Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 110: "Cừu" nhân thấy mặt




Dịch giả: Tiểu Băng

Tới ngày hẹn, Mạnh Kỳ lại đi tới Giang Đông lâu.

Đoan Mộc Bắc dẫn hắn vào phòng lần trước, khí định thần nhàn nấu nước pha trà, Mạnh Kỳ cũng chẳng chút vội vàng, ngồi ngay ngắn, khẽ vuốt ve tay ghế, dáng cực nhàn nhã, nửa câu cũng không có hỏi chuyện lô đỉnh.

Hai người đang tiến hành thi đấu kiên nhẫn, ai mở miệng ra trước là thua, tí nữa vào giao dịch sẽ bị rơi xuống hạ phong.

Hơi nước lượn lờ, mùi trà tỏa ra, Đoan Mộc Bắc xách bình nhỏ, chăm chú rót nước trà ra tách, mỉm cười phất một cái, chén trà bay về phía Mạnh Kỳ: “Nước trong như màu trúc, búp trà hơi co lại như lá, uống thanh tâm ninh thần.”

Mạnh Kỳ chìa tay, xòe bàn tay, chén trà rơi vào bàn tay, không sóng sánh chút nào.

“Trà ngon! Vào miệng đắng thanh, hồi vị ngọt lành, quả thật trà trung quân tử.” Mạnh Kỳ thổi một hơi, ngầm thúc giục chân khí, câu động thiên địa để kiểm tra độc tính, sau đó mới nhấp một ngụm, nhắm mắt phẩm vị, thật lâu sau mới mở miệng khen.

Đoan Mộc Bắc thở dài: “Vốn tưởng ngươi bị khốn ở Bá Mật gần hai mươi năm, đối với mọi việc đều sẽ trở nên vội vàng nóng ruột, không dè ngươi lại thành lão tăng nhiều năm, lòng có thiện ý, bình thản tùy tiện, còn trầm tĩnh hơn cả lão phu.”

Lão không nhịn được, đi vào chính đề.

“Bá Mật nguy hiểm, không nhìn được xa, đôi khi để lấy được thu hoạch, thường phải phục tại chỗ im thin thít chờ đợi mấy ngày, có khi mấy tháng, qua nhiều lần như vậy, tự nhiên luyện được kiên nhẫn không kém.” Mạnh Kỳ vẫn nhịp nhàng vỗ nhẹ vào tay ghế, mặt tỉnh bơ.

Đây là kết quả từ rèn luyện ý chí và kiên nhẫn khi mai phục giết Lang vương, liên quan qué gì tới mấy lão tăng?

Đoan Mộc Bắc giật mình: “Ra vậy. Lão phu chưa đi qua Bá Mật, chỉ nghe người khác nghe nhầm đồn bậy, trở thành đồn đoán sai lầm.”

Dừng một chút, lão ha ha cười: “Về phần chuyện lô đỉnh, lão phu đã hỏi qua sự chủ, cô ấy nói vật muốn không thiếu, nhưng truyền lời qua lại quá phiền, nếu là thực sự có thành ý, có thể trực tiếp gặp mặt thương lượng.”

Lão không giao dịch chuyện lô đỉnh, chỉ là truyền lời, nên có làm người mở miệng trước cũng không sao, cũng đâu có bị rơi xuống hạ phong gì mà lo!

Quả nhiên là lão hồ ly, vừa rồi chỉ là làm bộ làm tịch, thử Mạnh Kỳ hư thực!

Mạnh Kỳ thầm mắng trong bụng, nhưng mặt vẫn bình thản:

“Nếu có thể gặp mặt thương lượng, tất nhiên là tốt nhất.”

Đây mới đúng là mục đích của hắn, mọi việc xem ra thuận lợi hơn hắn nghĩ, cái ‘danh tiếng’ của Độc Thủ Ma Quân cũng hữu dụng thật!

Đoan Mộc Bắc có vẻ thất vọng vì thấy Mạnh Kỳ không chút dao động cảm xúc, nói: “Ba ngày nữa, mấy cường giả tả đạo sẽ tụ hội giao dịch ở Hồng Phong sơn Hỏa Thiêu hồ, cô ấy cũng sẽ tới đó, lão phu sẽ dẫn ngươi đi cùng.”

