Nhất Thế Tiêu Dao

Chương 2: Lần đầu gặp mặt




“A, mệt chết ta!” Nhược Lam bơ phờ ngồi dựa vào gốc cây, cảm thấy đầu hơi ong ong, liền đưa tay ấn ấn đỉnh đầu. Đi từ nãy đến giờ ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ rồi, chân thì mỏi, bụng thì đói, vậy mà còn chưa ra khỏi rừng nữa.

Rốt cuộc là đi tiếp hay quay lại?

Có lẽ phải nghĩ đến việc quay ngược lại thôi… Nhược Lam nhìn mảnh rừng xanh ngắt một màu, cảm thấy hơi nhức mắt. Có rừng cũng tốt thôi, không khí trong lành, nhưng dày đặc như vậy, khiến nàng đột nhiên muốn đốt trụi cả khu rừng, mở đường máu chạy thoát.

A, quả nhiên chó cùng giứt giậu… Nhược Lam âm thầm cảm khái, đúng là đến đường cùng, con người ta sẽ trở nên táo bạo, bằng chứng là đến cả hành động phá hoại môi trường như thế này nàng cũng nghĩ ra được. Nhưng sau đó, Nhược Lam đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Phỉ phui cái mồm, ai lại tự nói mình là chó bao giờ?

“A--- Nghỉ một chút vậy.” Nhược Lam dựa hẳn vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng lại không ngơi nghỉ mà kêu gào n+1 lần, thực là không còn gì cẩu huyết hơn!

Đang mơ màng, Nhược Lam cảm nhận được một tầng không khí lạnh táp vào mặt khiến nàng rùng mình, kéo chặt áo khoác, toàn thân run rẩy một chập. Ngẩng đầu lên nhìn tán cây rậm rạp, Nhược Lam nheo mắt khó hiểu, trời đang nắng ấm thế kia, sao nàng lại thấy lạnh nhỉ?

Dù sao chuyện khó hiểu cũng không phải mới xảy ra một lần, Nhược Lam liền mắt nhắm mắt mở cho qua. Bất quá, nàng cần ăn uống a, cái này quan trọng hơn.

Đứng dậy im lặng nghe ngóng, Nhược Lam vui mừng phát hiện có tiếng nước chảy ở phía trước, liền nhanh chóng chạy đến.

Nam… nam nhân? Có người?

Nhược Lam chạy nhanh đến, thật sự là cảm thấy rất sốc. Tiên cảnh gì thế này, so với vạt rừng đằng sau thật là quá khác biệt đi! Hồ nước trong trẻo, óng ánh như dát bạc, có cả các loại đá quý, thạch anh chôn rải rác xung quanh lấp la lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời nữa chứ! Cảnh vật chênh lệnh quá mức, lại thêm bóng lưng đẹp đẽ mảnh khảnh của một nam tử đang đứng đó, nhất thời khiến Nhược Lam không phản ứng kịp.

Nam tử này cũng chỉ cao hơn Nhược Lam một cái đầu, ước chừng hơn nàng khoảng hai, ba tuổi gì đó, nhưng lại toát lên cái khí chất thật khó nói a!

Nam nhân quay lưng lại với nàng, tà áo với hai màu chủ đạo là đỏ đen phất nhẹ trong gió, không khí như phủ một lớp sương mờ, thực thực ảo ảo.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý có thể gặp người cổ đại, nhưng quần áo hắn có phần không giống lắm với trang phục cổ đại mà nàng được biết, chẳng lẽ kiến thức lịch sử của nàng thật sự thấp tới vậy sao? Nhược Lam nàng nếu biết có ngày khốn đốn thế này, chắc chắn trước đây đã lo tìm hiểu văn hoá, sự kiện xảy ra ở các thời đại trước rồi!

Có một điều Nhược Lam rất thắc mắc, rốt cuộc người cổ đại đã làm cách nào mà có được mái tóc mềm mượt như vậy? Đến cả tóc của con trai cũng đẹp như thế, mấy tiểu thư khuê các ngày ngày thêu thùa tinh thông cầm kỳ thư hoạ thì còn tới mức nào nữa?

A--- Nàng tò mò với khuôn mặt của nam nhân này…

Đúng lúc Nhược Lam đang suy tính nên đánh tiếng thế nào để nam nhân này quay lại, thì hắn đã xoay người đối diện với nàng, trong mắt là tiếu ý, khoé môi khẽ nhếch:

“Không ngờ ngươi cũng có thể đến được đây. Xem ra, vận may không tệ.”

Nhược Lam đơ người ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như ngọc tạc kia, nhất thời đầu óc trống rỗng. Đôi mắt của nam nhân có màu đỏ tựa như huyết ngọc, đẹp đẽ vô cùng khiến nàng vừa kinh ngạc vừa không thể rời mắt được.

Nhìn khuôn mặt có phần chưa trưởng thành kia, Nhược Lam trong lòng đầu tiên là vọt ra mấy chữ “Mỹ thiếu niên!”, đẹp đến mức khiến người mười ba năm chưa một lần diện kiến mỹ nam như nàng phải giật mình!

Nam nhân này, thật sự còn đẹp như cả nữ nhân!

Nàng hận, hận, rất hận. Thật ra thì được ngắm mỹ nam cũng rất tốt, nhưng càng nhìn lại càng khiến bản thân thêm tự ti, vì cái gì mà nam nhân cũng có thể đẹp như thế?

Điều này làm Nhược Lam liên tưởng đến mấy quyển truyện ngôn tình xuyên không trước kia hay đọc.

Mà đã là tiểu thuyết, thì bao nhiêu tinh tuý của con người đều chui hết vào đấy cả. Ngay đến mấy bông hoa đào của nữ chính bông nào bông cũng toàn hàng cực phẩm, nát nhất cũng phải là mỹ nam, nhiều tới nỗi nữ chính lười không thèm ngắt. Cái từ "soái ca ngôn tình" chính là dùng để chỉ mấy nam nhân trong đó.

Đương nhiên tất cả chỉ là một phút bay bổng của tác giả thôi, chứ lấy đâu ra mà lắm mỹ nam thế, thế gian có bảy tỷ người thì gần sáu tỷ người trông không được đẹp rồi. Nhược Lam chỉ đọc cho vui, chứ cũng không hi vọng nhiều lắm. Ai biết được một ngày xuyên qua, người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là một mỹ thiếu niên đẹp thế này chứ?

Đây là mở đầu cho cuộc sống đẹp như trong tiểu thuyết, hay đơn thuần là cuộc gặp gỡ mang tính tình cờ không mấy đặc sắc của nàng đây?

Lão thiên gia à, ngài đừng xa cách như vậy, trực tiếp cho con một câu trả lời mang tính thuyết phục đi!