Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 132: Bá Vương lục trảm




Dịch giả: Tiểu Băng

“Đao thứ nhất, giá lâm Thiên Đình, tiên thần lui tránh!”

Giọng Bá Vương vang vọng lôi hải, vang vọng hư không, xuyên thấu tam giới, đao trong tay như có thêm một cái vỏ đao, xuất hiện tình trạng “Tuyệt đối yên lặng” trong ngắn ngủi!

Oanh!

Trường đao ra khỏi “vỏ”, thoát khỏi trói buộc, đánh vỡ yên lặng tuyệt đối, bùng ra tất cả sức mạnh kềm nén, từ dưới chém lên, nhanh tới mức không sao tưởng tượng được, tạo ra một ánh đao quang huy hoàng sáng lạn, đầy khí phách, khiến thiên địa vì nó mà phải run rẩy, gió mây phải biến sắc, quỳ dưới chân nó.

Hư không vỡ ra, bầu trời bị chém làm đôi, đao thứ nhất, rút đao thức, tiên thần lui tránh!

Hừm, trước khi rút đao ngưng tụ toàn bộ lực lượng và pháp lý, chế tạo ra “Tuyệt đối yên lặng”, mọi biến hóa thâm ảo đều bị ẩn hết vào trong, khiến hắn không tìm hiểu được gì dù chỉ một chút da lông, sau khi rút đao, cái chính chính là ‘nhanh’ và ‘bá đạo’.

“Nếu kết hợp với chiêu thức Pháp Thân ‘Vạn vật Phản Hư’ của Bát Cửu huyền công, có lẽ sẽ ngộ ra được huyền ảo của chiêu này......” Mạnh Kỳ nghĩ.

Chém đứt thượng thiên xong, tóc mi Bá Vương dựng lên bay phần phật, tiến lên, quát to:

“Đao thứ hai, giết lên Linh sơn, chư phật Niết Bàn!”

Trường đao gập lại, chém ngang mà ra, chất chứa vô số biến hóa không phân biệt kịp, như một làn gió thu, thổi bay lá vàng, đầy tiêu điều và điêu vong, không có âm nhu, chỉ có cương mãnh!

Tử Điện nhảy lên, đánh nát mỗi một tấc hư không, điêu linh từng sinh mệnh!

Vạn vật chi chung, chư phật Niết Bàn!

Nhìn một đao này, Mạnh Kỳ như thấy được bóng dáng Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp và trời giáng Ngũ Lôi oanh, cũng thấy được “Thiên Đao cương yếu” mà hắn đã từng học, giống như nó bao quát tinh nghĩa và biến hóa của tất cả đao pháp, từ đơn giản đến phức tạp, rồi lại từ phức tạp về đơn giản, thiên cơ vô tận!

Với trình độ về đao đạo hiện giờ, Mạnh Kỳ không thể nhìn ra biến hóa cụ thể, chỉ có thể cố gắng ngộ từ ‘hình dáng’, từ cảm giác gió thu tiêu điều điêu vong!

Bá Vương cao ngạo nhìn đối thủ đầy miệt thị, lạnh lùng:

“Đao thứ ba, thân nhập Cửu U, chém đầu yêu ma!”

Trường đao đột nhiên bắn lên trên, sau đó mạnh bổ xuống, nặng tới mức ép phá hư không, nhanh tới mức như lôi quang thật sự, dương cương chí cường.

Ầm!

Bá Vương Tuyệt Đao hạ xuống, vô cùng to lớn, như do tất cả lôi đình của trời đất ngưng tụ thành.

Ầm!

Đao phá hư không, đãng âm diệt uế, lôi quang nổ tung, tràn ra khắp xung quanh, nuốt chửng trời đất.

Đối với Mạnh Kỳ, đao thứ ba giống như một phần suy diễn từ Thần Tiêu Cửu Diệt, cho nên, nó trở thành chiêu duy nhất hắn ngộ ra được tí da lông cho tới bây giờ!

Chí dương chí cương, chém đầu yêu ma!

