Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 1 - Chương 42: Vô Sinh Chỉ




“Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!” Bên tai Đóa Nhi Sát quanh quẩn không dứt những âm thanh này, trong lòng hắn dấy lên cảm giác bất an. Biết là có chuyện không tốt liền lập tức chuyển thân tránh né một chỉ này.

Không giang xung quanh bỗng trở nên ngưng trọng, lấy Đóa Nhi Sát làm tâm mà dần co rút lại như muốn biến hắn thành trung tâm của một vòng xoáy khổng lồ. Đóa Nhi Sát rơi vào trong đó thì thân bất do kỷ, không cách nào chủ động nghênh tiếp.

Ngón tay Cố Tiểu Tang điểm ra sau, đám người Mạnh Kỳ nhìn Đóa Nhi Sát bỗng trở nên như người mất hồn, không những không tìm cách để tránh né đòn thế mà còn như chủ động hướng tới ngón tay kia, thần thái như sắp được giải thoát.

“Đây không phải là yêu thuật chứ?” Mạnh Kỳ kinh ngạc nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

Ngón tay tiến sát mi tâm Đóa Nhi Sát, Cố Tiểu Tang cất tiếng trang nghiêm, âm thanh vang lên như chuông giữa không trung: “Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!”

Từng lời thốt ra tác động tới Đóa Nhi Sát, từ miệng hắn nở ra nụ cười bình thản, miệng cũng mấp máy theo. “Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!” Tiếp đó, thân thể hắn đột nhiên phình to ra rồi lại co rút lại rất nhanh. Da dẻ bỗng trở nên khô héo. Từng mạch máu phồng lên rồi ngưng tụ lại ở mi tâm hắn, nơi đặt ngón tay trỏ của Cố Tiểu Tang.

Khuông mặt như ngọc của Cố Tiểu Tang bừng sáng lên, phảng phất như có thể hóa thành nước trong suốt.

“Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương….” Đóa Nhi Sát lẩm bẩm rồi ngã lăn ra đất, âm thanh thốt ra nghe như tiếng kinh phật ngày càng nhỏ lại.

Cố Tiểu Tang thu hồi ngón tay rồi nhìn về phía mấy người Mạnh Kỳ, thần sắc so với lúc chiến đấu với Đóa Nhi Sát thì càng thêm rạng ngời.

“Không phải lần trước gặp rủi ro khiến ta lãng phí mất một ít thiện công thì lần này ta cần gì phải ra tay động thủ? Cũng may, giết một người thì thiện công vẫn còn đủ.” Cố Tiểu Tang tiện tay bẻ gãy một nhành cây, mỉm cười đi tới hướng cửa vào. “Đại tướng quân trúng Vô Sinh Chỉ, một lát nữa mới có thể trở về ‘chân không gia hương’. Thời gian tuy ngắn, nhưng giết một người thì quá đủ rồi.”

Nàng nhìn mấy người Mạnh Kỳ đang cẩn thận đề phòng một lượt rồi cười nhẹ, cánh tay ve vẩy nhành cây. “Ha ha, nói tới mới nhớ, mọi sự cũng đều do duyên phận cả. Nếu không vì sự rủi ro đó ta làm sao biết cách sử dụng đồ vật kia rồi bị lầm tưởng là người mới mà đem tống cho các ngươi? Nên giết ai bây giờ? Thật là khó xử quá, không bằng các ngươi chọn ra một người.”

Ngón trỏ tay trái của nàng đưa lên đỡ cằm, lông mày hơi nhăn như vô cùng chán ghét chuyện này, mà đám người Mạnh Kỳ tình thâm nghĩa trọng cũng đều rõ cả, kẻ địch đang muốn châm ngòi ly gián mà thôi. Bản thân Mạnh Kỳ chỉ muốn được quay ngược vào trong nghĩ cách đối phó.

Ánh mắt Cố Tiểu Tang đong đưa, khuôn miệng nở nụ cười tươi. “Các ngươi không quyết được à? Ta suy nghĩ một hồi thì thấy đệ tử của Hoán Hoa Kiếm Phái thật quá bình thường, có giết cũng chẳng mang lại giá trị gì, chỉ lãng phí thiện công của ta.”

