Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 254: Vội vàng chia tay




Dịch giả: Tiểu Băng

Những lời khách sáo đám Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không thốt ra, nhưng Nhân bảng đời này quả thực là tụ hội toàn là cao thủ, so với thời của Tô Vô Danh thì chẳng khác gì một bầu trời sao tụ hội, mạnh hơn không ít.

Ba bốn năm trước vẫn còn chưa làm cho người ta chú ý, nhưng đến hôm nay, mười hạng đầu Nhân bảng cơ hồ đều là Thiên Nhân Hợp Nhất hoặc có được chiến lực tương đương, ngay phía sau còn có Thanh Liên công tử có thực lực mười hạng đầu mà không được lọt vào, lại còn Thanh Dư quá lắm chừng một năm nữa cũng có hy vọng vào trong tốp mười, Dương Hòa có chiêu thức pháp thân, nhưng chỉ mới có lục khiếu, vừa mới được xếp vào hai mươi hạng đầu, không còn cái kiểu may mắn như Giang Chỉ Vi năm đó vừa xuống núi đã đứng hạng mười.

Mễ Tử Kính xen vào: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, đừng khách khí, mời ngồi mời ngồi.”

Y sai người hầu mang trà, đồ ăn nhẹ lên, sau đó vỗ tay ra hiệu, tiếng đàn từ sau góc phòng vọng ra, khiến không khí nhẹ nhàng dễ chịu hẳn đi.

“Có nhạc mà không có múa sao được, đúng không? Tại hạ đã mời một kiếm vũ nổi tiếng của Dĩnh thành tới đây giúp vui cho các vị.”.

Tấn vương Triệu Nghị cười: “Cô và Tử Kính quen biết nhiều năm, biết hắn tính tình cẩn thận tỉ mỉ, những việc vặt này, chỉ cần nói với hắn một cái, nhất định hắn sẽ làm tới hoàn hảo.”

“Đa tạ biểu ca khích lệ.” Mễ Tử Kính cười hì hì.

Hai người kẻ xướng người hoạ, thể hiện mối quan hệ của họ với mọi người.

Vương Tái là đệ tử của Chu quận Vương thị, phụ thân là cao thủ trên Địa bảng, Thượng Thư đương triều, nên chẳng lạ gì với mối quan hệ của Triệu Nghị và Mễ gia, khẽ nói cho đám Mạnh Kỳ: “Cô của Tử Kính là quý phi của đương kim Thánh Thượng, sinh hạ một trai một gái, nam chính là Tấn vương, nữ là Thủy Kính công chúa được Thánh Thượng sủng ái.”

Thì ra là ngoại thích...... tư liệu của Lục Phiến môn về hoàng thất có che giấu rất nhiều thông tin, chuyện này tới bây giờ Mạnh Kỳ mới biết.

Nghiêm Xung gật đầu, chuyện triều đình, y không để ý lắm, dù sao y cũng chỉ xuất thân phái nhỏ, là giang hồ thảo mãng mà thôi.

Sở Vân Vũ lên tiếng: “Tại hạ du lịch qua hai châu Giang Đông, Địch Tần, nhưng vẫn chưa có duyên tới Thần đô lần nào, hôm nay gặp được quý nhân của thần đô, coi như cũng được một phần thỏa mãn.”

Y xuất thân tán tu, sư phụ là người nổi tiếng, truyền thừa mạnh mẽ, nhưng tính tình lại quá cương trực, lúc còn trẻ là một tay tả đạo cự phách, nhưng y lại hoàn toàn trái ngược với sư phụ, bị tả đạo cừu thị, tính tình nịnh nọt lấy lòng, khéo léo đẩy đưa, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Nhưng tính cách với võ công lại chẳng quan hệ gì với nhau, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tu vi và cảnh giới, thực lực của Sở Vân Vũ rất không tầm thường, nhưng không thích gây chuyện, nên chiến tích không nhiều.

“Thần đô chỉ có thế gia nhiều nhất, hảo thủ nhiều nhất. Thư viện nhiều nhất, thanh lâu cũng nhiều nhất......” Triệu Nghị cười, nói năng khá khôi hài, dần mở rộng đề tài chuyện phiếm.

Thường danh nhân trên Nhân bảng đều thích du lịch Giang Đông, sau khi ba mươi tuổi thường tới Thần đô để thăm thú, tìm kì ngộ.

Mạnh Kỳ không tham gia nói chuyện, chỉ im lặng ngồi nghe mà thôi, coi như cũng biết được thêm một chút về Thần đô.

Vương Tái là đệ tử thế gia hàng đầu, không được trưởng bối ngầm đồng ý, đối với hoàng tử chỉ có kính nhi viễn chi, thi thoảng chỉ chêm vào một hai câu cho có.