Cố gắng cảm ngộ, Mạnh Kỳ chìm vào trong đao pháp, nhưng Bá Vương không hề đợi hắn, thét dài một tiếng đầy bễ nghễ ngạo nhân.

Oanh!

Biển lôi điện sôi sục, tạo nên những tiếng nổ liên hoàn, hư không vỡ ra, khắp nơi chỉ còn là hỗn độn, trời đất bị thu hẹp lại, như muốn ngưng tụ lại thành một điểm!

Bá Vương đứng ngạo nghễ ở giữa, nhìn hư không tan vỡ, lan đến chỗ mình, tất cả đều bị hủy diệt, trở nên tối tăm, hỗn độn, trường đao thu về.

Y quả thực là cao ngạo tới cực điểm.

“Đao thứ tư, trời đất không còn, chỉ mình ta còn!”

Ánh đao chợt lóe, như dấu hiệu một đao thế bình thường, nhưng lại mang theo khí phách không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó, u ám bị phá vỡ, hỗn độn bị phá vỡ, từ trong hủy diệt lại nhờ một đao chém ra một con đường!

Này...... Mạnh Kỳ như thấy “Khai thiên tích địa” của mình, hai chiêu này quả thực có một sự tương tự nào đó!

Mạnh Kỳ nhìn thấy Tuyệt Đao chuyển nhu, dương cực âm sinh, Lưỡng Nghi giao biến, Tứ Tượng diễn hóa, tự sinh thành một giới xung quanh Bá Vương, tuy chỉ tồn tại trong tích tắc, nhưng lại giúp y ngang nhiên sống sót!

Đây là phần sau của“Khai thiên tích địa” mà mình còn chưa sáng chế ra! Mạnh Kỳ há hốc mồm.

Đại đạo ba ngàn, cửa bên tám trăm, thù đồ mà đồng quy!

Một giới sinh ra, biển lôi trở về nguyên trạng, màu sắc thẫm hẳn đi, Bá Vương trở nên trịnh trọng, nhưng không ngưng trọng, không sợ hãi, không hoảng hốt, tay khẽ ngoặt, trường đao chẳng biết chém đi đâu, không ở trước, không ở sau, không ở trái, không ở phải, cũng không ở trên, không ở dưới!

Tóm lại, Mạnh Kỳ hoàn toàn nhìn không ra hướng đi của đao này, bên tai lại vọng tới giọng nói đầy khinh miệt của Bá Vương.

“Đao thứ năm, tất cả quá khứ, đều thành mây khói!”

Trời đất như sáng hẳn ra, lộ ra dáng vẻ tiêu sái của Bá Vương, và thanh đao trong tay y.

Một đao này, Mạnh Kỳ hoàn toàn không nhìn ra được cái gì, không có đầu mối nào cả, không giống những đao trước, cho dù không tìm hiểu ra nhưng ít ra cũng nhìn ra được hướng đi và hiệu quả cuối cùng của ánh đao!

Bá Vương hít sâu, thân thể đột nhiên biến to ra, đỉnh thiên lập địa, trường đao nâng ngang trước người, bá đạo phun ra từng chữ một.

“Đao thứ sáu, bước vào trường hà, mệnh không chú định!”

Oanh!ầm! oanh long long!

Một trường hà hư ảo gợn sóng lấp lánh đột ngột hiện ra, không thấy bắt đầu, không biết đi đâu, dù chưa nhiễm lên tang thương, tích đầy trần ai, nhưng vẫn mang tới cho người ta cảm giác như một người đã trải qua biết bao năm tháng, lặng lẽ lạnh nhạt nhìn xuống thế tục hồng trần.

Trên trường hà bay ra rất nhiều thân ảnh, có Bá Vương mặc giáp đen, có Bá Vương đang ôm nữ nhân, có thiếu niên hai tay nâng đỉnh, rất rất nhiều, xuất hiện ở khắp nơi trong hư không.

Bá Vương Tuyệt Đao từ từ chém ra, những bóng người kia cũng vung binh khí của mình ra, đao quang kiếm ảnh chi chít khắp trời!

Ầm!

Những tia sáng trên dưới, trước sau, khắp nơi giao vào nhau tạo thành một tấm lưới kín mít, không còn đường nào để tránh né!

