Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 285: Người trùng




Dịch giả: Tiểu Băng

- Dẫn đường!

Chưa phát hiện địch nhân, đương nhiên y không thể báo tin về phủ, thỉnh tả sứ và Lưu thủ xuất mã, thêm tự nghĩ thực lực mình hơn xa phế vật Kỷ Đào, bị lọt vào bẫy, mà tên kia còn tìm được cơ hội cầu viện, giữ được cái mạng, thì làm quái gì mình làm không được!

Nói không chừng còn xoay ngược tình thế, giết được địch nhân!

Nam tử cao gầy để ria kia chỉ đường xong, bị Mục An âm trầm nhìn, sợ hãi rụt đầu, cúi người thụt vào trong một ngõ hẻm.

Đi mấy bước, Mục An khẽ phất tay trái, một con sâu đen thui xuất hiện, bay quanh một vòng, như đang xác định khí tức.

Xiu xiu xiu, con sâu rít lên, lưng mọc hai cặp cánh trong suốt, bay về một hướng.

- Hừ, nếu cô ta đi đã lâu, nhiều người qua lại làm rối loạn khí tức, cổ tìm người của ta mới không tìm ra được, còn bây giờ, ha ha...

Mục An đắc ý.

Nếu y không nhớ lầm, cái tên ria cá trê vừa rồi chính là thủ hạ của phế vật Kỷ Đào, rất được phế vật kia tin cậy.

Con cổ tìm người kia quả là ghê gớm, nơi này ít người qua lại, chính là cơ hội đã tới!

Giang Chỉ Vi dán râu cá trê nhìn theo con cổ mà ngẩn người. Nếu không phải lần này đám người mình thận trọng, lần này e là người giả làm thiếu nữ áo xanh là Nguyễn Ngọc Thư đã bị thực tìm ra được, vu cổ chi thuật quả nhiên quỷ dị ghê gớm, cô muốn ở gần người cường công, nên cô phải làm người dẫn đường, không thể để lộ khí tức, để đối phương dị nhân có huyết mạch đặc thù kia phân biệt được mình.

Nguyên Ương cũng giỏi về dùng cổ, nhưng lại không biết gì về hậu duệ thần ma.

Con cổ ào ào bay đi, quẹo bảy tám lần, càng bay càng hướng tới chỗ hoang vu, cây cối lùm xùm, nhà cửa thưa thớt, vô cùng âm u, tĩnh lặng.

Mục An rùng mình một cái, cả người đầy ý đề phòng.

Y đang định rút lui, thì nghe thấy một âm thanh trong vắt, một âm thanh cực tuyệt vời, không từ nào miêu tả được, như từ trên chín tầng trời phát ra, khiến trăm chim đều bay múa.

Đầu y ong ong, cả người run rẩy, thần hồn chia lìa, không còn cảm giác, không còn biết mình đang ở đâu, xung quanh thay đổi ra sao.

Phượng Minh Cửu Thiên, một trong Lang Hoàn Thập Nhị Thần Âm!

Vì sợ đối phương có vu cổ chi thuật quỷ dị, dễ dàng bỏ chạy thoát trong khi mình muốn bắt tù binh để hỏi thông tin, nên đám Mạnh Kỳ quyết định toàn lực ứng phó!

Tiếng phượng hót lảnh lót vấn vương, các loài chim vỗ cánh hót múa theo, tiếng ríu rít không ngừng.

Thấy Mục An dại ra, Giang Chỉ Vi rút kiếm, điểm thẳng vào mi tâm đối phương, định để kiếm khí thấm vào, khóa chặt nguyên thần, bắt sống.

Một kiếm này không hề có biến hóa, chỉ thuần túy tốc độ và tinh chuẩn, nhưng làn da Mục An lại run lên, vô cùng quỷ dị.

Dưới làn da đang run rẩy có cái gì đó mấp máy, như dưới da có những con sâu muốn ngọ nguậy chui ra.

Phốc phốc phốc, quả thực có những con bọ đủ màu chui ra, bay tỏa ra khắp hướng, mỗi con đều mang theo khí tức của Mục An!

Là cổ trùng cấp thấp nhất, nguyên thần của chúng rất mỏng manh, nên tiếng phượng minh không gây ra ảnh hưởng gì mấy, muốn đối phó với chúng, trong Lang Hoàn Thập Nhị Thần Âm, có một âm rất hiệu quả là “Vô âm tiếng động”.

