Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 140: Vô tướng




Dịch giả: Tiểu Băng

Trong khe biển vạn trượng, lão giả tóc trắng như được tạo nên từ một đống sỏi màu lam đang ầm ầm sụp xuống, biến thành những con trùng nhỏ như giọt nước, pháp tướng lốc xoáy sau lưng lão cũng y hệt, chẳng qua hóa thành cổ trùng giống như hư ảo, chứ không phải thật.

Hai loại cổ trùng đều phun ra nuốt vào kiếm khí, hô hấp sắc bén, chúng rung lên, màu lam sẫm dần nhạt đi, dần trở thành trong suốt.

Chúng tỏa ra tứ tán, biến mất, hòa vào trong nước.

Hà Thất vẫn đứng im, y biết lão giả kia đã có được tinh túy của Vô Tướng kiếm cổ, bản thân hóa thành kiếm cổ cực nhỏ, mà kiếm cổ ở giữa hư với thực, có thể dung nhập vào trong biển nguyên khí của trời đất, có thể tan vào nước biển mênh mông!

Trước khi siêu thoát thiên địa, phàm là võ giả, ai cũng muốn thổ nạp thiên địa nguyên khí, sau khi đạt Thiên Nhân Hợp Nhất, thì đưa bản thân hòa vào biển nguyên khí, giúp cơ thể tăng cường khả năng khôi phục, duy trì sức mạnh cho cơ thể.

Hiện giờ, Vô Tướng kiếm cổ hóa thành những giọt nước của biển nguyên khí, chúng có thể thấm vào trong người, vào cửu khiếu, sau đó chuyển thành thực thể, kiếm khí dâng lên, đánh từ bên trong đánh ra, là khắc tinh của các loại ngạnh công phòng ngự, là công pháp ám sát tuyệt hảo!

Đáng sợ ở chỗ chúng trải rộng khắp nơi, đâu đâu trong biển nguyên khí cũng có thể có, và lại chẳng khác gì giọt nước bình thường. Nếu phong bế cơ thể không thổ nạp nguyên khí, thì cơ thể không thể giữ được trạng thái đỉnh phong lâu dài, dần trở nên suy nhược.

Quỷ dị tự cổ, là danh kiếm cổ!

Kiếm cổ nhất mạch mưu đồ bí mật của lam huyết chính là kì vọng họ giống được lam huyết nhân, dung nhập vào trong biển nguyên khí, đạt tới “Vô tướng” thật sự!

Qua nhiều năm tu luyện, lão giả tóc trắng họ Cao đã gần đạt tới cảnh giới đó!

Hà Thất vẫn hít thở bình thường như cũ. Lão giả họ Cao vui vẻ, từ xung quanh dần áp sát vào, để theo dòng nguyên khí chui vào người Hà Thất.

Song lúc đã áp tới sát người Hà Thất, lão giả họ Cao định ra tay, thì chợt nhận ra lão không còn cảm nhận được Hà Thất!

Biển nguyên khí vẫn bình thường, choán đầy khắp nơi, xung quanh vẫn đang giằng co kịch liệt, thế nhưng… lại không còn Hà Thất!

Khí tức, tung tích, hành tích, ngoại tướng, tất cả đều biến mất!

Bỗng bên tai lão vang lên giọng nói đầy tự tin của Hà Thất:

“Cao thúc, đây mới là ‘Vô tướng’ thật sự!”

Vừa dứt lời, mỗi nơi xung quanh lão đều xuất hiện những tia kiếm khí cực nhỏ, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào kiếm cổ.

Ba ba ba, tiếng kiếm cổ bị đánh vỡ không ngừng vang lên, kiếm khí tung hoành, thổi quét khắp nơi, khiến cả vùng sáng rực hẳn lên!

Quang mang dần tắt, biển nguyên khí hoàn toàn bị trừ khử, Hà Thất hiện ra, vẫn đứng chắp tay sau lưng như cũ!

“Tại sao có thể như vậy...”

“Các ngươi không hề chuyển hóa thành lam huyết, làm sao đạt được tới trình độ này...”

Lão giả họ Cao yếu ớt lên tiếng, trước mặt Hà Thất lơ lửng một con cổ trùng màu lam sẫm to cỡ giọt nước, quanh thân rạn nứt, lúc nào cũng có thể vỡ tan.

Hà Thất mỉm cười: “Đại đạo ba ngàn, khác đường nhưng cùng về một điểm. Các ngươi có tà ma pháp của các ngươi, chúng ta có tiên thần lộ của chúng ta.”

“Không thể nào, không thể, dù người có chứng được pháp thân, cũng không thể đạt được trình độ ‘Vô tướng’ này, đúng rồi, ngươi, ngươi, đây là kết quả ngươi có được do tìm hiểu Như Lai thần chưởng?”