Tề Chính Ngôn nghe vậy thì trở nên trầm mặc dù đã biết Cố Tiểu Tang này đang cố tình nói vậy, trong lòng vẫn có cảm giác như đang bị người khác sỉ nhục mà không cam lòng. Nàng ta dựa vào cái gì mà nói mình không bằng người khác?

Ánh mắt nàng chuyển sang quan sát Trương Viễn Sơn, khẽ gật đầu. “Trong đám đệ tử tục gia của Chân Vũ Phái thì Trương thị chính là một trong ba trụ cột lớn. Nếu ta giết ngươi rồi dụng mưu một chút thì không khó để gây ra nội chiến cho Chân Vũ Phái.”

Trương Viễn Sơn hừ lạnh. “Yêu nữ kia, các trưởng bối của phái ta nào phải những loại vô tri.”

“Cũng phải.” Cố Tiểu Tang gật đầu đồng tình, mặt ánh lên nét vui vẻ khoái hoạt. “Ta không biết bói toán nên không đoán được sự tình lần này, không đổi lấy một ít bí pháp của Chân Vũ Phái, muốn giá họa cũng không dễ. Đã không gây ra nội chiến cho phái các ngươi thì giết ngươi cũng chỉ lãng phí thiện công của ta mà thôi. Đám đệ tử cùng thế hệ với ngươi thì đám Dương Thái, Dương Hòa hay huynh đệ Diêu gia đều có tư chất cùng thiên phú hơn xa ngươi, thực lực càng không phải bàn. Nhìn bộ dạng ngươi thế này, dẫu có được truyền thừa Chân Vũ Thất Tiệt Kinh hay Thái Cực Thần Công cũng chẳng lĩnh ngộ gì. Dù sao, so về khoản trầm ổn, tháo vát thì bọn hắn không so được với ngươi, không được lòng các trưởng bối như ngươi.”

Nàng ta cười tươi như hoa, trong giọng nói không khỏi có ý châm chọc.

Trương Viễn Sơn đột nhiên cười đáp lại. “Thiên phú võ đạo của ta không bằng huynh đệ đồng môn là do trời định, có gì mà phải nhụt chí? Thiên đạo vốn công bằng, ta còn có thể bù đắp lại những thua thiệt đó thì sao phải tuyệt vọng?”

Cố Tiểu Tang muốn dùng lời lẽ để ly gián, Trương Viên Sơn cũng không vừa, vui vẻ cùng nàng tung hứng. Chỉ cần kéo dài cho tới lúc Đóa Nhi Sát không trụ nổi vong mạng, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi.

Cố Tiểu Tang hơi ngạc nhiên, cắn môi nói. “Điều ngươi nói làm sát tâm trong ta nổi lên rồi đó.” Nói xong quay đầu về phía Giang Chỉ Vi.

“Lúc trước ta có nghe nói, Giang cô nương là nhân vật có tiền đồ sáng lạn nhất trong đám trẻ tuổi mới nổi, có khả năng tiếp nối Tô tiền bối giương danh giang hồ, trở thành kiếm thần trấn áp chính tà lưỡng phái làm ta tinh thần không yên, muốn gặp một lần rồi giết đi cho thống khoái. Giờ gặp tại đây, xem ra có hội tới rồi.”

Giang Chỉ Vi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói. “Có nắm bắt được cơ hội này hay không, còn phải hỏi qua thanh kiếm trong tay ta.”

Cố Tiểu Tang nhìn kỹ Giang Chỉ Vi, thấy thần thái không khác gì Tô Vô Danh tổ phụ thì hơi cau mày nghi hoặc. “Ngươi còn muốn đánh cược số mệnh? Còn muốn xuất ra Kiếm Xuất Vô Ngã? Thương thế của ngươi không nhẹ, tuyệt không làm được. Chẳng lẽ ngươi đã đổi được pháp môn tà đạo nào sao?”

“Cứ thử sẽ biết.” Giang Chỉ Vi lạnh nhạt đáp.

Cố Tiểu Tang trầm ngâm, cười hì hì nhìn Mạnh Kỳ. “Đại sư, kỳ thật người ta muốn giết nhất chính là ngươi.”

“Là ta?” Mạnh Kỳ không hiểu, vì hắn và Tề Chính Ngôn căn bản không ở cùng đẳng cấp với nàng ta.

Cố Tiểu Tang gật đầu, gò má hơi ửng hồng nói tiếp, “vì ta xem ra Tiểu Tử có tình cảm với ngươi đó.”