Mi tâm Mục An trúng kiếm, da thịt nhanh chóng héo rút, cả người như biến thành một con sâu bự, với màu sắc kì dị.

Đột nhiên, chung quanh trở nên tối tăm, những vì sao xuất hiện, sáng lấp lánh, nối thành một trường hà màu tím, bao phủ tất cả.

Tất cả cổ trùng đều bị ép vỡ tung, không con nào chạy thoát ra được.

Khóe mắt, mũi và miệng Mục An đều chảy máu, đôi mắt trở nên dự tợn.

Phanh, đầu của y nổ tung.

Bị chia cắt nguyên thần, bị kiếm khí khóa chặt mà vẫn có thể tự bạo?

Thi thể không đầu không ngã xuống, mà hai tay và hai chân đột nhiên bong ra, hóa thành bốn con trùng dài màu đen, bay tỏa ra bốn hướng.

Giang Chỉ Vi vung kiếm, một con trùng đen bị xẻ làm hai, rơi xuống đất, mặt đất tung tóe máu đen.

Kiếm quang màu đỏ bay tới, khí tức tôn quý mênh mang tràn ngập, như chân long hàng lâm, những sợi hỏa khí lượn lờ, quấn đan vào nhau, đuổi theo ba cong trùng đen còn lại!

“Hỏa long” tốc độ cực nhanh, nhanh chóng đốt ba con trùng kia thành tro tàn.

Đến tình trạng này, đã không còn khả năng nghĩ tìm cách bắt sống!

Bị mấy người liên thủ, Mục An không còn lực hoàn thủ, nhưng vu cổ quỷ dị, mục đích chính là chia sinh cơ ra làm nhiều hướng, không để sinh cơ bị đoạn.

Thân thể y rơi xuống, giãy giãy, làn da phồng lên, một con rết cực bự chui ra.

Nó có màu xám trắng, giống như lấy cột sống làm cơ thể, cái đầu mơ hồ hiện ra một cái mặt người, là mặt của Mục An!

Ngô công vừa xuất hiện, lập tức chui xuống đất, muốn chạy bằng cách thổ độn!

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, da ánh màu ám kim, mặt có hỏa diễm hừng hực, khiến không nhìn ra rõ được diện mạo.

Phanh, hai chân hắn cắm xuống đất, khiến cả mặt đất rung rinh, hai cánh tay thọc xuống, tóm lấy con rết, lôi nó lên.

Con rết này vốn rất khỏe, nhưng hôm nay dù giãy cỡ nào cũng không thoát được bàn tay kia!

Nó cong thân, quấn chặt lấy bàn tay kia, tất cả các chân đều dùng tới, không cấu thì cào, độc tố phun ra ào ạt.

Tiếng kim loại ma sát vào nhau nghe muốn ê cả răng, nhưng con rết không tạo ra được một vết thương nào cho bàn tay ám kim kia.

Nó đang định chuyển sang chiêu khác, thì đối phương đã bốc lên lửa đỏ rừng rực, đốt nó vô cùng đau đớn, không còn quấn chặt được nữa, lòng thòng như một con rắn chết.

Người này chính là Mạnh Kỳ, nếu thuận lợi, thì hắn không cần ra tay, nhưng Mục An cứ như do một đống côn trùng tạo thành thân thể, có quá nhiều chiêu trốn chạy, hơn nửa canh giờ trước, Mạnh Kỳ đã báo tin cho thống lĩnh thân quân Tưởng Thịnh Hồng, nịnh tên kia mấy câu, bảo y võ công cao cường, đối phó với địch nhân dư dả, vừa vặn hợp với bình thường Mục An luôn tự cao tự đại, thổi phồng bản thân.

Vì thế Tưởng Thịnh Hồng mĩ mãn phái “Kỷ Đào” tới hỗ trợ cho Mục An.

Cầm con rết đã bị đốt cháy, khí thế Mạnh Kỳ thay đổi, như hỏa thần hàng thế, lại như tiên phật từ trên cao ngó xuống phàm trần, thương hải tang điền, luân hồi không ngừng!

Nguyên thần của Mục An ký thác trên ngô công giật bắn, tất cả màu sắc xung quanh biến mất, dưới chân là một biển cả sâu không thấy đáy, vô số đốm sáng vàng lấp lánh, thi thoảng lóe lên, mang theo những hồi ức khác nhau.

