Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 296: Qua cửa mà không vào




Dịch giả: Tiểu Băng

Trong thành Quảng Lăng, Mạnh Kỳ ở nhờ trong khách viện của Vương gia, chờ tin từ Tố Nữ đạo.

Một cái đợi này kéo dài hai tháng, từ mùa xuân bước vào hè, mà Mạnh Kỳ không chút nóng ruột, vẫn tâm bình khí hòa cứ như đã quên mất chuyện này, bởi vì với hắn, việc phải làm rất nhiều, phải cảm ngộ “Bá Vương Tuyệt Đao”, “Đạo Nhất ấn”, “Nguyên Thủy Kim Chương” Pháp Thân tổng cương, Bát Cửu huyền công Pháp Thân thiên, Phiên Thiên ấn, Mậu Kỷ ấn, cái nào cũng chưa lĩnh ngộ được bao nhiêu, nên giờ chỉ có thời gian là thiếu.

Nhất là sau trận đánh với Cáp Tư Ô Lạp, Mạnh Kỳ phát hiện cảm ngộ “Bá Vương Lục Trảm” đã nghiêng về “Khai Thiên Tịch Địa”, cho nên phải xem lại nguyên lý chiêu thức lần nữa, xem xem có sơ hở nào không.

Trước đây không thấy có gì, không có nghĩa là bây giờ cũng không có.

Con đường tu hành võ đạo chính là theo con đường xoắn ốc như vậy, nếu thỏa mãn với quá khứ, thỏa mãn với lĩnh ngộ đã từng có, thì sẽ chỉ mãi dừng ở đó, không tiến thêm được.

Lúc Vương Tư Viễn bước vào khách viện, chính là nhìn thấy Mạnh Kỳ đang trong trạng thái mờ mịt hư ảo, giống như nối kết với tất cả mọi thứ ở trong viện, nếu hắn rời đi, mọi thứ đều sẽ không còn tồn tại nữa.

“Tố Nữ đạo truyền lại tin, trừ phi ngươi gia nhập Huyền Nữ nhất mạch, song tu với Huyền Nữ ứng thân ứng duyên hiển hóa, nếu không sẽ không cho ngươi cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao, còn nếu đồng ý điều kiện này, thì không chỉ là cảm ngộ, mà khụ khụ, còn có thể được chấp chưởng luôn.” Vương Tư Viễn đứng dưới cây Bồ Đề, giọng đều đều.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Điều kiện này thực là quá mức.”

Muốn cột chặt hắn vào với Huyền Nữ nhất mạch!

Song tu với Huyền Nữ ứng thân, chưa nói tới bản thân không muốn, mà sẽ để lại tai họa ngầm rất lớn, rất dễ bị hạ bóng ma tâm linh vào trong lòng. Gia nhập vào Huyền Nữ nhất mạch không phải đơn giản chỉ là gia nhập, ký kết khế ước gì đó mà thôi, mà còn đồng nghĩa với việc sau này hắn không thể chống lại Tố Nữ đạo!

“Tố Nữ đạo có vẻ rất kiên định, không có đường thương lượng.” Là một thần côn đủ tư cách, Vương Tư Viễn chưa bao giờ nói hết những điều cần nói một lần.

Mạnh Kỳ bật cười ha hả: “Vậy chuyển lại lời cho họ, Bá Vương Tuyệt Đao đối với mỗ không phải là nhất định phải có. Dù Bá Vương có mạnh, Tuyệt Đao có lợi hại, thì cuối cùng cũng phải tự bạo chết thảm, người yêu cấp dưới đều không ai có được kết cục an lành, muốn nó để làm gì?”

Đây là lấy lùi làm tiến!

Những đại sự gần đây cho thấy rõ là đại kiếp đã đang tới gần, Tố Nữ đạo nhìn tuyệt thế thần binh mà không thể dùng, e là cũng rất nôn nóng rồi!

Vương Tư Viễn không hề nói gì tới “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói”, cứ như đã quên mình từng nhắc nhở Mạnh Kỳ, ho khan xoay người, đi ra khỏi khách viện.

Một lần đi, mất hơn nửa tháng, Tố Nữ đạo đã trả tin về, lời nho nhã thì một đống lớn, Mạnh Kỳ tổng kết ra được bốn chữ: Không cần thì thôi!

“Tố Nữ đạo không thể mạnh miệng như thế, chắc là có chỗ để dựa vào.” Thần côn Vương Tư Viễn như lơ đãng bảo.

