Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 - Chương 63: Không sai




Sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Huyền Bi nhìn đám ''nương tử quân'' rồi phân phó: ''Tốt rồi, đã đến Tham Hãn, nếu các nàng muốn ở lại Tây Vực thì an bài họ đi Ngư Hải. Còn nếu nguyện ý tới Đại Tấn thì cùng nhau quay về Lưu Sa Tập thôi, mấy người sư thúc tổ của ngươi đang đợi ở đó.''

Dừng một chút, hắn giải thích một câu, miễn cho đệ tử của mình có ấn tượng không tốt với trưởng bối: ''Bởi vì không biết các ngươi đi lạc vào Thiên Hải Nguyên, hay là vòng về Trung Nguyên, thế nên mọi người đợi ở Lưu Sa Tập, còn ta tới Tham Hãn tìm kiếm.''

''Đệ tử tuân lệnh.'' Mạnh Kỳ sung sướng trả lời.

Có sư phụ ở bên, mình có thể thong dong an bài đường lui cho đám nữ tử tội nghiệp này rồi.

Hai ngày sau, trên Tà Lĩnh có năm bóng người xuất hiện. Trong đó có một vị nhìn như nông phu thôn quê, nghiễm nhiên là Vưu Hoàn Đa. Hắn xuống núi tìm không thấy tung tích của Chân Quan, muốn quay lại Tà Lĩnh hỏi thăm Khang Chi, kết quả là đi tới Tham Hãn nghe được tin Lôi Đao Ác Tăng đã san bằng Tà Lĩnh.

Trong doanh địa một mảnh hoang tàn, tường viện sụp đổ, khắp nơi cháy đen kịt, không ít thi thể đã bị dã thú gặm nham nhở, tựa như Tu La Địa Ngục.

Vưu Hoàn Đa không nói gì, trực tiếp đi đến tiểu viện của Khang Chi, đi vào sương phòng phía sau, chỉ thấy được những tàn thi bị cháy đen.

''Đến tiểu hài tử cũng không buông tha, hắn là hòa thượng sao...'' Một tên thủ hạ của Vưu Hoàn Đa khiếp sợ nói.

Vưu Hoàn Đa mặt mày ủ rũ mà nói: ''Không nhất định là hắn, còn có tiểu tử của Cố Gia nữa, nhưng chắc chắn là hòa thượng đã ngầm đồng ý cho việc này.''

Nói xong hắn móc từ trong ngực ra một tảng đá màu xanh âm u, trong phòng lập tức có hắc khí bốc lên, tiếng khóc thê lương quanh quẩn.

Tuy Vưu Hoàn Đa chưa tới Ngoại Cảnh, chưa luyện Oan Hồn Thập Bát Phách, nhưng hắn so với An Quốc Tà thì càng được Khốc Lão Nhân yêu thích, nên được truyền trước cho một số pháp môn phụ trợ.

Hắc khí dũng mãnh chui vào tảng đá, khiến nó chuyển dần sang màu đen, cuối cùng biến ra một khuôn mặt vặn vẹo.

''Lão đại, ngươi làm gì thế.'' Một gã tặc phỉ Hách Liên Sơn khác tò mò hỏi.

Vẻ mặt Vưu Hoàn Đa lộ ra một chút vui vẻ, trả lời: ''Đương nhiên là cho mấy lão hòa thượng nhìn xem đệ tử đích truyền của Thiếu Lâm là không có nhân tính như thế nào, là yêu thích giết chóc như thế nào. Không phải hòa thượng, mà là Tu La ác quỷ.''

''Đúng vậy!'' Gã mã phỉ vừa hỏi vỗ tay cười nói, ''Thiếu Lâm tự xưng là chính tông Phật môn, từ bi vi hoài, khẳng đinh không thể tha thứ cho đệ tử như vậy. Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị hủy bỏ võ công, trấn áp tại hậu sơn, hoặc bị trục xuất khỏi sơn môn đi.''

