Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 113: Mới đến Lâm Hải




Dịch giả: Tiểu Băng

Lâm Hải, khắp thành đồ trắng để tang, vẫn không ngăn được hoa nở ngày xuân, gió nhẹ nắng ấm.

Xe ngựa xuyên qua con đường dài mà rộng, chuyển vào bắc thành nơi các thế gia tụ tập, rẽ trái rẽ phải, dừng trước một khách sạn xa hoa. Mạnh Kỳ và Bách Hoa phu nhân, Anh Ninh đi vào.

Đến đêm khuya, Bách Hoa phu nhân dẫn hai người tới một phủ đệ to rộng, được một người hầu ít lời dẫn đi qua cánh cửa nhỏ khép hờ, trận pháp đã mở sẵn, đi tới hậu hoa viên.

“Sắp tới chúng ta sẽ trốn ở đây.” Bách Hoa phu nhân cười quyến rũ nhìn Mạnh Kỳ, Anh Ninh đứng ở sau lưng bà ta.

Mạnh Kỳ gật đầu, không nói gì.

Trên đường đi, Anh Ninh không có bất cứ một hành vi dụ hoặc nào, ngược lại lại giống tiểu thư khuê các, né tránh, xấu hổ, thẹn thùng, cho người ta cảm giác như gần như xa, như có tình ý, rất có chừng mực vừa phải, vừa không có lạnh lùng, khắp nơi tránh né, lại cũng không nhiệt tình xu nịnh, khiến bản thân bị giảm giá trị.

Đối với chuyện này, Mạnh Kỳ chỉ thưởng thức, không có một hành vi chủ động nào, khiến những hành động mang theo thâm ý của Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh bị ném vào chỗ không.

Bách Hoa phu nhân đến đứng bên cửa sổ, nhìn hoa nở đủ màu trong sân: “Độc Thủ tiên sinh có biết đây là nhà ai không?”

“Nguyện nghe cho rõ.” Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng thong thả bước tới.

“Hi hi, chúng ta trốn ở đây, chắc chắn không ai ngờ được, dù có làm cái gì ở Lâm Hải, chỉ cần không bị bắt ngay tại trận hoặc bị đuổi theo, sẽ không có ai nghi ngờ tới nơi này.” Bách Hoa phu nhân cười đến mức thân thể lắc lư, hết sức quyến rũ, “Đây là tổ trạch Chúc gia.”

“Chúc gia...” Mạnh Kỳ không giấu được kinh ngạc.

Khi Vân gia còn chưa nổi tiếng, tổ tiên Chúc gia và Thiết gia đã gắn bó với nhau, cùng làm gia phó cho Vân gia, cùng hưng cùng suy, sau này hai nhà được trả tự do, thành lập nên gia tộc của mình, song vẫn lấy tên tự của gia phó, vẫn đảm nhiệm làm thủ lĩnh bí vệ cho Vân gia, chỉ nghe lệnh của gia chủ, không dính líu đến chuyện nội bộ của gia tộc, đến mức bị người ta tưởng họ cũng là trụ cột của Vân gia.

Lần này Vân gia phân tranh, họ đều đứng bên ngoài, là mục tiêu để các nơi tranh đoạt nhằm vào mượn sức.

Một gia tộc như vậy mà cũng cấu kết với tà ma ngoại đạo?

Mạnh Kỳ đang cảm khái hoa nở chóng tàn, thì Bách Hoa phu nhân giải thích: “Chúc gia đã bí mật đầu nhập vào Vân cửu gia Vân Phi Dương, chúng ta là do Vân Phi Dương sắp xếp ở đây, Chúc gia cũng không biết thân phận cụ thể của chúng ta.”

Thì ra như vậy... Mạnh Kỳ giật mình: “Chúng ta là ủng hộ Vân cửu gia?”

Vân cửu gia này là một người rất có trọng lượng trong cuộc tranh đoạt, thân phận là cháu trai, chừng sáu mươi tuổi, tu vi ngũ trọng thiên, nếu không phải trên ông ta còn có một anh trai ruột là Vân nhị gia Vân Phi Hổ, thì đã thành nhân tuyển cực tốt cho chức vụ cực tốt.

Ngoài hai anh em này, còn có hai người tham gia tranh đoạt nữa là Vân lục gia và Vân thập tam gia. Vân lục gia bảy mươi tuổi lục trọng thiên, từng đứng mười hạng đầu Nhân bảng, có khả năng không nhỏ tấn chức Tông Sư; Vân thập tam gia cũng là cháu trai, thân phận không hề thua kém Vân nhị và Vân cửu, nhưng có thực lực và tiềm lực còn mạnh hơn, đối với tập tục Vân gia, Vân thập tam mới là nhân tuyển tốt nhất.