Trong tai Mạnh Kỳ lại vang vang giọng nói đầy khí phách không chút đắn đo của Bá Vương.

“Truyền thừa lạc ấn tạm thời không thể cho ngươi, trừ tổng cương. Vừa rồi cảm ngộ được bao nhiêu thì cho ngươi bấy nhiêu.”

Quang ảnh di động, sáu thức hợp nhất, suy diễn ra tổng cương, hiện ra ‘đạo’ và ‘đức’ rất là khó tả, suy diễn ra tầng tầng pháp lý.

Mạnh Kỳ không kịp nhìn, tận lực tìm hiểu, dần dần đã có chút lý giải về Bá Vương Lục Trảm tổng cương.

Bá Vương xuất phát từ Lôi Đình cương mãnh bá đạo chi ý, khác hẳn với Viễn Cổ Lôi Thần. Lấy tu luyện “Khí phách” làm hạch tâm, khí thế, tâm tính, nhục thân và Nguyên Thần toàn là phương vị bá đạo, nghe đồn có cường giảtừng bị khí thế bá đạo của Bá Vương chấn nhiếp tinh thần, thực lực cao hơn y nhưng vẫn bị y chém chết.

Tổng cương nhập thần, Bá Vương Lục Trảm chỉ được hai chiêu “Thân nhập Cửu U, chém đầuyêu ma” Và “Thiên địa không còn, chỉ còn ta còn”, mà đấy chỉ là được chút da lông. Bốn chiêu còn lại, trừ hai chiêu cuối cùng Mạnh Kỳ không lấy được, hai chiêu kia hắn đều có được chút sở ngộ, không thể coi là chút da lông, nhưng cũng có thể sử dụng để tăng mạnh đao phápcủa bản thân.

“Khí phách......” Mạnh Kỳ xúc động.

Vừa rồi “Bá Vương” nói “Tạm thời không thể đưa” cho hắn, là hắn hiểu ngay ngoài lạc ấn, còn có một tia Tuyệt Đao linh tính.

Vì sao tạm thời không thể đưa?

Còn sợ cái gì?

Nhưng thôi, nguyên thần của Mạnh Kỳ đã từ từ ‘sống’ lại, nhân quả của “Cửu Thiên Lôi Thần” bắt đầu biến mất, trời đất trở lại trong trẻo phẳng lặng, các loại pháp lý hiện ra, tương đồng với hít thở của pháp tướng, nhất là lôi đình sự dương cương hiện ra rõ rệt nhất.

Hắn còn đang đắm chìm vào thì tinh thần đột nhiên bị cắt ngang, cảm quan trở lại bình thường, lại nhìn thấy Tố Nữ điện, nhìn thấy thanh đao kia.

Cho dù là thần binh, nhưng nếu không được nó đồng ý, nếu không có thực lực áp chế, sẽ không thể sử dụng được nó. Bá Vương Tuyệt Đao là tuyệt thế thần binh, lại càng thêm như thế, nếu nó không muốn, e rằng trong thiên hạ chẳng có ai cầm nó lên được!

Liễu Sấu Ngọc lùi liền mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Bá Vương Tuyệt Đao, truyền âm cho Mạnh Kỳ: “Có Tông Sư đến!”

Côta không muốn Mạnh Kỳ bị lộ, làm liên lụy tới cô ta!

Mạnh Kỳ kết thúc nhân quả, lấy được tổng cương và bốn chiêu pháp thân của Bá Vương Lục Trảm, trong lòng đã vô cùng mĩ mãn.

Liễu Sấu Ngọc khẽ chụp một cái, túm lấy tên đệ tử nam kia, lại lùi thêm mấy bước, đã ra tới cửa đại điện.

Lúc này, Huyền Nữ ứng thân và hai Tông Sư tiến vào, cô ta vội nói: “Sư tôn, ta sợ tên này thừa dịp hỗn loạn mưu đồ Bá Vương Tuyệt Đao, nên mới tóm lấy hắn, định ném ra ngoài điện.”

