Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 108: Thanh đăng




Dịch giả: Tiểu Băng

Giang Chỉ Vi tay trái cầm kiếm, lấy kiếm ý “Kiếm ra vô ngã” thay đổi nội thiên địa, gợi ra ngoại thiên địa cộng minh, thôi phát “Diêm La thiếp”, chiêu này đơn giản hơn “Kiếm ra vô ngã”, ít biến hóa, vì tay trái hiện giờ chưa thuần thục, không chịu nổi gánh nặng.

Trong lòng Giang Chỉ Vi tĩnh lặng, ngoài ý nghĩ chém tất cả mọi cản trở, chém thứ đứng trước mặt thì không còn suy nghĩ nào khác, không hề nghĩ tới sinh tử, thắng bại, gần như Thiên Nhân Hợp Nhất, Kiếm Tâm hợp nhất!

Kiếm này vừa ra, chí có tiến không lùi, chí cương chí mãnh, thể hiện bản tâm bất khuất!

Kiếm quang sáng rực đến lóa mắt, lạnh băng, tử khí ngưng tụ, như là thẩm phán sinh mệnh của trời đất.

Ba Nhi Bá cảm thấy hàn ý nhập tâm, cảm giác tử vong chưa từng có, nhưng nó chỉ có thể miễn cưỡng vung cương xoa, định đẩy trường kiếm ra.

Đương!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau, đẩy ra, lòng Mạnh Kỳ trầm xuống, cản được?

Tinh thần của hắn đã lại khô kiệt, chỉ có chân khí bảo trì đỉnh phong, nếu Giang Chỉ Vi không giết được Ba Nhi Bá, mọi chuyện coi như chấm dứt.

Kiếm quang tiêu tán, trường kiếm bị cương xoa đẩy ra một chút, không đâm trúng vào mi tâm, mà cắm vào thái dương bên phải, chọc thủng cái đầu cứng, kẹt luôn ở đó.

Kiếm khí thấm vào vào não Ba Nhi Bá đau đớn, Giang Chỉ Vi vẫn chưa buông tay, muốn dùng phương thức này xử lý Ba Nhi Bá!

A! Ba Nhi Bá kêu lên thảm thiết, mắt chảy máu, há miệng phun ra tinh huyết, những mảnh yêu đan cũng bị bắn ra.

Đến tình trạng này, nó cũng không còn gì để giữ lại!

Những mảnh vỡ yêu đan hóa thành lưu quang, đánh Giang Chỉ Vi. Giang Chỉ Vi cắn chặt răng, không tránh không né.

Mảnh yêu đan đã sắp đánh trúng ngực trái Giang Chỉ Vi, thì một bàn tay đã vươn ra, chắn ngang, máu thịt bay tung tóe, chính là Mạnh Kỳ!

Những mảnh vỡ yêu đan xuyên qua bàn tay không có Kim Chung tráo phòng ngự, đánh nó máu thịt bầy nhầy, nhưng cuối cùng cũng bị chặn lại, chỉ đánh được Giang Chỉ Vi bay ngược ra, không xuyên tim nổi.

Giang Chỉ Vi kiếm còn người còn, cô bay ra, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm cũng bị rút ra khỏi đầu Ba Nhi Bá, để lại một vết thương sâu hoắm.

Yêu đan hoàn toàn tan vỡ, Ba Nhi Bá không còn có thể mượn lực của trời đất, đầu lại trọng thương, thần trí của nó bắt đầu mơ hồchỉ có thể dựa vào yêu lực hùng hậu và yêu khu mạnh mẽ để chống đỡ.

Nhưng nó vẫn chưa chết!

“Ha ha ha ha.” Nó ngửa đầu cười điên cuồng, máu chảy đỏ cả mặt, dữ tợn như ma quỷ.

“Muốn giết ta?”

“Bằng các ngươi cũng xứng?”

“Bản đại vương muốn các ngươi phải hối hận vì còn sống!”

Nó điên cuồng vung cương xoa, xông Mạnh Kỳ.

Đầu Mạnh Kỳ co rút đau đớn, chỉ muốn đâm đầu vào tường, tinh thần khô kiệt, gắng gượng xách Khinh Ngữ, lấy cương đối cương, đối mãnh đối mãnh, đổi mạng với Ba Nhi Bá.

“Sát!”

Hắn quát to, một đao chém xuống.

Đương!

Hai bên đều thối lui một bước, Mạnh Kỳ thân thể lay động, suýt nữa thì ngã.

Giang Chỉ Vi cố gắng giãy dụa, nhưng bị thương quá nặng, không đứng dậy nổi.

“Chết đi!” Ba Nhi Bá cắm mạnh cương xoa xuống.

“Sát!” Mạnh Kỳ không thua kém, trường đao chém ngang, dẫn Cuồng Lôi bá đạo, dẫn Đao đạo cương mãnh, chém cương xoa.

Đương!

