Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 319: Lan Nhược tự




Dịch giả: Tiểu Băng

Ảo cảnh?

Mộng cảnh?

Bề ngoài hắn vẫn điềm nhiên, nhưng trong nguyên thần, tượng phật vàng hiện ra trấn giữ, ở mi tâm Pháp Tướng kết Nguyên Tâm ấn, hai thứ này một là khắc tinh của ảo thuật và hoặc pháp, một là thuật pháp võ đạo hàng đầu, hai cái kết hợp, có thể giúp Mạnh Kỳ nhìn ra được chỗ khác thường nếu gặp phải ảo cảnh hay mộng cảnh!

Hai mắt tượng phật bắn ra kim quang, mọi mông lung che đậy trong trời đất đều bị quét sạch, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, nhưng không hề nhìn thấy cái gì khác thường.

Kiếm khách trẻ tuổi cảm nhận được nam tử áo xanh ngồi trước mặt mình đang tỏa ra khí tức gì đó cao xa mênh mang vời vợi, không sao nắm bắt được, càng thêm khẳng định đây là một thế ngoại cao nhân!

Thấy Mạnh Kỳ không đáp lại, y vội lấy áo chùi sạch đôi đũa, mới lại cung kính dâng lên: “Tiền bối, đã lau sạch rồi.”

“Xung ca? Huynh đang làm gì vậy?” Thiếu nữ xinh tươi không thể nào hiểu nổi hành động của tình lang.

Một người vốn phải đỉnh thiên lập địa sao lại trở nên khúm núm thế này?

Thiếu hiệp trẻ tuổi hơi lộ kinh hoàng, nhưng khi y quay đầu lại, đã mang lên mặt một bộ dáng đứng đắn: “Thanh muội, vị tiền bối này nghi biểu đường đường, phong tư không tầm thường, khiến ta vừa thấy đã khâm phục, ai, đương kim thiên hạ bây giờ khối kẻ mới xuất hiện, ỷ mình thực lực cao cường, thế đạo hỗn loạn, không hề tôn trọng các lão tiền bối tí nào, không hề có hiệp nghĩa chi tâm, khiến người ta khinh thường, ta không thể nào xử sự như bọn họ! Phải biết các lão tiền bối ăn muối còn nhiều hơn chúng ta ăn cơm, nghe họ dạy bảo sẽ luôn có ích, kính già đắc thọ, muội cũng có cha có mẹ, ắt cũng đã biết tác dụng của kính lão tôn hiền.”

Y càng nói dáng vẻ càng chính khí lẫm liệt, ngữ khí đầy khí phách.

Thiếu nữ mắt lấp lánh: “Xung ca, trên đời bây giờ chẳng còn mấy ai còn biết kính lão tôn hiền như huynh, biết khiêm biết tốn, hiệp can nghĩa đảm, muội đã không nhìn lầm huynh!”

Thiếu niên quay đầu lại, cung kính đặt đôi đũa lên bàn.

Y không biết, cái vị ‘tiền bối’ kia đang mắng y như điên trong bụng:

“Con mịa nó! Không phải gặp phải kẻ có khả năng đảo ngược thời gian đấy chứ?”

Không phải là ảo cảnh, cũng không phải mộng cảnh, vậy thì chỉ còn có khả năng là đảo ngược thời gian mà thôi.

Hắn “Lạnh nhạt” nhìn thiếu hiệp kia, đây là một nhất lưu cao thủ, cơ bắp, làn da, cốt cách, trang phục, nguyên thần và túi trữ vật đều hiện ra rõ ràng trong tâm hồ của hắn, ngay cả cái cờ nhỏ màu đỏ hắn cũng nhìn thấy, nhưng không có vật phẩm nào liên quan tới trụ quang.

Thật là kỳ quái, phải quan sát thêm một chút...... Mạnh Kỳ không dám câu động mảnh vỡ ký ức của đối phương, sợ bị dẫn tới một kết quả không kiểm soát được, giả bộ dạng cao nhân, phất tay:

“Thế gian bây giờ người trẻ biết cấp bậc lễ nghĩa như ngươi đã không còn nhiều.”

