Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 4: C4: Kết hôn




Trời hôm nay vẫn một màu trắng xóa của tuyết.

Nam Ương chuyển mình trong ổ chăn ấm áp mềm mại choàng tỉnh, đang lúc cả người thả lỏng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói ngày hôm qua của Tôn Tự Tuyết ----

"Có người xuất hiện trong nhân sinh, chính là nhân sinh tốt nhất."

Lúc khuyên Mai Trọng Lễ hai mươi tuổi ngưng tìm kiếm truyền nhân đời tiếp theo, hắn cũng nói với mình như vậy.

Nam Ương còn đang ngẩn người, điện thoại bên gối đột nhiên rung lên. Cô ấy mất hai giây mới phản ứng lại, xoa xoa đôi mắt, bấm vào nút nghe trên màn hình: "Alo?"

"Lão tổ, quấy rầy người nghỉ ngơi rồi sao?" Thanh âm Mai Trọng Lễ từ trong loa truyền đến.

"Không có. Chuyện gì vậy?"

"Muốn nói trước với người một tiếng, đứa nhỏ Chúc gia kia không có hủy hôn. Hôm qua tôi đã nói rõ với Khinh Hoan rồi, hôm nay để người cùng nó đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, đã hẹn hai giờ chiều nay chuẩn bị tốt, người xem người có tiện hay không?"

Nam Ương sửng sốt trong chốc lát.

"Không tiện sao? Vậy tôi báo với Khinh Hoan đổi thời gian khác?"

".... Ngươi đã nói tốt với nàng rồi sao?"

"Vâng, đã nói tốt."

"Vậy hai giờ chiều nay đi."

Đổi tới đổi lui, ít nhiều gì cũng sẽ gây phiền toái cho cô. Huống hồ, cô ấy cũng rất muốn nhanh chóng kết hôn với cô, ngày này cô ấy chờ đợi, ước chừng cũng đã hơn 3000 năm.

"Được, vậy khoảng 12 giờ tôi sẽ bảo Tự Tuyết lái xe đến đón người."


Nam Ương ừ một tiếng, cúp điện thoại. Cô ấy tự hỏi xong mới phát giác, đây hẳn là lần đầu tiên các cô chính thức gặp mặt, lại là ngày lãnh chứng quan trọng như vậy. Cô ấy sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm xong rồi, cô ấy lại tìm trong vali hành lý hôm qua vẫn chưa kịp thu thập xong, đem toàn bộ sơ mi trắng trong đó lấy ra đặt lên giường, tóc hãy còn ướt, cô ấy cũng không thèm để ý, chỉ lo chôn đầu suy tư xem nên mặc cái gì mới tốt.

Tưởng tượng đến cô sẽ ngồi bên cạnh mình, gần trong gang tấc đối diện với mình, cô ấy liền cảm thấy có chút khẩn trương.

Trừ bỏ giữa trán không có họa nốt chu sa ra, ngũ quan của cô lớn lên cùng với Khinh Hoan lúc trước giống nhau như đúc. Mấy giờ sau, cô sẽ dùng đôi con ngươi quen thuộc đó nhìn mình, thậm chí có khả năng sẽ trong một cái nháy mắt bất kỳ nào đó nhớ ra mình, nhớ ra tất thảy đã từng giữa các cô. Có lẽ, cô ấy còn có thể nghe được một câu tha thứ mà cô ấy đã chờ đợi hơn ba ngàn năm nay, nghe chính miệng cô nói một câu, ta không trách ngươi.

Nguyên bản cho rằng, lần gặp lại này hẳn là sẽ không khẩn trương giống như lần gặp ở trạm xe kia. Nhưng mà, không biết vì cái gì, hình như so với trước đó lại càng nôn nóng hơn.

Nam Ương đứng trước chiếc giường chất đầy quần áo suốt hai tiếng đồng hồ, đứng lâu đến mức tóc cũng tự nhiên khô, vẫn không chọn được một chiếc áo sơ mi vừa lòng nhất.

Không bao lâu, Tôn Tự Tuyết liền đến nơi. Được sự cho phép của Nam Ương, cô ấy giữ một bộ chìa khóa dự phòng của nơi này, mở cửa một đường đi đến phòng ngủ, cách cửa phòng tò mò thăm dò bên trong.

"Lão tổ, còn chưa thu thập xong ạ? Người nhìn một giường quần áo ngẩn người làm gì thế?"

"Ta.... Không biết nên mặc cái gì đi gặp nàng."

Nam Ương như bị đánh vỡ tiểu tâm tư, lỗ tai lập tức đỏ lên. Cô ấy ngày thường thanh lãnh, cũng chỉ có thời điểm nghĩ về người trong lòng mới có thể khiến cho làn da lãnh bạch của mình nhiễm một chút huyết sắc.

"Là vậy sao, tôi có thể chọn giúp người không?"

"Ừm."

Tôn Tự Tuyết cười đi vào, một bên nhìn đống quần áo thống nhất một màu trắng sáng trên giường, một bên nói: "Tôi nghe ông nội nói, người không phải là một người rất để ý cách ăn mặc nha."