Mạnh Kỳ cũng nghĩ như vậy, “Bá Vương Tuyệt Đao” nếu không thể dùng thì chẳng khác gì sắt vụn, đổi nó lấy về sự hỗ trợ không phải là tốt hơn sao? Tố Nữ đạo lại không có khả năng biết tác dụng của “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” Đối với hắn, họ dựa vào cái gì mà bình tĩnh như thế, mà nghĩ là hắn nhất định sẽ khuất phục như thế?

Chỉ có một khả năng là họ có cái gì đó khác để dựa vào. Đó là cái gì? Đã tìm ra cách để bước đầu khống chế “Bá Vương Tuyệt Đao”?

Cho nên mới mạnh miệng như vậy?

Hừm, phải thăm dò theo hướng này một chút, mới có cái để tiếp tục đàm phán.

Còn đi đâu để tìm hiểu ư, Mạnh Kỳ đã có đối tượng, chính là Huyền Nữ truyền nhân Liễu Sấu Ngọc!

Cô ta bị Cố Tiểu Tang áp chế, làm rất nhiều chuyện bất lợi với Tố Nữ đạo, bị hắn nắm thóp trong tay, chỉ cần không quá phận, ép cô ta phải ngọc thạch câu phần, thì muốn tìm hiểu chút tin tức là không thành vấn đề.

“Nếu Liễu Sấu Ngọc là Huyền Nữ truyền nhân, ‘Tử Bằng thần bộ’ Liễu Sinh Minh và Tố Nữ đạo nhất định cũng có quan hệ, có thể từ người này...” Mạnh Kỳ nhanh chóng vạch ra kế hoạch.

Vỏn vẹn chỉ qua mấy năm, “Tử Bằng thần bộ” cường đại đáng sợ trong lòng đã trở thành “Người thường” muốn làm gì cũng được, đây chính là trưởng thành, đây chính là tăng lên!

Nghĩ là làm, Mạnh Kỳ đứng dậy.

Những sợi tinh tuyến trong mắt Vương Tư Viễn đứt thành từng đoạn, khách viện lại trở về bình thường, không vì Mạnh Kỳ rời đi mà không còn tồn tại.

......

Thần đô, phủ đệ “Tử Bằng thần bộ”.

Liễu Sinh Minh chắp tay sau lưng nhàn nhã đi về phòng ngủ, hưởng thụ gió đêm mùa hè mát mẻ.

Liễu Sinh Minh đẩy cửa phòng, đi vào.

Đóng cửa lại, lão búng tay, nến bạc không gió tự cháy, chiếu sáng bình phong.

“Đêm nay tìm ai thị tẩm...” Liễu Sinh Minh vuốt ve thanh kiếm có cánh hình con chim đại bàng màu tím bên hông, trong đầu lướt qua gương mặt mấy tiểu thiếp xinh đẹp, đều là đối tượng thải bổ của lão.

Đột nhiên, lão trừng mắt, toát mồ hôi lạnh, vì ánh nến chiếu lên hình ảnh một nam tử áo xanh trẻ trung tuấn mỹ đang nhìn lão cười nghiền ngẫm.

Hắn hình như vẫn luôn ở chỗ đó, mà mình không có nhận ra, ngay cả sau khi nến cháy lên rồi, cũng không nhìn thấy hắn, nếu không phải hắn bưng chén trà khẽ nhấp một miếng, thì mình vẫn sẽ không nhận ra!

Quá khủng bố!

Hắn và mình đã chênh lệch tới mức này ư?

“Đã lâu không gặp, Liễu bá bá càng già càng dẻo dai nha.” Mạnh Kỳ lắc lắc chén trà, mỉm cười.

Liễu Sinh Minh làm Thần bộ đã nhiều năm, gặp qua rất nhiều loại người cùng hung cực ác, kinh nghiệm khá là phong phú, đưa tay lên vuốt mồ hôi trán, cười ha hả nói: “Tô hiền chất giá lâm hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Lão ngồi xuống bên kia bàn, cố ý ra vẻ cảm khái: “Tới hôm nay mới ba bốn năm không thấy, hiền chất đã từ một hậu bối có tiềm lực kinh người trưởng thành thành một đại tông sư, còn lão phu tốn hết hai mươi bảy năm, thế mà vẫn không sao tìm được cách bước qua nấc thang tầng thứ hai. “

Mạnh Kỳ không tiếp đề tài này: “Liễu bá bá không hiếu kỳ vì sao tiểu điệt tới à?”

“Nguyện nghe cho rõ.”

“Tử Duyệt cứ luôn mồm lải nhải muốn biết Sấu Ngọc tỷ tỷ đang ở đâu, nên tiểu điệt đành phải tới đây để hỏi.” Mạnh Kỳ lại nhấp một ngụm.