Hồng Phong sơn ở Dĩnh thành, phong cảnh tú lệ, nổi danh cây phong mọc khắp núi, đến lúc cuối thu, cả rừng cây, hồ nước đều rực một màu đỏ như một vùng lửa, đẹp không sao tả xiết, thu hút rất nhiều du khách tới xem, nhưng nay vẫn còn là mùa xuân, chưa có cảnh đẹp, nên không có bóng người, chim hót sơn u, rất thích hợp cho tả đạo mở hội.

“Được.” Mạnh Kỳ gật đầu.

Úy, tên này không sợ gặp các cường giả tả đạo? Hắn tin mình như thế?

............

Cạnh Hỏa Thiêu hồ, trong Từ An tự.

Trong một gian Phật đường, đặt hơn mười cái bồ đoàn, đa phần đã có người ngồi, đứng đầu là một hòa thượng béo, mỗi lần hít thở thịt mỡ phập phồng, tựa như tầng tầng cuộn sóng, hai mắt hiền hoà, nếp nhăn sâu, hai tay đặt ngang trước người, khoác cà sa đỏ, chính là Từ An tự Phương Trượng “An Pháp”.

Trên bồ đoàn bên trái ông ta là một tú sĩ áo trắng, chừng ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, dung mạo tuấn nhã, khí tức sâu thẳm như giếng cổ, hai mắt khép hờ, mang tới một cảm giác kì dị như muốn tác hồn đoạt phách, khiến những người ngồi trong phòng không mấy ai dám nhìn thẳng.

Bồ đoàn bên phải Từ An tự Phương Trượng là một phụ nhân trung niên, khóe mắt chẳng có nếp nhăn nào, mang một vẻ đẹp yêu mị thành thục, đôi sóng mắt lúng liếng làm người ta lay động tâm thần, suy nghĩ vẩn vơ.

Những người còn lại đều là người bất phàm, “Chiếu Ảnh môn” Thẩm Nhạc cũng ở trong đó.

“Ngươi nói Độc Thủ đã rời khỏi Bá Mật, tái hiện giang hồ?” Tú sĩ áo trắng hỏi.

Thẩm Nhạc cung kính gật đầu: “Vâng, Truy Hồn tiền bối pháp nhãn tinh thông, vãn bối không dám lừa gạt.”

Tú sĩ áo trắng này chính là Truy Hồn Ma Quân Mạc Thiên Ca, khẽ nhếch một nụ cười âm trầm: “Lão hữu nhiều năm, không ngờ nay lại gặp lại, quả thực làm cho người ta vui sướng.”

Những người khác đều nhíu mày, Độc Thủ Ma Quân tái xuất giang hồ, không sợ La giáo, Diệt Thiên môn và Cái Bang đuổi giết?

Thực lực của hắn hiện giờ như thế nào? Có cường thế như lúc xưa hay không?

“Bá Mật không phải một nơi tốt để tu luyện, Độc Thủ bị mất đi hai mươi năm, nay chắc chắn có chênh lệch với Truy Hồn ngươi, đây rõ rang là tự làm bậy không thể sống a.” Từ An tự Phương Trượng cảm thán, “Năm đó hắn nổi bần bật, sắp vượt qua được nấc thang trời thứ nhất, có hi vọng Tông Sư, dù là chính đạo hay tả đạo ai cũng phải ghé mắt qua nhìn, cho dù người có cảnh giới và thực lực hơn xa hắn cũng phải suy xét tới tiềm lực và giá trị của hắn...”

Trung niên mỹ phụ che miệng cười: “Người có cảnh giới và thực lực hơn xa hắn, có phải là chỉ Lệnh Hồ tiền bối chính ngươi đó không?”

Từ An tự rất có tiếng ở Giang Đông, là ‘tai tiếng’, vì phương trượng là người trong Hắc Bảng, “Lục Cực Chân Ma” Lệnh Hồ Đào!

