Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 240: Tất do mệnh định




Dịch giả: Tiểu Băng

- Người đâu!

Trần Trường Canh la to, đồng thời ra tay.

Chân đạp bát quái, song chưởng cùng đẩy, kình phong dậy lên, biến hóa vô cùng, khắp nơi đều là chưởng ảnh, như thiên la địa võng.

Nguyên Thủy Thiên Tôn bình thản vung tay phải, khí thế rộng lớn mênh mang, như đến từ vạn cổ, tồn tại cùng tuế nguyệt.

Năm ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc, chiêu thức cổ xưa, ẩn chứa quy luật trời đất, vô cùng huyền diệu, cắt đứt chưởng thế của Trần Trường Canh.

Dòng khí bị nhiễu loạn, thiên la địa võng chưởng ảnh biến mất, lộ ra hai bàn tay bình thường.

Bình, tay phải Nguyên Thủy Thiên Tôn phất trúng lòng bàn tay song chưởng Trần Trường Canh, khiến hai bàn tay y tê liệt, cơ thể không lùi mà tiến tới một cách kì quái, ngã ngồi ngay lên ghế, đối diện với Nguyên Thủy Thiên Tôn.

- Trần thí chủ, giờ có thể nói chuyện được chưa?

Mạnh Kỳ uy nghiêm hỏi.

Trần Trường Canh trán vã mồ hôi lạnh, nhìn nhìn hai bàn tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn, quay đầu nói với hộ vệ còn chưa kịp ra tay:

- Đi ra ngoài coi chừng, không cho ai vào.

Chính là nói những cao thủ trong nhà nghe lời kêu của y vừa chạy tới.

Y cười gượng:

- Không biết các hạ đến có việc gì?

- Hơn ba năm trước, ngươi có từng phái gia đinh mang một cái xác tới nghĩa địa chôn hay không?

Mạnh Kỳ hỏi thẳng.

"Thì ra..." Trần Trường Canh biến sắc, cười khổ:

- Có, tại hạ cũng vì việc này mà bất an mãi, hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát.”

- Là ngươi giết hắn?

Mạnh Kỳ vận chuyển Biến Thiên Kích Địa đại pháp, cảm ứng cảm xúc của Trần Trường Canh.

- Không phải!

Trần Trường Canh không chút do dự phủ nhận:

- Đêm hôm đó, tại hạ tâm huyết dâng trào, định tới Liễu Yên Hạng tìm vui, nào ngờ vừa mở cửa hông đã nhìn thấy dưới đất nằm một người, giơ đèn lồng nhìn kỹ, là một nam nhân đã tắt thở.

- Mặt hắn trắng bệch, gần như chuyển xanh, đã chết chừng một canh giờ, cơ thể không hề có vết thương, cũng không có dấu hiệu bị trúng độc, bên cạnh là giày và quần áo. Xếp rất ngay ngắn chỉnh tề, cứ như tự tìm tới cửa nhà ta, cởi áo, cởi giày ra, sau đó im lặng nằm xuống chờ chết.

- Việc này quá mức quỷ dị, tại hạ sợ bị người giá họa, lo sau này dẫn tới lắm phiền toái, nên mới không báo cho Lục Phiến Môn, mà sai gia đinh đốt quần áo giày, mang thi thể ra nghĩa địa chôn, sau này thường vì việc này mà đêm khuya bừng tỉnh, sợ tai họa tới cửa.

Trần Trường Canh vừa thấp thỏm vừa kích động, như đã bị việc này làm cho khó ở đã lâu.

- Lúc đó có dấu vết hay vật phẩm gì đặc biệt hay không?

Mạnh Kỳ từ biến hóa cảm xúc và logic miêu tả trước sau phán đoán Trần Trường Canh không nói dối.

Đương nhiên, nếu lại là một “ảnh đế”, đó lại là vấn đề khác, nhưng mà gia tộc của y ở đây, hòa thượng chạy được, nhưng miếu không chạy được.

- Không có.

