“Không phải.” Nam Cung Xung nghĩ nghĩ, quyết định không nghe lời đám thiếu kinh nghiệm này nữa.

“Vậy không sao.”“Gian khổ” quăng cái icon thở dài, “Ngươi chỉ cần cung kính với hắn, đừng động tâm tư giở trò gì nữa, boss loại này nằm ngoài lịch trình của phó bản Lan Nhược tự, dù hắn có ác ý, cũng sẽ đợi tới thời khắc mấu chốt mới giết ngươi, tới lúc đó, Ngu Tăng đại sư đã tới, ông ấy nhất định sẽ che chở cho ngươi.”

“Cũng đừng có mon men ngờ việc thu hoạch gì gì nữa, qua được cửa này, tăng cấp rồi lại kiếm.”

Nam Cung Xung nhìn dòng chữ kia một hồi, vỗ đùi: “Đúng vậy. Chính là vì quá tham lam, thiếu chút nữa là mất mạng rồi”

“Cảm ơn đại thần, ta đi thử xem, nếu dùng được, có cơ hội sẽ mời ngươi ăn cơm!” Nam Cung Xung vội trở về cái khoang kim loại.

............

Lan Nhược tự, trong đại điện, Nam Cung Xung trở nên vô cùng thành thật đứng bên cạnh Mạnh Kỳ, nói chuyện linh tinh với Đỗ Thanh Thanh.

Mạnh Kỳ nhớ rằng, lúc ấy, khí tức hay nguyên thần của Nam Cung Xung xuất hiện trước, một tích tắc sau cơ thể mới xuấ thiện, nếu dùng “Đạo Nhất ấn” và “Dính nhân quả” chắc có thể dò theo hướng này, tìm ra bí mật đảo ngược thời gian của y.

Chuyện xảy ra tiếp theo không có gì thay đổi. Tôn Tuấn Lâm đề nghị bắt ác quỷ’ âm phong thổi qua, Yến Xích Hà mất đi cảm ứng với Ninh Thải Thần; Ninh Thải Thần gặp Nhiếp Tiểu Thiến, biết tới chuyện dưới gốc cây bạch dương có tro cốt, kéo cô về đại điện, khiến Nhiếp Tiểu Thiến sinh lòng cảm phục, nói cho y biết lai lịch của mình, biết về mỗ mỗ khủng bố, cũng mơ hồ có nói “Hắc Sơn Lão Yêu” đang mưu đồ chuyện lớn.

Điểm khác duy nhất là lần này Nam Cung Xung không bị mĩ sắc dụ hoặc, kịp tế ra bí bảo, thi triển võ công, cùng Đỗ Thanh Thanh giết được khá nhiều ác quỷ, Ninh Thải Thần và Nhiếp Tiểu Thiến bị ác quỷ và dạ xoa đuổi giết, gặp được Yến Xích Hà, được y cứu trở về đại điện.

Ác quỷ ở đây quá nhiều, giết hoài không hết, quanh đại điện âm phong gào thét, bóng người lấp loáng, nhiều tên có thực lực không kém Yến Xích Hà bao nhiêu, số lượng đông đảo, buộc Yến Xích Hà phải mở cấm pháp.

Mạnh Kỳ vẫn tựa lưng vào cột, mắt khép hờ.

Đúng lúc này, giờ âm sắp đến, ngoài cửa sổ, những nhánh cây, bộ rễ bắt đầu khua loạn, hết sức dọa người.

Nam Cung Xung thầm thở phào, Ngu Tăng nhất định sẽ tới trước giờ âm, y đã sắp được thoát khỏi ải này.

Bỗng nhiên, y nhìn thấy nam tử áo xanh đứng dậy, giật thót, hắn muốn đi giết mỗ mỗ? Còn chưa tìm thấy khe hở Cửu U mà!

Đang định nhắc nhở, thì mắt y hoa lên, Mạnh Kỳ hiện ra ngay trước mặt y, bàn tay giơ cao, trước bàn tay là một màu u ám, năm ngón tay chụp xuống.

Ba!

Đầu Nam Cung Xung vỡ tan, máu óc văng ra, oán niệm ngập trời:

“Đồ bệnh tâm thần!”

Mạnh Kỳ nheo mắt, chính là cơ hội này!

Nguyên thần của hắn bay ra, kích phát Đạo Nhất ấn, vận chuyển tâm pháp “Dính nhân quả”!

Nếu nguyên thần của Nam Cung Xung có thể dùng cái liên hệ kì diệu kia để ‘hàng lâm’ xuống một thời điểm nào đó, thì hắn cũng có quyền nếm thử!

Khoang kim loại mở banh, Nam Cung Xung ném mũ ra, nổi giận đùng đùng đi tới máy tính, gõ rầm rầm:

“Ta cmn thật muốn liệt dương luôn, cái boss trời đánh kia cứ nhằm vào ta!”

Vừa đánh xong, tầm mắt y tối sầm, máy tính tắt ngóm, đèn trong phòng cũng tắt tịt.

“Mía! Còn bị cúp điện!” Nam Cung Xung giận không tả nổi, nhìn ra cửa sổ, thấy ngoài kia đèn đóm sáng trưng, càng không chịu nổi, “Nhà ta bị đứt cầu dao?”

Y đứng dậy, đang định đi kiểm tra, thì nghe thấy tiếng lẹt xẹt, quay đầu qua nhìn, thấy từ trong cái mũ và dây nối tỏa ra tia điện trắng bạc, chúng hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ.

Tư! Tư! Tư! Điện lưu càng lúc bắn ra càng nhiều, quả cầu điện càng lúc càng to ra, chiếu sáng cả phòng, điện cháy loẹt xoẹt.

Nam Cung Xung nhìn ra ngoài, đèn đóm của nhà cửa bên ngoài kia đang thi nhau tắt phụp, cúp điện phạm vi rộng!

Quả cầu lớn dần, sau đó kéo dài ra, thành hình một người, quanh người toàn là tia điện ngoằn ngoèo, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất nho nhã, có vẻ tang thương, chính là đại boss ẩn giấu kia!

Miệng Nam Cung Xung cũng thành chữ o tròn trĩnh.

Này cũng được? Mặt y dại ra, không còn biết mình đang ở đâu.

Mạnh Kỳ nhìn quanh, một tầng điện quang hóa thành áo bào xanh khoác lên người, sau đó nhìn thấy cái hộp “Đại tác phẩm vượt thời đại: Hắc Sơn Lão Yêu”.

Một màu đen xì, đôi mắt đỏ máu dữ tợn, mơ hồ ẩn giấu sự châm biếm và hờ hững.

Thân thể do điện hóa thành của Mạnh Kỳ không thể chịu tải nguyên thần quá lâu.

Hắn quay qua nhìn Nam Cung Xung, mép nhếch lên như cười, lầm bầm:

“Thú vị......”