Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 234: Phong tình một kiếm kia




Dịch giả: Tiểu Băng

Xanh tía vàng trắng đen lục tím đỏ cam, chín màu bay lên chín tầng trời, mênh mang, cao xa.

Một luồng khí tức thần thánh bàng bạc theo lối đi chín màu từ trên chín tầng trời truyền xuống, còn chưa tới gần, đã làm cho mọi người run rẩy cả thể xác lẫn tinh thần, không nổi lên được ý muốn đối kháng.

Thần linh chi uy, hương khói chi diệu!

Trong hỗn độn và u ám, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng ngưng tụ, tọa trấn mi tâm, chống đỡ hương khói nguyện lực và thần linh chi uy.

Mạnh Kỳ nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh, sự lạnh lẽo trong lòng bị lửa nóng thay thế, chiến ý hừng hực thiêu đốt, trong mắt chỉ đầy liều mạng.

Thần linh hàng lâm xuống thì sao? Thà chết đứng không toàn thây, chứ không thèm quỳ kéo dài hơi tàn!

Người chết chí khí còn, bất tử vạn vạn năm, có cái gì phải sợ!

Cơ thể hắn to ra, đỉnh thiên lập địa, khí tức nhiễu loạn thiên địa, lưng mọc ra hai cánh tay, bốn cái tay đều là kiếm trái đao phải, đao thế nặng nề, kiếm quang chiếu khắp, tạo thành hai cặp, cùng lúc chém xuống, hai thanh trong đó là cực phẩm bảo binh, ép đám tế ti Huyết Hải giáo muốn ngừng thở, không dám ra tay ngăn trở.

Đao kiếm va chạm, hai điểm sáng tới mức chọc mù mắt người sáng bừng lên, đám tế ti Huyết Hải giáo kêu lên thảm thiết, huyết quang quanh người họ đều bị bốc hơi, mắt chảy máu, không ai dám chống đỡ, nhào xuống dưới đài bỏ chạy.

Ầm!

Ánh sáng chói lên rồi, thanh âm mới bùng nổ, chấn cả bọn điếc cả tai, thiếu chút nữa nhũn ngã ra đất, luồng phong bạo dữ dội bắn thẳng về phía con đường chín màu, Thông Thiên chi Lộ!

Trên cao đám mây khói chín màu, một nắm tay lượn lờ đốm sáng vàng thần thành, tỏa ra khí tức nguyện lực nồng đậm, từ trên cao đánh xuống, đánh vào “Táng Tinh Hà”.

Nhân Thánh đế quân hàng lâm!

Phanh!

Phong bạo đầy tính hủy diệt bị đánh tan, ánh sáng chói lóa mắt biến mất, cả tòa tế đài tỏa ánh sáng vàng như mặt trời. Bốn thanh vũ khí trong tay Mạnh Kỳ trở nên nặng trình trịch, lực công kích khủng bố quét tới, hất hắn bay tung, xương sườn muốn gãy, ngừng cả thở.

Không phải sức mạnh Pháp Thân!

Nhiều lắm chỉ là nửa bước!

Là thông đạo chỉ xây dựng tạm thời, nên không thể chứa nổi sức mạnh quá lớn, mà phải từ từ?

Như trái bóng bị đánh bay, nhưng Mạnh Kỳ không chỉ không uể oải tuyệt vọng, mà còn thấy mừng, bởi vì, hắn vẫn còn cơ hội!

Mạnh Kỳ bị hất bay, sắp rơi vào Nộ giang.

Nhưng một dải sáng bắn tới, quấn lấy cơ thể hắn, kéo về chiến thuyền, chính là Hồng Y quân Hầu Dược ra tay.

“Vẫn còn cơ hội! Mọi người toàn lực ra tay!” Mạnh Kỳ nhìn Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng và mấy người Hồ Chí Cao, hét to.

Hắn ném phù mộc, định lại xông lên tế đài.

trên tế đài, ánh sáng chín màu mênh mông ngạo nghễ, trong làn sáng xuất hiện một vị thần linh giáp vàng, khí tức uy nghiêm mênh mông, nhưng đúng với Mạnh Kỳ phán đoán, y không phải là pháp thân, mà đang từ từ tăng lên!