Trần Trường Canh đã nghĩ vấn đề này rất nhiều lần, lập tức trả lời ngay.

Mạnh Kỳ gật đầu, hỏi qua những chi tiết khác.

Hắn rất khó hiểu, vì sao lại để xác của Kim Ly ở ngoài cửa nhà Trần Trường Canh, tùy tiện tìm đại một nơi không người chôn đi là được rồi, thần không biết quỷ cũng không hay.

- Không biết Trần thí chủ có kẻ thù nào không?

Hắn hiện chỉ nghĩ ra được một lý do này.

Trần Trường Canh cũng đã sớm nghi đó là kẻ thù của nhà mình, ho một cái:

- Vì chuyện ruộng đất và nguồn nước, tại hạ và các gia tộc môn phái quanh đây đều không được hoà thuận, có Tôn gia, Giả gia, Giang Tả Kiếm Phái và Thiên Mệnh Quan, đúng rồi, Thẩm gia nữa, bị ta cùng với mấy gia tộc khác cướp mất bến tàu, vô cùng căm hận, đây đều là chuyện xảy ra trước khi xuất hiện cái xác.

Mạnh Kỳ yên lặng ghi nhớ tên mấy cái gia tộc và môn phái, thuận miệng lại hỏi thêm mấy câu rồi đứng dậy:

- Trần thí chủ, đã làm phiền.

- Không biết người chết rốt cuộc là người phương nào?

Trần Trường Canh không nhịn được, hỏi.

Mạnh Kỳ cười:

- Không biết là tốt nhất.

Nói xong, hắn mở cửa, thân ảnh đột nhiên mơ hồ, không phải biến mất, mà là bộ pháp thần diệu, như huyễn tự ma, làm người ta chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Cao thủ Trần gia ở ngoài cửa chỉ thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp ra tay, kẻ địch đã biến mất, chỉ còn lại hai cánh cửa đang nhẹ nhàng lay động.

- Phù, đây là cao thủ nào vậy...

Trần Trường Canh thở hắt ra.

***

Là cường hào một phương, Lã Kiến làm việc hiệu suất cực cao, ngày thứ hai còn chưa tới hoàng hôn, ông đã điều tra ra những chuyện có liên quan tới khúc mắc tình yêu trước và sau khi Kim Ly mất tích.

Đương nhiên, đều là những chuyện lớn, có liên quan tới môn phái gia tộc, không tính dân thường, nhưng không tìm ra được chuyện nào có người liên quan mà lại có bộ dáng giống Kim Ly.

Ông đốt pháo hoa, trở lại thư phòng, kiên nhẫn đợi.

Ngày tết đã tới gần, thỉnh thoảng lại có pháo hoa bắn lên trời, nên hành động của ông chẳng làm ai nghi ngờ hay để ý.

Kẹt, cửa sổ bị gió to thổi mở ra, gió lạnh thốc vào, Lã Kiến vội nhìn ra, tưởng công tử áo xanh tới, nhưng lại không thấy ai.

Là người hầu không đóng cửa kĩ? Ông lắc đầu, đóng cửa sổ, quay lại, cả người cứng đờ.

Công tử áo xanh kia đã đứng trong phòng, đang nhìn giá sách, khí độ nho nhã, tư thái tiêu sái.

Hắn, hắn vào lúc nào?! Lã Kiến khẽ biến sắc, vô cùng khiếp sợ, cảm nhận cực kì sâu sắc sự chênh lệch giữa mình với người ta.

- Tra được cái gì?

Mạnh Kỳ không hề quay đầu lại.

Lã Kiến cung kính trả lời:

- Kim Ly mất tích không mấy ngày, Thẩm gia tiểu thư thà chết không gả cho Giả gia, tuy tự sát không thành công, nhưng cũng đã hủy hôn ước, đến nay vẫn còn độc thân, Thiên Mệnh Quan đột nhiên có thêm một đạo cô, cực kì kiệm lời, không thích ra ngoài.