Huyền Nữ ứng thân khẽ gật đầu, ý bảo Liễu Sấu Ngọc làm rất đúng.

Bà ta đảo mắt qua, coi như làm cho xong kiểm tra, nhưng không có thực lực tông sư, làm sao nhìn ra được biến hóa của Mạnh Kỳ?

Còn hai tông sư kia, tuy địa vị không dưới Liễu Sấu Ngọc, nhưng ai lại dám dùng phương thức kiểm tra toàn diện để đắc tội Huyền Nữ truyền nhân? Còn có sư phụ của cô ta đang ở ngay đây đấy!

Liễu Sấu Ngọc xách tên nam đệ tử kia về chỗ Thương Thủy tiên tử, sau đó rời khỏi Tố Nữ điện.

Khi nhìn thấy Thương Thủy tiên tử đã trở lại bản tôn, cô ta biết mình đã trúng kế của yêu nữ, nhưng ngay lúc này, Tiên Linh chi khí trong người cô ta đang điên cuồng tăng lên, nguyên thần sáng rực, không còn bị ràng buộc gì, đã trở thành “Huyền Nữ truyền nhân bản tôn” hàng thật giá thật!

“Ả ta xem ra là người biết giữ lời, nhưng cũng thực là tàn nhẫn, người ta gọi ả ta là mẹ mà ả ta cũng ra tay được......” Xuất thân Thần đô thế gia, Liễu Sấu Ngọc làm sao tàn nhẫn bằng Đại La yêu nữ!

............

Bên cây đại thụ, Huyền Nữ một tay nâng cái xác, bay thẳng lên trên để tìm.

Nhưng ngay lúc này, đại thụ lại nhanh chóng héo rũ đổ xuống, hóa thành cây khô.

“Kiến mộc nhất chi?” Đài sen bay tới, Hoan Hỉ Bồ Tát nhíu mày nhìn xuống mặt đất.

Để không bị điệu hổ ly sơn, cộng với khí tức cái xác Cửu Thiên Huyền Nữ tỏa ra cũng không đủ rõ ràng, nên bà ta mới đợi đến lúc có biến hóa kinh người mới chạy tới.

“Chắc vậy.” Huyền Nữ khôi phục tư thái cao nhã xa xôi.

“Loại bảo vật này, sao lại không bảo quản cho kĩ?” Hoan Hỉ Bồ Tát có chút khó hiểu.

“Tổ sư chưa bao giờ nói lai lịch của nó, chỉ coi nó như vật phổ thông bình thường mà thôi.” Mắt của Huyền Nữ trở nên sâu thẳm.

Hoan Hỉ Bồ Tát không tiện hỏi thêm, đánh giá cái xác Cửu Thiên Huyền Nữ, cảm giác được trong thi thể có chứa sức mạnh rất lớn.

“Không hổ là nữ tiên lừng danh về chiến đấu thời Thượng Cổ, đứng hạng đầu thần linh của Thiên Đình......” bà ta thu ánh mắt, quay đi.

............

Bởi vì Cố Tiểu Tang đã đào thoát, Bá Vương Tuyệt Đao lại bình yên vô sự, Huyền Nữ bấm tay tính toán nhưng đều ra kết quả mông lung, bụng nghĩ chắc Mạnh Kỳ đã và Cố Tiểu Tang đã trốn thoát, bèn dẹp luôn, không phong tỏa Tố Nữ Tiên Giới nữa.

Nhờ Liễu Sấu Ngọc che giấu, Thương Thủy tiên tử thuận lợi quay về động phủ, Mạnh Kỳ lặng lẽ bỏ chạy.

Rời khỏi Ly Hoa đảo, Mạnh Kỳ hít thở gió biển mát mẻ, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, như được sống lại một lần nữa.

Mạnh Kỳ biết, hắn còn cách nấc thang trời thứ nhất khá xa, thu hoạch hôm nay xem như mới chỉ đẩy ra được nửa cánh cửa, phần còn lại hẳn phải mất sáu bảy tháng tu luyện nữa.

Mạnh Kỳ bay về phía Giang Đông, sau lưng hắn, vầng trời hồng đo đỏ đang mọc lên.