Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 17: Một kiếm




Dịch giả: Tiểu Băng

- Nói bậy!

Cả Bá Mật sương đỏ quay cuồng, âm lãnh ẩm ướt chi ý cuộn sóng phập phồng, mãnh liệt sục sôi, âm linh đột ngột hiện ra khiến đám lão quái vật đều kinh hãi.

Thất Diệu Tà Thần đang trao đổi đồ với “người trông cửa” cau mày, khí thế tăng vọt, quanh người xuất hiện bảy ngôi sao lơ lửng, tỏa ánh sáng chói lòa.

- Sao lại có dị động thế này?

Thất Diệu Tà Thần trầm giọng.

"Người trông cửa" im lặng một lúc lâu, thở dài:

- Đây là lần thứ hai lão phu cảm nhận được âm lãnh ẩm ướt chi ý cuộn trào mãnh liệt, không biết đã xảy ra chuyện gì...

Giọng nói của ông ta phiền muộn và tang thương.

- Lần thứ hai? Lần trước là lúc nào?

“Người trông cửa” cười khổ:

- Cách đây sáu mươi năm, cũng từ lúc đó, lão phu bị khóa chết ở đây, không còn rời khỏi được, bất đắc dĩ mới phải hợp tác với Diệp Ngọc Kỳ, chờ cô ta giúp chém đứt xiềng xích.

Thất Diệu Tà Thần lâu nay vẫn luôn tò mò về việc này, nhưng biết đây hẳn là chuyện trọng đại, nên không dám hỏi, bây giờ có thời cơ, “Người trông cửa” chủ động nhắc tới, thừa dịp hỏi ngay:

- Lão huynh, rốt cuộc là ai khóa huynh vậy? Huynh đang trông coi cửa gì? Các cao thủ hồi trước vào đây để tìm cánh cửa đó sao đều mất tích?

“Người trông cửa” thở hắt ra, đầy khổ sở:

- Nhiều năm qua, lão phu cũng luôn hỏi bản thân câu ấy, rõ ràng lão phu có làm cái gì đâu, chỉ là tự nhiên gặp phải một đạo sĩ trẻ tuổi kì quái, rồi bị y khóa luôn vào đây, bảo lão phu tận tâm trông coi, chờ đợi người hữu duyên, các cao thủ kia mất tích chẳng liên quan gì tới lão phu. Trong đa phần các nhánh rẽ của hang đá này sát khí rất dày đặc, nhiều chỗ có cả ma khí, có cả trận pháp, đi sai lầm là sẽ gặp phải tai ương thôi.

- Còn đấy là cái cửa gì, phì, cái thứ ấy mà cũng gọi là cửa! Chả biết thằng nhóc hoang dã nào tùy tiện vẽ một cái cửa lên vách đá mà thôi! Lão phu đã xem xét kĩ lưỡng cả sáu mươi năm nay mà chẳng hề tìm ra cái gì cả!

Thất Diệu Tà Thần nghe mà sửng sốt:

- Thật?

- Đương nhiên là thật, có muốn lão phu dắt ngươi đi xem không, coi như miễn phí.

"Người trông cửa" cảm thấy có lẽ cơ hội mình thoát khốn đã tới ngay trước mắt. Lão cũng chẳng sợ bị người ta biết được đường, dù sao trong hang đá này thiên tài địa bảo có thể thu thập được thì hầu như đã chui vào túi lão hết rồi.

Thất Diệu Tà Thần rất hứng thú, cảm thấy có lẽ cái cửa đá kia sẽ mang tới đại cơ duyên đại kỳ ngộ, trầm ngâm:

- Lão huynh, mời huynh dẫn đường.

***

- Nói bậy!

Khí thế mãnh liệt ép vào Diệp Ngọc Kỳ, nhưng cô vẫn bình tĩnh như không.

- Nếu không đi sai đường, tại sao ngươi lại rơi vào ngủ say?

- Nếu không đi sai đường, tại sao ngươi không nhớ được mình là ai?