Mạnh Kỳ thi triển Biến Thiên Kích Địa đại pháp, thấy nguyên thần của Mục An ngồi xếp bằng trên biển tâm linh thay đổi không ngừng, hoa văn xám trắng không ngừng biến hóa, rất là quỷ dị.

Mục An cố gắng, nhưng không còn sức kháng cự, một số ký ức bị lôi lên.

Đột nhiên, những đốm sáng vàng tụ lại thành một cái kính tròn, chiếu hình một mật thất tối tăm, bên trong có một người chừng hơn hai mươi tuổi, mặc bào đen, khí chất âm lãnh, sắc mặt tái nhợt, cằm nhọn hoắt như một cái dùi.

- Doãn Lãnh Huy?

Mạnh Kỳ giật mình.

Người này chính là dị nhân Doãn Lãnh Huy mà Kỷ Đào từng đề cập tới, ngồi đối diện với y hình như còn có một người nữa, nhưng không nhìn rõ được.

Doãn Lãnh Huy mở mắt, trong tay cầm một con búp bê vải màu xám trắng.

Tay y bốc lửa đen, đốt trụi con búp bê vải.

Biển tâm linh của Mục An cũng xuất hiện lửa đen rừng rực, che quanh nguyên thần của y, đồng thời lan tới công kích Mạnh Kỳ.

Lửa đen này rất thâm trầm, không hề có ánh sáng hay độ nóng, nhưng Mạnh Kỳ cảm nhận được nó vô cùng nguy hiểm.

Không chút do dự, hắn rút tinh thần về, ném con rết đi.

- Mau tản!

Hắn quát to.

Bốn người Giang Chỉ Vi lập tức chia làm bốn hướng, bỏ chạy hết tốc lực.

Con rết bay lên không trung thì đã bị đốt sạch thành tro, chỉ còn thấy một vùng lửa đen, lửa đen này biến hình thành một bàn tay to, chụp lấy Mạnh Kỳ.

Cả người Mạnh Kỳ lạnh toát, nguyên thần như bị trảo kia chụp lấy, lôi ra ngoài.

Trừu hồn đoạt phách!

Mạnh Kỳ lập tức kết ấn, trước người xuất hiện những đóa hoa sen, thi nhau nở rộ.

Hắn như hòa vào một thể với mặt đất, trở nên bất động như núi!

Bàn tay to giao thủ với những đóa sen, bị đánh cho tiêu tán, Mạnh Kỳ cũng biến mất, thuấn di chạy tới một chỗ khác, sau đó lại tiếp tục không ngừng thuấn di, chạy mất.

Doãn Lãnh Huy công kích không thành, cũng không túm được manh mối gì, hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

***

Lưu thủ phủ, Mục An bỏ mạng khiến Tả Hàn Phong nổi giận, tập họp tất cả tướng lãnh và dị nhân để thương nghị.

Mạnh Kỳ thấp thỏm, có ngoại cảnh ở đây, phải cẩn thận.

Doãn Lãnh Huy kia, hắn đã đoán ra được thực lực đại khái, chắc chắn không đến ngoại cảnh, nhưng cũng chênh lệch không xa, phỏng chừng một mặt nào đó cũng phải tương đương cỡ Tây Vương Mẫu.

Đôi mắt Tả Hàn Phong màu xanh, râu cũng màu xanh, khí thế bàng bạc mạnh mẽ, chắp hai tay sau lưng thong thả bước, ai nấy đều ngồi im thin thít.

Con trai độc nhất của y chết trong tay Hồng Y Quân, để lại vợ góa và một đứa con gái, nên y hận Hồng Y Quân thấu xương.

Trong phòng họp có một phụ nhân chừng bốn mươi mặc cung trang mặt mày âu sầu, như đang nhớ tới phu quân, mặt mày người này tinh xảo, khí tức bất phàm, thành thục, có mấy phần giống với Tả Y Thiến ngồi bên cạnh.

Doãn Lãnh Huy cũng có mặt, chỉ thẳng vào Mạnh Kỳ:

- Kỷ Đào, Mục An mà còn không thoát được tay đối phương, với thực lực của ngươi, làm sao lần trước ngươi thoát được?