Y cất bước, bước lên mặt sông, đứng giữa không trung, đưa tay lên, nắm đấm đấm thẳng vào phía con thuyền của Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư.

Chu Thọ, Miêu Hổ, Phùng Kinh Đường và Lưu Thuận Thủy đều phát cuồng, dùng hết toàn lực, bởi vì họ biết, thần linh đã hàng lâm, mình không còn đường lùi nữa, lúc này không liều, còn đợi đến khi nào?

Nhưng thần linh hàng lâm đã cổ vũ đám bảo thủ Liễu Thối Chi liều mạng, khiến hai phe lại rơi vào dây dưa.

Thừa Thiên kiếm vội vàng rung lên, Đế Hoàng đao một bước cũng không nhường.

Độc Cô Thế đao ảnh tầng tầng, chỉ thiên thành lồng, “vạch” đất làm tù, nhốt Ngoan Thạch chân nhân và Tề Chính Ngôn vào trong đao thế của mình.

Đột nhiên, làn da của Tề Chính Ngôn trở nên trong suốt phiếm đỏ, mọc ra sáu tay, một tay cầm Long Văn Xích Kim kiếm, một tay nắm Huyết tộc, bốn tay còn lại cầm hỏa liên màu đỏ, gai nhọn ô uế, Sát Lục chi kiếm, Hủy Diệt chi trảo.

Sáu tay cùng vung, đập xuống, hủy diệt lan ra, sát lục tán dật, hỏa diễm phần thiên, băng hàn đóng băng!

Độc Cô Thế vung đao, hư không hai bên đều rung động, ẩn chứa vô số biến hóa, mạnh mẽ bổ đôi cảnh tượng như tận thế này, nhưng mà Tề Chính Ngôn đã biến mất.

Ngoan Thạch chân nhân cắn lưỡi, tóc tai bù xù, điên cuồng liều mạng, đao kiếm giao kích vang động không ngừng, thuyền, người đều bị hất bay.

Hai Thái Thượng kiếm quân chi tướng trong mắt Giang Chỉ Vi càng thêm rõ ràng, toàn do kiếm khí ngưng tụ, cùng chi tướng sau lưng hình thành thế giáp công.

Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị. Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!

Kiếm quang tung hoành, cực phẩm kích phát, bỗng nhiên, tất cả kiếm quang chợt tắt. Một kiếm nhanh như chớp giật, đúng là thiên ngoại phi hồng, vô ta vô hắn, vô sinh vô tử, chỉ công không thủ, Giang Chỉ Vi không cần tính mạng vung kiếm!

Văn Cảnh hiểu ý đồ của cô, theo bản năng lùi bước, tránh mũi kiếm, để cho cô trở về mặt sông, đón đánh Nhân Thánh đế quân.

Với y, nếu có thể ngồi im thu hoạch, đương nhiên y sẽ làm!

Nhân Thánh đế quân là thần linh cấp Pháp Thân, sức mạnh hàng lâm cũng được gần non nửa, mấy người kia tuyệt không sao sống được, tới lúc đó, mình sẽ bắt lấy cơ hội, cho bọn chúng một kích trước khi chúng chết, là có thể thu hoạch thiện công!

Thần linh ra tay, Nộ giang im thin thít, không còn rít gào.

Nhân Thánh đế quân hai mắt đạm mạc, nhìn mấy người Mạnh Kỳ, nắm đấm đánh xuống, mép nắm tay xuất hiện những khe nứt tối đen.

Bỗng nhiên, hư không cách đó không xa đột ngột hiện ra một người, Tề Chính Ngôn!

Tròng mắt y có con ngươi dọc, u ám thâm thúy không thể nhìn thấy đáy. Nhân Thánh đế quân giật mình, tốc độ ra quyền hơi khựng lại.

Bắt lấy cơ hội. Nguyễn Ngọc Thư kích phát Thất Tiên cầm, vạt áo tung bay, hai tay lướt nhanh.

Đương!

Một tiếng chuông cổ ngân vang, gõ động tam giới, Nhân Thánh đế quân vì âm thanh này lại bị kiềm hãm.

