Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 1 - Chương 73: Ngươi lừa ta gạt




"Nhận được quà tặng, cảm kích khôn cùng, Thân Hầu bái tạ."

Khi những lời này được đọc lên, bầu không khí bên trong chính đường xuất hiện một loại trầm mặc khó có thể diễn tả bằng lời, biểu tình của hai mươi vị cao thủ có mặt tại đây vừa kinh sợ vừa nghi hoặc nhưng cũng không che dấu nổi sắc mặc khó coi.

Dưới sự bao vây bốn phía và giữa cái nhìn chăm chú của nhiều người thế mà Thân Hầu lại có thể 'thần không biết quỷ không hay' mà đánh cắp Bạch Ngọc phật tượng, việc này thật sự kinh hãi thế tục khiến người khác khó mà tin đây là sự thật!

Dù việc này khó tin nhưng sự thực đã bày ra trước mắt khiến bọn họ không thể không tin.Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người hiện ra đủ loại tư thái: người thì mặt đỏ bừng, người thì mặt tái nhợt, người thì tay run rẩy, người thì nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao lại có thể như vậy?" Cuối cùng có người gào thét nói.

"Nội gián, nhất định có nội gián!" Lão giả mặc phúc lộc bào nhìn trừng trừng những người xung quanh nói.

Trừ khi Thân Hầu đã thành Phật thành Thánh, bằng không chỉ còn có loại khả năng này!

Mắt thấy mọi người sắp có tranh chấp, Vưu Đồng Quang than thở một tiếng rồi nói:

"Các vị đều là bạn tốt của Vưu mỗ, chớ có vì việc này mà tổn thương hòa khí,Bạch Ngọc tượng phật chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi."

"Lão Vưu, việc này quan hệ đến mặt mũi của bọn ta, ngươi không nên nhiều lời, Bạch Ngọc tượng phật tuy rằng không lớn nhưng giấu ở trên người sẽ dễ dàng bị phát hiện, ta mời mọi người kiểm tra người của ta trước tiên!" Lão giả mặc phúc lộc bào bộc trực vỗ vỗ ngực nói.

Vì chứng minh sự trong sạch nên mọi người nhao nhao đồng ý. Sau một phen kiểm tra, bao gồm cả Vưu Đồng Quang, nhưng cũng không tìm được Bạch ngọc phật.

Một lần nữa, tràng diện lại rơi vào im lặng bối rối.

...

Khi tiếng nổ vang trời bộc phát thì toàn bộ người ẩn nấp từng nơi gần Vưu phủ đều kích động, hưng phấn,nhao nhao thò đầu nhìn quanh, tìm kiếm thân ảnh chạy trốn trong đêm tối.

Tình trạng nhốn nháo này khiến Mạnh Kỳ không nhịn được rủa thầm một câu, cảnh tượng này quả thực giống như là fan hâm mộ đang chờ ngôi sao của mình lên sân khấu vậy.

Sau một lúc lâu, hỗn loạn bên trong Vưu phủ dần dần được bình ổn lại, cảnh ban đêm càng yên tĩnh lạ thường.

"Thân Hầu biết khó mà lui rồi?" Trên khuôn mặt tròn tròn của Niếp Dao không dấu nổi vẻ thất vọng, tưởng rằng có Thân Hầu đại chiến với hai mươi vị cao thủ xuất hiện rầm rộ thì nàng có thể ở bên cạnh mà quan sát bồi dưỡng đao pháp rồi.

"Đương nhiên, hai mươi vị cao thủ tiền bối đem bạch ngọc phật tượng vây quanh ở trung tâm, dù là Tông Sư ra tay cũng không dễ dàng thành công, huống chi là Thân Hầu? Hắc hắc,khẳng định là hắn rút lui rồi, về sau danh tiếng coi như mất hết."Kỷ Tân vừa thất vọng vừa cao hứng nói.

Ninh Đạo Cổ và Nhạc Thi Thi có cùng nét biểu cảm giống bọn hắn, hiển nhiên suy nghĩ cũng tương tự,nhưng nghĩ đến bên cạnh có một vị đại cao thủ nên tất cả đều quay đầu, thành khẩn mà hỏi thăm: 

"Chân Định pháp sư, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta thấy thế nào?" Mạnh Kỳ cười ha hả nói: "Chỉ e là Thân Hầu có vài phần chắc chắn, bằng không sẽ không khiêu khích Vưu thí chủ."

