Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 1 - Chương 10: Người thứ nhất




Toàn thân Mạnh Kỳ nổi da gà, dựng tóc gáy, không biết có phải mình đang đi vào thế giới u linh quỷ hồn hay không. Mấy người bọn hắn tuy có thể dùng pháp thân đạo thể mà đánh cho ác quỷ tan thành mây khói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ở cảnh giới võ đạo thông thường, còn chưa biết dùng cách nào để đối phó với quỷ hồn.

Nên làm thế nào bây giờ?

Hai chân Mạnh Kỳ như đeo chì, không biết nên tiến hay lui thì một luồng kiếm quang sáng như tuyết hiện ra, trực tiếp chém về phía ‘quỷ hồn’ đang bay trên không trung.

Ồ! Tựa hồ có điều gì không đúng?

Trong chớp mắt, Mạnh Kỳ còn tưởng kiếm quang phát ra không làm gì được quỷ hồn thì “Ba…” một tiếng, bóng đen kia lao thẳng tới rồi rơi ầm xuống mặt đất, toàn thân rung lên, nhất thời không đứng dậy được.

Trương Viễn Sơn đi lên phía trước, tay phải dụng kiếm thành chỉ điểm xuống, bóng đen kia lập tức ô hô ai tai.

“Giả thần giả quỷ.” Giang Chỉ Vi thu hồi trường kiếm, hừ khẽ một tiếng.

Mạnh Kỳ lúc này mới để ý, phía trên thạch bích có giấu một đường ray, một sợi dây thừng đang rủ xuống, nửa đoạn vẫn còn lung lay.

“Ha ha…” Mạnh Kỳ há miệng cười to. Hắn cảm thấy xấu hổ vì bị đối phương giở trò hù dọa chút nữa thì vỡ mật.

Giang Chỉ Vi nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Ta cùng Trương sư huynh cũng sắp mở Nhãn Khiếu, giống như Thiên Nhãn Thông ở Phật môn của ngươi vậy. Tuy trong này ánh sáng mù mờ, đạo cụ của chúng có thể che mắt ngươi nhưng còn chưa qua được mắt của chúng ta.”

Nhãn Khiếu? Thiên Nhãn Thông? Mạnh Kỳ cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của mấy môn võ công này, vô thức hỏi lại: “Nhưng mấy công pháp này cùng với võ đạo có quan hệ gì?”

Mạnh Kỳ không nghĩ ra, vì sao võ nhân bình thường có thể phát ra Thiên Nhãn Thông.

“Mắt là khiếu của gan. Tụ khí đến lúc khí mạch đại thông đồng thời rèn luyện nhục thân, về sau có thể chuyển võ đạo tu hành sang cả tạng phủ cùng khiếu huyệt.” Trương Viễn Sơn móc trên người áo đen ra một vật gì đó, thuận miệng giải thích một câu, sau đó nhìn mọi người nói: “Hắn còn sống, chưa kịp uống thuốc độc tự sát. Các vị có cách gì bức hắn nói ra tình hình của Ẩn Hoàng Bảo không?”

Hắn vừa rồi điểm huyệt vô cùng chuẩn xác, kịp thời khiến tên áo đen không kịp cắn nát viên thuốc độc được giấu sẵn.

Mạnh Kỳ gõ nhẹ lên đầu, đã hiểu hơn chút về mấy thứ Khai Khiếu Kỳ, càng hiểu càng háo hức với thế giới võ đạo quanh mình. Về chuyện làm thế nào tra khảo tù binh, hắn tuy cũng từng trốn chạy người khác, cũng biết dăm ba loại cực hình nhưng đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, đành quay mặt nhìn về đám người Giang Chỉ Vi, Thích Hạ và Trương Viễn Sơn.

Thích Hạ tiến lên một bước, miễn cưỡng nói: “Ta có một phép điểm huyệt, có thể thử xem sao.. Xin các vị chớ thấy rồi bảo ta tàn nhẫn.”

Ngày thường, nàng cũng là đại tiểu thư, quen sống an nhàn, giờ bị giam trong cái Luân Hồi Thế Giới này không cách nào thoát ra, tâm tình có phần hoảng hốt, làm lời thốt ra cũng để cho một tên tạp dịch tăng nhỏ bé như Mạnh Kỳ cũng được lợi, tính chung thành ‘các vị’.