- Nếu không đi sai đường, vì sao ngươi lại quên đi ước nguyện ban đầu khi phân thần, quên hết mọi thứ về Vô Ưu cốc, tìm kiếm bao nhiêu năm để rồi lại lạc tới nơi này?

Lão giả bị chất vất, giận dữ không nói được thành lời, chỉ có thể không ngừng rống giận:

- Nói bậy!

- Rõ ràng là vì Vô Ưu hoa ảnh hưởng!

- Không, là Hoàng Tuyền thủy! Vì ta dùng Hoàng Tuyền thủy để luyện công!

Thì ra Minh Hoàng ở bên ngoài chính là một phân thần của Quốc sư Bá Mật trong một lần ông ta ngẫu nhiên thanh tỉnh lại. Ông ta muốn cho phân thần đó độc lập trưởng thành, sau đó về đây đánh thức bản tôn, giải quyết hậu hoạn, nhưng không ngờ cuối cùng, phân thần đó cũng lại quên mất ước muốn đó, chỉ nhớ một việc là phải tìm được Vô Ưu cốc, nhưng không nhớ được vì sao phải tìm!

Hèn gì lúc ấy Đấu Mẫu Nguyên Quân phản ứng không kịp, để nguyên thần “Minh Hoàng” đào thoát, e là lúc ấy cô đã nhìn ra điểm kì quái, cố tình thả nó đi để theo vào!

Bão tuyết sau lưng Diệp Ngọc Kỳ tiếp tục xoay tròn, trung tâm bão tuyết là một vùng đen thẳm như hư vô, nặng nề, mạnh mẽ, giọng vẫn lạnh tanh:

- Vô Ưu hoa làm gì có dược lực mạnh tới như thế!

- Nếu là Hoàng Tuyền thủy, thì ngươi đã sớm quên hẳn hết tất cả mọi chuyện, làm sao bây giờ nhớ lại được?

- Ngươi rõ ràng đã đoán ra được mình đã bị lộ, nhưng không chịu thừa nhận, phát tiết lên người khác mà thôi!

- Nói bậy!

Mắt lão giả rừng rực sát ý, cây trâm hình rắn vỡ tan, tóc trắng rối tung.

Diệp Ngọc Kỳ giơ cao lệnh bài trong tay, nhếch mép, đầy tự tin:

- Ông ấy nói muốn giết ngươi chỉ cần dùng một kiếm!

Giết ngươi chỉ cần dùng một kiếm... Mạnh Kỳ bị lời khí phách mười phần này làm cho rung động.

- Nói bậy!

Cả Bá Mật rúng động, một đám âm linh bay về phía lão giả, bao quanh lão, sát ý rừng rực.

Lệnh bài bay ra, hư không bị xé rách, một làn kiếm quang chém ra!

Cả Vô Ưu cốc sáng lên một màu trắng xóa lóa mắt, nhưng Mạnh Kỳ đã thành Ngoại cảnh, khiếu huyệt mở ra, mơ hồ cảm nhận được quỹ tích của kiếm quang.

Nó không có vẻ gì quá cường đại, cũng không có thần dị gì đi kèm, nhưng phảng phất như là pháp và lý ngưng tụ, xuyên thẳng qua tầng tầng ẩm ướt như thực chất, chém vào một tiết điểm giao hội nào đó của các âm linh.

Ầm!

Tiết điểm bị chém vỡ, âm linh mất đi khống chế, rít vang!

Vốn dĩ công kích ấy, Quốc sư Bá Mật không coi là cái gì, nhưng Mạnh Kỳ ngạc nhiên phát hiện, sự mất khống chế của âm linh đang từ điểm đó lan ra, dẫn đến các tiết điểm khác thi nhau vỡ tan.

Giống như chơi domino, chỉ cần khẽ đẩy một lực rất nhẹ, cũng có thể làm cho cả một chỉnh thể ầm ầm sụp xuống!