Vưu Hoàn Đa gật đầu nhẹ nhàng: ''Mặc kệ có phải là hòa thượng làm hay không, ít nhất thì hắn cũng tham dự việc này. Thủ tọa Giới Luật Viện của Thiếu Lâm, hòa thượng Vô Tịnh, vốn ghét ác như cừu, tất nhiên sẽ xử lý công bằng theo giới luật. Nếu hắn bị phế bỏ võ công, trục xuất sư môn, thì cơ hội của chúng ta đến rồi. Hắc hắc, ta còn tưởng không có cách nào giết hắn đó, không ngờ tiểu lừa trọc lại để lại sơ hở lớn như vậy.''

''Lão đại, vẫn phải cẩn thận nha, con lừa trọc này có thể triệu hoán thiên lôi. Thủ hạ Vưu Hoàn Đa nhắc nhở.

Vưu Hoàn Đa giống như một lão nông, nhỏ nước miếng mà nói: ''Sợ cái gì? Mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhưng vận dụng sát chiêu Ngoại Cảnh như vậy chắc chắn sẽ phải chịu gánh nặng cực lớn, vô cùng hao phí tinh lực. Ta muốn nhìn xem khi hắn không có võ công thì lấy gì ra để triệu hoán thiên lôi.''

''Lão đại sáng suốt!'' Ngay lập tức có một tên mã phỉ khác vuốt mông ngựa.

Vưu Hoàn Đa cất kỹ tảng đá đi, lưng eo thẳng tắp, lãnh khốc mà nói: ''Đi giết người thôi''

Giờ phút này, hắn không hề giống như một lão nông thôn quê, mà đúng là thủ lĩnh của bảy mươi hai phỉ núi Hắc Liên, tung hoành Hãn Hải!

Năm người trở mình, một người ba ngựa, phóng hết tốc lực mà truy đuổi, hòa thượng dẫn theo một đám nữ tử, sẽ không đi nhanh được!

Bên trong Ngọc Môn Quan, Mạnh Kỳ và Chân Tuệ nhìn theo bóng lưng của Cố Trường Thanh, im lặng thật lâu không biết nói gì.

''Sư huynh, sao Cố đại ca không đi theo chúng ta tới Thiếu Lâm làm khách? Ngươi muốn cùng hắn đi Thần Đô?'' Chân Tuệ cảm thấy sư huynh của cậu nhất định có thể vượt qua Đồng Nhân Hạng để xuống núi.

Mạnh Kỳ thở dài: ''Đại thù của hắn đã được báo, trong lòng khó tránh khỏi có chút hối hận và tự trách. Hắn trợ giúp ta mà liên lụy tới người nhà, cho nên trong nhất thời không thể tiếp tục đồng hành cùng chúng ta. Hy vọng thời gian trôi đi sẽ hóa giải tâm bệnh của hắn.''

Ngoại trừ đám tiểu đồng bọn trong Luân Hồi, Cố Trường Thanh coi như là bằng hữu đầu tiên của Mạnh Kỳ ở kiếp này. Nếu từ này về sau khúc mắc này không được giải quyết, thì trong lòng hắn đúng là có phiền muộn. Tuy vậy sau này mình có thể xuống núi tìm hắn nha, từ từ khuyên bảo.

Ta chính là người lạc quan như vậy đó!

''Đi thôi, quay về giúp sư phụ giải quyết đám cô nương kia.'' Mạnh Kỳ thu liễm tâm tình, kéo Chân Tuệ quay lại khách sạn.

Đám nữ tử có một nhóm ở Tham Hãn tách ra, các nàng chính là người ở Tây Vực, không muốn rời xa quê quán. Cho nên quyết định đi theo thương đội thân cận với Thiếu Lâm mà tới phía bắc, có người tới Ngư Hải, người khác thì tìm ốc đảo dưới sự bảo hộ của Tuyết Sơn Phái mà sinh sống.

Mà những cô nương còn lại thì phần lớn là người Trung Nguyên, hoặc là không còn người thân ở Tây Vực, muốn đổi nơi sống mà quên đi chuyện cũ, cho nên quyết định theo đám Huyền Bi đi về phía đông. Sau khi vào Ngọc Môn Quan, ba thầy trò Mạnh Kỳ dĩ nhiên là không thể bỏ họ ở lại đấy được, giúp người phải giúp cho trót, phải tìm thương đội hoặc tiêu cục mang họ đi.

Trở lại khách sạn, Mạnh Kỳ và Chân Tuệ thấy sư phụ dẫn theo một vị tiêu sư và mấy cô nương quen thuộc.