Phật môn tối thiện có vô tướng chi thuyết!

Hà Thất cười cười: “Trước khi tìm hiểu Như Lai thần chưởng, ta đã làm được thế này rồi, ngươi thực hiện không mượt mà, trong quá trình chuyển hóa để hiện ra sơ hở. Cao thúc, thua là thua, cần gì phải tìm cớ?”

“Đúng, dù như thế nào, các ngươi cũng coi như đã tìm ra cách, suy diễn được hữu vô tướng kiếm khí đến được mức này, ta, dù ta phải trải qua bao nhiêu đau khổ thì cũng vẫn kém hơn một bậc...” lão giả họ Cao bi thương.

“Thực ra các ngươi như vậy cũng không kém, nếu không phải trước đó biết được kiếm cổ huyền ảo, thiên hạ này có được mấy người cùng cảnh giới mà chiến thắng được ngươi?” Hà Thất trở nên nghiêm túc.

Y nói không sai, không phải là khen lão giả họ Cao. Đông Hải kiếm trang có thể từng bước phát triển đến bây giờ toàn là nhờ vào việc tìm hiểu công pháp của những chi mạch lớn, từ đời này sang đời khác.

Nhà y không so được với những tông môn của các đại năng thượng cổ có truyền thừa hoàn chỉnh, trước kia chỉ có một bản “Vô Danh kiếm kinh” không trọn vẹn, mọi người mỗi người ngộ ra một con đường khác nhau, sau đó cùng tìm hiểu, loại suy dần, mày mò đi tới. Hai pháp thân của mấy đời đầu tiên bị thiếu hụt rất nhiều, mỗi lần ra tay đều phải trả giá bằng tuổi thọ, nhưng đến y, đã được trở thành pháp thân bình thường.

Gia gia của y, phụ thân của y, sở dĩ đều chết khi còn tráng niên, chính là hoàn thiện công pháp.

Không có những người bị tra tấn dày vò như lão giả họ Cao, thì không có Đông Hải kiếm trang hôm nay!

Cao lão tuy ngộ nhập lạc lối, rơi vào con đường tà ma, nhưng cái tinh thần võ đạo dám nghĩ dám thăm dò của lão làm Hà Thất vô cùng tán thưởng.

Đương nhiên, nếu đã đi khác đường, thì kẻ mình càng tán thưởng càng là sinh tử đại địch!

Cao lão cười khẽ, giọng vui mừng: “Ừ, thua thì thua, có không cam lòng hay thống hận thì cũng có làm được gì. Kiếm cổ phù lệnh đang ở trong tay Càn Nguyên, y đi vào đường rẽ, nếu đánh toàn lực sẽ bị giảm tuổi thọ. Tuy có dùng Đông Cực Trường Sinh đan, nhưng sáu mươi năm tuổi thọ đâu có dùng được bao lâu, nên lão phu mới đưa Kiếm cổ phù lệnh làm truyền thừa cho y. Ngươi đi tìm y mà lấy phù lệnh, nhất định phải đem kiếm trang phát dương quang đại...”

Giọng nói càng lúc càng yếu, con cổ trùng lam sẫm vỡ nát.

“Càn Nguyên huynh...” Hà Thất lầm bầm.

Y ngẩng đầu nhìn cái tháp to, nó đã bắt đầu tỏa ra u quang, có một luồng khí tức mênh mông đang dần xuất hiện. Nếu chỉ thuần dùng tâm linh cảm ứng, sẽ cảm giác bầu trời trở nên xanh thẳm, vang lên những tiếng rầm rầm, trong vũ trụ đều là ánh sáng của nước!

“Tổ thần...”

Gia chủ Vương gia đang đấu với một lam huyết nhân ngoại cảnh đỉnh phong.

Lạc Thư vận chuyển Âm Dương Ngũ Hành, ẩn thủy chi lực và khí tức sinh sâu vào trong, khiến cường giả lam huyết không có cơ hội để thao túng nước và thao túng sinh cơ, phải dùng cách thức bình thường để chiến đấu, chưởng thế hóa thành những con sóng to và nặng như núi.

Cùng lúc, y sẽ cho nước biển bao phủ biển nguyên khí, khiến người thường không thể hít thở được, không thổ nạp được, đẩy hiệu quả chưởng pháp của y lên mức cao nhất!

Nhưng vốn là người áp chế đối phương, y lại cảm thấy tràn ngập nguy cơ. Đối phương mỗi một lần xuất kiếm, đều nhắm trúng vào điểm yếu của y, khiến chưởng thế của y bị tan tác, bao phủ bị phản phệ, mấy lần y định đổi cách thức, nhưng đều bị đối phương giành ra tay trước.