Kiếm quang không có uy lực rợn người, nhưng nó chém đúng lúc, đúng chỗ, chém chuẩn không thể tả vào trung điểm tai họa ngầm của lão giả!

Ầm!

Lão giả cố gắng chữa lại, nhưng vô ích, một đám âm linh đã thoát ra được, khôi phục gương mặt thật của mình, ánh mắt đầy vẻ được giải thoát, tiêu tán giữa không trung.

Ầm!

Âm lãnh ẩm ướt chi ý hoàn toàn vỡ vụn, khí tán lan ra, nếu không phải nơi này vẫn còn có trận pháp phong ấn, e là cả vùng đất đã sụp xuống.

Đến khi dòng khí hỗn loạn đã tiêu tán, Mạnh Kỳ nhìn thấy lão giả đang đứng ngơ ngác trước ngọc quan.

Ông ta mờ mịt thì thào:

- Làm sao có thể...

- Làm sao một Pháp thân lại có thể xé rách phong ấn nơi này, đưa sức mạnh vào đây...

- Chúng sinh chi linh của ta làm sao lại yếu ớt như thế...

Khí tức của lão giả đã giảm xuống, nhưng vẫn mạnh vượt xa Diệp Ngọc Kỳ, vẫn là Pháp thân, mỗi lời thì thào của lão giả đều chẳng khác gì lời kêu gọi của tà ma, Mạnh Kỳ phải vận toàn lực mới giữ vững được tâm thần.

Nhưng đúng lúc này, làn da của lão giả nhanh chóng trở nên hư thối, khí tức nguyên thần nhanh chóng giảm mạnh.

Mạnh Kỳ giật mình, lão quái vật này hẳn là phải cùng thời với cả Đạt Ma tổ sư, không có bí pháp duy trì, không có âm linh vào bảo binh, bí bảo duy trì sinh cơ, hẳn đã hết tuổi thọ, cơ thể hư thối từ lâu!

Nhưng mà Pháp thân bình thường, cơ thể sẽ không hư thối nếu tu luyện công pháp đặc thù, như Phật môn Pháp thân Niết Bàn, Kim thân kết xuất Xá Lợi tử, nên Mạnh Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy cơ thể lão giả bắt đầu hư thối.

- Hắn, hắn đã tìm được con đường chính xác?

Trước khi khí tức tiêu tán, lão giả bình tĩnh nhìn Diệp Ngọc Kỳ.

- Trước nay đều có con đường chính thống, chỉ là tốn thời gian rất dài mà thôi.

Diệp Ngọc Kỳ dừng một chút, nói tiếp:

- Ông ấy có con đường riêng của mình, không dám nói chắc chắn con đường ông ấy tìm ra là chính xác, nhưng biết chắc chắn ngươi đã đi sai đường.

Lão giả khẽ thở dài, khí tức tiêu tán, thân thể hóa thành bãi máu, tỏa ánh sáng đỏ vàng mờ mờ.

Quả nhiên chỉ có một kiếm... Mạnh Kỳ không biết người ra tay là Lục Đại tiên sinh hay Linh Bảo Thiên Tôn, tóm lại bội phục vô cùng, sự trâu bò này, à không, phong phạm này thực khiến người ta say mê!

Sau này ta cũng muốn giống vậy...

Quầng sáng đỏ vàng tiêu tán, ngọc quan xanh đậm cũng mục nát thành bùn, dưới đất chỉ còn một hạt châu màu đỏ vàng, bề ngoài tĩnh mịch âm lãnh, bên trong lại mơ hồ có sinh cơ nồng đậm, khiến Mạnh Kỳ nghĩ tới những bảo vật đã từng bị lão giả hấp thu trước đó.

Pháp thân cao nhân ngưng tụ kì châu... Mạnh Kỳ nóng cả người, theo bản năng nhìn Đấu Mẫu Nguyên Quân, trong đầu nhảy ra bốn chữ “giết người đoạt bảo”.