Hai bên lại lùi lại, miệng Mạnh Kỳ phun máu, chân khí nhờ Bất Tử Ấn Pháp hóa tử thành sinh nên vẫn còn, song vẫn kém Ba Nhi Bá một chút.

Đột nhiên, một tiếng đàn thánh thót vang lên trong đầu hắn, khiến đầu óc hắn thanh minh, trống rỗng.

Nguyễn Ngọc Thư khoanh chân, đàn cổ đặt ở bên, khuôn mặt thanh lãnh xuất trần, tay trái không hề động đậy, không nói một lời truyền tiếng đàn vào trong lòng Mạnh Kỳ.

Cầm Tâm trời sinh, có thể tập luyện Nguyễn gia bí kĩ “Tâm cầm”, lấy tâm làm cầm, lấy thất tình làm dây đàn, dùng chân ý để tấu đàn, đánh ra những tiên âm không có âm thanh, cộng minh với tâm của người ta!

Mỗi một âm thanh là một âm phù, mặt Nguyễn Ngọc Thư trắng bệch hẳn đi, “Tâm cầm” rất hao phí tâm lực, bình thường còn khó mà chịu nổi, huống chi cô trọng thương chưa lành.

Mạnh Kỳ cảm thấy chân khí vang vọng, tinh thần khôi phục một chút, thực lực đề cao một tầng, nhất thời quát lên một tiếng lớn:

“Sát!”

Trường đao vung ra, như sấm chớp buông xuống, lấy thế áp nhân.

Ba Nhi Bá bước tới một bước, cương xoa hoành ngang, cũng hét lớn một tiếng: “Chết!”

Đương!

Khinh ngữ và cương xoa lại va chạm, thanh âm vang vọng, nhưng lần này, Mạnh Kỳ không lùi, Ba Nhi Bá lùi liền ba bước!

“Giết!” Mạnh Kỳ thi triển thân pháp, đuổi sát theo, đao như Cuồng Long.

Đương đương đương!

Mạnh Kỳ bổ từng đao uy mãnh, Ba Nhi Bá chỉ có thể nỗ lực chống đỡ.

Mũi Nguyễn Ngọc Thư chảy máu, tâm lực không còn chống đỡ nổi, ngửa đầu ngất đi.

Một lúc sau, yêu lực của Ba Nhi Bá đã không còn so được với chân khí luôn bảo trì ở mức đỉnh phong của Mạnh Kỳ, chưa kể cương xoa và Khinh Ngữ sau nhiều lần va chạm, đều bắt đầu bị rạn nứt!

Mạnh Kỳ hận ý ngẩng cao, chiến ý dâng trào, Tử Lôi kình cuối cùng trong đan điền cũng đều trào ra, không phải để dùng Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu, mà là gia trì uy lực một đao này.

“Chết đi!”

Hắn quát lên một tiếng lớn, chấn đến mức Phật sát run rẩy, trường đao quay đầu đánh xuống, vừa cương vừa nhu, vừa âm vừa dương, hỗn độn khó phân, âm dương khó đoán, không thể phân biệt.

Âm Dương tam hợp, chuyển hóa cho nhau?

Ba Nhi Bá cương xoa đâm ra, chạm nhau với Khinh Ngữ, lại cảm giác trường đao đối phương hư không chịu lực, chí âm chí nhu, một chút bị đẩy ra.

“Chết!”

Âm Dương đổi chỗ, chí dương chuyển dương, chí nhu hóa vừa, sau khi đẩy ra cương xoa, trường đao đột tiến, lấy thế cực kì cương mãnh chém thẳng vào vết thương trên đầu Ba Nhi Bá!

“Chết!”

Thanh âm vang vọng, đao thế hung mãnh, Mạnh Kỳ tựa như Cửu Thiên Lôi Thần, từ lòng bàn tay không ngừng lấp lóe những tia tử điện ngoằn ngoèo vòng quanh khinh ngữ.

Tử vong cận kề, Ba Nhi Bá thanh tỉnh một chút, thốt ra: “Tha mạng......”

Đương!

Trường đao chém vào đầu nó, như chém trúng kim thạch, chỉ đánh rớt mấy cái vẩy cá, nhưng lôi điện màu tím lại điên cuồng tràn vào trong vết thương, làm đầu Ba Nhi Bá sôi trào.

Ba ba ba!

Mắt mũi ta nó đều có điện xà màu tím chui xa, tỏa khói nhè nhẹ.

Ba ba ba!

Yêu lực sụp đổ, ngoài thân Ba Nhi Bá trào ra những tia khói đen.

Đinh đinh đinh, Khinh Ngữ vỡ tan, rơi xuống đất.

Mặt Ba Nhi Bá vừa cầu xin, vừa điên cuồng, một mùi khét tỏa ra, da nó hình như còn đen đi thêm.

Hai mắt nó trở nên vô thần, sau đó ngã xuống ngay trước mặt Mạnh Kỳ, không một tiếng động, chỉ có cương xoa rơi xuống đất vang lên tiếng đinh đang giòn vang.