“Lý do là đây sao?” Mạnh Kỳ cũng vui vẻ cùng nàng ta dây dưa nhằm kéo dài thời gian.

Cố Tiểu Tang cười đầy ma mị. “Chính là lý do đó. Những gì nàng ta muốn, nàng ta yêu thích ta đều muốn hủy diệt cả.”

Mạnh Kỳ rủa thầm trong đầu.

“Cho nên, ngươi chuẩn bị đi. A di đà Phật!” Cố Tiểu Tang vứt nhánh cây xuống đất, chắp tay trước ngực.

Mạnh Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, âm thanh và hình ảnh xung quanh dần trở nên mờ nhạt, trong mắt hắn chỉ còn có Cố Tiểu Tang này. Giới đao bên mình từ từ giơ lên hướng về phía trước.

Cố Tiểu Tang mỉm cười, chậm rãi bước về phía Mạnh Kỳ coi như mấy người Giang Chỉ Vi không hề tồn tại. Bỗng nhiên, nàng thấy âm thanh xung quanh mình như biến mất, không còn tiếng gió, tiếng mưa rơi. Không gian trở nên thanh tịnh vô ưu.

Nàng mỉm cười đứng yên, giương mắt nhìn giới đao của Mạnh Kỳ lóe lên phá vỡ không gian thanh tịnh đang vây quanh nàng. Từng tiếng động ồn ào truyền tới, bên tai Cố Tiểu Tang vang lên thanh âm “mẫu thân, mẫu thân” non nớt của một hài nhi. Tiếp đó, trong đầu nàng hiện lên từng hồi, từng hồi những chuyện vui buồn đã trải qua trong đời.

Bất chợt, sắc mặt Cố Tiểu Tang đột biến, bước lui về sau vài bước thoát khỏi sự xâm nhập của đao ý, trong lòng kinh ngạc không thôi. “Hòa thượng này luyện được đao pháp cao mình như vậy từ bao giờ?”

Trông thấy Cố Tiểu Tang rút lui, Mạnh Kỳ vận hết chút sức lực còn lại trong người, nhằm vào cơ quan ở cửa mật đạo bổ tới. Vừa kịp trước lúc Cố Tiểu Tang hồi tỉnh trở lại thì giới đao chém vào xích sắt ở cửa hang, đem lối vào mật đạo bịt lại.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Tề Chính Ngôn ngạc nhiên hỏi.

“Ta hủy cửa mật đạo. Chúng ta không ra được, nàng ta cũng đừng mong vào đây.” Nói xong, Mạnh Kỳ run rẩy ngồi xuống phiến đá bên cạnh vách tường.

Giang Chỉ Vi gật đầu. “Chỉ cần Đóa Nhi Sát chết, chúng ta có thể trực tiếp trở về, cũng không lo sẽ bị vây khốn trong này.”

“Đó là một biện pháp tốt.” Trương Viên Sơn mỉm cười nói xen vào.

Tề Chính Ngôn vẫn đeo kiếm đứng ở phía trong cửa mật đạo, lo lắng không biết cơ quan bên ngoài mật đạo có bị hỏng hết hay chưa. Giang Chỉ Vi nhìn Mạnh Kỳ cười cười. “Không nghĩ ngươi đã lĩnh ngộ được đao ý của chiêu Đoạn Thanh Tịnh này.” Nàng rõ ràng đã nhìn ra, Mạnh Kỳ chỉ làm bộ hư trương thanh thế rồi dựa vào đao ý dọa lui Cố Tiểu Tang để đóng cửa mật đạo mà thôi.

“Chiêu thức này không trọn vẹn nhưng dựa vào lĩnh ngộ cùng tâm pháp là có thể phóng ra đao ý rồi.”

Với những chiêu thức ở mức độ này Tề Chính Ngôn không hiểu rõ lắm nên cũng không hỏi nhiều, còn Trương Viên Sơn vì không thể ngộ ra chân ý truyền thừa khi quan sát Chân Vũ Thất Tiệt Kinh và Thái Cực Thần Công nên chỉ biết đại khái qua kinh nghiệm từ các bậc tiền bối mà thôi. Còn Giang Chỉ Vi nửa như cười mà không phải cười liếc nhìn Mạnh Kỳ, nhân lúc hai người kia không chú ý ra hiệu cho Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ vừa nhìn liền hiểu, nàng ấy muốn chính là “Luận bàn!”

