Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 297: Lựa chọn của Mạnh Kỳ




Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ bối rối:

- Chỉ Vi, hai năm có phải hơi ngắn quá hay không? Tô tiền bối tài năng như vậy mà cũng mất tới ba năm mới ra tử quan, hay là ta cho ngươi mượn thêm thiện công, đổi thêm mấy tháng? Dù sao ta Cửu khiếu đã khai, không cần mượn dùng ngoại lực, chiêu thức có nhiều cũng không đủ cảnh giới mà dùng, hiện giờ chỉ cần cảm ngộ thiên địa, tìm kiếm con đường cho bản thân mà thôi, cũng không cần dùng tới bao nhiêu thiện công cả.

Hắn nói lời này nửa thật nửa giả, với cảnh giới hiện giờ của hắn, quả thật đã đến giai đoạn ít dùng được tới ngoại lực, hắn cũng có thiện công, nhưng hắn cũng phải tăng cấp cho Bát Cửu Huyền Công Ngoại Cảnh thiên và tăng lên Thiên Chi Thương, rất là tốn kém.

Có được chiêu thức Pháp thân Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh, đao pháp của hắn đã tiến bộ vượt bậc, nhưng trong nhiệm vụ luân hồi, kẻ địch chính đều có thực lực vượt xa mấy người bọn hắn, bắt buộc phải dùng đoàn đội tác chiến, phối hợp ăn ý với nhau.

Nếu luận uy lực, với cảnh giới của hắn hiện giờ, dùng bảo binh không tạo ra được hiệu quả bao nhiêu, thua xa dùng chiêu thức Pháp thân của tuyệt chiêu Ngoại cảnh, nên tới lúc cần bùng nổ, chắc chắn phải dùng Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh, ưu tiên vu Tử Lôi đao pháp, Tử Lôi đao pháp lại ưu tiên cho chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, nếu muốn khống chế và công kích tâm linh, đương nhiên phải chọn A Nan Phá Giới đao pháp, nên bảo kiếm Lưu Hỏa ở trong tay hắn sẽ bị giảm tác dụng, bắt buộc phải tăng cường kiếm pháp để tận dụng nó.

Thế mới không hổ là đao kiếm song tuyệt.

Giang Chỉ Vi khẽ cười:

- Không cần, tuy ta vẫn luôn coi sư phụ là mục tiêu, đôi khi còn bắt chước người, nhưng ta biết rõ ta không giống người, người lạnh lùng, đạm mạc, bế tử quan một năm hay ba năm chẳng có gì khác biệt, nhưng ta thì khác, nếu hai năm mà ta không đột phá được, thì có kéo dài thành ba năm hay ba mươi năm cũng vô dụng mà thôi, ta đặt cho mình hai năm chính là để tự cắt đứt đường lùi của mình, đập nồi dìm thuyền, không thành công cũng thành nhân.

Nói xong, Giang Chỉ Vi tới đổi với Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thời gian một năm, tốn 2.400 thiện công.

Triệu Hằng cười khổ:

- Ta ưu tiên mua Chân Hoàng Tỉ, những thứ khác tạm thời chưa cần.

Y đã bước vào thiên nhân hợp nhất, hiện giờ chỉ cần điều chỉnh thiên địa, cảm ngộ trong ngoài, tìm điểm đột phá, bảo binh, chiêu thức đều đã có đủ, đương nhiên hiện tại không cần đổi gì cả.

Mạnh Kỳ nhướng mày:

- Lão Triệu, ngươi đã dùng hết mấy bí bảo, giờ không định mua thêm để giữ thân sao?

Trong đám, người bị ‘tiêu hao’ nhiều nhất chắc chắn là Triệu Hằng.

- Chịu thôi. Dù gì cũng là tốn để giữ mạng mình mà, đương nhiên có cái gì phải lôi ra dùng cái đó, còn so đo cái gì. Lần trước ngươi bị hủy mất Phật Tiền Thanh Đăng cũng đâu có đòi bồi thường đâu? Mọi người cùng được thì đương nhiên cũng phải chia đều.

Triệu Hằng rất bình thản.

Nhưng ta lấy được thức thứ nhất Như Lai Thần Chưởng... Mạnh Kỳ nghĩ thầm, trong lòng bắt đầu chấp nhận Triệu Hằng, nhìn phản ứng của Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi có lẽ cũng không khác gì với hắn.