Rốt cuộc cũng chết...... Mạnh Kỳ vui sướng, cả người vô lực, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Tay chân xoải ra, nhìn lên bầu trời, trời xanh lạnh lùng, nhưng Mạnh Kỳ lại thấy bình an vui sướng, chính là cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết!

Nhưng hắn không chìm trong vui sướng lâu, vì Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi một hôn mê một trọng thương, đang đợi mình cứu hộ.

Hắn dựa vào chân khí chống đỡ, nỗ lực đứng lên, thấy Giang Chỉ Vi đã điểm huyệt ngừng máu, bịt kín huyệt đạo, khoanh chân điều tức, nên đi tới chỗ Nguyễn Ngọc Thư, nâng cô dậy, truyền nội lực cho cô đểbảo vệ tâm mạch.

Nguyễn Ngọc Thư run lên tỉnh lại, Mạnh Kỳ nhanh chóng nói: “Không sao chứ? Mau lấy đan dược chữa thương ra đi.”

Nguyễn Ngọc Thư mệt mỏi nói cho Mạnh Kỳ khẩu quyết, để hắn tự vào nhẫn trữ vật của cô mà lấy.

Mạnh Kỳ lấy đan dược chữa thương của Phù Chân Chân để lại ra.

Nhưng Nguyễn Ngọc Thư không há miệng, đôi mắt to trong trẻo nhìn Mạnh Kỳ, nói: “Cá khô!”

Mạnh Kỳ hết biết, tới lúc này mà còn muốn ăn vặt.

Hắn dỗ dành: “Uống thuốc trước đã, thương thế ổn định rồi ăn cá khô.”

“Ăn cá khô trước!” Nguyễn Ngọc Thư cố chấp nhìn Mạnh Kỳ, nửa bước không lùi.

“Được rồi.” Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, tìm cá khô, đút cho Nguyễn Ngọc Thư, sau đó đút tiếp đan dược chữa thương, dùng chân khí giúp đan dược tan ra.

Sau một lát, dược lực tản ra, Nguyễn Ngọc Thư thương thế ổn định, tự hành điều tức, Mạnh Kỳ cầm đan dược tới chỗ Giang Chỉ Vi.

“Cuối cùng cũng giải quyết được.” Giang Chỉ Vi nuốt đan dược, thở dài một hơi, nở một nụ cười tự đáy lòng, thật không dễ dàng a!

Mạnh Kỳ cũng rất vui: “Không ngờ chúng ta lại giết được một yêu quái ngoại cảnh.”

Dừng một chút, hắn lo lắng: “Không biết Tề sư huynh và lão La thế nào......”

Hắn không biết đám Tề Chính Ngôn đã trốn tới đâu, nơi này chỗ nào cũng nguy hiểm, làm sao mà tìm.

“Hi vọng họ không sao.” Giang Chỉ Vi cũng ảm đạm.

“Ân, cát nhân tự có thiên tướng......” Mạnh Kỳ đỡ Giang Chỉ Vi dậy, đi tới chỗ Nguyễn Ngọc Thư, nâng Nguyễn Ngọc Thư dậy, ba người đi tới Đại Hùng bảo điện.

“Bên trong đi ra La Hán hóa thi, với uy thế của nó, trong Đại Hùng bảo điện chắc không còn quái vật nào nữa. Nếu ở ngoài, rất dễ bị cương thi đi ngang qua, không an toàn.” Mạnh Kỳ giải thích.

Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đều không nói gì, đi ngang qua xác Ba Nhi Bá, ba người dừng lại, thu lấy cương xoa của nó, Lưu Ly xá lợi của La Hán vào trong nhẫn trữ vật.

Nhìn xác Ba Nhi Bá, Nguyễn Ngọc Thư đột nhiên thở dài, giọng tiếc hận nói: “Cháy hết rồi......”

Cháy hết rồi...... Ngươi suy nghĩ gì thế...... Mạnh Kỳ không nói gì đáp lại, dẫn các cô bước vào Đại Hùng bảo điện, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Trên bàn, một ngọn đèn ấm áp yên tĩnh đang cháy, khiến nơi này hoàn toàn khác biệt với bên ngoài u ám băng lãnh.

Cây đèn này đầy vết rạn, ánh lửa yếu ớt, nhưng trải qua mấy trăm năm lại chưa từng tắt.

Bỗng nhiên, ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, hình như có người tới gần.

Mạnh Kỳ vừa sợ vừa ngạc nhiên, với tình hình hiện giờ, ba đứa làm gì còn có khả năng chống địch?

Hắn để Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi dựa vào cột nhà, rút ra “Tử ngọ”, không định bó tay chờ chết.

Người ngoại điện đi vào, Mạnh Kỳ đầu tiên là sửng sốt, chợt đại hỉ:

“Tề sư huynh!”

Người tới chính là Tề Chính Ngôn!