Tề Chính Ngôn sáu tay vung ra, ở trước người xuất hiện một tia kiếm quang trong suốt lóng lánh, tốc độ bắn ra cực nhanh, quấn chặt lấy Nhân Thánh đế quân trước khi ông ta khôi phục lại, xung quanh lại đông kết tầng tầng băng, ngay cả những đốm sáng nguyện lực cũng bị dừng lại.

Thái Thượng kiếm quân trong mắt Giang Chỉ Vi rực cháy, đạp mạnh phù mộc, bay lên, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm giải phong, kiếm quang như cầu vồng, thuần túy và nhanh đến mức khiến hư không quanh cô trở nên chậm chạp, tư duy của Nhân Thánh đế quân cũng chậm hẳn đi.

Một kiếm này thiên về hướng kiếm nhập tam, giảm cảm giác của kiếm ra vô ngã, gần như đang thiêu đốt nguyên thần, đất trời thong thả hẳn đi!

Triệu Hằng cũng kích phát Ngư Long kiếm, thẳng tắp đâm ra, thi triển kiếm cuối cùng của Kinh Thế bát kiếm.

Kiếm quang xông trời, lên tới điểm cao nhất mới ầm ầm nổ tung, hóa thành kiếm vũ đầy trời rơi xuống, mỗi một đạo kiếm quang đều như hình chiếu, tương liên với nhau, thay đổi quy luật trời đất, hóa âm thành dương, hóa nhu thành cương, hóa biển nguyên khí thành tầng tầng gông xiền, khiến nó và kiếm quang co lại, trói chặt lấy Nhân Thánh đế quân.

Bốn người hợp lực, Nhân Thánh đế quân nháy mắt lâm vào khống chế, Mạnh Kỳ ba tay buông xuống, chỉ giơ lên Trảm Ngọc đao, kích phát nó, đồng thời, khiếu huyệt quanh thân mở hết, nội cảnh bên trong lùi về hướng “Chư thiên”, ngay cả thân thể cũng như co rụt lại.

Đầu thuyền trầm hẳn xuống, chỗ Mạnh Kỳ đứng, u ám không còn ánh sáng, hỗn độn một vùng như trở về với thời vũ trụ ban sơ, không còn thấy vật gì khác.

Rồi một ánh đao sáng lạn tới cực điểm sáng lên, tỏa ra tia sáng đầu tiên từ bên trong u ám, phá ra hỗn độn, xuyên thủng hư không, nháy mắt đã chém tới người Nhân Thánh đế quân.

Không giữ lại công kích, không có thần dị gia trì, chỉ có sắc bén, sắc bén chém đứt hư không, chém ra hỗn độn, chém ra một phương thế giới!

trong cơ thể Nhân Thánh đế quân có một thanh đao vàng bay ra, như con cá xảo trá di chuyển trong lớp băng lam, một phân thành hai, hai phân thành bốn, hóa thành vô số ánh đao, va chạm với tầng tầng lớp lớp tường băng và gông xiềng, không ngừng phát ra thanh âm đinh đinh đang đang, làm người ta ê cả răng.

Rắc!

Trảm Ngọc đao và Bạch Hồng đánh tới, đao vàng cũng vừa lúc phá tan gông xiềng, nối thành một biển trào ra!

Đương đương đương đương đương đương đương!

Ánh đao kiếm khí bay tung tóe, kích ngọn sóng vút cao tới cả trăm trượng, đánh chết những ai thực lực kém mà không kịp chạy trốn. Giang Chỉ Vi xuyên thủng từng tầng kim mang, Mạnh Kỳ lướt theo khe hở đó, ánh đao từ ngoài lỗ thủng chém vào, chỉ thẳng vào huyền quan của Nhân Thánh đế quân.

Ầm!

Nhân Thánh đế quân thoát khỏi trì độn, há miệng, phun ra khí trắng, đánh ánh đao của Mạnh Kỳ ngừng lại một chút.

Ông ta vung tay lên, che trước mi tâm.

Xoạt!