Mạnh Kỳ đăm chiêu, hoàng thất đối với thế gia rõ ràng là muốn mượn sức, chứ không muốn đối kháng.

Thế nhưng Triệu Nghị đối với Vương Tái lại khá là thân thiện.

Nói qua chuyện Thần đô, Triệu Nghị lại chuyển đề tài về Hưng Vân chi yến thượng, y cầm chén trà, cảm khái: “Mười hạng đầu Nhân bảng, người cô kính nể nhất chính là Tô thiếu hiệp và Nghiêm thiếu hiệp, những người còn lại không phải xuất từ võ đạo đại tông, thì cũng từ các thế gia hàng đầu, thần công, binh khí, đan dược, truyền thừa, đối thủ luận bàn đều phong phú, chỉ có hai người, một xuất thân từ ‘Hải Triều môn’, một là đệ tử bị trục xuất của Thiếu Lâm, toàn dựa vào cố gắng của bản thân, quả thực là những tấm gương mẫu mực.”

Câu này nói hay nè… Mạnh Kỳ thầm khen, ờ, nhưng mà vậy thì vứt Vương Tái huynh đi đâu rồi?

Nghiêm Xung khẽ cười, vẻ tự đắc, nhưng y không phải loại người ánh mắt hẹp hòi, nghiêm mặt: “Cũng không thể xem thường họ, trong các võ đạo đại tông và thế gia hàng đầu nội đấu rất ghê gớm, chỉ cần hơi lơi lỏng sẽ bị người khác vượt qua ngay, dù có kì ngộ, cũng phải tự cố gắng rất nhiều, ai mà chẳng bò ra do ma luyện từ trong nguy hiểm.”

Triệu Nghị đang định nói nữa, Mễ Tử Kính đã vỗ tay, một đội múa đi vào, đều là nữ tử mặc đồ nhẹ mỏng màu đỏ rực, cầm theo kiếm dài, vừa mềm mại đáng yêu, vừa anh khí lẫm lẫm, người đi đầu chừng hai mươi tuổi, mi dài, mắt phượng, là mĩ nữ hiếm thấy, da trắng muốt.

Tiếng trống nổi lên, người bắt đầu múa, kiếm quang như nước, lâm li trầm bổng, phối hợp với dáng người đong đưa của giai nhân, rất là hấp dẫn.

Nhất là nữ tử cầm đầu, động tác khá mạnh mẽ, kiếm khí thay đổi linh hoạt, khi mạnh mẽ như ngựa chạy, lúc lại nhẹ nhàng như nước trôi, làm cho người xem say mê.

Cô gái này không chỉ giỏi múa kiếm, mà rõ ràng còn có tu vi kiếm pháp không kém.

“......Múa một cái kiếm khí động tứ phương...... lúc lên như sấm sét vang trời, lúc xuống lại như ánh sáng vùng Giang Hải......” Triệu Nghị rất vừa lòng, khẽ vỗ bàn ngâm thơ của người xưa.

Mạnh Kỳ cũng nhìn mà hứng chí, trong đầu nghĩ, nếu là Chỉ Vi múa kiếm, không biết sẽ ra phong thái thế nào, ách, nếu bị cô ấy biết mình nghĩ thế này, thế nào cũng bắt mình ‘luận bàn’ một trận.

Chân khí lưu động và các biến hóa chiêu thức của những nữ nhân này đám Mạnh Kỳ đều nhìn thấy rõ, cảm nhận được không có gì nguy hiểm, nên rất ung dung ngồi nhìn.

Múa kiếm từ từ đi vào hồi kết, nữ tử cầm đầu vừa múa vừa tiến, như muốn tặng kiếm cho Triệu Nghị để làm điểm kết thúc.

Triệu Nghị ngừng ngâm thơ, tay hạ xuống, vẻ hoan nghênh.

Nữ tữ đi lên bậc thang, trường kiếm xoay ngang, vẻ sắp hai tay nâng kiếm, đưa cho Triệu Nghị.

Đột nhiên, Mạnh Kỳ cảm nhận một điểm tích tụ chân khí trong người cô ta nổ tung, cả người như giao hóa rồng, phá kén thành bướm, khí thế thay đổi, lãnh ý nội liễm, sát khí ngưng luyện, không còn cảm ứng được lưu động chân khí.

Thích khách? Mạnh Kỳ không hề nghĩ ngợi, vọt lên, rút đao, ánh sáng lóe lên, nhanh như chớp lóe, chém thẳng vào gáy nữ tử, ý muốn vây Nguỵ cứu Triệu.

Cùng lúc, hắn cũng cảm nhận được đao ý sôi lên ngay bên cạnh.

Nghiêm Xung và Mạnh Kỳ là hai người nhận ra nguy hiểm đầu tiên, cùng lúc xuất đao!