Đương nhiên, người bị giết chắc chắn là hắn!

Diệp Ngọc Kỳ bình thản nhìn hạt châu:

- Cái này có ích với ta, ta sẽ lấy nó, nếu tìm được vật gì khác ở đây, tất cả sẽ đều là của ngươi, nếu chúng giá trị không cao, ta sẽ bù thêm cho ngươi.

Hừ, không hổ là nữ hiệp chính đạo, “chưởng môn” đại phái, cao tầng Tiên Tích, quả là quang minh lỗi lạc, cương trực công chính... Mạnh Kỳ gật đầu.

Mạnh Kỳ nổi máu tò mò:

- Diệp tiên tử, vừa rồi ra tay là Lục tiền bối hay là?

Diệp Ngọc Kỳ gật đầu:

- Là tỷ phu ta.

Mắt Mạnh Kỳ sáng ngời, cực kỳ hâm mộ:

- Pháp thân lúc nào cũng có thể ra tay tương trợ, thật là tốt quá.

Hắn nghĩ tới Thôi Thanh Hà thân ở Bình Tân, mà vẫn có thể thông qua bội kiếm từ xa để ra tay.

- Muốn làm được vậy, thì phải dùng món đồ mà cao nhân Pháp thân sử dụng, ôn dưỡng hằng ngày, đã có được tâm linh câu thông, tóm lại rất là phức tạp, mượn vật ra tay một lần thì phải ôn dưỡng một thời gian mới dùng được nữa, hơn nữa, bình thường Pháp thân chỉ có thể luyện chế ra một món mà thôi, tỷ phu của ta có ít nhất hai món.

Diệp Ngọc Kỳ nhìn lệnh bài trong tay, ánh mắt dịu dàng, ngữ khí kiêu ngạo:

- Nếu là đại năng thượng cổ, có thể mượn bất cứ vật gì có mang khí tức của họ là có thể ra tay từ xa, không quản số lượng là bao nhiêu, cũng không cần ôn dưỡng...

Như vậy à... vậy Mạnh Kỳ không cần phải lo đám người La giáo hoặc Thiếu Lâm đều mời được Pháp thân ra tay cho họ rồi...

Diệp Ngọc Kỳ cất lệnh bài đã ảm đạm đi, thuận miệng nói:

- Qua một lần nhiệm vụ tử vong nữa, ngươi sẽ bắt đầu gặp được di tích các nơi, trong đó hẳn sẽ có cao nhân Pháp thân đang cố kéo dài hơi tàn, ngươi cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn đều phải trả giá rất đắt cho điều ấy, trong người đều có ẩn tai họa ngầm, đừng để hai chữ Pháp thân dọa sợ.

- Hiểu.

Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu, hèn gì Đấu Mẫu nãy giờ luôn trấn định như vậy, thì ra đã từng trải qua nhiều lần tương tự.

Hắn nhíu mày:

- Nói Quốc sư Bá Mật đi sai đường, đúng là giọng điệu của Lục tiền bối, nhưng mà cái gì giết ông ta chỉ cần một kiếm, hình như không giống tính cách của Lục tiền bối...

Lục Đại tiên sinh là người bình thản khiêm tốn, toàn tâm toàn ý, chuyên chú thành kính, không giống loại người nói năng bá đạo lãnh khốc như thế, nếu là Tô Vô Danh thì ấy là bình thường, à không, nếu là Tô Vô Danh, ngay cả nói cũng không buồn nói, cứ thế một kiếm chém ra thôi...

Diệp Ngọc Kỳ thản nhiên:

- Đấy là lời của ta nói, sao hả, có gì không?

- Không có không có.

Mạnh Kỳ vội lấp liếm, nhìn quanh tìm xem còn có cái gì lấy được không, ánh mắt dừng ở chỗ lõm do quy xà và đường vẽ cánh cửa giao với nhau.

Hắn sờ sờ Huyền Vũ bội, cảm thấy kích thước của nó hình như hơi bị thích hợp...