Thiếu niên nghe vậy vui lắm, chắp tay: “Vãn bối Nam Cung Xung, nhân sĩ Định Hồ, đây là vị hôn thê của vãn bối Đỗ Thanh Thanh. Nghe nói ở gần Phật môn miếu cổ Lan Nhược tự có quỷ quái, nên tới để trảm yêu trừ ma, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”

Nghe thấy ba chữ vị hôn thê, mặt Đỗ Thanh Thanh đỏ bừng, vừa thẹn vừa vui.

Tả sứ Tôn Tuấn Lâm ngồi bên cạnh mỉm cười: “Lan Nhược tự có quỷ thật à?”

Mạnh Kỳ khẽ liếc qua tả sứ, thầm nghĩ: quả nhiên Tôn Tuấn Lâm không nhớ ra chuyện vừa bị tập kích vừa rồi.

“Hồi tiền bối, mấy năm trước tăng nhân Lan Nhược tự liên tiếp thần bí tử vong, khiến khu vực quanh đó trở thành vùng quỷ địa, may được một thiếu Thiên Sư đi ngang qua, thanh trừ quỷ phân, trả lại sự yên bình cho nơi ấy, nên Lan Nhược tự mới trở thành chỗ nghỉ chân cho người đi đường, nhưng mà gần đây, thỉnh thoảng lại có lữ giả chết bất đắc kỳ tử ở trong tự, nhìn giống như thây khô. Định Hồ cách đây không xa, sau khi nghe được tin, vãn bối đã xung phong nhận việc đến để trừ quỷ.”

Tả sứ lại hỏi thêm mấy câu, Nam Cung Xung đều tường tận trả lời, giúp Mạnh Kỳ hiểu thêm khá nhiều về tình hình Lan Nhược tự.

Mạnh Kỳ rất hứng thú với chuyện này, đứng dậy: “Chúng ta là người của Thương Thiên tông, vừa lúc cũng muốn đi Lan Nhược tự, các ngươi nếu muốn thì đi cùng đi.”

“Vâng, tiền bối!” Nam Cung Xung vui mừng, kéo Đỗ Thanh Thanh đi theo hai người Mạnh Kỳ tới Lan Nhược tự.

Ra khỏi thành, Nam Cung Xung bay đằng sau, thái độ vẫn vô cùng cung kính, thi thoảng lại đánh giá người áo xanh ở phía trước mình.

“Hai ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi bậc này thật là rất tốt, trưởng bối trong nhà là ai?” Mạnh Kỳ hỏi.

Đỗ Thanh Thanh tranh trả lời: “Vãn bối là giám châu Đỗ gia đích nữ, từ nhỏ đã được đích thân cha mẹ tài bồi, vào tuổi này mới bước vào ngoại cảnh thực không xứng được tiền bối khen, nhưng Xung ca chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường của Định Hồ, hồi nhỏ bị mã phỉ cướp bóc, trở thành khất cái, nhưng không cực đoan không uể oải, từ khất cái biến thành tranh tử thủ, từ tranh tử thủ tấn chức tiêu sư, cuối cùng sự cần cù cũng được ông trời nhìn thấy, gặp được kì ngộ, vào được di tích tiền nhân, lấy được chân truyền.”

“Huynh ấy đã nhiều lần gặp phải tai kiếp, nhưng đều hóa hiểm thành an, không có gì là không làm được, là anh tài kiệt xuất của cùng thế hệ, là người rất hiệp nghĩa......”

Cô càng nói, giọng càng hào hứng, mặt càng rực rỡ, không tiếc lời khen ngợi tình lang với người ta, không chừng vị cao nhân này lại thu thu Xung ca làm đệ tử, tặng cho thần công hay bảo vật gì thì sao.

