Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 174: Chín tư thế




Dịch giả: Tiểu Băng

Địa lao của Lục Phiến môn có ba tầng, càng đi xuống dưới, càng âm lãnh, phạm nhân giam giữ cũng càng nguy hiểm, không thiếu tà mà hiếu sát, nổi danh đại đạo.

Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn, Đoàn Thụy, Vương bộ đầu và lao đầu bước vào tầng thứ ba, những đôi mắt lập tức bắn tới, ánh mắt nào cũng như thực chất, hiển nhiên đều thực lực bất phàm.

“Họ Vương, lão tử xử mẫu thân ngươi, có bản lĩnh thả lão tử ra quang minh chính đại đánh nhau với lão tử một trận, âm mưu mai phục thì có gì là giỏi?” Một giọng nói hùng hổ vang lên, phẫn hận và kích động, mạnh mẽ tới mức làm song sắt đặc chế rung lên.

Vương bộ đầu mặt không đổi sắc, nói với lao đầu: “Bỏ đói hắn ba ngày.”

Quay đầu, hắn giới thiệu với Mạnh Kỳ: “Đây là độc hành đạo tặc Uất Trì Cung, võ công không kém, bọn ta phải tốn rất nhiều sức mới tóm được hắn, định năm sau áp giải nhập kinh.”

Giọng của hắn khá là tự hào, bắt được một đạo tặc nhiều lần phạm án mà vẫn luôn trốn thoát đủ để chứng minh mình có bản sự, còn dùng cách nào bắt được thì có liên quan gì, chưa nghe nói bộ đầu muốn bắt phạm nhân còn phải để ý cách thức!

Giọng của Uất Trì Cung rất vang dội, chấn động cả tầng thứ ba, khiến tro bụi từ trên trần rơi lả tả, gã thân cao tám thước, cơ nhục cuồn cuộn, dù bị xuyên xương tỳ bà, cắt đứt gân tay gân chân, bịt kín huyệt đạo, cũng vẫn bừa bãi không giảm, ác ý đập vào mặt: “Họ Vương, đồ tay sai chó má, lão tử mà thoát được, sẽ giết cả nhà ngươi, hiếp mẹ ngươi!”

Vương bộ đầu mặc kệ gã, lại bảo lao đầu: “Ba ngày không đủ, cho hắn đói tức mức hết khí lực để nói luôn đi, nếu vẫn không xong, cho hắn tám mươi roi.”

Tiếng rống của Uất Trì Cung khiến các phạm nhân khác hò reo ầm ĩ, cứ như gã là thủ lĩnh của tầng này.

Lao đầu vâng dạ, dẫn đi tới mới gian tù trống, móc chìa mở cửa, dùng thép tinh khóa tay chân Đoàn Thụy lại.

“Đại khái mỗi ba canh giờ phải điểm huyệt bổ sung.” Mạnh Kỳ nhắc.

Vương bộ đầu không muốn ở dưới cái nơi vừa ẩm ướt vừa ầm ĩ này, nói ừ đại một cái rồi bỏ đi, lao đầu hành một lễ: “Tô công tử, không dám cản trở các người khảo vấn. Nếu có phân phó, xin cứ tới đầu lối vào tầng tìm tiểu nhân, còn không la to lên một tiếng cũng được.”

Uất Trì Cung thấy hai người Vương bộ đầu rời đi, thì đổi mục tiêu chửi hai người Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn: “Hai tiểu tử chưa dứt sữa, còn học người khác khảo vấn? Xem bộ dáng các ngươi, không phải đệ tử thế gia, thì cũng là đệ tử môn phái. Ỷ vào tổ tiên dư ấm, nên mới được đám chân chó đó lấy lòng.”

“Chứ thực tế á, ha, công pháp dở hơi, người ngợm dở ẹc, lão tử mà không bị trói, gặp ngoài đường nhất định sẽ cho các ngươi một trận cha mẹ nhìn không ra, nếu có dắt theo nữ quyến, lão tử nhất định sẽ xử luôn, hiếp tới cả mẹ ngươi luôn!”

Miệng mồm đầy lời thô tục, muốn chọc giận Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn để dụ hai người ra tay, mở cửa tù để xử gã, tạo cơ hội cho gã chạy trốn.

Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn gã, không nói gì, cứ im lặng lẳng lặng nhìn.

Bỗng nhiên, Uất Trì Cung đang hùng hổ nghe thấy một tiếng tim đập.

Đông đông đông, đông đông đông, tiết tấu rất kỳ quá.

“Nhìn cái gì? Có bản lĩnh ngươi ra tay xem?” Uất Trì Cung tiếp tục mắng to.

Đông đông đông. Đông đông đông, tiếng tim đập ngày càng rõ ràng. Uất Trì Cung cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu đập mạnh theo tiết tấu kia, Mạnh Kỳ đối diện vẫn mỉm cười như cũ.