- Thẩm gia... Thiên Mệnh Quan...

Mạnh Kỳ lặp lại.

Cả hai đều là cừu gia của Trần Trường Canh, chỉ cần khinh công đủ, trong vòng một canh giờ có thể đến bất cứ nơi nào ở Văn An.

Lã Kiến tưởng hắn không biết Thẩm gia và Thiên Mệnh Quan, vội giải thích:

- Thẩm gia trăm năm trước di chuyển tới nơi này, tu kiến Thẩm Viên, lấy tiệm thuốc, bến tàu và dược viên làm sở nghiệp, vì tranh đoạt bến tàu, họ sinh ra mâu thuẫn với khá nhiều gia tộc và môn phái ở trong thành, không còn lui tới. Trong nhà cao thủ không ít, nhưng ra tay không nhiều, có vẻ có chút thần bí.

- Thiên Mệnh Quan vốn ban đầu không phải là tên này, mấy chục năm trước, có một đạo sĩ tha phương đi ngang qua, không biết sao quyết định lưu lại, phát triển đạo quan trở nên hưng vượng, trở thành nửa miếu nửa phái.

- Thực lực người này rất cao, tự xưng Thiên Mệnh đạo nhân, đổi tên đạo quan thành Thiên Mệnh Quan, là thần nhân, thường giảng mệnh cách thiên chú định, vô nhân cũng vô quả, tu thiện không tích đức, vô mệnh chớ cưỡng cầu, người này nhìn người cực chuẩn, nói ai mệnh cách như thế nào như thế nào, sẽ như thế nào như thế nào, là sau đó đều xảy ra giống y như vậy, khiến chúng ta vừa coi thường vừa kính sợ.

"Có vẻ quỷ dị a..." Mạnh Kỳ trầm ngâm:

- Không còn chuyện khúc mắc tình yêu nào khác?

- Còn, nhưng đều là những hộ nhỏ nhà thường, không có khả năng làm Kim Ly khó xử...

Lã Kiến kể sơ qua.

- Tốt lắm. Ta sẽ đi xác minh.

Mạnh Kỳ đẩy cửa phòng rời đi, nhưng người hầu bên ngoài lại như không hề nhìn thấy, làm Lã Kiến há hốc.

***

Giang Đông sơn thủy đẹp đẽ, Thiên Mệnh Quan tọa lạc ở trên một ngọn núi xinh tươi thanh tú, đường lên bằng đá, uốn lượn dẫn tới cửa quan.

Vì xem mệnh linh nghiệm, không ít thiện nam tín nữ kéo tới đây dâng hương bố thí, khiến nơi này có vẻ náo nhiệt.

Mạnh Kỳ mặc áo xanh, nhàn nhã bước lên.

Hắn đánh giá đám đạo sĩ tiếp đãi khách hành hương, định tìm cái nữ quan kia, tiếc là không nhìn thấy, chắc là đang tĩnh tu.

Mạnh Kỳ không tới trước một đạo đồng, mỉm cười:

- Mỗ muốn tìm quan chủ xem mệnh cách, có thể thông truyền giúp hay không?

Hắn quyết định gặp Thiên Mệnh đạo nhân trước.

- Xem một lần một vạn hai, quan chủ xem mệnh vui lòng chuẩn bị sẵn.

Đạo đồng đã gặp quá nhiều người muốn tới xin xem mệnh giống Mạnh Kỳ, nên trả lời rất gọn ghẽ rõ ràng:

- Xem xong, bố thí bằng vật phẩm ngang giá cũng được, xem không chuẩn có thể không cho, nếu ngại quá mắc, có thể nhờ chư vị sư huynh xem, chỉ lấy tối đa năm lượng mà thôi.

"Thật đúng là công phu sư tử ngoạm..." Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, trên người có Giang Đông địa khế, lại cũng thấy tò mò với việc xem mệnh cách, vì thế cười:

- Vẫn là nhờ quan chủ đi.

- Thí chủ chờ.

