Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 289: Thiên ngoại thần kiếm




Dịch giả: Tiểu Băng

Chuyện xảy ra cực nhanh, tới khi Lục đại tiên sinh hiểu ra, thì trước mắt đã chỉ còn là tĩnh mịch.

Tru Tiên kiếm trận co lại diện tích còn hơn mười dặm thì bên trong trận, sự hỗn loạn đã đạt tới cực hạn, không còn năng lượng nào tự do, cũng không còn bất kì vật chất nào, mọi thứ trở nên cô đọng, giống như tĩnh mịch.

Viền ngoài của nó vẫn tiếp tục không ngừng hấp thu năng lượng và vật chất xung quanh, tiếp tục lan tràn sự hỗn loạn ra ngoài, như sẽ tiếp tục mãi như thế cho đến cuối cùng của cuối cùng.

Loại trạng thái này vừa mới xuất hiện, đất trời đã hoàn toàn biến đổi, bài xích nó, chán ghét nó, hư không vỡ ra, biển nguyên khí dâng lên rào rạt, ùn ùn kéo tới như muốn san đầy cái thứ khác thường kia, không cho nó lan tràn ra nữa.

Lục đại tiên sinh vừa khó hiểu vừa bi thương, không hiểu được vì sao Xung Hòa lại phải đưa ra lựa chọn này. Chỉ cần chống đỡ thêm một chút nữa thôi, là Cổ Nhĩ Đa sẽ đi tới cực hạn kia mà.

Đúng lúc này, chín làn sáng từ trong hư không tĩnh mịch bắn xuống, xuyên vào trong khu vực hỗn loạn, vòng quanh một cây búa cán dài.

Cây búa kia bổ ra tĩnh mịch, bọc lấy Cổ Nhĩ Đa không còn trọn vẹn và đã hôn mê, vội vàng bay về hướng bắc.

Lục đại tiên sinh lập tức đuổi theo.

Một chạy một đuổi, một búa một người xông vào thảo nguyên, băng qua thảo nguyên, bên dưới chuyển thành một vùng tuyết trắng xóa.

......

Trước người Tô Vô Danh, mảnh vỡ Hạo Thiên kính lơ lửng, chiếu ra những mảnh trời đất khác nhau, có cái là vũ trụ vô ngần, cái là đại lục lơ lửng, không có cái nào dính dáng với cái nào, ánh sáng lấp lóe.

Thế giới trong những vũ trụ ấy lướt qua rất nhanh, sau đó dừng lại ở một bóng người.

Bên bờ hồ to khói sóng mênh mông, một kiếm khách ngồi bên vách đá, nhìn xuống mặt hồ lấp lánh, như si như say, tay phải khẽ gõ vào kiếm, đột nhiên y giật mình, khẽ cười:

“Thì ra ta là Tô Vô Danh.”

Trên một đỉnh núi đầy tuyết dày, một nam tử áo xanh đang thổ nạp tinh hoa trời đất, rèn luyện phi kiếm bản mạng, một làn sáng xanh lượn quang người, nhẹ như lá, êm như rồng. Đột nhiên, y thu hồi phi kiếm, khẽ vỗ vào lớp tuyết bên cạnh, xúc động nói:

“Thì ra ta là Tô Vô Danh.”

Một kiếm khách áo trắng, lạnh lùng lạnh nhạt, trong mắt chỉ có kiếm, trong tay chỉ có kiếm, siêu thoát như thần, bỗng nhiên, y ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, như đang nhìn vào một người nào đó, bình tĩnh nói:

“Thì ra ta là Tô Vô Danh.”

...

“Thì ra ta là Tô Vô Danh!”

Những sợi dây vô hình từ những thế giới ấy kéo dài ra, nối vào cơ thể Tô Vô Danh áo xanh.