"Có lẽ mục đích của Thân Hầu là cái khác, vụ việc phật tượng chỉ dùng để ngụy trang.Dù sao mười hai tướng thần luôn lấy thủ đoạn độc ác, âm hiểm xảo trá để hành sự nên có mất hết danh tiếng thì đối với hắn không chút ảnh hưởng nào." Ninh Đạo Cổ suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cũng đúng,chỉ cần đạt được mục đích chính thì giang hồ đồng đạo không ai lại đi cười nhạo Thân Hầu mà sẽ càng e sợ hắn." Nhạc Thi Thi và Nhiếp Dao đồng thời gật đầu.

Lời còn chưa dứt, phía trước chợt xuất hiện ồn ào huyên náo rất nhỏ,không những không nhanh chóng ngừng lại mà ngày càng ầm ĩ, càng ngày càng loạn và dần lan tràn đến tận đây.

"Thân Hầu đánh cắp phật tượng rồi!"

"Thân Hầu vô thanh vô tức lấy đi phật tượng rồi!"

Từng hồi âm thanh không kìm nén được kinh ngạc truyền vào tai đám người Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi thi khiến bọn họ ngẩn người thẫn thờ không nói nên lời.

"Không có khả năng? Hai mươi vị cao thủ vây quanh bạch ngọc tượng phật, dù là con muỗi cũng khó mà lọt vào!"

"Chẳng lẽ là trực tiếp đánh bại hai mươi vị cao thủ?"

"Nếu là như vậy thì còn đỡ, cùng lắm ta chỉ than thở e rằng Thân Hầu đã là tông sư,nhưng không phải người ta nói là 'im hơi lặng tiếng' sao? Điều đó quả thật khó mà tưởng tượng nổi, thực sự gần như là quỷ thần rồi!"

Bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc lại hưng phấn mà thảo luận, cảm thấy không uổng công tự mình chờ đợi đến nửa đêm, Thân Hầu quả thật vừa bí ẩn vừa đáng sợ!

Trên mặt Mạnh Kỳ xuất hiện nụ cười nhẹ khó có thể nhận ra khi nghe những người xung quanh bàn tán.

...

Nửa ngày trước, trong rừng cây gần Đại Bi tự.

"Đây là tàng bảo đồ, con của ta đâu?" Vưu Đồng Quang không còn bộ dáng tươi cười ôn hòa phát tài mà mang khuôn mặt âm trầm như có thể chảy nước.

"Đương nhiên là đang ở nơi an toàn, chờ ta xác nhận tàng bảo đồ ko giả sẽ nói cho ngươi địa điểm để ngươi đi đón."Mạnh Kỳ vẫn mang mặt nạ khỉ cười nói.

Hiện nay hắn tìm hiểu tin tức khắp nơi, rút cuộc không ai biết được tối hôm qua bên trong đại bi tự phát sinh sự tình gì, phảng phất cuộc chiến giữa Bạch Y kiếm thần và tám vị thần tướng chỉ là ảo giác của bản thân, lại không nghe thấy tin tức Bạch y kiếm thần bị thương hoặc bỏ mình, cũng không có tin đồn tướng thần thất bại mà chết.

"Một tay giao người, một tay giao đồ." Ánh mắt Vưu Đồng Quang lạnh như băng.

Mạnh Kỳ thản nhiên nói:

"Tàng bảo đồ tổng cộng có bốn phần, không biết khi nào mới có thể tập hợp đủ. Ta cũng chỉ tùy tiện xem thử, cũng không quá sốt ruột, mà Vưu lão tiên sinh ngươi tuy có ba người con nhưng chỉ có người con út là thành tài, ta có thể không cần tàng bảo đồ nhưng ngươi lại có thể không muốn Vưu Hoằng Bác sao?"

"Ngươi!" Vưu Đồng Quang cả giận nói.

Thanh âm Mạnh Kỳ khàn khàn, cười quái dị hai tiếng nói:

"Vậy nên, ngươi chỉ có thể nghe ta."

"Nếu Hoằng Bác xảy ra chuyện không may, lão phu dù mất hết gia sản cũng sẽ đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn." Vưu Đồng Quang nghiến răng nghiến lợi nói một phen rồi đem tàng bảo đồ ném cho Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ tiếp nhận xem xét liền nhận thấy tàng bảo đồ cũng không cổ xưa, chắc là mới vẽ hoàn thành, trong lòng liền hiểu rõ, hơi gom lại rồi nói:

"Ngươi đã đem bản gốc hiến cho Thôi Hủ rồi?"

"Đúng, đây là bản sao lão phu lưu lại." Vưu Đồng Quang không che giấu nói.