“Nhát như chuột. Loè loẹt, nhìn thấy là biết hạng tiểu tử chỉ biết theo đuôi......” Đông đông đông, đông đông đông, tim đập càng lúc càng nhanh, Uất Trì Cung thấy máu tươi dâng lên, đầu phình to ra, không nói được nữa.

Đông đông đông, đông đông đông, trái tim nhảy qua khả năng Uất Trì Cung chịu đựng, đầu óc hắn bắt đầu mê đi, trước mắt là một vùng máu đỏ, trái tim lúc nào cũng như muốn nổ ra.

Hắn lùi mấy bước, mặt sung huyết đỏ bừng, vô cùng chật vật, lảo đảo muốn ngã.

Tiểu tử rất quỷ dị!

Cứ như ác quỷ Tà Thần!

Đây là công phu gì?

“Tề sư huynh, phiền canh chừng giùm ta.” Mạnh Kỳ để tim đập lại bình thường, bình thản cười.

Hắn đã từng xem một quyển tiểu thuyết võ hiệp, ma đầu trong đó có thể sử dụng nhịp đậm của tim mình để khống chế nhịp tim của đối phương, khiến đối phương tự nhiên mà chết, vô cùng ghê rợn, nên ba tháng tĩnh tu kia mới nhờ Nguyễn Ngọc Thư dạy cho mình kĩ xảo trong đó. Nguyễn Ngọc Thư biết dùng tiếng đàn khống chế nhịp tim đập của người khác, nên thoải mái chỉ cho hắn.

Tề Chính Ngôn gật đầu: “Ừ.”

Hắn xách Long Văn Xích Kim kiếm, nhìn quanh một vòng.

Phạm nhân chung quanh đều im bặt, Uất Trì Cung trong số họ đứng thứ nhất thứ hai mà còn bị chật vật như thế, mà đối phương vẫn còn chưa ra tay đấy, chỉ đứng lẳng lặng nhìn mà thôi, đám chúng mình biết điều một tí thì tốt hơn!

Ghê gớm thật, bất động không nói lời nào cũng xử lý được Uất Trì Cung!

Mạnh Kỳ bước vào nhà tù, đứng trước mặt Đoàn Thụy: “Muốn chữa khỏi ly hồn chứng, nói rõ chân tướng ra cho ta nghe trước.”

Đạo Tôn Phật Tổ, xin thứ lỗi cho ta đã lừa thằng bé này, nhưng ta sẽ mời danh y cho hắn!

“Tô công tử, xin cứ hỏi.” Đoàn Thụy đầy chờ mong.

Mạnh Kỳ đi vòng quanh, hỏi: “Lần đầu tiên ngươi cảm thấy được dấu hiệu ly hồn chứng là lúc nào?”

Đoàn Thụy cẩn thận nhớ lại: “Hẳn là sau khi nghĩa phụ nổi điên rời đi không lâu, trở thành khất cái, ban đầu thì không nghiêm trọng, nhưng sau đó vì bị hiếp đáp rất nhiều lần, mới có ‘Tà ma trả thù’.”

“Nghĩa phụ của ngươi lai lịch thế nào?” Mạnh Kỳ hỏi.

Đoàn Thụy mờ mịt: “Nghĩa phụ chính là nghĩa phụ thôi.”

“Ngươi có nghĩa phụ từ lúc nào?” Mạnh Kì đổi câu hỏi.

Đoàn Thụy lúc này mới hiểu ý của hắn: “Trước hôm yêu thú mất kiểm soát hơn mười ngày, ta ở ngoài thôn nhìn thấy một lão giả bị thương, băng bó giúp ông ấy, khi ông ấy tỉnh lại thì không muốn gặp người ngoài, nên trốn tới một sơn động gần đó, ta thường tới đó đưa thuốc men cho ông ấy, nghe ông ấy kể chuyện giang hồ,r ất là vui vẻ. Sau này vết thương dần lành, ông ấy cảm ơn cứu mạng, mới nhận làm nghĩa tử, dạy ta một bộ công pháp cường thân kiện thể, đối đãi với ta rất tốt, như là con ruột.”

Ừ, Đoàn Thụy quả thật không có thực lực đi vào sâu trong núi, nhưng nếu học được [ Dịch Cân kinh ], thì tất nhiên là do có người mang ra, nghĩa phụ của hắn có lẽ là một cường giả ở trong hậu sơn luyện độc công. Chuyện yêu thú mất kiểm soát xem ra không đơn giản...... Mạnh Kỳ tiếp tục hỏi: “Nghĩa phụ ngươi có gì đặc biệt không?”

“Nghĩa phụ rất ít lông mi, mặt rất gầy, chừng bốn năm mươi tuổi, tóc rối lắm......” Đoàn Thụy miêu tả.

Chỉ nghe mô tả kiểu này, Mạnh Kỳ thật sự không cách phác thảo ra được người kia, đành hỏi: “Ngoài dạy công phu, nghĩa phụ ngươi có cho ngươi thứ gì khác không?”

“Không.” Đoàn Thụy lắc đầu.

Mạnh Kỳ nhíu mày: “Bộ công pháp cường thân kiện thể kia nghĩa phụ ngươi có tập không?”

“Có, đêm nào cũng luyện.” Đoàn Thụy trả lời.

Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi: “Nghĩa phụ ngươi dạo sau này thường bị nổi điên phải không?”

Đoàn Thụy khựng mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ, nghĩa phụ tập công pháp cường thân bị nổi điên, mình thì dính phải ly hồn chứng, cũng sắp thành điên, chẳng lẽ là vì nó?

Chỉ có hai người làm mẫu, không thể đưa ra thành kết luận, nên Mạnh Kỳ nói: “Xem ra ly hồn chứng có lẽ có liên quan tới bộ công pháp này. Tạm thời ngươi đừng luyện nữa, xem xem có còn bị tác động nữa hay không.”

“Được, ta hiểu.” Đoàn Thụy vội gật đầu.

Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút: “Muốn chữa khỏi ly hồn chứng, cũng cần phải biết bộ công pháp đó là như thế nào, ngươi luyện một lần cho ta xem.”

Hắn thấy rất tò mò, chẳng lẽ không phải Dịch Cân kinh? Thiếu Lâm lập tự nhiều năm, cao tăng tu luyện Dịch Cân kinh đếm không hết, chưa bao giờ nghe nói có ai tu cái đó mà bị nhập ma nổi điên.

Đoàn Thụy sốt ruột chữa bệnh, lại chỉ là một bộ công phu cường thân kiện thể bình thường, nên cũng không có ý giấu, cuộn người lại, hai tay đặt lên bụng, hai chân chống đỡ ngực, tư thế khái quái dị, nhịp hít thở từ từ trở nên rất dài.

Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra, muốn xem quỹ tích di chuyển chân khí của Đoàn Thụy.

“Giống thiện công của Phật Môn......”

Luyện xong một chu thiên, Đoàn Thụy đổi tư thế, tổng cộng là chín tư thế khác nhau, cái nào cũng quái dị kỳ lạ, động tác càng về sau càng cổ quái, càng nhìn như không trọn vẹn, mà càng có vẻ âm độc.

Hô...... Đoàn Thụy thở hắt ra, nhìn Mạnh Kỳ: “Tô công tử, nghĩa phụ nói tư thế trình tự tu luyện không được làm sai, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, không lẽ trình tự này thực ra là sai?”

“Có thể vậy, ngươi mô tả bằng lời lộ tuyến hành khí lại cho ta nghe.” Mạnh Kỳ muốn kiểm tra xem Đoàn Thụy có nói dối hay không.

Nhưng Đoàn Thụy trả lời lại rất ăn khớp.

Hắn chọn ngẫu nhiên mấy chỗ, Đoàn Thụy đều trả lời trôi chảy, không giống nói dối.

Mạnh Kỳ nói: “Chín tư thế này nhìn rất bất phàm, nhưng mang tới một cảm giác rất quỷ bí và không trọn vẹn, nên rất có thể là vấn đề nằm ở chỗ trình tự, ngươi tạm thời ngừng tu luyện, để ta mời danh y, uống thuốc hạ kim châm, trị chứng ly hồn cho ngươi.”

“Cảm ơn Tô công tử.”

Sau đó Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn rời đi, hắn thực lòng muốn tìm danh y chữa bệnh cho Đoàn Thụy.

Đến đêm, đến lúc điểm huyệt đạo bổ sung cho Đoàn Thụy, lao đầu mở cửa sắt ra.

“Ly hồn chứng, thực là nhìn không ra a......” Lao đầu cũng là một hảo thủ, vừa lẩm bẩm vừa ngồi xổm xuống điểm huyệt.

Đoàn Thụy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẫm sâu hun hút, phun một bãi nước miếng vào mặt lao đầu.

“Chết tiệt......” Lao đầukêu lên yếu ớt, chỉ sau hai ba nhịp thở, đã nằm bất động, không còn hơi thở, cả người chuyển thành màu đen, mặt nơi dính nước miếng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn.

Đoàn Thụy lôi lao đầu lại, tìm chìa khóa mở xiềng, duỗi tay chân, ra khỏi nhà tù: “Muốn trừ bỏ ‘ta’ à, đáng chết!”

“Vị huynh đệ này, mọi người đều là người cùng gặp nạn, mau giúp chúng ta thoát khốn, ta sẽ thâm tạ!” Uất Trì Cung rất là vui mừng.

Đoàn Thụy lạnh lùng nhìn qua, đôi mắt tối đen không chút tình cảm, từ từ tới gần.

Uất Trì Cung sửng sốt, tóc gáy dựng lên, cảm nhận được sự nguy hiểm, vội hô:

“Đừng, đừng tới đây!”

“Cứu mạng!”