Lệnh Hồ Đào ha ha cười, không nói tiếp đề tài này, nhìn Thẩm Nhạc nói: “Ngươi và Độc Thủ đối mặt, có nhìn ra hắn sâu cạn sao không?”

Mọi người đều quay sang nhìn Thẩm Nhạc, chờ y trả lời.

Bị làm cho tới mức thật hay ảo cũng không phân biệt được, tinh thần gần như bị phá vỡ làm sao mà nói cho người? Thẩm Nhạc thầm mắng, thu liễm thần sắc đáp: “Vãn bối không nhìn ra Độc Thủ Ma Quân sâu cạn, chỉ có thể từ tư thái, ngôn ngữ và độn pháp của hắn mà đoán, hẳn là vẫn còn đang ở tam trọng thiên.”

Nếu không nói vậy, làm sao kích động người ta đánh nhau!

“Quả thế!” Truy Hồn Ma Quân thở dài, “Độc Thủ huynh trước đây phong thái chói mắt người, ngôn từ cử chỉ đều rất có tiềm chất Ma Quân, bổn tọa vẫn luôn khâm phục, đáng tiếc nay...”

Y nói giữa chừng thì không nói nữa, vẻ rất tiếc nuối, kiểu Độc Thủ Ma Quân hiện giờ đã không còn đáng cho y để mắt tới, ngay cả hứng thú ra tay cũng không có.

Trừ Thẩm Nhạc, những người khác đều gật gù, bao nhiêu năm nay, những kẻ trốn vào Bá Mật, chẳng có mấy ai đột phá và tái xuất giang hồ.

Truy Hồn Ma Quân vừa dứt lời, Lệnh Hồ Đào bỗng nhướng mày: “Đoan Mộc lâu chủ đến rồi, ý...”

Cổng thiền đường, Đoan Mộc Bắc tóc bạc, mặt bóng loáng hiện ra, đi vào, sau lưng là một trung niên áo xanh, tóc mai bạc trắng, đầu đội mũ mềm, khí chất nho nhã mà tang thương, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh, cả người sâu thẳm nội liễm.

Vừa mới rồi Lệnh Hồ Đào chính là không có cảm ứng được hắn, mãi tới khi hắn tới gần mới phát hiện ra, nên lão ta mới ‘ý’ một tiếng!

“Độc Thủ...” Truy Hồn Ma Quân mở bừng mắt, đôi mắt lấp lóe quang mang yêu dị, nhìn thẳng vào nguyên thần hồn phách của người ta.

Độc Thủ Ma Quân? Mọi người đều quay ra nhìn.

Mạnh Kỳ hơi gật đầu chào Truy Hồn Ma Quân và Lục Cực Chân Ma, khí định thần nhàn, không chút bối rối hay căng thẳng, hay cảm thấy mình thua kém gì hai người kia, thậm chí càng thêm tự tin.

Đoan Mộc Bắc thoáng giới thiệu một câu, dẫn Mạnh Kỳ vào bồ đoàn ngồi.

“Thì ra là Độc Thủ tiên sinh, nhiều năm trước đã nghe đại danh, hôm nay mới được nhìn thấy.” Lệnh Hồ Đào thu liễm kinh ngạc, mỉm cười mở miệng, trong lòng gợn sóng, bởi vì nhìn không thấu sâu cạn của Độc Thủ Ma Quân.

Một đám cường giả tả đạo cũng đều có cảm nhận y hệt, ai cũng khiếp sợ và kinh ngạc, Độc Thủ Ma Quân tựa hồ không bị Bá Mật ảnh hưởng chút nào, so với năm đó, phong tư càng sâu, thực lực e là cũng vậy!

Truy Hồn Ma Quân nhắm mắt lại, cười: “Độc Thủ ngươi phong thái như trước, bổn tọa cảm thấy rất an ủi, nếu không áp chế được ngươi, quả thực là điều tiếc nuối trong đời.”

Y nói chẳng chút khách khí, kẻ thù gặp nhau mà!

Mạnh Kỳ ngồi xuống bồ đoàn, chẳng chút bận tâm, bình thản nhìn Truy Hồn, cười khẽ: “Mỗ cứ tưởng hai mươi năm ngươi ắt phải tiến bộ không nhỏ, ai ngờ...”