"Đúng vậy." Nam Ương đối với câu nói đó khẳng định.

"Xem ra người thật sự rất coi trọng lần gặp mặt này. Bất quá, cũng xác thật là nên coi trọng, rốt cuộc thì hôm nay cũng là ngày kết hôn của lão tổ người." Tôn Tự Tuyết cầm lấy một chiếc sơ mi trắng được cắt may hào phóng, đưa cho Nam Ương, "Tùy tiện mặc là được rồi, người là người đẹp nhất mà từ nhỏ đến lớn tôi mới gặp, cho dù là mặc cái giẻ lau cũng là đẹp nhất."


Nam Ương đã quen nghe người khác khen mình, nhưng lần này nghe thấy, vẫn là nhịn không được đôi mắt cong cong.

Đã qua 12 giờ, cô ấy cũng không trì hoãn nữa, sau khi đổi quần áo xong liền theo Tôn Tự Tuyết ra ngoài, đi trước đến địa điểm mà Mai Trọng Lễ đã gửi định vị đến.

Thời điểm Tôn Tự Tuyết lái xe, luôn nhịn không được trộm ngắm Nam Ương đang ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh.

Cô cũng không bởi vì cô ấy là lão tổ liền có ý định a dua nịnh nọt, lão tổ lớn lên thật sự rất rất xinh đẹp, là một loại sắc đẹp không giống với loại sắc đẹp thông thường.

Nam Ương là một nữ nhân không bị nét hiện đại xâm nhiễm, không uốn tóc, không nhuộm tóc, không trang điểm, không mượn cớ che đậy, trên cổ chưa từng mang theo bất luận vòng vàng gì, vành tai oánh nhuận ngay cả một cái khuyên cũng không có, từ tóc dài thuần đen, đến ngón tay thuần tịnh, hết thảy đều mang theo một loại phong nhã từ cổ đại. Khi cặp con ngươi màu nâu nhạt tựa trà của cô ấy nhìn về phía ngươi, phảng phất như một bức họa cổ xưa khắc lên sông dài lịch sử chậm rãi mở ra trước mắt ngươi, năm tháng trôi nổi liền lắng đọng nơi đáy mắt cô ấy, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy thôi, lại giống như có thể chân thật chạm đến quá vãng qua đi, mỗi một triều đại, mỗi một người, mỗi một chiếc kích đồng nhiễm huyết, mỗi một bông tuyết vắt ngang kim cổ này.

Chúc Khinh Hoan sư thúc tổ đến tột cùng là làm bao nhiêu chuyện tốt a, mới có thể khiến cho một người tốt đẹp như vậy nguyện ý cô độc lưu lạc ba ngàn năm trên đời, chỉ vì cuộc hội ngộ này mà kích động như vậy?

Thời điểm các cô ấy đến Cục Dân Chính, xe đón Chúc Khinh Hoan đã sớm đến rồi. Mai Trọng Lễ không có khả năng để Nam Ương chờ Chúc Khinh Hoan, cho nên nửa giờ trước đã đón Chúc Khinh Hoan tới trước chờ Nam Ương rồi.

Chúc Khinh Hoan dù sao cũng là nhân vật của công chúng, cô đứng ở nơi rất riêng tư, mang khẩu trang và kính râm, phi thường đơn giản mà ẩn sau một cái bồn hoa, bên người cũng không có trợ lý đi cùng.

Nam Ương xa xa đã thấy bóng dáng trước Cục Dân Chính kia.

Mái tóc quăn dài hệt như quạt lông vũ mị lại ôn nho xõa tung sau lưng cô, cùng với bờ vai mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, cô cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, như là mặc một bộ áo cưới giống hệt mình.

Bước chân Nam Ương thoáng chậm lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài câu chào hỏi.

Chúc Khinh Hoan cũng vừa vặn quay đầu, giống như muốn nhìn khắp nơi xung quanh, vừa lúc đối diện với ánh mắt Nam Ương. Cô sửng sốt, tháo kính râm và khẩu trang xuống, lại nhìn nhìn chung quanh, không biết là đang xác nhận cái gì.

Nam Ương ổn định lại trái tim đang không ngừng xao động của mình, chậm rãi đi về trước, đứng trước mặt cô.


Những lời chào hỏi vừa mới chuẩn bị tốt, đến khi chân chính đối mặt cô, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra được.

Tuy rằng Nam Ương một câu cũng chưa nói, nhưng Chúc Khinh Hoan vẫn ý thức được cái gì đó, thần sắc ngẩn ra: "Cô.... Cô là người hôm qua ở trạm xe buýt.... Cô là.... Cô chính là...."

"Ừm, tôi chính là Nam Ương."

Ngay lúc Nam Ương nói ra tên của mình, đáy mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Ta chính là Nam Ương.

Ta chính là sư phụ của ngươi.

