Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 200: Nhất đao lưỡng đoạn




Dịch giả: Tiểu Băng

Ánh đao phiêu miểu, hư không lãng đãng, như bắt nguồn từ tâm linh, khó mà kháng cự, khơi dậy chấp niệm chưa giải quyết được trong lòng.

Ân ái tình cừu, oán hận, yêu biệt ly, chuyện không bỏ xuống được đương nhiên vẫn không bỏ xuống được, đêm khuya nằm mộng, chiếm hết đầu óc.

Hỏa Ma từng là con người chứ không phải tà ma trời sinh, nên đương nhiên có đủ cảm xúc của nhân gian, do đó Mạnh Kỳ không hề sợ bị tinh thần của y phản kích, trong tâm hồ đều là dung nham sôi trào, lan dần tới ngón tay, không thể nào thanh tĩnh!

Mạnh Kỳ lại còn từng có kinh nghiệm giao thủ với Tưởng Hoành Xuyên, đã chuẩn bị sẵn biện pháp ứng phó trường hợp bị phản phệ.

Nhưng Hỏa Ma không bị đắm chìm vào chuyện cũ, mọi cừu hận và phẫn nộ của y đều bị ma khí hấp thu, trở thành tài liệu để y “thiêu đốt”.

Ma khí của y tăng lên, cả người rực lửa, sáng rực và huyết tinh!

Hỏa Ma nổi giận gầm lên, hỏa diễm cực thịnh.

Tay phải thành trảo, từng sợi xích lửa đỏ chụp vào Thiên Chi Thương.

Đoạn Thanh Tịnh, Lạc Hồng Trần khơi dậy những cảm xúc bi quan, nhưng chúng lại chính là bản chất của ma khí, khiến ma khí càng thêm mạnh mẽ!

Từ khi sử dụng A Nan Phá Giới đao tới nay, đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ đánh chưa hết đao thế đã bị người ta bắt lấy.

Từng sợi hỏa diễm như muốn theo Thiên Chi Thương đốt vào trong cơ thể Mạnh Kỳ!

Nhưng Hỏa Ma bỗng nhận ra trong đao của đối phương không hề có nội lực.

Mạnh Kỳ đã có chuẩn bị trước!

Hỏa diễm ma khí dũng mãnh tràn vào lốc xoáy không đáy, không thể làm thương tổn Mạnh Kỳ, ngược lại lại giống như hỗ trợ cho hắn, khiến tốc độ của hắn tăng vọt!

Lại bị lừa... Hỏa Ma càng thêm phẫn nộ, nhưng y không kịp cản Mạnh Kỳ, vội giậm chân, hóa thành lưu quang, đuổi theo Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ đằng vân giá vũ, nhanh tới mức khó tin, trường đao mở ra, lao thẳng tới Binh Ma!

Hắn sớm biết hai thức đầu của A Nan Phá Giới đao pháp không có hiệu quả với tà ma, nhưng vẫn dùng, chính bởi vì dùng có mục đích khác!

Cừu hận, phẫn nộ và với đủ loại dục vọng có thể giúp thiêu đốt ma khí, thực lực có vẻ tăng lên, nhưng bất cứ sinh vật nào cũng vậy, chỉ cần phẫn nộ, để cừu hận cực đoan vượt qua khả năng chịu đựng của bản thân, thì sẽ bị mất đi lý trí, tà ma cũng thế!

Chấp niệm trào dâng khiến Hỏa Ma trở nên điên cuồng, mất đi tỉnh táo, bị Mạnh Kỳ lợi dụng, lợi dụng lực đẩy bay vọt đi công kích Binh Ma!

Mạnh Kỳ đã bị thương nhẹ, cố nén kinh mạch bị đốt cháy đau đớn, Thiên Chi Thương từ trên cao nhanh chóng chém ra chín đao.

Ầm vang!

Những tầng dòng khí áp súc, tiếng lôi minh nổ vang, lôi đình màu tím hóa thành chín con cuồng long, cương mãnh bá liệt đánh Binh Ma.

Binh Ma đang đánh nhau kịch liệt với Tề Chính Ngôn, đang bắt đầu áp chế được y, không ngờ lại có thần binh từ trên cao đánh xuống!

Trong lòng gã, Hỏa Ma là nửa bước ngoại cảnh, thực lực mạnh mẽ, ngay cả Cửu khiếu còn chưa đánh lại nổi, thằng nhóc kia làm sao có khả năng nhào tới giáp công mình?

Dòng khí bị thu hẹp lại, cả trời đất trở nên nhỏ bé, chỉ có chín con rồng sét đầu đuôi cắn vào nhau, tạo thành vòng tròn!

Hoàng Đại và Phạm Vũ nhìn Mạnh Kỳ hư không mượn lôi, đao thế cương mãnh, quanh người đều là tử xà lấp lóe, lôi đình bá đạo khủng bố mà ngơ ngác, Tô thiếu hiệp đúng là Cửu Thiên Lôi Thần!

Bùm bùm! Binh Ma giật mình, liều mạng hứng công kích của Tề Chính Ngôn để cản một đao đáng sợ này.

Chỉ cần cản được một kích này, Hỏa Ma tất sẽ đuổi tới, không phải lo nữa!

Nhưng Tề Chính Ngôn sắc mặt nghiêm nghị, lấy Bích Băng Tuyết chân khí thôi phát Long Văn Xích Kim Kiếm!

Y với Mạnh Kỳ vô cùng ăn ý, vừa thấy Mạnh Kỳ bay tới đã biết Mạnh Kỳ muốn làm cái gì.

Chung quanh trở nên lạnh đi, còn lạnh hơn cả mùa đông tuyết, những đóa hoa tuyết bay bay, đóng băng mọi thứ.

Hàn quang kiếm khí như một con rồng vô hình cắt qua hư không, chém tới mặt Binh Ma.

Binh Ma vốn định cứng đối cứng đánh lại thiên lôi chi phạt, nhưng thấy hàn quang đánh tới, đành phải liều mạng, chặn kiếm khí trước.

Ma khí chung quanh đột ngột biến mất, giống như chui vào trong người Binh Ma, những luồng binh khí màu đen từ dưới da gã bắn ra, như vạn quân xung phong, dày đặc chi chít.

Binh khí đánh nát hàn quang, sau đó đông lại giữa không trung, hóa thành tuyết đen.

Tề Chính Ngôn lùi lại mấy bước, Xích Hà lung lay, đẩy ra ma binh còn sót lại, Binh Ma cũng bỗng thấy cả người lạnh toát, hành động chậm hẳn đi.

Hai người đều dùng chiêu thức ngoại cảnh, tuy chỉ kéo dài nửa hơi thở nhưng nửa hơi thở này là nửa hơi thở giữa sự sống và cái chết.

Tử điện hạ xuống, trường đao hóa thành lôi đình theo sát đằng sau.

Ầm vang!

Những con rắn điện đánh xuống, đốt mặt đất cháy đen, đốt cháy những tảng gỗ mục, Thiên Chi Thương như chẻ củi, chẻ Binh Ma ra làm hai từ đầu dọc xuống.

Đôi mắt Binh Ma đầy phẫn nộ, thống hận, khiếp sợ và không cam lòng, chia ra làm hai nửa đổ ra hai bên, hoàn toàn mất mạng.

Hai mảng thi thể đổ xuống, không có máu tươi, không có nội tạng, chúng đã sớm bị tử lôi đánh thành tro bụi, tà ma làm sao chống nổi uy lực của lôi đình thiên phạt?

Ma khí trong cơ thể Binh Ma ngưng tụ lại thành một khối đá màu đen, có mười, u ám thâm thúy, trong vắt.

Mạnh Kỳ chỉ vào Hỏa Ma, cao giọng:

- Tới lượt ngươi!

Khí thế của Mạnh Kỳ đã kéo lên tới đỉnh, như thực sự là chủ của lôi đình!

***

Triệu Hằng khẽ vỗ vào áo, khí thế cả người thay đổi, quý khí vốn luôn được ẩn giấu vào trong nay lộ hết ra ngoài, quanh người ánh sáng vàng lưu chuyển, dòng khí sau lưng tụ lại, tạo thành hình một con rồng đang giương nanh múa vuốt.

Đường đường hoàng hoàng, nhân đạo chi chủ, tiên thần cúi đầu, quỷ quái lui tránh!

Y thong thả đẩy quyền tay phải, chân khí đánh ra khiến hư không kêu thành tiếng.

Oanh!

Con rồng khí uy vũ theo quyền thế bay ra, thiên không tối sầm lại, những dòng khí xung quanh tụ vào quanh con rồng khí.

Mặt đất rung rinh.

Con rồng khí bay một đường lên cao, biến mất, cương thi do Thi Ma mang tới đều ngã rạp, không đứng dậy nổi, chỉ còn sót lại mấy con còn đứng được mà thôi.

Triệu Hằng thở hổn hển, rất vừa lòng với một quyền vừa rồi của mình, bước lên, rút kiếm, dẹp luôn những con cương thi còn sót lại.

***

Phích Lịch Kiếm Tiên Đồng Dao và Bát Chỉ Thần Chưởng Tổ Văn Trung đứng tựa lưng vào nhau, một kiếm thành phong lôi, cương khí như điện, một chưởng kình hùng hậu, chân khí mạnh mẽ đánh nát cả đá, nhưng lại bị Thi Ma áp chế, chỉ có thể cố gắng giữ mạng mà thôi, cơ thể của hai người đều đã bị phủ một tầng màu xám trắng, bị dính nhiễm thi khí và độc khí.

Thấy hai người lung lay mà vẫn không ngã, Thiết Ma đại phát hung tính, quyết định giết hai tên đáng giận này trước, lấy Trấn Vận đỉnh sau.

Bách Trượng đạo nhân đã tới nơi, Thiết Ma chủ động cường công hai người kia, để Thi Ma đi chặn Bách Trượng, hai tên này yếu hơn mình, lại còn đã bị thi khí độc khí nhập thể, sớm muộn sẽ bị mình xử lý, sau đó sẽ liên thủ vây công Bách Trượng lỗ mũi trâu!

Hi vọng Hỏa Ma và Binh Ma mau chóng giết chết địch nhân, bắt hết giang hồ nhân sĩ trong phế tích Trường Xuân quan.

Ầm vang!

Bỗng nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên kia, Thiết Ma, Thi Ma, Bách Trượng đạo nhân giai quay sang phía tây, thấy ở đó có chín con điện long tạo thành một luồng sét khủng bố to như thùng nước, sáng rực chói cả mắt.

- Chỗ đó thế nào rồi?

Cả ba người đều nghĩ câu hỏi đó.