- Chân Hoàng Tỉ đổi cho Lục Đạo được 5.000 thiện công, chúng ta là người một nhà, ngươi chỉ cần đưa một món đồ giá 4.000 thiện công và thêm một lá thư đề cử là được.

Mạnh Kỳ gật đầu.

Với hắn, món đồ này không phải của mình, đương nhiên có thể chiếm tiện nghi, nhưng sẽ phải dính vào nhân quả, thôi thì làm sao không thẹn với lòng là tốt nhất, cho lão Triệu chút ưu đãi vậy.

Triệu Hằng móc ra một tấm ngọc bội màu vàng, nhìn giống ngọc, cũng giống vàng.

- Long Hoa Bội, có thể chết thay một lần, đương nhiên, nếu đối phương không vượt quá Ngoại cảnh tam trọng thiên, chỗ Lục Đạo bán giá 2.300 thiện công, bán cho ngươi 1.200, chịu không?

Triệu Hằng nhìn Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ không chút do dự:

- Tính hai ngàn đi, sao kiếm chác từ huynh đệ trong nhà được!

Huynh đệ trong nhà... Triệu Hằng nhất thời đã hiểu mấy từ ‘nói năng khoác lác’ mà Tề Chính Ngôn từng nói:

- Vậy ta đưa cho ngươi thêm 2.000 thiện công, ngươi dùng để mua đồ, còn thư đề cử, ta có quan hệ khá tốt với mấy tông môn gần Thần đô, so võ đạo đại tông thì hơi kém chút, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ nhờ trưởng lão của Thanh Thần Phái vậy, ta với ông ấy có chút giao tình, hẳn là có thể.

Thanh Thần Phái, thiên hạ võ đạo đại tông, một trong lục phách, ở phía nam Đại Tấn.

Mạnh Kỳ trầm ngâm:

- Mỗi cái đều cho một cái thư đề cử đi, tới lúc đó để người nhà Tư Không Đồ tự chọn, khỏi phải mất công tới lui.

- Cũng được.

Triệu Hằng gật đầu, lấy 2.000 thiện công và Long Hoa Bội chuyển nhượng cho Mạnh Kỳ, sau đó tiếp nhận Chân Hoàng Tỉ, say mê ngắm nghía.

Cầm thiện công, Mạnh Kỳ nghĩ nên đổi cái gì cho con của Tư Không Đồ, vật bảo mệnh đi, thêm một món bảo binh nữa để làm vật gia truyền.

Ngoài bảo binh, còn phải chuẩn bị ít đan dược cho Khai khiếu kỳ, phòng lỡ con của Tư Không Đồ tư chất bình thường, sẽ bị các đại tông loại bỏ, thêm ít đồ giúp cải thiện tư chất, công pháp mở khiếu, để tăng cường thực lực.

Mạnh Kỳ đổi Thái Ất Trảm Vân Kiếm giá 1.200 thiện công, Dịch Cân Đoán Cốt Thiên của Cửu Âm Chân Kinh, một viên Thiên Thông Hoàn, một viên Thiên Thị Địa Thính Hoàn, còn lại 800 thiện công đổi thành đan dược giải độc chữa thương thường dùng.

Làm xong, hắn thở phào.

Triệu Hằng không ngừng viết viết, vừa viết vừa nói:

- Thiện công còn lại ta định đổi thời gian một tháng, tuy không hy vọng xa vời giống Hà Cửu, Vương Tư Viễn một bước lên trời, nhưng kiểu gì cũng phải tiến vào nửa bước hoàn mỹ trước khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu.

Loại chuyện này, bao nhiêu năm mới ra được một hai người, là luân hồi giả thì tỷ lệ càng thấp, vì có nhiệm vụ hạn chế, nhiều lúc không thể nào an tĩnh mà tu luyện được.

- Ta cũng phải tăng tốc độ tu luyện, trước nhiệm vụ lần sau ít nhất phải đạt Tử Tinh Hà đại thành.

Tề Chính Ngôn xen vào:

- Nên phải đổi vật phẩm phụ trợ.

Tử Tinh Hà tiểu thành là Cửu khiếu, đại thành là thiên nhân giao cảm, viên mãn là hợp nhất.

- Đổi cái gì?