Đao và tay va chạm, Nhân Thánh đế quân nhướng mày, phẩy tay.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi bị nguyện lực chi quang hóa thành cuồng phong thổi bay.

Nhân Thánh đế quân cúi đầu, nhìn vết máu nhợt nhạt trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên tức giận. Đã bao nhiêu năm rồi, cái thân thể này của mình chưa từng bị thương, thế mà bây giờ lại bị mấy con kiến gây thương tích!

Đương!

Đúng lúc này, sau lưng Nguyễn Ngọc Thư hiện ra hư ảnh Pháp Tướng tiên tử đánh đàn, mặc váy trắng, khí tức mạnh mẽ. Nguyễn Ngọc Thư theo đó liên tục kích phát thất huyền cầm, đánh ra những tiếng chuông chấn động cả tam giới.

Hai mắt Tề Chính Ngôn như có lửa cháy, Long Văn Xích Kim kiếm hóa thành Hàn Ly, mang theo ô uế và huyết quang, đánh về phía Nhân Thánh đế quân.

Dòng khí bị đông kết, hiện ra màu u lam, bọc lấy Nhân Thánh đế quân vào bên trong, ô uế làm tan rã giáp vàng, huyết quang thấm vào khiến đôi mắt của Nhân Thánh đế quân mất đi sự tỉnh táo.

Đang lúc Triệu Hằng định thi triển bí pháp, kích phát Ngư Long kiếm, thì có những ánh đao màu âm lục bay tới như mưa, công kích Nguyễn Ngọc Thư.

Mỗi một ánh đao đều là khô lâu yêu hồn, mở miệng, cắn xé nguyên khí, khiến người ta không rét mà run.

Văn Cảnh tìm được cơ hội, muốn giết một kẻ địch trước, không chỉ kiếm được thiện công, còn có thể giúp Nhân Thánh đế quân.

Triệu Hằng cắn răng, thúc dục bí pháp, chắn trước người Nguyễn Ngọc Thư, đế bào tỏa ra ánh sáng huyền hoàng, kim long bay ra, buông xuống công đức chi khí, để mặc cho khô lâu yêu hồn công kích gặm cắn, Nguyễn Ngọc Thư đã yếu tới mức tay run rẩy, phải dùng tới Đông Cực Trường Sinh đan.

Phanh phanh phanh phanh! Ánh đao yêu hồn không ngừng chém trúng Triệu Hằng, Mạnh Kỳ lại hít một hơi, đổi hướng giữa không trung, sau lưng hiện ra Bất Diệt Nguyên Thủy chi tướng, người ở bên ngoài đều nhìn thấy một đạo nhân ngồi ngay ngắn trung ương, vô thượng vô hạ, vô tả vô hữu, vô tiền vô hậu.

Thiên Tâm Ngã Ý quyết!

“Nguyên Thủy đạo nhân” bay ra, tay trái làm dương, tay phải thành âm, kết hợp đánh xuống, giữa không trung xuất hiện một bức Âm Dương ngư đồ, không ngừng xoay tròn, bắn vào Nhân Thánh đế quân, Mạnh Kỳ tiếp tục kích phát thần binh, mũi đao tạo ra hỗn động, kiếm quang nở bung theo tư thế không phân mạnh yếu, không đâu không tới, hai tầng Táng Tinh Hà!

Đến mức độ này, Mạnh Kỳ dùng hết toàn lực, ba tầng tấn công!

Nhưng khi Giang Chỉ Vi thiêu đốt nguyên thần, thi triển kiếm nhập tam và kiếm ra vô ngã kết hợp, một thanh trảm mã đao bay tới, tốc độ cực nhanh, đánh vào kiếm của cô, hất cô văng đi, vỡ cả thành tàu.

Ngoan Thạch chân nhân kém Độc Cô Thế không ít, nên để ông ta tìm được cơ hội, ném đao trong tay đi, dùng quyền cước giao chiến!

Mạnh Kỳ đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không chú ý tình hình của Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng, trong mắt chỉ có Nhân Thánh đế quân, ông ta cả người đốm sáng vàng lóng lánh, chém vỡ huyết quang, khu trục ô uế, đánh vỡ băng đông xung quanh.