Cơ thể ông to ra, từng làn kiếm khí từ trong hư vô sinh ra, suy diễn ra rất nhiều loại kiếm pháp với đủ loại tính chất khác nhau, có Liệt Hỏa chi kiếm, có Quý Thủy chi kiếm, có hư không chi kiếm, có vô tình chi kiếm, có sát sinh chi kiếm.

Kiếm khí tung hoành, sau lưng Tô Vô Danh hiện ra một “Thái Thượng Đạo Thể tướng”. Nó với Tô Vô Danh có dung mạo giống nhau như đúc, nhưng cao xa hơn, uy nghiêm hơn, mang theo các loại quy luật và kiếm khí, ánh mắt đạm mạc, không phân biệt, đối xử bình đẳng với vạn vật.

“Thái Thượng Đạo Thể tướng” một bước bước ra, chồng lên nguyên thần vào nguyên thần của Tô Vô Danh, những làn kiếm khí bay vào, dung hợp vào nhau.

Quá trình này cực nhanh, không chút trở ngại nào, Tô Vô Danh có vẻ đã tích lũy quá sâu, nên không hề gặp phải bình cảnh.

Oanh, tầm mắt Giang Chỉ Vi nhoáng một cái, cảm nhận được kiếm ý thấm vào người. Nhìn kĩ lại, Tô Vô Danh chính là Thái Thượng Đạo Thể, Thái Thượng Đạo Thể chính là Tô Vô Danh.

Tô Vô Danh càng lúc càng trở nên to lớn, ông đứng ở đó, nhưng lại khiến Giang Chỉ Vi cảm thấy như ông không hề ở đó, mà ở đâu đó trên cao kia, từ trên nhìn xuống, ở khắp vạn phương, không đâu là không có ông.

Đến lúc này, giữa không trung mới có dị biến, hư không vỡ ra, một làn điện quang hỗn độn ầm ầm đánh xuống.

Đất trời như ngừng lại, điện quang nháy mắt xuyên qua bao nhiêu là khoảng cách, đánh vào người Tô Vô Danh.

Tô Vô Danh rút kiếm, một làn kiếm quang sáng lên, vô cùng xinh đẹp, thuần túy.

Ầm!

Giang Chỉ Vi như muốn điếc, nguyên thần chấn động, trong mắt chỉ có một vùng ánh sáng trắng xóa, không còn nhìn thấy sư phụ đâu.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện sư phụ đang ở trên trời cao, mênh mang cao xa, không đâu không có.

Tô Vô Danh bình thản nâng kiếm lên, một làn kiếm quang sáng lạn chém ra.

Đại A Tu La Mông Nam ba đầu sáu tay đang vòng qua Tẩy Kiếm các, định xông vào vùng đất màu mỡ của Đại Tấn, thì cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Vô Danh, thấy đường kiếm kinh người kia.

Kiếm quang bổ tới, Đại A Tu La rung trường thương, không chút sợ hãi nghênh đón.

Nhưng ngay lúc ấy, y phát hiện được bốn phương tám hướng đều có kiếm quang đột kích, không trước không sau, không quá khứ không tương lai.

Sao lại thế này? Tô Vô Danh đang là… không đâu không có?

Mông Nam kinh hãi, ba đầu sáu tay cùng đồng loạt đánh ra, hỏa châu Hắc Liên, đao kiếm trường thương, gió xoáy cùng quét, chống đỡ kiếm quang.

Y không hề có ý muốn đánh nhau tới ngươi sống ta chết, thấy Tô Vô Danh trạng thái quỷ dị, lập tức nổi lên ý thối lui, sau khi đỡ được kiếm quang, lập tức thi triển thủ đoạn giữ mạng, độn ra mấy vạn dặm.

Trên không một vùng núi non hoang dã, Mông Nam hiện ra thân ảnh, nghĩ mình đã thoát khỏi Tô Vô Danh, vừa định thở phào, thì bỗng hết hồn, từ trên trời cao, lại một kiếm quang chém đứt tương lai chém tới!

Tô Vô Danh vẫn ở trên cao, bất di bất động, hình như vẫn ở nơi này chờ mình.

Vận toàn lực đỡ được một kiếm ấy, Mông Nam bất đắc dĩ, kích phát một tấm phù quý báu, hư không vỡ ra, ba đầu sáu tay chân thân xa độn, hiện ra trên Hãn Hải, đã rời xa Đại Tấn.

Nhưng làn kiếm quang thứ ba đã lại từ trên cao chém xuống. Tô Vô Danh vẫn với vẻ mặt đạm mạc, hai mắt tang thương, cao cao nhìn xuống mình.

Vậy mà vẫn đuổi kịp? Chạy đâu cũng không thoát được sao?

Mông Nam lạnh toát cả người, chỉ có thể vừa đánh vừa lùi.

......

Cùng lúc đó, ở một nơi giao nhau giữa Đại Tấn và Nam Hoang, Không Văn và Thái Ly, Độ Thế Pháp Vương và Quỳ Ngưu yêu vương, Huyết Hải La Sát và Vân Hạc, vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt.

Thái Ly bị thương rất nặng, nhưng dựa vào Ngũ Sắc Thần Quang và Yêu Thánh thương, dần dần ổn định được cục diện, hiệu quả xả thân của Không Văn đang bắt đầu từ từ hạ xuống.

Độ Thế Pháp Vương chiếm thế thượng phong, nhưng nhất thời vẫn chưa thắng được, cũng không cản được Quỳ Ngưu yêu vương trốn thoát, Huyết Hải La Sát và Vân Hạc thì sức mạnh ngang nhau.

Đột nhiên, từ giữa không trung có một đường kiếm quang chém xuống, nối trời với đất, sau đó một phân thành hai, hai phân thành bốn, không chút phân biệt chém về phía Thái Ly, Độ Thế Pháp Vương, Quỳ Ngưu yêu vương và Huyết Hải La Sát, tuyệt chiêu Thái Thượng Vong Tình.

Bốn vị Pháp Thân cùng lúc bị tập kích, hơi có chút luống cuống tay chân, ngẩng đầu nhìn lên cao, thì thấy Tô Vô Danh áo xanh đang lơ lửng ở trên cao, huy động kiếm pháp của [Thái Thượng kiếm kinh].

Hắn đã thành pháp thân? Tới đây hỗ trợ nhanh như vậy? Mặc kệ Đại A Tu La Mông Nam?

Bốn làn kiếm quang đều mạnh mẽ như nhau, Tô Vô Danh đã xông vào chiến cuộc, kiếm quang như không đâu không có, còn có Không Văn và Vân Hạc làm đối thủ khiến Thái Ly, Huyết Hải La Sát đều trở nên vô cùng chật vật. Quỳ Ngưu yêu vương và Độ Thế Pháp Vương ăn ý đình chiến. Lôi đình nổ tung, hư không na di, hai phe tự ngăn cản kiếm quang của mình, sau đó cùng công kích Tô Vô Danh.

Quỳ Ngưu yêu vương bay lên rất cao, nhưng sao bay mãi mà vẫn chưa tới được chỗ Tô Vô Danh, trong lòng bỗng nhiên thấy sợ, thì bỗng nhiên sau lưng lạnh toát, một làn kiếm quang đã phá vỡ biển lôi đình rộng mấy chục dặm, đâm thẳng vào lưng nó.

Trong cảm ứng của nó, sau lưng nó lại xuất hiện một Tô Vô Danh cứ như ông ta vẫn luôn đứng ở chỗ đó.

Độ Thế Pháp Vương sửng sốt, trong mắt toát ra sự kinh hãi, bật thốt:

“Truyền thuyết!”

Y không chút nghĩ ngợi, lập tức dung nhập vào hư không bỏ chạy, nhưng trong lòng đứng ngồi không yên, hoảng loạn bất an, hình như Tô Vô Danh vẫn luôn ở sau lưng, vẫn ở chỗ đó.

Độ Thế Pháp Vương cảm giác không sai, một làn kiếm quang chém tới, suýt nữa thì chém xuyên qua người y, trước mắt y lại hiện ra một Tô Vô Danh, đang từ trên cao nhìn xuống y!

......

Đại A Tu La Mông Nam vừa đánh vừa lui, đã về tới gần Tu La tự, trải qua mấy lần giao thủ, y đã dần dần nắm giữ được một chút nguyên tắc. Mỗi lần Tô Vô Danh xuất kiếm chém y, sẽ có một thời khắc ngắn ngủi mất đi cái cảm giác không thể chạm đến, không thể tới gần, ở trên cao vời vợi, dùng hình thể công kích.

Nhưng Mông Nam không muốn mạo hiểm, chấp nhận trúng một kiếm, trốn vào Tu La tự, chui vào trong cấm pháp.

Y vừa hạ xuống đất, cảm khái trạng thái Tô Vô Danh quỷ dị, thì lại thấy một làn kiếm quang chém tới.

Cấm pháp không có hiệu quả? Không đâu không có?

Mông Nam đã kiệt sức, lại đang bị thương, nên không kịp tránh né, vội lôi Huyền Hỏa chi châu ra đập vỡ để chống đỡ.

Kiếm quang gập lại, xoay tròn, hai đầu ba tay của Mông Nam bị chém đứt.

Đau tới mức y phải thét lên, y nổi giận, túm lấy khoảnh khắc ngắn ngủ khác thường mỗi khi xuất kiếm của Tô Vô Danh, giải thể hoa sen màu đen, u hỏa phun ra, giam cầm pháp thân của Tô Vô Danh, khiến ông khó mà tránh né.

Hỏa diễm bao phủ Tô Vô Danh, bắt đầu đốt.

Pháp Thân của Tô Vô Danh bị đốt, khí tức nhanh chóng biến mất.

Mông Nam còn chưa kịp vui mừng, thì hư không lại động, một người áo xanh, khuôn mặt tuấn tú đạm mạc xuất hiện, kiếm ra vô ngã, rực sáng đâm vào mi tâm của y, lại là Tô Vô Danh!

Phốc, kiếm quang đâm trúng mi tâm Mông Nam, mắt y trợn lên không tin nổi, ngã xuống đất, không còn sự sống.

Người chết: Mông Nam

Thân phận: Đại A Tu La, Thiên bảng cao nhân, chủ trì Tu La tự, Tây Vực chi chủ

Tử trạng: bị chém đứt hai đầu ba tay, cái đầu cuối cùng mi tâm trúng kiếm, chết trong vòng bảo vệ của cấm chế.

Nguyên nhân tử vong: bị kiếm ý nghiến nát sinh cơ

Kẻ giết người: “Thiên Ngoại thần kiếm” Tô Vô Danh

Mai kia nhập Thiên bảng, thần kiếm trảm Pháp Thân!

......

Độ Thế Pháp Vương bị vô số kiếm quang ở khắp xung quanh công kích, chống đỡ vô cùng chật vật, muốn công kích Tô Vô Danh lại đánh không tới, giống như chó nhà có tang, nếu không phải hư không chi đạo rất giỏi, thì e là đã bị thương.

Y nghiến răng, tế ra một tấm phù. Ánh sáng vọt lên, bao phủ lấy cơ thể, bay vọt vào hư không, biến mất.

Bốn phía trống trơn, hỗn hỗn độn độn, an bình yên tĩnh, Độ Thế Pháp Vương bước vào trong “Chân Không gia hương”, thở phào, biết Tô Vô Danh không có khả năng truy kích đến nơi đây.

“Sao lại có thể trở thành truyền thuyết! Không đúng, chỉ có lực công kích Nhân Tiên, hơn nữa hình như cũng không thể kéo dài...” Độ Thế Pháp Vương hơi nhíu mày.