Nhưng đều có thể hóa hiểm thành an...... Mạnh Kỳ đã bắt được trọng điểm, mỉm cười: “Lão phu đã nhiều năm không quản chuyện giang hồ, thì ra lại có anh tài bậc này.”

“Tiền bối quá khen.” Nam Cung Xung nghe được mấy chữ “Nhiều năm không quản chuyện giang hồ” thì sự nghi ngờ trong mắt mới giảm bớt.

Y đang định tiếp tục làm thân, thì phía trước đã xuất hiện một cái chùa tàn tạ.

Chùa này ở trong núi, vừa vặn chắn giữa thông lộ bắc nam, chung quanh đều là rừng rậm, những bộ rễ cây cuồn cuộn, cành lá xum xuê, nối thành một dải, che khuất ánh mặt trời, mặt trời còn chưa xuống núi, mà nơi này đã có vẻ hôn ám âm lãnh.

Bốn người tới trước chùa, đã nghe thấy tiếng quạ kêu, dây leo bò kín tường, lá rụng không người quét tước, gió thổi vù vù.

Trên nửa cánh cổng đã vỡ tan, có một tấm biển rớt nghiêng xiên xẹo, báo cho mọi người biết đây là “Lan Nhược tự”.

Mạnh Kỳ không cần cố ý cảm ứng, cũng nhận ra được một làn khí tức âm trầm, hắn khẽ cười, chắp tay sau lưng đi trước, mỗi một bước đều đạp lên những chiếc lá rụng, nhưng không hề làm chúng bị vỡ hay bị dơ.

Đẩy cổng chùa ra, bên trong là một cái sân rộng đầy phân chim. Nam Cung Xung và Đỗ Thanh Thanh theo hai người Mạnh Kỳ đi vào đại điện có dấu vết bị thiêu cháy.

Thoải mái bước qua bậc cửa, Mạnh Kỳ bước vào đại điện, trước mặt có một đại hán đứng sừng sững, khí thế cô đọng, vững chãi như núi, lưng đeo kiếm bản rộng, vẻ uy vũ hùng tráng.

Hai người ánh mắt tiếp xúc, đại hán nhận ra người đối diện có đôi mắt sâu thẳm, như cất giấu cả một vùng trời đất bên trong, cơ bản không nhìn ra được cảm xúc gì, trong lòng giật thót, hơn nửa ngày mới nói: “Lan Nhược tự có quỷ, tốt nhất đừng ở lại.”

Mạnh Kỳ đã sớm biết trong điện có người, quay mắt đi sang bên, tay áo phất một cái, quét một chỗ ngồi xuống: “Nếu đã biết có quỷ, sao ngươi lại ở đây?”

“Mỗ là tới trừ quỷ.” Đại hán đáp.

Nam Cung Xung nhìn đại hán một cái, kéo Đỗ Thanh Thanh đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kỳ, thấp giọng nói: “Thanh muội, nếu vi huynh không nhìn sai, người này hẳn là Yến Xích Hà Yến đại hiệp.”

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy ngẩn ra, nhìn đại hán, ngắm nghía một lúc, nhất là cái thanh kiếm bản rộng kia, sau đó mới thu hồi ánh mắt, gật đầu: “Xung ca, huynh thực là kiến thức bất phàm, cái gì cũng biết.”

“Nhưng ta không biết vị tiền bối này là ai!” Nam Cung Xung cười khổ truyền âm.

Mặt trời dần tắt, có tiếng bước chân truyền đến, nghiêng ngả lảo đảo.

Sau đó, họ thấy một thư sinh tuấn tú đeo tráp sách.

“Lan Nhược tự có quỷ, tốt nhất đừng ở lại.” Yến Xích Hà nói, mắt lại liếc qua Mạnh Kỳ.

Thư sinh tuấn tú thở hổn hển: “Sắc trời, sắc trời đã muộn, ở bên ngoài càng thêm nguy hiểm!”

“Tại hạ, tại hạ, Ninh Thải Thần.”

Hô, một làn gió âm lãnh thổi qua.