“Chẳng lẽ là Đại Giang bang Sưu Hồn Thập Tam Thủ?” Giang Chỉ Vi khẽ hỏi.

Thích Hạ cười khổ: “Nói là sưu hồn, bất quá cũng chỉ là điểm huyệt tra tấn mà thôi.”

Trương Viễn Sơn chắp tay nhẹ bảo: “Xin sư muội ra tay, để chúng ta được mở rộng tầm mắt.”

“Hừ, ranh con chưa mọc lông lại giả làm đại hiệp, thực gian trá…” Mạnh Kỳ nghe thấy Ngôn Vô Cương đứng bên cạnh lẩm nhẩm. Xem ra loại nhát gan hèn mọn như hắn vốn không quen nhìn mấy người như Trương Viễn Sơn luôn đứng ra chủ trì thế cục.

Mạnh Kỳ liếc mắt nhìn hắn nghi hoặc. Nói gì không nói, thằng này không sợ bị quẳng đi sao?

Ngôn Vô Cương khinh bỉ nhìn tên tiểu sa di trước mặt, lại khẽ giọng lẩm bẩm: “Bọn hắn còn chưa mở được Nhĩ Khiếu, ta sợ gì chứ.”

Haizzz, thật là cẩn thận chạy thuyền vạn năm không hỏng a! Mạnh Kỳ chỉ cười mà không nói, nhìn Thích Hạ đi tới chỗ tên áo đen rồi ngồi xổm xuống, ngón chỏ thành chỉ, điều tức hơi thở rồi cực nhanh điểm bảy cái trên thân thể gã áo đen.

Sau đó, thân hình giống như bị cái gì đẩy ra, vội đứng lên, mồ hôi đầy đầu.

“Hà hà..” Tên áo đen phát ra tiếng kêu như thú gào trong họng, được một lúc lại kêu khóc thảm thiết. Thanh âm hắn bị điểm huyệt nên không lớn lắm, nhưng ngữ điệu lại khiến người khác nổi cả da gà.

“A…, dừng lại. Cầu xin các ngươi. A…, ta nói…” Tên áo đen rốt cục không chịu nổi, kêu la thảm thiết xin tha.

Thích Hạ thở nhẹ một hơi, ngồi xuống điểm tiếp năm lần: “Nói mau, xem những gì ngươi nói với những gì chúng ta biết giống nhau hay không.”

Tên áo đen mồ hôi tuôn ra như tắm, thanh âm khàn khàn đem tình hình của Ẩn Hoàng Bảo cùng bảo chủ nói ra.

Trương Viễn Sơn ngồi trên mặt đất, dựa theo miêu tả của hắn mà vẽ ra địa đồ. Nếu là bịa đặt, địa đồ sớm muộn cũng sai lệch không khớp, trừ phi địa đồ vẽ ra cực kỳ đơn giản.

“Xem ra không sai.” Trương Viễn Sơn nhìn ngắm địa đồ rồi nói. “Ẩn Hoàng Bảo này được xây dựng dưới lòng đất, trong một huyệt động cực kỳ rộng lớn, lại có rất nhiều cơ quan. Thời gian của chúng ta sợ là không đủ.”

“Vậy không đi cứu tứ đại cao thủ nữa chứ?” Thanh Cảnh lúc này mới mở miệng hỏi. Sau một lúc do dự, lại nói: “Theo như lời hắn, Ẩn Hoàng bảo chủ đã mở được Nhãn Nhĩ Tị Khiếu (giống như Phương Trượng mở được Thiên Nhãn Thông và Thiên Nhĩ Thông vậy) rồi.”

Tên áo đen không nắm rõ thực lực tu vi của bảo chủ, nhưng hắn kể lại một ít chi tiết nên đám Thanh Cảnh suy đoán như vậy.

Mạnh Kỳ liếc mắt nhìn Thanh Cảnh, thấy hắn cũng không phải lúc nào cũng bảo thủ.

“Ừm, không thể khinh thường. Theo địa đồ này, cơ quan hai bên vây khốn tứ đại cao thủ, tính cả việc hóa giải cơ quan, tiêu diệt thủ vệ hai bên thì chúng ta phải chia nhau ra để hành sự.” Trương Viễn Sơn đứng dậy, ôn tồn nói: “Tề sư đệ, ngươi đã tụ khí đại thành rồi đúng không?”