Liễu Sinh Minh thở dài: “Tiểu nữ trời sinh khiếm khuyết, võ đạo khó thành, vẫn luôn buồn khổ trong lòng, nhưng trời không tuyệt đường người, có một thần ni tha phương giúp nó Bắt Bàn, chỉ là đòi nó phải rời xa vinh hoa phú quý, khổ thiện hai mươi năm, việc này Tử Duyệt chất nữ hẳn là cũng biết, chắc ý là muốn hỏi Sấu Ngọc có gửi thư về nhà hay không chứ gì?”

“Cách đây một thời gian tiểu điệt có gặp Sấu Ngọc muội muội.” Mạnh Kỳ mỉm cười.

Liễu Sinh Minh nheo mắt, giọng vẫn bình tĩnh: “Gặp được ở đâu? Ta rất là nhớ nó, không biết nó có chịu đựng được khổ hay không?”

“Ở Tố Nữ Tiên Giới.” Mạnh Kỳ đặt chén trà xuống, khẽ phất tà áo.

Liễu Sinh Minh cười gượng: “Tiên Giới là gì...”

Lời còn chưa dứt, lão đã nhún chân bắn vọt lên cao, đồng thời, một đạo độn quang lặng lẽ chui xuống đất.

Nhưng tầm mắt đã tối sầm, phịch một tiếng, mặt đất trở nên cứng như sắt, khiến Liễu Sinh Minh đâm trúng đầu đau điếng, loạng choạng đứng dậy, Tô Mạnh vẫn ngồi im như cũ.

Đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên là quá mức đến nỗi không thể nào cứu vãn nổi, Liễu Sinh Minh cười mà còn khó coi hơn là khóc: “Hiền chất muốn làm cái gì?”

“Sấu Ngọc muội muội là Huyền Nữ truyền nhân, Liễu bá bá cũng là người trong Tố Nữ đạo nhỉ?” Mạnh Kỳ bình thản.

Liễu Sinh Minh thở dài, lại ngồi trở: “Hồi trước từng phải, nhưng sau này bị tiên hoàng và tổng bộ đầu nhìn ra, đã với Tố Nữ đạo nhất đao lưỡng đoạn, hoàn toàn đầu nhập triều đình, hiền chất có thể đi hỏi tổng bộ đầu.”

Mạnh Kỳ ngầm vận Nguyên Tâm ấn, nhận ra Liễu Sinh Minh không có nói sai, nhíu mày, mỉm cười hỏi: “Vậy Liễu bá bá làm sao tìm được Sấu Ngọc muội muội?”

“Cô ấy là Huyền Nữ truyền nhân, làm sao liên hệ với một phản đồ như ta được?” Liễu Sinh Minh hết sức cáo già, đã hiểu ra mục đích của Mạnh Kỳ, trầm ngâm, “Nếu hiền chất muốn tìm Tố Nữ đạo, lão phu cũng có biết mấy con đường.”

“Nguyện nghe cho rõ.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm chắp tay.

Liễu Sinh Minh nói: “Đông Hải Tam Tiên Đảo đảo chủ ‘Lục dương cuồng khách’ Ngô Quý Chân và Tố Nữ đạo quan hệ không ít, phu nhân hắn mất chính là người do Huyền Nữ ứng duyên hiển hóa, hắn cũng biết chuyện đó, nên cũng biết về Huyền Nữ.”

“Lục dương cuồng khách?”

Người này không phải là ngoại cảnh bình thường, mà là đại tông sư, đứng hạng chín trên Địa bảng!

Liễu Sinh Minh gật đầu: “Phải.”

Không hề nói dối... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Lúc này, có người hầu đến báo, hoàng thượng thỉnh lão gia vào cung.

“Liễu bá bá rất được đương kim hoàng đế tín trọng ha.” Mạnh Kỳ thuận miệng nói.

Liễu Sinh Minh cười khổ: “Hoàng thượng muốn dùng thuật thải bổ để hỗ trợ luyện hóa chúng sinh chi lực, mà lão phu lại biết về thứ này.”

Nhìn theo Liễu Sinh Minh rời đi, Mạnh Kỳ biến mất khỏi Liễu phủ.

Đi lang thang ngoài đường, Mạnh Kỳ tự nhiên lại muốn nhìn thấy Triệu lão Ngũ, Tô Tử Duyệt và Cố Trường Thanh. Khóc lão nhân đã diệt rồi, đã có thể về nhà xem xem một tí, nhưng bỗng lại nhớ tới lời của Cố Tiểu Tang, thân làm cá, nếu không an phận, thân bằng hảo hữu sẽ dần dần từng người bỏ mạng, thì không còn tâm tình kia nữa, phải rời xa họ mới tốt, để khỏi mang họa tới cho họ.

Thở dài, Mạnh Kỳ độn ra khỏi Thần đô, đi Đông Hải.