''Hai vị sư phụ, mỗi ngày chúng ta sẽ đều cầu phúc cho các ngươi.'' Mấy nữ tử vùa thấy Mạnh Kỳ, lập tức kích động, nước mắt chực chảy mà nói.

Mà vị tiêu sư được thần tăng Ngoại Cảnh đỉnh phong của Thiếu Lâm căn dặn vài câu, toàn thân liền lâng lâng, thiếu chút nữa quên mất mình đang ở chỗ nào.

Sau vài câu hàn huyên, Mạnh Kỳ và Chân Tuệ không chịu được sự nhiệt tình của mấy vị cô nương, đành kéo nhau trốn lên lầu.

''Những vị muốn bắc thượng và xuôi nam đều đã đi rồi, chỉ còn mấy cô nương muốn theo chúng ta đi về phía đông mà thôi.'' Huyền Bi đi lên lầu, cũng không thấy phiền toái khi giúp người khác, nội tâm tràn đầy bình an.

''Huyền Bi, Chân Định, Chân Tuệ, các ngươi sang phòng lão nạp một lát.'' Không Kiến râu bạc phủ xuống ngực, cùng với làn da màu đồng Vô Tịnh truyền sang gọi, sắc mặt họ nghiêm túc, khiến Mạnh Kỳ có một dự cảm không tốt.

Huyền Bi dẫn hai đệ tử, đi vào phòng trọ. Không Kiến vung tay áo lên, một lớp hào quang lưu ly bao trọn gian phòng.

''Chuyện Tà Lĩnh, các ngươi có điều che giấu?'' Với tư cách là thủ tọa Giới Luật Viện, Vô Tịnh luôn gọn gàng dứt khoát.

Lúc ở Lưu Sa Tập, Huyền Bi đã cố giúp Mạnh Kỳ và Chân Tuệ giảm bớt việc hỗ trợ Cố Trường Thanh báo thù, lại cường điệu chuyện bọn họ cứu ra một đám nữ tử, nên không bị quy là phạm sát giới. Thiếu Lâm vốn có điều luật này, nếu vì cứu độ lương thiện mà giết ác nhân, thì không tính là phá giới luật.

Đương nhiên Huyền Bi vẫn nói chuyện Cố Trường Thanh báo thù, mà Mạnh Kỳ và Chân Tuệ là đi theo để đảm bảo Cố Trường Thanh không bị cừu hận che khuất tâm linh, cho nên Vô Tịnh cũng không có cách nào xử lý hai người.

''Không có.'' Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút, vẫn là lựa chọn trả lời như vậy. Hắn cũng không có giấu việc Cố Trường Thanh báo thù, nhưng cụ thể thế nào thì hắn cũng không kể đến.


''A di đà phật, tội lỗi tội lỗi, có một vị thí chủ úy thác người gửi cho lão nạp vật này.'' Không Kiến niệm Phật hiệu, rồi cầm ra một tảng đá màu đen, lão vận hào quang lưu ly chui vào tảng đá.

Hắc khí bốc lên, oan hồn hiển hiện, tái diễn cảnh tượng lúc đó.

Da đầu Mạnh Kỳ phát run, dưới lửa hận thù, Cố Trường Thanh đúng là có chút tàn nhẫn, hơn nữa oan hồn của Khang Chi còn diễn hóa ra cảnh mình kéo Chân Tuệ đi ra ngoài.

Sớm biết như vậy mình đã để tiểu sư đệ dùng Độ Ách Phật Châu siêu độ vong hồn rồi. Mạnh Kỳ cuối cùng cũng phải chịu hậu quả việc không có sự tự giác của hòa thượng.

Huyền Bi ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, y hoàn toàn không biết chuyện tới mức như vậy.


''Ngầm đồng ý người khác lạm sát kẻ vô tội là một, nói dối, giấu giếm chuyện ác là hai. Hai điều này đủ thấy ngươi có sát tính sâu nặng, tàn khốc lãnh huyết, không hề có lòng từ bi, không hề có lòng hối cải!'' Vô Tịnh trang nghiêm ngưng trọng nói ra, vừa rồi hắn đã kiểm tra qua, phát hiện oan hồn không có nói dối.