Vân thập tam gia là cha của Vân thất tiểu thư, bởi vì trong nhà dương thịnh âm suy, nữ nhi cực ít, nên Vân thất tiểu thư rất được Vân lão thái gia tử sủng ái. Vân lão gia tử là người yêu ai yêu cả đường đi, Vân thập tam lại cũng chẳng phải là người kém cỏi, xử sự công chính, là người khôn khéo đưa đẩy, thực lực bản thân cũng không sai, năm mươi tuổi đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, là người chủ trì mọi việc vặt trong nhà trong mười năm nay, là người được cho là được Vân lão gia tử cố ý tài bồi làm gia chủ.

Bách Hoa phu nhân cười khúc khích: “Vân cửu gia làm người hào sảng, trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với hồng nhan tri kỷ.”

Nói thế là đủ, không cần nói gì thêm!

Mấy ngày sau đó, Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh thường đi ra ngoài, hành tung bí ẩn, Mạnh Kỳ thờ ơ lạnh nhạt, không luống cuống cũng chẳng tò mò, chuyên tâm tu luyện.

Ưu thế lớn nhất của việc một bước lên trời chính là đã có được bước đầu tự hỏi tìm đường, nội thiên địa và ngoại thiên địa đạt được sự cộng minh cảm ứng mạnh nhất, gần sát với pháp lý, khi vận chuyển Pháp Tướng, đều có xen lẫn với pháp lý, tiết kiệm được rất nhiều công phu, không bị tốn thời gian đi đường vòng, không đến mức xuất hiện bình cảnh, tạo một bước nền cực tốt trước khi đạt tới nấc thang trời thứ hai!

Khiếu huyệt cùng mở, nội cảnh thầm vận chuyển, Pháp Tướng nội hiển, xung quanh Mạnh Kỳ trở nên u ám, rất là đáng sợ, thông qua nội thiên địa của bản thân cảm ứng và phản ứng với sự quấy nhiễu từ bên ngoài, từ đó cảm nhận ra quy luật, cảm ngộ pháp và lý ẩn chứa trong đó.

Bốn ngày sau, Bách Hoa phu nhân dẫn Anh Ninh gõ cửa phòng Mạnh Kỳ.

“Độc Thủ tiên sinh thực là điềm tĩnh, không hề hỏi han gì chuyện của Lâm Hải, cũng không chút thắc mắc chúng ta đang làm gì.” Bách Hoa phu nhân “U oán” nhìn Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nhìn hai người, khẽ cười: “Người Vân gia đâu có liên quan gì tới mỗ, ai thành gia chủ đối với mỗ cũng như nhau thôi, không cần phải bận tâm.”

“Còn hai người các người, chuyện quan trọng như thế này đương nhiên sẽ không đặt hy vọng lên người ngoài là ta, chắc chắn vẫn còn người giúp đỡ khác, mỗ chỉ cần làm tốt phần việc các ngươi yêu cầu là được, Anh Ninh cô nương, lão phu nói đúng không?”

Hắn tùy người mà tự xưng là mỗ hay lão phu, làm Anh Ninh đỏ mặt.

Bách Hoa phu nhân làm chuyện gì cũng dẫn cô ta theo, cô gái này tuyệt không đơn giản... Mạnh Kỳ dời mắt qua Bách Hoa phu nhân.

“Độc Thủ tiên sinh dung Phật pháp vào ma công, tâm tính quả thật xuất sắc.” Bách Hoa phu nhân khen, “Hôm nay chính là có chuyện thỉnh tiên sinh ra tay.”

“Chuyện gì?” Mạnh Kỳ xoay người, để hai người vào phòng.

Bách Hoa phu nhân cười: “Tiểu tử Truy Hồn muốn tìm đã xuất hiện.”

“Hửm?” Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng thong thả bước đến bên cửa sổ.

“Đúng, y tuy là tả đạo, nhưng không có ai nhìn thấy được y làm chuyện ác, giao thiệp rộng rãi, có giao tình với rất nhiều cường giả chính đạo, nên đã bí mật lẻn vào Lâm Hải không biết từ lúc nào, ngầm đi gặp người của Thiết gia và Chúc gia, nói cái chết của Vân lão gia tử không phải là vì hết tuổi thọ mà chết, mà là bị người ám hại, thỉnh cầu họ thượng bẩm Đông Hải kiếm trang, tra rõ việc này, sau đó định gia chủ mới.” Bách Hoa phu nhân không cười nữa, mặt trịnh trọng.

“Vân lão gia tử bị người ám hại, không phải hết tuổi thọ mà chết?” Mạnh Kỳ nhìn thì kinh ngạc, thực ra lại tò mò, mình là người bán đan dược, nên biết được chuyện này, nhưng tiểu tử kia từ đâu mà biết?