Đầu tiên Chúc Khinh Hoan cảm thấy khiếp sợ, sau đó lại chậm rãi chuyển thành nghi hoặc. Cô năm nay đã 24 tuổi, Nam Ương cũng đã 35 tuổi, nhưng mà cô gái trước mặt này thoạt nhìn không đến 30, cô ấy còn quá trẻ, tuổi tác lại dường như không sai biệt lắm với mình.

"Chúng ta... Bây giờ chúng ta vào luôn sao?" Trong thanh âm của Nam Ương mang theo áp lực còn có chút thấp thỏm rõ ràng, thậm chí là nói lắp.

Chúc Khinh Hoan trầm mặc trong chốc lát, không xác định mà hỏi lại: "Chị thật sự là Nam Ương?"

Nam Ương nhìn vào mắt Chúc Khinh Hoan, nhợt nhạt ừ một tiếng.

"Vậy chị...chị thật sự đã 35 tuổi rồi?"

Cô nhìn qua đầy mặt không tin.

Nam Ương có chút sửng sốt, cúi đầu sờ sờ túi quần, lấy ra một tấm chứng minh thư. Cô ấy nhìn chằm chằm chứng minh thư hồi lâu, môi hơi hơi mấp máy, như là đang làm phép trừ đơn giản nào đó.

"Ừm..." Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm, ".... Tấm này đúng thật là 35 tuổi."

"Tấm này?" Chúc Khinh Hoan nhíu mày, "Chị còn mấy tấm nữa?"

"Không có, chỉ có tấm này."

Nam Ương cất chứng minh thư vào, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền nói: "Đi vào chưa?"


"Tôi...." Chúc Khinh Hoan cảm thấy có chút xấu hổ. Xấu hổ cũng là bình thường, rốt cuộc thì cô sắp phải cùng một nữ nhân xa lạ đi vào Cục Dân Chính, vai kề vai chụp một tấm ảnh thân mật.

"Đi thôi."

Nam Ương nâng tay, tựa hồ như muốn nắm lấy tay Chúc Khinh Hoan, nhưng trong nháy mắt vừa nâng lên kia cô ấy cơ hồ liền khắc chế bản thân thả xuống. Còn chưa được, hiện tại không phải là lúc, cô ấy hẳn là nên chờ một chút nữa, đợi thêm mấy ngày để quan hệ giữa các cô trở nên gần gũi hơn, sau đó cô ấy mới nên thử nắm tay cô.

Các cô cùng nhau đi vào Cục Dân Chính, Tôn Tự Tuyết chờ ở bên ngoài, không có đi vào.

Các cô ngồi trước mặt nhân viên công tác, Nam Ương lấy sổ hộ khẩu của mình ra. Cô ấy không ghi tên mình vào hộ khẩu của Mai Trọng Lễ, sổ hộ khẩu của cô ấy rất sạch sẽ, chỉ có tên một mình Nam Ương. Nhưng không bao lâu nữa, sẽ có thêm một cái tên khác nằm bên cạnh tên cô ấy, quyển sổ nhỏ hẹp này, vĩnh viễn là không gian riêng tư của hai người các cô.

Hai người từng người điền vào [ Đơn xin đăng ký kết hôn ], lăn dấu tay vào cột tên mỗi người. Nam Ương lăn bằng tay phải, lúc ấn xuống, ngón tay đang run rẩy.

Sau đó các cô đi chụp ảnh.

Cục Dân Chính chụp ảnh sẽ không hỗ trợ chỉnh sửa ảnh chụp xong, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Chúc Khinh hoan là một minh tinh, ngũ quan thường xuất hiện trên màn ảnh khẳng định là không thể bắt bẻ, khó được chính là Nam Ương bên cạnh cô, nhìn qua tựa hồ so với Chúc Khinh Hoan càng muốn xinh đẹp hơn một ít. Thời điểm nhân viên công tác đưa giấy hôn thú cho các cô đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Hai nữ nhân, một người vũ mị ôn nhu, tóc dài lưu luyến, một người thanh lãnh tao nhã, tóc đen mượt mà như thác. Các cô xuất hình trong cùng một khung hình, nhìn qua vô cùng hài hòa, thật giống như hai người kia vốn là nên gắn bó với nhau như vậy, cộng đồng xuất hiện ở bất luận loại cảnh tượng gì.

Nam Ương nhìn giấy hôn thú trong tay, ngơ ngẩn vuốt vẻ hai khuôn mặt trên đó.

Rốt cuộc.

Cô ấy cũng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của cô.

Cô ấy nhớ tới buổi tối ba ngàn năm trước kia, cô ấy quỳ gối bên thi thể Khinh Hoan, tự tay khắc lên bia mộ của cô, trước tên cô khắc hai chữ "Ái thê", bằng chính đôi bàn tay chột dạ rủn rẩy, cùng trái tim tràn đầy hối hận.

Nhưng mà cũng may, thời gian từ bi, để cho cô ấy cơ hội có thể sửa đổi.

Cả đời này, cô ấy nhất định sẽ nắm chặt tay cô, làm một người vợ tốt bên cạnh cô.

- ----

Editor: