Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 120: Thánh giả lại tùy




Dịch giả: Tiểu Băng

Hồ sen trong phủ, giếng nước trong sân, trong sông ngầm dưới lòng đất, toàn bộ Lâm Hải thành, ngoài khu vực đã bị càn quét của Vân gia, gần như bốn phương tám hướng đều có nguồn nước bị tiếng đàn kia làm cho quay cuồng sủi bọt, nổi lên những cuộn màu xanh lam, nhất là biển ở khu cảng, sóng to dồn dập, màu lam trong suốt như bảo thạch.

Sóng biển rào rào ào qua, sau một lúc lâu, chúng đột nhiên cô đọng, hiện ra những cái khe, sau đó nứt thành vô số mảnh vụn, hòa vào trong biển, làm cả một vùng biển biến thành màu xanh lam.

Tiếng đàn vang lên, thiên kinh địa chấn!

Nguyễn tam gia lạnh lùng, động tác khảy đàn càng thêm nhanh, tiếng đàn trở nên gấp rút, xen lẫn những tiếng lanh canh như hạt châu rớt xuống khay, khiến người trong linh đường đều ngẩn ra nhìn nhau.

Đây là cầm phổ gì của Nguyễn gia vậy? Hình như chưa bao giờ nghe thấy!

Hà Cửu, Hà Hưu và Hoàng Thái Xung vô cùng sung sướng, thì ra trên thế gian lại có một cầm khúc chuyên để khắc chế huyết lam nhân!

Sớm biết như thế, lúc trước đã đi tìm Nguyễn gia hợp tác!

Tiếng đàn cấp bách cuồn cuộn như cuồng phong, cơ thể gầy gò của Nguyễn tam gia liêu xiêu như muốn ngã, nhưng ông vẫn vô cùng chuyên chú, bàn tay gảy nhanh tới mức như hiện ra ảo ảnh, không chút phân tâm.

Đúng lúc này, trong linh đường vang lên một tiếng hét thảm thiết, Nhan bá đứng cạnh quan tài lùi liền mấy bước, gương mặt một màu xanh lam, vô cùng đáng sợ!

“Nhan bá!” Vân cửu gia bật thốt.

Hoàng Thái Xung, Hà Hưu tách ra, bao vây Nhan bá, Hà Cửu lên tiếng: “Nhan bá, là ngươi hại Vân lão gia tử?”

Thấy mọi người ngớ ra, Hà Cửu tốt bụng giải thích: “Nhan bá hẳn là được lam huyết nhất tộc Đại Tế Ti hỗ trợ, bước đầu lam huyết hóa.”

Y vốn đợi hôm nay dùng bí pháp Đông Hải kiếm trang tìm ra được để kiểm tra tất cả người Vân gia, tìm xem có ai là nội gian có dấu hiệu lam huyết hóa hay không, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì đã được Nguyễn tam gia ra tay làm thay. Hiệu quả đạt được lại còn tốt hơn hẳn, chuẩn xác, hiệu quả, nếu đổi lại là y, nhất định sẽ có những con cá lọt lưới, nhất là những người có mức độ lam huyết mỏng manh!

Vân thập tam gia giận không tả nổi: “Nhan bá. Uổng cho lão gia tử tin tưởng ngươi như thế!”

“Đồ phản đồ!” người của Vân gia đều thi nhau mắng.

Tiếng đàn không ngừng, màu lam dưới lớp da của Nhan bá điên cuồng mấp máy, khiến làn da chốc chốc lõm vào, chốc lại phồng lên, trông rất đáng sợ.

Ùng ục, dưới lớp da như có tiếng nước sôi vọng ra.

Hoàng Thái Xung và Hà Hưu đồng thời ra tay, kiếm khí tung hoành, dễ dàng phong ấn Nhan bá đang bị tiếng đàn làm cho gần chết!

“Hắn? Tin tưởng ta?” Nhan bá bỗng nhiên cười ha hả, “Rõ ràng biết ta đã sắp hết tuổi thọ, thế mà sau khi có được đan dược tăng tuổi thọ lại lặng lẽ ăn một mình, không buồn bận tâm tới sống chết của ta!”

“Hắn vô tình vô nghĩa như vậy, việc gì ta phải vì hắn mà bỏ đi khả năng được sống của mình?”

Vân lục gia lạnh lùng: “Cho nên ngươi đầu phục lam huyết nhân?”

“Đúng, lam huyết dựng dục sinh cơ, chỉ cần chuyển hóa thành công, ta sẽ sống được thêm trăm năm!” Nhan bá điên cuồng gào lên.

Lão nhìn mọi người chung quanh, cười hăng hắc: “Lão bất tử bí mật ăn đan dược một mình, không cho các ngươi biết, chính là muốn xem trước khi hắn ‘chết’, các ngươi sẽ nhảy nhót thế nào, sẽ xuất chiêu gì, từ đó chọn ra người có thể chống đỡ Vân gia, ha ha ha, cuối cùng hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy điều đó!”