"Tạm thời ta tin tưởng Vưu lão tiên sinh một lần, nếu như tàng bảo đồ là giả, chúng ta không làm gì được ngươi thì còn không làm được gì người nhà của ngươi ? Trừ phi ngươi khiến bọn họ từ nay không ra khỏi cửa, bằng không tránh được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm."Mạnh Kỳ tùy ý nói lời kịch nhân vật phản diện.

Vưu Đồng Quang hừ một tiếng:

"Ta sẽ không đem con mình mạo hiểm, có thể nói cho ta biết địa điểm rồi chứ?"

"Không vội, ta còn mấy vấn đề muốn hỏi." Mạnh Kỳ khẽ cười nói.

"Không phải nói chỉ cần tàng bảo đồ thôi sao?" Vưu Đồng Quang vô cùng tức giận.

Mạnh Kỳ hắc một tiếng,cố gắng khiến ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

"Ta nói rồi, ngươi chỉ có thể nghe ta."

Vưu Đồng Quang nắm chặt song quyền, gân xanh nổi lên, một lúc mới bình tĩnh trở lại nói:

"Ngươi hỏi đi."

Mạnh Kỳ đột nhiên quát lớn:

"Nói cho ta biết Thôi Hủ nhốt Đoàn Minh Thành ở đâu?"

Vưu Đồng Quang lui về sau một bước, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Mạnh Kỳ:

"Ngươi, ngươi nghe được lời đồn này từ đâu?"

"Ta khẳng định, chỉ là muốn hỏi ngươi Đoàn Minh Thành bị nhốt ở đâu?" Mạnh Kỳ bình tĩnh nói.

"Hoang đường, làm sao có khả năng này!" Vưu Đồng Quang cười lạnh nói.

Mạnh Kỳ cười khàn hai tiếng:

"Vưu lão tiên sinh, ngươi biết vì sao ta khẳng định ngươi là hậu duệ hộ pháp Tuyết Thần cung, có tàng bảo đồ truyền thừa không?"

"Không phải từ chỗ dư nghiệt Tuyết Thần cung có được tin tức sao?" Vưu Đồng quang không chút khách khí gọi tên người Tuyết Thần cung là dư nghiệt.

Mạnh Kỳ cười nói:

"Cũng không phải, là Phí Chính Thanh nói cho ta biết, vốn ta muốn điều tra tung tích Đoàn Minh Thành, hắn lại cố ý đem lực chú ý của ta dẫn hướng đến Tuyết Thần cung, đặc biệt chỉ đích danh Vưu lão tiên sinh ngươi có thể là dư nghiệt Tuyết Thần cung, cùng người Tuyết Thần cung có thư qua lại."

"Thư qua lại? Phí Chính Thanh ngươi thật là tốt!" Nghe đến thư qua lại,Vưu Đồng Quang liền tin tưởng Mạnh Kỳ, bởi vì người Tuyết Thần cung cùng hắn có thư qua lại đã bị hắn diệt khẩu tại buổi tối kia, chỉ là không biết thư có bị hủy hay không, hay là bị Phí Chính Thanh đạt được.

Mạnh Kỳ nhàn nhạt nói:

"Ngàn vạn lần không nên,đêm đó Thôi thành chủ động thủ với ta nên khiến ta biết rõ chính xác tung tích Đoàn Minh Thành, cho nên mới gặp ngươi để hỏi hắn bị nhốt ở nơi nào."

"Ngũ đệ xuất thủ với ngươi rồi?" Ánh mắt Vưu Đồng Quang nhìn Mạnh Kỳ như nhìn quái vật, hắn không tin sau khi Thôi Hủ xuất thủ mà Mạnh Kỳ còn có thể sống sót.

Mạnh Kỳ cười ha hả nói:

"Ta có vật bảo mệnh nên Thôi thành chủ biết khó mà lui,Vưu lão tiên sinh ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta được rồi?"

Biểu tình Vưu Đồng Quang biến ảo vài lần, thở dài nói:

"Thành thật mà nói, chuyện này ngũ đệ chưa bao giờ nói qua với ta, có lẽ vì lo lắng bối cảnh Tuyết thần cung của ta,nhưng ta kinh doanh nhiều năm lại không tiếc dùng tiền nên vẫn được chút tin tức, hiện nay Đoàn Minh Thành đang bị nhốt tại tầng thấp nhất của địa lao phủ thành chủ."

"Ta tưởng rằng chỉ còn thi thể thôi, trái lại Thôi thành chủ vẫn nhân từ nương tay." Ánh mắt Mạnh Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vưu Đồng Quang không để sót chút biến hóa nào trên nét mặt hắn.