Âm Dương ngư đánh trúng, đóng băng nháy mắt hóa thành lửa nóng, huyết quang biến thành thanh mông, ô uế thành tựu Lưu Ly, đốt Nhân Thánh đế quân phải kêu thảm thiết, khiến tâm linh của ông ta bị nhiễu, trở nên từ bi thương hại, không còn ra tay được.

Âm Dương ấn vỗ xuống, giáp vàng hóa mềm ra, lớp đốm sáng vàng phòng ngự tản tung tóe ra khắp nơi, Nhân Thánh đế quân biến thành không còn lớp phòng vệ nào.

Cơ hội!

Mạnh Kỳ nghiến răng, hai đao hai kiếm cùng chạm vào nhau.

Đốm sáng trắng hiện ra, răm dặm mặt sông chỉ còn màu trắng, không còn nhìn thấy gì khác, hơi nóng làm bốc hơi cả một tầng hơi nước trên cùng, phong bạo hủy diệt xông về phía Nhân Thánh đế quân.

Ầm!

Oanh long long!

Tiếng nổ vang trời, nhiều cường giả choáng cả đầu, ngã nhào vào trong nước.

Mạnh Kỳ chỉ thấy đốm sáng vàng rực lên, sau đó bị nuốt hết, hắn bị một lực kinh người đánh vào ngực.

Phanh! Mạnh Kỳ bay văng ra ngoài, tông vỡ không biết bao nhiêu chiến thuyền, Côn Luân đạo bào vỡ tan thành mảnh nhỏ, làn da ám kim nứt ra, thân hình thu nhỏ lại, trở về nguyên hình, khí tức suy yếu, không còn khả năng chiến đấu.

Thừa dịp phong bạo ảnh hưởng bốn phía, Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Giang Chỉ Vi cũng lôi Đông Cực Trường Sinh đan ra dùng, khôi phục sức mạnh, sẵn sàng tái chiến.

Mạnh Kỳ ngã ngay bên cạnh Nguyễn Ngọc Thư. Ánh sáng trắng đã hết, giữa không trung không còn ai.

Chết?

Nhân Thánh đế quân chết?

Không phải. Trên cao mây khói chín màu mênh mang, trên cao của thông đạo, lại xuất hiện một bóng người, giáp vàng tơi tả, máu thịt mơ hồ, Nhân Thánh đế quân!

Khí tức ông ta đã giảm sút rất nhiều, nhưng bên ngoài cửu thiên vẫn không ngừng truyền sức mạnh hàng lâm xuống, giúp ông ta nhanh chóng lại tăng lên bằng với lúc đầu, vết thương trên người nhanh chóng khôi phục, giáp vàng cũng thế.

Ông ta lạnh lùng nhìn đám người Mạnh Kỳ, chậm rãi mở miệng:

“Mấy ngàn năm nay, chưa ai động tới được thân thể này của ngô, mà các ngươi làm được.”

“Đáng tiếc, các ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết thần linh rốt cuộc mạnh tới cỡ nào. Ngô phân ra hơn phân nửa sức mạnh để trấn áp Thông Thiên lộ này, không để tà ma xâm nhập, mà các ngươi lại chỉ làm được tới đây.”

“Các ngươi không thể cản được ngô, kết quả của các ngươi đã được quyết định, dù có cố gắng như thế nào thì cũng vậy thôi!”

“Tuyệt vọng đi, khóc lóc đi. Hãy hưởng thụ thời gian cuối cùng của mình đi.”

Nhân Thánh đế quân hồi phục, bước ra khỏi Thông Thiên lộ, hoàn hảo hệt như lúc ban đầu!

“Tuyệt vọng đi, khóc lóc đi, hưởng thụ thời gian cuối cùng của mình đi.” Mạnh Kỳ nhìn Nhân Thánh đế quân, lòng nặng trĩu.

Bỏ ra biết bao nhiêu công sức, trả giá bằng việc mình hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, vậy mà lại chỉ làm người ta bị thương trong tích tắc, chốc lát đã khôi phục!

Đây chính là thần linh?