Y cảm thấy như bản thân hoàn toàn bại lộ trước mắt đối phương. Mỗi một ý niệm, mỗi một ý tưởng, mỗi một lần ra chiêu đều bị đối phương nhìn thấu!

Gia chủ Vương gia cũng cảm ứng được luồng khí tức kia. Lạc Thư chuyển động, những điểm trắng đen hiện ra, suy diễn Vạn Tượng, tự tạo thành một giới.

Quang mang buông xuống, biến thành những quẻ tượng màu vàng, trải rộng khắp hư không, lộ ra Đại Đạo chi bí, nhanh chóng liên thành một thể, sinh tử đổi chiều, Càn Khôn phản chuyển, trói chặt cường giả lam huyết lại.

Thanh kiếm giản dị đâm ra, lam huyết cường giả băng diệt, ngưng tụ thành một viên đá màu xanh biển.

Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn tam gia, Hoàng Thái Xung, trưởng lão Nguyễn gia liên thủ đấu với năm lam huyết nhân cấp tông sư. Tay lão vẫn nằm trong tay áo, tiếng đàn vang vọng không ngừng, Phượng Minh Cửu Thiên, Long ngâm mênh mang, Chung chấn tam giới,… Lang Hoàn mười hai thần âm liên tục được đánh ra, khống chế năm cường giả, tạo cơ hội cho ba tông sư bên này ra tay. Mấy người Nguyễn tam gia cũng đổi cách chiến đấu, công kích vô cùng phong phú. Tiếng đàn tấn công, đốt núi nấu biển, xé rách Nguyên Thần, dưới tình huống lấy ít đánh nhiều, thế mà đánh cho đám cường giả lam huyết chật vật không chịu nổi, phải liên tục lôi bảo vật ra dùng mới thoát được.

Nhưng rõ ràng họ không thể chống đỡ như thế lâu dài được!

Cho nên, khi họ cảm ứng được khí tức tổ thần hàng lâm, ai cũng vui vẻ.

Nguyễn lão gia tử hơi biến sắc, tay thò ra khỏi tay áo, đặt lên đàn.

Tranh!

Mái tóc bạc của lão gia tử tung bay, tiếng đàn trở nên cấp bách, đánh mạnh vào nguyên thần làm năm lam huyết nhân run rẩy, muốn hóa thành nước cũng không làm được, giơ tay nhấc chân cũng vô cùng vất vả, vặn vẹo kì dị, giống như đang bị khống chế!

Liệt Thiên Biến Địa khúc!

Bắt lấy cơ hội, đám người Hoàng Thái Xung lập tức xuất sát chiêu.

Một đạo kiếm quang sáng lên, lướt giữa năm cường giả lam huyết.

Ba ba ba tiếng động vang lên không ngừng, lại là Hà Thất ra tay, năm người cùng mất mạng!

......

Trong thành Lang Gia, Mạnh Kỳ nghe Nguyễn Diêu Quang kể rõ mới giật mình, thì ra chủ lực đã tới đáy biển, ở đây chỉ để che mắt mà thôi, hèn gì thái độ kì quặc như vậy.

“Lúc này hẳn là đã khai chiến. Chúng ta không cần sợ bị lộ tẩy nữa, mở trận pháp ra thôi, để chúng khỏi thừa dịp mà công kích.” Nguyễn Diêu Quang nhìn sắc trời.

Trong một căn nhà nào đó, lam huyết nhân chín ngón quát to:

“Đi!”

Đáy biển xảy ra biến cố, họ đương nhiên không thể ở lại đây thám thính tin tức gì nữa, chưa kể chỉ có một tông sư, hai tuyệt đỉnh, ba ngoại cảnh bình thường thì làm ra được cái gì ở Lang Gia!?

Ở đây hẳn là còn một tông sư, cộng với Giới Đổ hòa thượng thoắt ẩn thoắt hiện, ngoài quấy rối thì chẳng còn làm được gì khác, chi bằng lập tức chạy đi xa, giữ lại hy vọng cho tộc nhân!

-Chạy về đáy biển cũng mất hai ba ngày, không sao về kịp!

......

Đại Tế Ti thấy thủ hạ tan tác, hai tay mạnh mẽ ép xuống.

Khí tức tổ thần chui vào tháp cao, khiến nó lóe ra lam quang chói mắt, rung rinh kịch liệt.

Đôi cánh khắc trên tháp mở ra, phía dưới có dòng khí dâng lên, cả tòa tháp bắn vọt lên cao!

Tổ thần không ngờ lại muốn chạy trốn, mà lại còn trốn ra khỏi biển!!!