***

Đứng trước vách núi, Cố Tiểu Tang kinh ngạc nhìn cửa vào mật đạo đóng lại, đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý. Sau đó, nàng xoay người đi về phía bìa rừng. Lúc đi qua người Đóa Nhi Sát, tay áo nàng vung lên. Đóa Nhi Sát không bao giờ mở mắt ra nữa.

***

“Không biết Cố Tiểu Tang là ai?” Mạnh Kỳ tò mò hỏi về thân phận nàng ta.

Trương Viễn Sơn trịnh trọng hỏi lại. “Ngươi biết về tà ma chính đạo chứ?”

“Ta biết.” Mạnh Kỳ đáp.

Trương Viễn Sơn gật đầu. “Cố Tiểu Tang chính là thánh nữ tà ma chín đạo La Giáo. Đó là một tông phái cường hoành nhất do Vô Sinh lão mẫu làm chủ, chuyên đầu độc thế nhân quy về chân không gia hương. Theo thông tin mà La Giáo truyền ra thì Cố Tiểu Tang này chính là chuyển thế ở kiếp này của Vô Sinh lão mẫu.”

“Thanh danh nàng ta vang dội vì đã ba lần vượt cấp giết địch, lại khai mở bát khiếu, đứng thứ 4 trên Nhân Bảng.” Giang Chỉ Vi tiếp lời.

“Nhân Bảng là sao? Nghe như còn có Địa Bảng và Thiên Bảng vậy!” Mạnh Kỳ không hiểu hỏi lại.

Trương Viễn Sơn cười cười. “Đấy là do hoàng thất Đại Tấn lập lên, sắp xếp thứ tự cho các cao thủ trong thiên hạ với mong muốn khơi gợi tính hiếu thắng, cạnh tranh giữa mọi người. Đồng thời cũng dẫn tới chuyện tàn sát giết chóc lẫn nhau. Chúng được đặt bên trong tổng bộ của Lục Phiến Môn. Mọi người đều biết dụng ý của Triệu thị nhưng đám nhân sĩ hành tẩu giang hồ có người biết cũng có người không biết. Trên giang hồ có ai là không muốn tên tuổi được người ta lưu danh, nhắc tới? Cũng vì vậy mà nổi lên không ít sóng gió.”

Giang Chỉ Vi gật đầu. “Thiên Bảng dành cho những cao thủ đạt tới Pháp Thân nổi danh. Từ trước đến nay, người tồn tại trên Thiên Bảng cũng chỉ có mười bốn, mười lăm vị. Có những thời điểm chỉ có bảy, tám người. Hiện giờ có mười vị, trong đó Phương Trượng nổi tiếng của nhà ngươi đứng ở vị trí thứ ba. Địa Bảng ghi chép danh sách những cao thủ thành danh Lục Địa Thần tiên bên ngoài, chỉ ghi từ vị trí 200 trở lại. Sư phụ ta đã là tuyệt đỉnh nhân vật đạt tới Ngoại Cảnh thất trọng, đứng đầu Địa Bảng này.”

Giang Chỉ Vi nói xong không giấu nổi cảm xúc tự hào.

“Nhân Bảng chính là bảng ghi chép danh sách những cao thủ trẻ tuổi nổi danh. Vì lấy mốc là giai đoạn Khai Khiếu nên lượng người vượt cấp khiêu chiến và chiến thắng rất nhiều. Cho nên, dù có khai mở chín khiếu cũng chưa chắc đã được xếp trước trên danh sách này. Bảng danh sách này hiện thời có tên 50 vị.” Trương Viễn Sơn giảng giải thêm.

Mạnh Kỳ đang muốn hỏi Giang Chỉ Vi có tên trên Nhân Bảng không thì trên tường đột nhiên xuất hiện dòng chữ.

“Tướng quân Đóa Nhi Sát bỏ mình, nhiệm vụ chi nhánh thứ hai hoàn thành, ban thưởng Cố Tiểu Tang 200 thiện công, Giang Chỉ Vi 100 thiện công, Trương Viễn Sơn 50 thiện công.”

“Đóa Nhi Sát đã chết, Thiếu Lâm rơi vào tay giặc. Nhiệm vụ chính tuyến thứ hai hoàn thành, ban thưởng tất cả 100 thiện công. Lập tức quay về.”