Nữ tử mặc kệ hai đao sau lưng, trường kiếm bắn ra, cực nhanh đâm thẳng vào họng Triệu Nghị, tử khí, sát ý, kiếm khí ngưng luyện thành một, chính là một kiếm giết người, trước nhiếp nguyên thần, sau đoạt tính mạng!

Người hầu sau lưng Triệu Nghị không kịp cản nữ tử xuất kiếm, nhưng gã ra tay cực nhanh, một trảo xuất ra, đã kéo Triệu Nghị nghiêng sang một bên, không bị đâm trúng.

Nữ tử định đổi chiêu, thì hai đao sau lưng đã tới, một nhanh một mạnh, toàn nhằm vào điểm yếu, không cho cô ta cơ hội.

Cô gái xoay người, cố gắng đẩy hai đao ra, dựa thế lao ra ngoài, định bỏ chạy.

Nửa bước ngoại cảnh?

Mạnh Kỳ còn chưa kịp bổ ra đao thứ hai, đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh, nữ tử giữa không trung đột nhiên rơi phịch xuống đất, Nguyên Thần bị cấm, huyệt đạo bị phong.

Một chân của người hầu đội mũ đen đạp trên người cô gái.

Không nhìn kịp tốc độ của gã? Mạnh Kỳ sững người, người này vừa giống ngoại cảnh lại vừa không giống.

“Dám giở trò trước mặt nhà ta, thật là chán sống!” bàn chân người hầu nghiến xuống, di mạnh, mặt vì thẹn quá thành giận mà trở nên dữ tợn.

Thì ra là cao thủ đại nội, không biết đã mấy ngàn tuổi...... Mạnh Kỳ giật mình.

Triệu Nghị run run, đứng dậy, nói với Mạnh Kỳ và Nghiêm Xung: “Nhờ có hai vị thiếu hiệp phát hiện, cản một chút, nếu không e là cô đã mất mạng, đại ân không lời nào nói hết, sau này, việc của hai người chính là việc của cô!”

Nghiêm Xung và Mạnh Kỳ đang định khiêm tốn, Mễ Tử Kính đã nhào tới, xen vào, mặt đầy hổ thẹn: “Tại hạ trúng bẫy, bị con tiện tì này lừa bịp, xin vương gia trách phạt!”

Triệu Nghị phất tay: “Cô cũng không nhận ra, làm sao trách được ngươi.”

Y quay đầu với người hầu mũ đen: “Phùng công công, đưa cô ta đi, ‘tiếp đãi’ chu đáo, xem cái gan lớn này là của ai!”

Nói xong, y nhìn đám người Mạnh Kỳ, thở dài: “Thực làm mất nhã hứng của các vị, vô cùng xin lỗi, ai, thái tử trầm mê kinh Phật, chỉ lo Phật gia, không ngừng bị phụ hoàng quở trách, Thần đô ẩn chứa nhiều hiểm họa, cô vốn chỉ muốn ra ngoài giải sầu, không ngờ vẫn không thể nào thoát khỏi.”

Mễ Tử Kính vô cùng cẩn thận: “Mới nhận được tin, sau giờ ngọ, thái tử gia cũng đã đến Dĩnh thành, ở Phổ Hiền trai.”

“Phải không?” Triệu Nghị nghiêm mặt.

Đối với nội đấu hoàng thất, Mạnh Kỳ mắt xem mũi, mũi xem tâm, không nói một lời, chỉ nghĩ, Hưng Vân chi yến tuy oanh động, nhưng không đến mức ngay cả thái tử cũng bị thu hút tới?

Bữa trà nhanh chóng kết thúc, nhưng Triệu Nghị và đám Nghiêm Xung Mạnh Kỳ cũng đã trở nên thân thiết hơn.

“Tô hiền đệ, chuyện này ngươi thấy thế nào?” Vương Tái đưa Mạnh Kỳ đến cửa, truyền âm hỏi.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Nửa vời.”

Vương Tái gật đầu: “Ngu huynh cũng thấy kì kì, nếu là ám sát, phải làm nhanh như sét đánh, dùng người có thực lực tuyệt đối hoàn thành trong nháy mắt, sau đó nghênh ngang bỏ đi, nữ thích khách vừa rồi tuy có mạnh, nhưng cũng chỉ mới miễn cưỡng đạt chuẩn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, không lẽ họ lại tiếc cho ngoại cảnh đến làm thích khách, sợ lỡ thất bại, bị Mễ gia và Bạch gia vây sát?”

“Không biết được chuyện ở Thần đô, khó mà phỏng đoán.” Mạnh Kỳ không có một đầu mối nào.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới chuyện gì đó, xoay qua nói với Vương Tái: “Đúng rồi, tiểu đệ còn có chuyện muốn nhờ Tử Kính huynh hỗ trợ.”