Mạnh Kỳ nghiêng đầu. Hồn Thiên Bảo Giám là tu luyện năng lượng đặc dị trong trời đất, từ đó cảm ngộ pháp lý, dùng loại năng lượng đặc dị cùng loại để ngưng tụ vật phẩm để hỗ trợ tu luyện, như vậy mới không để lại tai hoạ ngầm, chỉ cần trước khi mở ra mi tâm huyền quan cảm ngộ thiên địa bù lại là hoàn mỹ.

Tề Chính Ngôn nói:

- Một viên sao băng chi hạch.

Sao băng chi hạch không phải tinh hạch, giá tiền hoàn toàn khác biệt, khoảng 2.500 thiện công, Tề Chính Ngôn xem ra đã thèm thuồng lâu rồi, chỉ chờ đủ thiện công là đổi.

- Dùng sao băng chi hạch tu luyện Tử Tinh Hà được đó, giúp hỗ trợ quá trình cảm ngộ pháp lý, nhưng nó từ bên ngoài rơi xuống, mang theo u ám băng hàn chi ý, có chút ý vị Ma đạo, dễ khiến người tẩu hỏa nhập ma, ngươi phải cẩn thận.

Triệu Hằng đang viết thư đề cử xen vào.

Tề Chính Ngôn gật đầu:

- Ta sẽ cẩn thận, lúc tu luyện sẽ dùng Long Văn Xích Kim Kiếm bảo vệ nguyên thần.

Thấy Tề Chính Ngôn đã chuẩn bị tốt, Mạnh Kỳ không nói gì thêm.

- Còn ngươi?

Mạnh Kỳ quay sang Nguyễn Ngọc Thư.

Nguyễn Ngọc Thư lạnh nhạt:

- Ta không thiếu ngoại vật. Hiện giờ chỉ cần học thêm cầm khúc, lĩnh ngộ ra con đường cho bản thân, ta sẽ mua cầm phổ, ờ, Bích Lạc Tiên Khúc.

Mạnh Kỳ tìm bản nhạc kia, nhìn giới thiệu, ý một tiếng:

- Đây là diễn hóa từ Phục Hoàng ‘Long Quy Bối Thọ phổ’?

- Ừ, ‘Liệt Thiên Biến Địa khúc’ nhà ta cũng là truyền thừa từ Phục Hoàng, cùng với ‘Long Quy Bối Thọ phổ’ được gọi là tử sinh chi phổ, nếu hợp nhất với nhau, có thể lĩnh ngộ ra sinh tử chi mê.

Nguyễn Ngọc Thư giải thích,:

- “Liệt Thiên Biến Địa khúc ngay cả nhập môn ta cũng chưa có tư cách, nên định thử ‘Bích Lạc tiên khúc’ xem có thể mò ra cái gì hay không.

Phục Hoàng giả, là hoàng giả trước thời Thiên Đế, xưng hùng khi Đạo môn tam tôn lánh đời không ra, nghe đồn thiện diễn thiên cơ, am hiểu âm luật, có hai món tuyệt thế thần binh, một là Phục Hoàng Cầm, hai là Hà Đồ.

“Bích Lạc tiên khúc” có thể mượn sinh lực trong trời đất để trị thương, trừ độc vật, tẩy dơ bẩn, Mạnh Kỳ đương nhiên giơ cả hai tay hai chân lên tán thành.

Đổi xong “Bích Lạc tiên khúc”, Nguyễn Ngọc Thư hỏi Mạnh Kỳ:

- Ngươi thì sao, đổi kiếm chiêu Ngoại cảnh hả?

Lưu Hỏa không thể phát huy uy lực, mọi người đều có cùng loại suy nghĩ, nên đương nhiên đoán ra ý của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ trầm ngâm:

- Tạm thời thì chưa, ta định đổi một vật phẩm khác.

Hắn cảm ngộ Như Lai Thần Chưởng, mơ hồ đã hiểu một chút công pháp này vì sao lại đặt tên là Kim Cương Ấn, đây là vì hắn tu luyện Kim Chung Tráo - "Duy ngã độc tôn” nên đương nhiên mới cảm ngộ ra được.

Cho nên, nếu bây giờ lĩnh ngộ đao pháp Ngoại cảnh hoặc kiếm chiêu Ngoại cảnh thì khả năng thành công là rất lớn, lên phía bắc giết Lang Vương, cơ hội dùng kiếm là rất ít, chưa cần thiết!

- Đổi cái gì?

Giang Chỉ Vi cau mày.

Mạnh Kỳ cười:

- Một viên năm trăm năm Bồ Đề tử, để giúp ta cảm ngộ.