Như thế này cơ bản là không có cách nào chống lại được...

Mạnh Kỳ cảm thấy uể oải và tuyệt vọng. Chu Thọ, Miêu Hổ, Ngoan Thạch chân nhân và cả Đỗ Hoài Thương đều buồn bã.

Mọi người đều chìm vào tuyệt vọng.

Nguyễn Ngọc Thư khôi phục chân nguyên, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, hai tay để lên đàn, tâm như trăng sáng, không chút gợn sóng, định lại kích phát Thất Tiên cầm, đánh Lang Hoàn mười hai thần âm.

Tề Chính Ngôn truyền âm cho mấy người Mạnh Kỳ:

“Ta đánh chính, các ngươi kềm chế. Ta có cách kéo nó vào trong cửu địa, không thể thoát ra được.”

Giọng y rất kiên định, mang đầy ý chí hi sinh.

Tề sư huynh cuối cùng cũng không thể rời khỏi đội, cùng chúng ta chết chung ở nơi này?

Nhưng Giang Chỉ Vi cũng truyền âm:

“Để cho ta. Tới lúc sinh tử, có thể sẽ làm kích phát ấn kí sư phụ để ở trên người ta.”

Đây là một hi vọng rất mờ mịt. Dù Tô Vô Danh có mạnh, thì cũng vẫn chưa tới Pháp Thân, trong khi đây lại là một thần linh thật sự. Mạnh Kỳ có thể tưởng tượng ra được cái chết thảm khốc của Tề Chính Ngôn và Giang Chỉ Vi, nhưng cả hai đều vô cùng kiên định, không có khuất phục, không có buông tay, không có tuyệt vọng.

Hắn ứa nước mắt, hận mình vô lực.

Giang Chỉ Vi bật cười, trấn an mọi người:

“Nếu ta chết, sau này nhớ giúp ta sống lại.”

Sống lại? Nhiệm vụ tử vong lần trước là Trương sư huynh, còn lần này là Tề sư huynh và Chỉ Vi?

Làm sao cam tâm?

Hắn điên cuồng tìm kiếm nhẫn trữ vật của mình, muốn tìm ra một món gì đó để cùng mọi người kề vai chiến đấu, sống chết với nhau!

Tề Chính Ngôn và Giang Chỉ Vi bước ra. Nguyễn Ngọc Thư lại gảy lên tiếng chuông chấn tam giới, Triệu Hằng nghiến răng lấy thân thể mình ngăn cản công kích của Văn Cảnh.

Đại Đạo chi thụ không có phản ứng, không được!

Trái đào yêu dị không có phản ứng, không được!

Đại Nhật diễm tâm còn đang bị phong ấn, không thể sử dụng, không được!

Xương tay Hoàng Tuyền, không được!

Tề Chính Ngôn đứng thẳng tắp, ngạo nghễ tự cường, Giang Chỉ Vi thân như trường kiếm, cương cực dễ gãy, một phân ra sáu thân ảnh khác nhau, mỗi thân ảnh đều xuất ra tuyệt chiêu cùng công kích Nhân Thánh đế quân, một thiêu đốt nguyên thần, một người một kiếm cô đọng thời gian.

Hai bóng người sừng sững, khắc sâu vào trong mắt Mạnh Kỳ.

Không được không được không được! Món đồ nào cũng dùng không được! Mạnh Kỳ trở nên dữ tợn, giống như điên cuồng.

Đột nhiên, hắn mò tới một món đồ hắn quên đã lâu, món đồ ấy khiến sự căng thẳng, đau đớn của thể xác và tinh thần hắn giảm xuống.

Nó là một bức tượng gỗ, khắc hình dáng Mạnh Kỳ.

Tượng gỗ Lục đại tiên sinh từng tặng cho hắn ở Mậu Lăng! Mạnh Kỳ móc nó ra, bức tượng khắc vô cùng sống động.

Phanh!

Thời gian như vỡ ra, quanh thân Nhân Thánh đế quân những đốm sáng nguyện lực tung bay. Ông ta đã có kinh nghiệm, trước khi Giang Chỉ Vi kích phát kiếm ý, đã đánh văng cô.