Lời vừa nói ra, người Vân gia đều ồ lên.

Khí tức quanh thân Hà Cửu trở nên lãng đãng mênh mông, như một luồng kiếm khí không ngừng co duỗi: “Nhan bá, lam huyết nhân không bao giờ tự nhiên lại để mắt tới Vân gia, rốt cuộc là ai đứng ở sau lưng giật dây ngươi? Là ai sai bảo ngươi?”

Đúng vậy, lam huyết nhân mưu kế chiếm một thế gia bất nhập lưu trên mặt đất để làm quái gì?! Vân cửu gia theo bản năng nhìn về phía Vân nhị gia, là y có phải không?

Nhan bá điên cuồng cười ha hả, làn da dần tan rã, lam huyết chảy ra

“Ha ha ha, người sai ta là......”

Lão trừng mắt nhìn quanh, cười đầy thâm độc:

“Đương nhiên là người có tư cách kế thừa chức vị gia chủ nhất!”

Vừa dứt lời, từ xa có dao động truyền đến, u lam trên người Nhan bá nổ tung, hóa lão ta thành nước, sau đó bốc hơi biến mất.

Một bóng người ở trên trời cao nắm lấy hạt thủy châu trong tay, hai tay mở ra, từ xa kết ấn.

Y chỉ có chín ngón tay, chỗ ngón tay đứt có một màu u lam trong suốt!

Giết chết Nhan bá xong, y hóa thành thủy quang, lập tức vọt đi xa, chui xuống nước, định chạy ra biển lớn, tiếng đàn của Nguyễn tam gia biến đổi, phía sau có Phượng Hoàng chi tướng vọt lên.

Áo bào bay phần phật, ông nhanh chóng vọt đuổi theo, Hoàng Thái Xung cũng hóa thành một làn kiếm quang xuyên qua hơi nước, công kích vào lưng của lam huyết giả chín ngón.

Hai đuổi một trốn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi cảm ứng của mọi người, chui vào trong biển.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, người Vân gia đều không kịp hồi thần. Vốn dĩ âm mưu này phức tạp, phải tốn thời gian gỡ ra từng khâu một, ai ngờ lại bị Nguyễn tam gia chặn ngang một gậy, làm mọi chuyện đi thẳng tới một bước cuối cùng, phân rõ nham hiểm, xác lập gia chủ!

Bất quá, bởi vì Nhan bá trước khi chết cố ý châm ngòi, nên ánh mắt mọi người nhìn về phía mấy người Vân cửu gia vô cùng phức tạp. Ai cũng có khả năng là chủ mưu, nhưng lại không thể xác định được đó là ai, vì Vân gia không có ai là người mạnh nhất, ngoại cảnh trong nhà chỉ chừng hai mươi người, đạt tiêu chuẩn tuyệt đỉnh chỉ có bảy người, trừ Nhan bá đã chết, một người là Thái Thượng trưởng lão của chi thứ, một người là khách khanh, thì chỉ còn có bốn người mà thôi.

Với thực lực như vậy, nhờ có Đông Hải kiếm trang đứng sau lưng hỗ trợ, Vân gia mới có thể đứng vững ở Lâm Hải!

............

Ô Hoành Kiếm nhìn Độc Thủ Ma Quân bước vào, trái tim dần chìm xuống.

Ngay cả Truy Hồn Ma Quân mà còn bị người này chỉ hừ một cái là sợ chết khiếp cong đuôi bỏ chạy, huống chi mình, làm sao chống nổi?

Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, vẻ mặt hờ hững, chẳng làm gì cả, chỉ từng bước đi về phía Ô Hoành Kiếm, tạo nên sức ép tâm lý nặng nề cho gã.

“Nghe nói ngươi là phản môn?” Mạnh Kỳ hỏi, giọng nhàn tản như đang nói chuyện phiếm, khiến Ô Hoành Kiếm càng thêm áp lực.

Ô Hoành Kiếm chẳng buồn giấu diếm, thoải mái đáp: “Đúng, cho nên mới bị Truy Mệnh Ma Quân đuổi giết.”

“Là nhà ai, phái nào?” Mạnh Kỳ dừng lại, khiến Ô Hoành Kiếm vì bị áp lực, vừa kéo khí thế của mình lên cũng bị khựng lại.

Ô Hoành Kiếm im lặng một lúc mới nói: “La giáo.”

“La giáo?” trong đầu Mạnh Kỳ hiện ra gương mặt tuyệt mĩ chẳng bao giờ nhìn ra được cảm xúc thật của Cố Tiểu Tang, “Nói như vậy, ngươi và Truy Hồn đều là tán nhân La giáo?”