Mạnh Kỳ không biết nên trả lời thế nào, bởi vì sự thật là như vậy, thế nhưng mình cũng không giống như những gì thủ tọa đã nói.

Huyền Bi thu liễm vẻ ngạc nhiên, đột nhiên đứng ra, hành lễ nói:

''Đệ tử có tội, là đệ tử thấy Chân Định có hối hận, mới khuyên hắn nói dối, giấu giếm việc này.''

Mạnh Kỳ mờ mịt nhìn sư phụ, y lại giúp mình.

Lúc này Huyền Bi âm thầm đánh mắt tới Mạnh Kỳ, ý bảo hắn tranh thủ nhận sai, còn có một đường sinh cơ.

Mạnh Kỳ đang muốn mở miệng gánh chịu sai lầm, Vô Tịnh liền nghiêm nghị nói: ''Sai lầm lớn đã hình thành, không thể vãn hồi. Chân Tuệ vẫn có thiện tâm, chẳng qua thực lực yếu kém, không thể năg cản, bị Chân Định kéo đi, nhưng vẫn hỗ trợ giấu giếm, coi rẻ Tự quy, không thể không phạt, trở về chùa diện bích hai năm.''

Với tư cách là thủ tọa Giới Luật viện, hắn có quyền lợi đưa ra quyết định xử phạt trước, rồi sau đó mới bẩm báo Phương Trượng.


''Huyền Bi, ngươi làm sư phụ nhưng không có sự mẫu mực trong lời nói và hành động, lại còn xui đệ tử nói dối trốn tối, phạt diện bích một năm.'' Vô Tịnh ngăn Huyền Bi mở miệng, sau đó nhìn Mạnh Kỳ, ''Chân Định, ngươi tội ác tày trời, tàn nhẫn lãnh khốc, phải hủy bỏ võ công, trục xuất sơn môn, và phải dùng lời thề nguyên thần thề không tự ý truyền thụ võ công cho người khác.''

Sắc mặt Huyền Bi đại biến, vội vàng cầu xin: ''Sư thúc, Chân Định cứu ra nhiều người vô tội, mời giảm nhẹ hình phạt.''

''Ưu khuyết đều có phân xử, Chân Định cứu người là phúc phận cho bản thân hắn, hơn nữa đưa tới báo thạch oan hồn là âm mưu của Khốc Lão Nhân nhất mạch, nói không chừng chúng đang mai phục ở gần đây. Vì thế khen thưởng Chân Định, giúp hắn đi đến thành trì khác tránh đi.'' Vô Tịnh thiết diện vô tư mà nói.

Đầu óc Mạnh Kỳ vang lên những tiếng ong ong, mờ mịt không hiểu, sao mọi chuyện lại đến mức này...

Sắc mặt Huyền Bi ủ dột, bỗng nhiên quỳ lạy dập đầu: ''Đệ tử có cơ hội lên tầng trên của Xá Lợi Tháp tu luyện, nguyện đổi lấy việc giảm hình phạt cho Chân Định.''

Sau khi trở thành Ngoại Cảnh đỉnh phong, Huyền Bi có cơ hội tiến vào tầng trên của Xá Lợi Tháp tu luyện, nơi đó có Xá Lợi của các đời cao tăng Thiếu Lâm Tự, chính là để đánh vững trụ cột cho tương lai nửa bước Pháp Thân sau này.

Mạnh Kỳ khiếp sợ dị thường, lại xen lẫn sự cảm động, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Huyền Bi, nội tâm như có sóng to gió lớn, cơ hội tốt như vậy mà sư phụ lại buông tha?

Không được, không thể để sư phụ trả giá lớn như vậy được!

Coi như mình bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm, nhưng vẫn còn thế giới Luân Hồi, vẫn còn khả năng khôi phục. Chỉ cần đi đến Chân Võ Phái hoặc Tẩy Kiếm Các, tìm tới đám Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn thì còn sợ Tắc La Cư trả thù hay sao?

Về phần đường đi khó khăn hiểm trở, thì coi như là hoàn lại ân tình cho sư phụ đi!

Hắn cắn răng một cái, ngẩng đầu quật cường mà nhìn Vô Tịnh:

''Thủ tọa, đệ tử không sai!''