Đạo đồng không nói nhiều, dẫn Mạnh Kỳ đi ra phía sau đạo quan, tới một tiểu viện.

Trong viện thanh lãnh, lá cây rơi rơi, chỉ chừa lại cành khô, một đạo nhân áo lam, râu nửa trắng nửa đen ngồi trên ghế đá, nhìn lá khô rơi.

- Quan chủ, có người muốn xem mệnh cách.

Đạo đồng hành lễ.

Đạo nhân quay đầu, khuôn mặt bóng loáng, không có một chút nếp nhăn, Mạnh Kỳ nhìn không ra sâu cạn!

- Ngươi muốn xem mệnh cách bản thân?

Giọng nói rất tang thương.

- Ta chỉ là hiếu kì vì sao mệnh cách lại do ông trời chú định, không thể thay đổi?

Mạnh Kỳ nhấc vạt áo, không chút khách khí ngồi xuống ghế đá.

Đạo nhân quay đầu lại, tiếp tục nhìn lá khô rơi:

- Ta đánh ngươi một chưởng, chân khí và cơ thể của ngươi sẽ phản ứng, vì thế, dù là hướng về trước hay sau, sang trái hay phải, kết quả cũng là đã chú định, không thể thay đổi được nữa.

- Đây là thuyết nhân quả, không phải quán chủ từng nói chuyện không có nhân cũng không có quả sao?

Mạnh Kỳ cười.

- Nhân quả tà thuyết tiểu đạo, chỉ cần tiền đề có đủ, nhất định sẽ tạo ra kết quả, mà từ kết quả đó có thể thôi diễn ra đủ loại điều kiện, nghĩ lại, ngày mình sinh ra, đều là do trời đất tạo hình. Thế mới biết, tất cả mọi thứ từ khi đó đã được quyết định sẵn, dựa theo quy luật đã định mà phát triển, dù có vùng vẫy thế này cũng vô dụng mà thôi, làm việc thiện không phải là để tích đức, để tạo ra thiện quả cho kiếp sau đâu, mà chính là hưởng sướng hay khổ ngay trong kiếp này.

Đạo nhân cười nhạt.

"Quan điểm bi quan thật..." Mạnh Kỳ hơi hơi sửng sốt, nhưng không biện luận, hỏi:

- Không biết mệnh cách có mấy loại?

- Từ lúc sinh ra, mệnh cách là đã chú định, nên là cái gì thì là cái đó, mệnh cách chia làm sáu loại, phân theo màu sắc: kém nhất là màu đen, sinh ra đã bi thương, cả đời toàn là đau khổ; tiếp theo là màu xanh, gia cảnh bình thường, con người bình thường, có thể hưởng cuộc sống thanh bình; tiếp nữa màu đỏ, có thể đau khổ, cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý, giang hồ danh nhân, nếm trải đủ loại sướng khổ trên đời; tiếp nữa là màu vàng, mệnh thiên tử, bàn tay quyền thế, thực lực mạnh mẽ, rất nhiều khốn khổ khảo nghiệm; mệnh tốt thứ hai là màu ngà, chú định thành tiên đắc đạo; cuối cùng là màu trắng thuần khiết, Phật Đà Thiên Tôn chi mệnh, không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện, trong mỗi màu, còn có rất nhiều phân biệt.

Mạnh Kỳ khẽ cười:

- Thiên mệnh đạo trưởng, giúp ta xem xem mệnh cách của ta có màu gì.

Thiên Mệnh đạo nhân quay đầu, hai mắt sâu thẳm trống rỗng, như người mù.

Nhìn kỹ một lúc, thản nhiên đáp:

- Màu xanh...

- Không đúng, là màu đỏ, không, không, màu vàng!

- Màu ngà? Này, này, sao lại là màu trắng!

Thiên Mệnh đạo nhân biến sắc, như gặp phải quỷ, hốt hoảng lùi lại, quên mất mình đang ngồi trên ghế đá, nên ngã nhào xuống đất.

Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, may là màu xanh, không phải bảy màu.