Bách Hoa phu nhân cau mày: “Y nói cường giả Tông Sư đều rất hiểu biết về tuổi thọ của bản thân, khi đại nạn sắp tới sẽ có dự cảm, ví dụ như đi xây phần mộ, hay sắp xếp hậu sự, nhưng Vân lão gia tử lại tự nhiên chết đi trong khi chưa hề xác định gia chủ, khiến Vân gia rơi vào phân tranh!”

“Có lẽ là có người cố ý hủy đi những cái đó, vì chúng bất lợi cho y?” Mạnh Kỳ nói.

Hắn biết rất rõ, Vân lão gia tử mua hai viên đan dược tăng tuổi thọ, tuyệt không có khả năng chết vì hết tuổi thọ lúc này!

Vậy chuyện gì đây?

Anh Ninh ở bên cạnh xen vào: “Y nói y đã lấy được chứng cứ xác thực, chờ tới lúc mấu chốt sẽ tung ra, cho nên gia chủ Thiết gia và Chúc gia đều nửa tin nửa ngờ.”

“Các ngươi muốn lão phu làm cái gì?” Mạnh Kỳ hỏi Anh Ninh.

“Thỉnh Độc Thủ tiên sinh ra tay đối phó Ô Hoành Kiếm.” Bách Hoa phu nhân lại cười tươi tắn, “Nhưng không cần giết gã, tốt nhất là để cho gã cảm thấy đã dốc hết toàn lực cho nên thoát được.”

“Ô Hoành Kiếm? Không cần giết gã?” Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đi trở về.

Anh Ninh nói: “Gã tự xưng Ô Hoành Kiếm, tên thật thì không biết.”

Bách Hoa phu nhân cười quyến rũ: “Thực ra giết một tiểu tử mới vào ngoại cảnh chẳng có ích lợi gì cả, chỉ là dọa gã, khiến gã nghĩ có người thiếu kiên nhẫn muốn diệt khẩu mà thôi, quấy vũng nước cho đục lên mới tốt.”

“Muốn hướng nghi ngờ lên người người khác có phải không?” Mạnh Kỳ khẽ cười, không chút ngạc nhiên, cũng chẳng hề để ý.

Bách Hoa phu nhân chớp mắt: “Độc Thủ tiên sinh nói thế nào thì là thế ấy.”

Mạnh Kỳ bật cười: “Ô Hoành Kiếm có thể tránh được mấy người Truy Hồn đuổi bắt, chẳng lẽ không phải hạng người không cẩn thận hay sao, hành tung của gã làm sao dễ bại lộ như vậy được?”

Muốn ra tay thì phải nhìn thấy người!

“Tự có người báo tin chỗ gã ẩn nấp.” Bách Hoa phu nhân cười quyến rũ.

“Là ai?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.

“Vân thập tam gia.” Bách Hoa phu nhân mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ, tựa hồ đang chờ nhìn thấy hắn sửng sốt.

Mạnh Kỳ cười cười, vân đạm phong khinh: “Quả thực là không ngờ.”

Anh Ninh của Tố Nữ đạo này rốt cuộc có quan hệ với bao nhiêu người của Vân gia?

......

Mưa to bàng bạc, đầu hạ sắp đến.

Ô Hoành Kiếm mặc bào đen, đi dưới mái hiên, tốc độ cực nhanh, thi thoảng lại thi triển độn pháp, đổi hướng, phòng ngừa có người theo dõi.

Ào ào, mưa to đánh rào rào xuống nền đá.

Ô Hoành Kiếm hơi giảm tốc, nghĩ tới mưu kế của mình, đợi mọi chuyện được lan ra, kẻ đằng sau màn nhất định sẽ không nhịn được nữa, đến tìm gã diệt khẩu, tới lúc đó, gã sẽ cố ý thả ra tiếng gió, bố trí mai phục, bắt luôn kẻ kia, tốt nhất là dụ luôn cả đám Truy Hồn Ma Quân vào, mượn lực giải quyết hết!

Vừa giải được chuyện Vân gia, vừa trừ đi họa của bản thân!

Bỗng gã nhìn thấy trong màn mưa như trút một người đi tới, mặc bào xanh, tóc mai trắng xóa, tay cầm dù giấy dầu, thong dong bước chậm, dáng vẻ nho nhã mà tang thương khiến người đã gặp khó quên.

Vừa nhìn thấy người này, trong lòng Ô Hoành Kiếm vang lên cảnh báo. Mưa đột nhiên biến mất, mây đen không còn, đường sá không thấy, trong trời đất chỉ còn có gã và nam tử áo xanh kì dị kia!

Người phía sau màn?

Tả đạo cự ma?