“Thật hổ thẹn! Tiểu đệ đã tụ khí đại thành năm năm mà vẫn không cách nào khai khiếu.” Nam tử bộ dáng trầm mặc ít nói Tề Chính Ngôn chắp tay trả lời.

“Vậy mời Tề sư đệ cùng ta và Thanh Cảnh sư đệ đi sườn đông, tranh thủ mau chóng cứu Lương Hàn cùng Đàm Bắc hai vị đại hiệp. Còn Giang sư muội, Thích sư muội và các ngươi chiếu cố cho Chân Định sư đệ cùng Ngôn hương chủ, nếu có thể từ phía tây cứu hai vị đại hiệp ra được thì tốt, bằng không cứu được cũng không cần dây dưa, tận lực cứu ra một vị, đến thẳng trung tâm cùng chúng ta tụ hợp. Ta đoán chừng, có ba vị đại hiệp hỗ trợ như vậy cũng đủ rồi.”

Hắn cũng muốn Giang Chỉ Vi có võ công cao nhất đi cùng nhóm với mình, nhưng lại lo Thanh Cảnh đã đến ranh giới khai khiếu cùng Thích Hạ đi phía tây cứu người thì khả năng thành công không lớn, có khi một người cũng không cứu được. Cho nên để đảm bảo được mục đích cứu người, cuối cùng quyết định bản thân và Giang Chỉ Vi chia về hai nhóm, đem những người tu vi thấp còn lại đi cùng nàng, cũng giảm nhẹ phần nào nhiệm vụ các nàng phải hoàn thành.

“Kỳ thật không cần như thế. Chúng ta cùng nhau hành động cứu hai vị kia ra là được. Thông thường cao thủ Khai Khiếu Kỳ sao có thể so sánh với truyền thừa nhân của đại môn phái?” Thanh Cảnh kiêu ngạo nói.

Thực ra, điều hắn nói cũng không hoàn toàn sai. Truyền nhân Khai Khiếu Kỳ của các đại tông môn bình thường nắm giữ rất nhiều tuyệt học, có thể một mình chiến thắng các cao thủ giang hồ mở được hai hoặc bốn khiếu thông thường cũng không phải không có.

Tất nhiên, cũng không thiếu các truyền nhân của đại tông môn vì thiếu kinh nghiệm giang hồ mà lật thuyển trong mương, ko chén được người còn bị người chén lại. Vì thế mà các đại tông môn tiến hành thí luyện cho truyền nhân của mình rất nhiều. Theo lời Huyền Tâm, đệ tử Thiếu Lâm cũng phải ra khỏi sơn môn hành tẩu giang hồ. Tại thời gian còn ở trong chùa, cũng tùy lúc có thể bị người hạ độc, bị người ám toán, ngoại ra còn phải động thủ cùng với những người có võ công cực cao, sau đó sẽ có giải dược, cốt để cho bọn họ học được cách ứng phó với những tình huống khác nhau.

Các đại tông môn nếu không hiểu được điều này để bù khuyết cho đám truyền nhân còn non trẻ thì đã sớm bị dòng chảy lịch sử bao trùm, thành đối tượng cho những buổi trà dư tửu hậu, chứ đâu thể vẫn ở trên đỉnh cao mà hô phong hoán vũ như vậy được.

“Cẩn thận vẫn hơn.” Trương Viễn Sơn trầm ngâm một lúc rồi nói. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên, hắn còn chưa rõ cách Luân Hồi chi chủ an bài các nhiệm vụ như thế nào.

Thanh Cảnh bĩu môi, không góp lời, chỉ nhìn Giang Chỉ Vi nói: “Đừng để cho chúng ta phải đợi lâu, nếu không chúng ta tự mình động thủ thì thật mất mặt.”

“Chỉ là cậy mạnh tại mồm mà thôi, có gì là anh hùng? Có bản lĩnh, cùng ta lại tỷ thí so sánh một hồi?” Giang Chỉ Vi mỉm cười, không thèm để ý Thanh Cảnh hắn trào phúng bọn họ.

Hắn dù sao chính là bại tướng dưới tay của Giang Chỉ Vi, còn gì để nói?