Hắn lắc lắc đầu, ý trong lời ai nghe cũng hiểu.

Ô, lại dám xem thường Truy Hồn Ma Quân? Ai cho hắn tự tin lớn như vậy! Thực lực tới cỡ nào mà dám như thế?

Đoan Mộc Bắc chen vào hoà giải: “Vị này chính là Bách Hoa phu nhân, chính là người mời ngươi gặp mặt thương lượng.”

Mọi người đều không hiểu thương lượng cái gì, Bách Hoa phu nhân mỉm cười, khẽ vỗ tay. Từ phòng ăn cách đó không xa, một nữ tử đi tới, da như da em bé, dung mạo tú mỹ, khí chất thanh thuần, ăn mặc bảo thủ, bước đi nhẹ nhàng lả lướt như cành liễu trước gió, chân thành động nhân.

Cô nhìn những cường giả ở đó, trong mắt đầy là kinh hoàng, chỉ thuần có sợ hãi, không chút mị ý nào, nhưng chính như thế lại gợi lên dục vọng sâu xa trong lòng người, khiến mọi người muốn chà đạp, muốn chinh phục cô, hơn nữa cô gái này còn toát ra một cái hương vị hấp dẫn nam nhân rất khó tả, rất kêu gọi người ta nhào tới xé quần áo cô ra.

Trong thiền đường vang lên những tiếng hít thở nặng nề, ngay cả Lệnh Hồ Đào, Truy Hồn Ma Quân và Đoan Mộc Bắc cũng không nhịn được mà nhìn cô chằm chằm, nuốt nước miếng.

Chờ cô gái trốn ra sau lưng mình núp, Bách Hoa phu nhân mới nhìn về phía Mạnh Kỳ: “Độc Thủ tiên sinh không chút động tâm, có phải đối với tiểu nữ không vừa lòng?”

Mạnh Kỳ chỉ nhìn cô gái mấy lần rồi thu hồi mắt, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt rất đạm mạc lạnh nhạt, bình thản.

Nghe vậy, hắn lại cười: “Các phương diện đều thực không sai, mỗ thực vừa lòng, có thể có công dụng lớn.”

Nói tới đây, hắn nhìn đám người Lệnh Hồ Đào, Truy Hồn Ma Quân và Đoan Mộc Bắc chung quanh, thanh âm tràn ngập từ tính: “Mĩ sắc tuy rằng động nhân, nhưng bất quá chỉ là vật để dùng, các vị cần gì thất thố? Lệnh Hồ tiên sinh tuổi tác đã lớn, sa vào hưởng thụ, còn có thể hiểu được, Truy Hồn ngươi chẳng lẽ đã không còn hùng tâm?”

Lời nói của hắn rơi vào trong tai mấy người tả đạo, ngoài tức giận, trong lòng họ còn nổi lên một cảm giác sợ hãi, mĩ sắc bậc này mà rơi vào mắt Độc Thủ Ma Quân lại bất quá chỉ là “Vật để dùng”, không hề có dao động cảm xúc, quả thật quá sức lạnh bạc bản thân!

Ngoài bản thân, vật khác dù có đẹp đẽ mê người tới mức nào, thì vào mắt hắn cũng chỉ là “để dùng”? Khi không có tác dụng gì nữa, thì vung tay tiêu hủy?

So với tà ma truy đuổi sát lục các dục vọng, đây mới là ma đầu chân chính!

Lệnh Hồ Đào và Truy Hồn Ma Quân còn chưa nói chuyện, Bách Hoa phu nhân đã cười duyên nói: “Độc Thủ tiên sinh quả thật bất phàm, bất quá nữ nhi nhà ta là hàng trân quý, đừng có đem ra so với hạng tầm thường. Các vị ngồi đây, có ai có ý không?”

Truy Hồn Ma Quân lập tức nhìn về phía Mạnh Kỳ, thù mới hận cũ ùa lên trong lòng.

Đây là muốn thử thực lực của ta a... Mạnh Kỳ thở dài, ngoài mặt không chút thay đổi, vẫn ngồi ngay ngắn.