"Hắn lo lắng Đoàn Minh Thành giả bộ kể lại tàng bảo đồ nên tạm thời chưa giết, chờ cháu trai Cẩm Hoa dò xét sơ bộ nơi giấu bảo trở về thì chính là lúc Đoàn Minh Thành bị diệt khẩu." Nếu đã bắt đầu khai ra thì Vưu Đồng Quang cũng không tiếp tục giấu diếm.

Mạnh Kỳ a một tiếng:

"Thảo nào vợ chồng Trương Tông Hiến đem tàng bảo đồ hiến cho Thôi đại tiểu thư mà thiếu thành chủ vẫn không có mặt."

"Loại chuyện này, chỉ có nhi tử mới có thể khiến hắn yêm tâm." Vưu Đồng Quang lộ ra một tia cười khổ.

"Nói như vậy,lúc đó Thôi thành chủ cùng Phí tổng bộ đầu nửa đêm từ địa đạo rời đi là vì giết Chân Định hòa thượng diệt khẩu?" Mạnh Kỳ nói ra phán đoán của bản thân.

"Cái này ta cũng không biết,ta vốn bị gạt bỏ ở bên ngoài." Vưu Đồng Quang lắc đầu.

Mạnh Kỳ không nói thêm nữa, trực tiếp hỏi:

"Đem vị trí địa lao, phòng ngự cùng bố trí nói cho ta biết."

Vưu Đồng Quang kể lại một lần, cuối cùng nói:

"Thân Hầu, hiện tại có thể nói cho ta biết vị trí của Hoằng Bác được rồi chứ?"

"Ta còn có một yêu cầu sau cùng." Mạnh Kỳ hắc hắc cười .

Vưu Đồng Quang thở sâu nói:

"Ngươi nói đi."

"Đêm nay đem bạch ngọc phật tượng 'trộm' đi, ta tin tưởng ngươi có biện pháp."Mạnh Kỳ nhìn ánh mắt Vưu Đồng Quang nói.

"Bạch ngọc phật tượng kia quý trọng thì quý trọng nhưng không đến mức giá trị liên thành..." Vưu Đồng Quang vô cùng khó hiểu.

Mạnh Kỳ mỉm cười:

"Ta không muốn nói mà không làm được."

Ta là người rất coi trọng thể diện!

"Được rồi." Vưu Đồng Quang gật gật đầu.

Mạnh Kỳ gật đầu nói:

"Đêm nay,ta sẽ đem Vưu tam gia đến hoa viên Đổng phủ, ngươi 'trộm'đi bạch ngọc phật tượng sau đó tự mình vào trong đó đón hắn, phật tượng vứt ở bên trong cái giếng là được."

Vưu Đồng Quang liếc nhìn Mạnh Kỳ thật sâu rồi không nói gì mà quay người rời đi.

Mạnh Kỳ đứng ở nơi đó vẫn luôn nhìn bóng lưng hắn đến đi khuất tầm mắt,bỗng nhiên hắn cười hai tiếng rồi lẩm bẩm:

"Diễn xuất không tệ, chỉ nói một phần sự thật sẽ xuất hiện hiệu quả rất thú vị."

...

Ngày hôm sau,trong lúc Thân Hầu từ trong đông đảo cao thủ bảo vệ mà thần bí đánh cắp phật tượng khiến mọi chuyện ầm ĩ vang trời thì Mạnh Kỳ nhận được thiệp mời do Thôi Cẩm tú đưa tới --- với tư cách chiến thắng Mục Sơn, Mục Hằng Thiên, đại cao thủ Thân Hầu, đã từng gặp mặt Thôi Cẩm Tú một lần thì hiển nhiên Chân Định Pháp sư được mời quan chiến rồi.

"Đến lúc rồi." Mạnh Kỳ cười cười, đặc biệt lấy ra bạch sắc tăng bào mặc vào, thong thả khoan thai đi ra ngoài.

"Chân Định pháp sư..." Đám Ninh Đạo Cổ chờ đợi trong viện từ sớm, bộ dáng cực kỳ kích động.

Bọn họ vừa chào hỏi liền sửng sốt, bởi vì Chân Định pháp sư môi hồng răng trắng mặc bạch sắc tăng bào tung bay trong gió mang theo vài phần ý cảnh tiêu sái xuất trần.

Mạnh Kỳ rất hài lòng với loại tình huống này, tay lần phật châu, mỉm cười nói:

"A di đà phật, bốn vị thí chủ theo bần tăng đến phủ thành chủ đi."