Thanh Cảnh sắc mặt tái nhợt, mấp máy chống chế: “Nếu ta cũng khai mở Nhãn Khiếu thì…”

Nói tới đó thì dừng lại. Hắn và Giang Chỉ Vi giống nhau, 10 tuổi xuất sư nhưng đối phương đã sắp mở Nhãn Khiếu mà hắn thì còn lâu lắm, hiển nhiên không thể so sánh được.

Nói xong thì vừa phi về phía trước vừa hướng Trương Viễn Sơn bảo: “Trương sư huynh, không nên để lãng phí thời gian nữa.”

Trương Viễn Sơn gọi Tề Chính Ngôn đuổi theo. Giang Chỉ Vi tức thì quay đầu nói với Mạnh Kỳ: “Tiểu hòa thượng, nhớ theo sát ta. Nếu ở quá xa, có chuyện gì ta cũng không cứu kịp ngươi đâu.”

Nói xong thì khuôn mặt tươi như hoa nở bảo: “Dù sao, ngươi cùng ta cũng không quan hệ gì, nếu chết ở chỗ này, ta cũng không vì ngươi mà khóc lóc đâu đó.”

Mạnh Kỳ tức thời nhăn mặt, vội vàng bước nhanh theo sát Giang Chỉ Vi.

Lúc này, từng đạo bóng đen từ lỗi rẽ phía trước đang lao đến, tay nắm đủ loại vũ khí.

Giang Chỉ Vi tay phải co lại, kiếm xuất ra như có long ngâm, đem ba cái bóng đen vừa lao tới cắt đứt yết hầu.

Mạnh Kỳ chứng kiến máu tươi trào ra, nhuộm đỏ mặt đất cùng vách tường thì chợt sinh ra cảm giác như mình đang ở trong rạp xem phim, hết thảy đều không liên quan tới mình vậy.

Cũng may hắn xuyên việt đã trải qua hoàn cảnh chém giết, nhanh chóng khôi phục lại tinh thần trốn phía sau lưng Giang Chỉ Vi, khoảng cách lúc nào cũng giữ trong phạm vi của trường kiếm.

Giang Chỉ vi xuất kiếm như mưa rào, thanh nhã tuyệt diệu, ép cho hai tên áo đen còn lại chỉ có thể quay lưng chống đỡ. Mạnh Kỳ nhìn màn này không chớp mắt, tâm tư không ngừng nghĩ: nếu đổi lại là mình, dùng La Hán quyền thì phải làn sao mới đối phó được với hắn?

Cùng lúc đó, Thích Hạ xuyên dọc tạt ngang, ra tay không nhiều nhưng mỗi lần Phẩn Thủy Thứ lóe lên là một tên áo đen ngã xuống.

Thanh Cảnh đao thế sâm nghiêm ẩn chứa khí tức bàng bạc. Mỗi đao chém ra nhìn như không có gì đặc sắc nhưng tên áo đen đối diện lại như bị chấn động tâm thần, động tác chợt chậm lại, liền bị chém thành hai nửa.

Trương Viễn Sơn không múa may hoa mĩ, dùng toàn lực ứng phó. Trường kiếm vạch ra nửa vòng tròn, dẫn theo vài cỗ trường đao lay động hướng ngoài vòng tròn chém xuống, ba tên áo đen lập tức ngã lăn ra đất mà ô hô ai tai.

Tề Chính Ngôn kiếm pháp tương đối nghiêm cẩn, chiêu số sử ra thần diệu, trong lúc bị ba tên áo đen vây công vẫn bình tĩnh đả thương một tên. Xem hắn nếu có đủ thời gian, cũng không khó để thu thập đối phương.

“Ồ, không phải võ công của Giang cô nương là cao nhất ở đây sao? Những người khác đã giết ít nhất ba tên ao đen rồi, sao nàng vẫn còn chừa lại hai tên?” Đao quang kiếm ảnh lóe lên, mạnh Kỳ thấy bóng những tên áo đen ngã xuống cũng không mảy may xúc động.

“A….” Đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết. Mạnh Kỳ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy con chuột nhắt Ngôn Vô Cương bị một thanh trường kiếm từ trong khe đá bay ra, đâm vào sau lưng của hắn, máu tươi chảy ra lênh láng, hai mắt mờ dần sức sống.

“Thì ra mặt sau tường đá là khoảng trống.”

“Người thứ nhất.”

Mạnh Kỳ thấy Ngôn Vô cương khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ ngã xuống thì cảm thấy toàn thân lạnh buốt.