Bức tượng gỗ trong tay Mạnh Kỳ bỗng tỏa ra hơi nóng rực!

Họa Mi sơn trang, chỗ nào đó đằng sau núi, một ngôi mộ bình thường, một ngôi nhà tranh tầm thường, Lục đại tiên sinh ngồi trong nhà cỏ, nhìn phần mộ, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình.

Đột nhiên, ông rút kiếm, kiếm quang chém vỡ hư không, sau đó biến mất!

Hơi nóng vừa bốc lên, tượng gỗ bắn ra một luồng sáng, hóa thành một đạo kiếm quang, chém thẳng về phía Nhân Thánh đế quân.

“Lệnh bài của Lục đại tiên sinh?”

Kiếm quang chiếu sáng bầu trời, vang vọng giọng nói bình thản của Lục đại tiên sinh:

“Một kiếm này, thế gian không còn thần ma.”

Cái gì? Nhân Thánh đế quân đang định đón đánh, thì cảm thấy sức mạnh quanh người trở nên tán loạn, không còn duy trì được cảm giác thần linh. Luồng nguyên thần nối với hương khói nguyện lực bay ra khỏi người ông ta, bay lên trên trời cao.

Sao lại như vậy? Nhân Thánh đế quân kinh hãi, trong nháy mắt đã bị đưa ra khỏi hồng trần, trở về cửu thiên.

Trong thế giới này, ở một nơi nào đó, một lão giả ầm ĩ hét vang:

“Vất vả hơn trăm năm, mai kia được đại đạo, từ đó thành thần ma, không còn người phàm tục!”

Vừa dứt lời, lão ta đã cảm nhận được đất trời bài xích mình, một luồng sáng xanh hiện ra, quấn lấy lão, lôi lên trên trời.

Này... Lão giả kinh hãi, không sao tránh thoát.

Kiếm quang lại rực lên, thanh âm vang vọng:

“Một kiếm này, Thông Thiên lộ đứt, chỉ còn lại phi thăng và báo mộng.”

Rắc, tế đài sụp đổ, ánh sáng chín màu tiêu tán.

Kiếm quang xoay tròn, giọng nói nghiêm trang:

“Một kiếm này, thần ma hết giận, sông lớn trở lại bình thường.”

Oanh, Nộ giang trở nên im lặng, khí tức thần ma đột nhiên biến mất, một đám ngoại cảnh bị rơi xuống nước nổi lên, Giang Chỉ Vi bị trọng thương ngã xuống nước cũng nổi lên.

“Một kiếm này, yêu ma hồi phục tướng mạo sẵn có.”

Kiếm quang rơi khắp mặt sông, giải trừ phong ấn, đám quái vật bị rút mất thần dị, trở về bộ dạng ban đầu!

Mạnh Kỳ há hốc mồm mà nhìn, trong lòng khiếp sợ vô cùng.

Hắn vẫn biết Lục đại tiên sinh rất mạnh, nhưng chưa bao giờ ngờ ông lại mạnh tới mức này!

Nhưng lại có cảm giác kỳ quái, cường đại như vậy, đủ để hoành tảo thiên hạ, sao lại sống yên lặng ở Cổ Nhĩ Đa?

Trong nhà tranh, trước người Lục đại tiên sinh là hư không vỡ tan, lốc xoáy xoay tròn, kiếm quang bay trở về, rơi vào trong vỏ.

Hư không nhanh chóng khôi phục, nhưng khi sắp trở lại bình thường, thì có một giọng nói đạm mạc từ trong hư không vọng tới:

“Ngươi có muốn làm vợ sống lại hay không?”

Lục đại tiên sinh thở dài, cười cười: “Lão phu sẽ tự mình làm.”

Lốc xoáy tiêu tán, hư không trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đám cường giả triều đình kinh hãi, đây mới chính là thần linh thật sự! Họ đều buông tay, đầu hàng nghĩa quân, chỉ có Độc Cô Thế vẫn còn đánh nhau kịch liệt.

Bên tai Mạnh Kỳ vang lên tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:

“Nhiệm vụ hoàn thành, tất cả trở về!”