Ô Hoành Kiếm ngẩn người: “Ma Quân không hổ là tả đạo cự phách, lại biết La giáo có cấp bậc tán nhân. Nhưng ta với y khác nhau, ta là Vị Lai thần sứ, tương lai có hi vọng trở thành thần sứ.”

Tự nhiên lại biến thành tả đạo cự phách...... trong lòng Mạnh Kỳ bỗng có một cảm giác khoái chí khó tả.

Mạnh Kỳ càng thêm ra vẻ cao thâm: “Ngươi lấy đi công pháp gì của La giáo?”

“[ chiếu thần thông u thôn thiên phệ địa thần công ].” Ô Hoành Kiếm thầm nghĩ nếu giao ra công pháp mà đổi được mạng, gã nhất định sẽ giao ra ngay, dù sao gã cũng đã thuộc làu làu rồi.

Một quyển ma công kỳ quái...... Nghe thấy tên là Mạnh Kỳ đã nghĩ thế rồi: “Là ngươi tự chọn, hay là có người truyền thụ?”

“Sau khi trở thành Ngoại Cảnh, Thánh Nữ chủ động truyền thụ.” Ô Hoành Kiếm không rõ vì sao Mạnh Kỳ lại hỏi chuyện này.

Cố Tiểu Tang? Mạnh Kỳ nhíu mày, cô nàng này làm cái gì cũng có dụng ý sâu xa, rốt cuộc nó là cái gì...... Ô Hoành Kiếm có dính dáng tới Ma Chủ, Cố Tiểu Tang lại cũng từng đi vào Ma phần, không thể nào trùng hợp như vậy!

Mạnh Kỳ vẫn duy trì vẻ bí hiểm: “Vậy vì sao ngươi phản giáo? Được bảo vật, sợ bị La giáo cướp đi rồi diệt khẩu, hay là do tỉnh ngộ, cảm thấy mình là người tốt?”

Ô Hoành Kiếm bật cười: “Đều không phải, chỉ là sau khi nghĩ kĩ ma trong lòng mình cái gì, đem ra so thấy không hợp với lý niệm của La giáo, đạo bất đồng bất tương vi mưu!”

“Ma trong lòng ngươi?”

“Có tà ma trọng về dục, có tà ma thích sát lục, thích hủy diệt, có tà ma lại thích nghịch thiên mà lên, muốn bản thân có sức mạnh đảo điên thời thế, nhiều loại lắm, ta đâu phải cái gì cá biệt, không biết ma ở trong lòng Ma Quân là dạng nào?” Ô Hoành Kiếm hỏi.

“Từ bi làm gốc, trừ đi biển khổ, giúp chúng sinh không còn bị trầm luân trong đó, không còn phải chịu thống khổ luân hồi!” Mạnh Kỳ mỉm cười, dáng vẻ hờ hững thay đổi, trở nên thanh tịnh trang nghiêm.

Một cường giả tà ma lại muốn trở thành Phật, Ô Hoành Kiếm nhất thời không biết phải nói sao, một lúc lâu sau mới nói: “Lý niệm của Ma Quân và La giáo có mấy phần giống nhau.”

Mạnh Kỳ nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Ma mà ngươi giác ngộ ra được có liên quan tới Đại La yêu nữ?”

Ô Hoành Kiếm sửng sốt, ánh mắt biến đổi, như đang chìm vào hồi tưởng, hơn nửa ngày sau mới ngần ngừ đáp: “Hẳn là không có, tuy nói quả thật là vì Thánh Nữ giao nhiệm vụ mới dẫn ra chuyện sau này, nhưng những gì ta sở ngộ đều là ngẫu nhiên mà có, không liên quan gì nhau.”

Mạnh Kỳ gật đầu, hỏi tiếp:

“Tao ngộ đó của ngươi có liên quan tới ma ngân ở mi tâm?”

Ô Hoành Kiếm biến sắc kinh hãi. Độc Thủ Ma Quân quả nhiên hơn xa Truy Hồn, cả hai người đều từng bị gã thi triển ma ngân chi lực, nhưng Truy Hồn chỉ cảm thấy ma ngân cường đại, muốn cướp lấy, chứ không nhìn ra được sự huyền ảo và biểu tượng ẩn chứa trong nó, trong khi Độc Thủ Ma Quân lại nói bóng nói gió, hỏi tới việc này, rõ ràng là đã có phỏng đoán gì đó, có hiểu biết về bí mật của ma ngân!

Mặt gã chuyển thành dữ tợn, mi tâm trở nên tối đen, ma ngân xuất hiện, sau lưng xuất hiện một hư tướng màu xanh tím, miệng lẩm bẩm:

“Ma hồi thế gian, Thánh Giả lại tùy!”

Ma ngân bong ra, thiên địa thay đổi, như có một luồng ý niệm tang thương xa xăm nhưng tà ác đang dần thức tỉnh, hàng lâm vào ma tượng xanh tím xấu xí kia!