Sau khi tiễn Tiểu Diệp đi, Chúc Khinh Hoan ngồi trở lại sô pha, tiếp tục xem kịch bản, chờ Nam Ương tắm xong đi ra thì cô mới vào tắm.
Nửa giờ sau, cửa toilet rốt cuộc cũng mở ra, trong nháy mắt khi cửa vừa mở từ bên trong một làn sương mù chồng chất tràn ra. Nam Ương bước ra khỏi sương mù, mái tóc ướt sủng rũ trên vai, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng ngà của Chúc Khinh Hoan.
Chúc Khinh Hoan nhịn không được nhìn đôi chân dài đẹp mắt kia, nghi hoặc: "Không phải tôi lấy quần cho chị rồi sao?"
"Hỏng."
Nam Ương trả lời giản lược.
Chúc Khinh Hoan lấy cho cô ấy một cái quần Jean ống rộng rách gối, chỗ của cô không tìm thấy cái quần nào khác. Nhưng rất hiển nhiên, một người nghiêm cẩn như Nam Ương là không có cách nào tiếp thu một cái quần cư nhiên lại có thể có dáng vẻ hư hao như vậy, cho nên cô ấy thà rằng không mặc gì cũng không muốn mặc loại quần áo không hoàn chỉnh đó.
Ánh mắt của Chúc Khinh Hoan lại ngăn không được nhìn về phía ngực của Nam Ương. Lúc Nam Ương di chuyển rất rõ ràng nơi đó có hơi rung rinh, áo sơ mi mang theo chút ẩm ướt cũng kiều diễm phác họa hình dáng nơi đó. Chúc Khinh Hoan lại lần nữa nghi hoặc: "Nội y đâu? Không phải tôi cũng đưa cho chị rồi sao?"
"Nhỏ."
Lại là một chữ vô cùng đơn giản.
Được rồi.
Chúc Khinh Hoan nhịn không được nhìn thoáng qua ngực của Nam Ương, ho khan một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Ngại quần hỏng không mặc, ngại nội y nhỏ cũng không mặc, cho nên hiện tại trên người Nam Ương cũng chỉ mặc một cái sơ mi trắng cùng một cái qu@n lót. Mặc thành cái dạng này cô ấy còn muốn lượn qua lượn lại trước mặt mình, một lát thì lấy cái khăn lông, một lát thì lấy cái máy sấy, một lát lại rót ly nước. Thời điểm cô ấy rót nước, Chúc Khinh Hoan đều mau vùi mặt mình trong kịch bản.
Kỳ thật lấy tính cách của Nam Ương sẽ không cho phép bản thân quần áo bất chỉnh xuất hiện ở nơi nào khác ngoài phòng ngủ. Bất quá trong phòng này chỉ có hai người là cô ấy và Khinh Hoan, có lẽ hiện tại Khinh Hoan còn chưa quen Nam Ương thẳng thắn thành khẩn tương đãi như vậy, nhưng mấy ngàn năm trước các cô từng lăn qua lăn lại cùng một chiếc giường không biết bao nhiêu lần, đừng nói là chân và ngực, từ trên xuống dưới của Nam Ương nơi nào mà cô chưa từng nhìn qua.
Nhưng Chúc Khinh Hoan lại không biết, cô chỉ cảm thấy nữ nhân này tựa hồ là đang câu dẫn mình.
Hơn nữa, dường như đích xác là câu dẫn được cô rồi.
Chúc Khinh Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bản thân cư nhiên cũng có một ngày sẽ đối với thân thể của nữ nhân đỏ mặt. Bởi vì bản thân cô đã là một nữ nhân rất hoàn mỹ rồi, khuôn mặt và dáng người đều xuất sắc, đứng trước gương tự nhìn bản thân cũng hoàn toàn cảm thấy đủ. Nhưng hiện tại cô lại bắt đầu hoài nghi, trước đó cô đối với nữ nhân vẫn luôn không có hứng thú có phải hay không chỉ là bởi vì cô còn chưa gặp được nữ nhân nào tốt hơn cô, cho nên không phải là cô không thích, mà là chướng mắt? Có phải một khi có nữ nhân với khuôn mặt cùng dáng người siêu việt hơn mình xuất hiện, kỳ thật cô cũng sẽ bị mê hoặc đến thất điên bát đảo không?
Hơn nữa, cô ấy còn mặc áo sơ mi trắng to rộng như vậy.
Chân trần còn mặc sơ mi trắng, thật sự là quá phạm quy rồi.
Chúc Khinh Hoan đối với suy nghĩ của mình có chút xấu hổ buồn bực, cô chôn đầu đi vào phòng xép trong phòng ngủ, ôm theo một cái gối đầu và một chiếc chăn đơn đặt lên sô pha, nói với Nam Ương đang sấy tóc: "Chị ngủ sô pha hay là tôi ngủ sô pha?"
Nam Ương bị tiếng máy sấy bên tai ảnh hưởng đến thính lực, cô ấy tắt máy sấy, hỏi: "Cái gì?"
"Chị ngủ sô pha hay là tôi ngủ sô pha?" Chúc Khinh Hoan tính tình tốt lặp lại lần nữa.
Nam Ương cầm máy sấy tóc ấm áp, dịu ngoan gật đầu: "Tôi ngủ."
Chúc Khinh Hoan dừng một lúc, lại nói: "Ngày mai chị đi cùng tôi đến phim trường một chuyến nhé, có một cuộc phỏng vấn muốn quay chị, chị xem chị có nguyện ý không, không muốn thì cũng không sao cả, tôi có thể từ chối."
"Nguyện ý."
Cô ấy đáp.
Chúc Khinh Hoan ừ một tiếng, lấy theo quần áo của mình đi vào toilet, đóng cửa lại bắt đầu tắm rửa.
Nam Ương ngồi trên sô pha, đơn giản trải giường nệm cho mình. Chăn là cái Khinh Hoan đã từng dùng qua, mặt trên còn tàn lưu chút hương nước hoa cô dùng hàng ngày, là Kiehls xạ hương, ngửi lên mát lạnh tựa hương mực nước bút máy, bên trong tối nhã mang theo lạnh lùng gợi cảm.
Nam Ương tắt đèn phòng khách, đắp chăn lên cặp đùi tr@n trụi của mình, đầu ngón tay vuốt chăn phát ngốc.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Đêm hôm khuya khoắc còn có lá gan quấy rầy cô ấy, chỉ có thể là Minh Vãn Trừng.
Nam Ương không muốn nghe, nhưng mà nó vẫn luôn rung, thực phiền, vì thế vẫn là nghe.
"Lão tổ, chúc ngủ ngon, tôi bên này đang quỳ xuống." Minh Vãn Trừng làm ra vẻ mà lại bổ sung nói: "Nhanh lên kêu tôi miễn lễ đi."
Từ giọng nói có lệ của cô liền có thể nghe ra cô đối với loại lễ tiết của Bắt Phạt này có bao nhiêu phỉ nhổ. Nam Ương vẫn luôn là đi đên đâu được quỳ đến đó, bởi vì ở cổ đại giai cấp tôn ti rất rõ ràng, thân phân địa vị của Nam Ương cao, những đệ tử môn hạ thậm chí là các môn phái khác trong giang hồ gặp cô ấy đều phải quỳ xuống vấn an. Hơn 3000 năm trước mọi người đều quỳ với Nam Ương cho nên Minh Vãn Trừng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, đi theo nhóm người vui tươi hớn hở mà quỳ, nhưng cô hiện tại đã được văn hóa hiện đại hun đúc, liền không nguyện ý giống như Mai Trọng Lễ bọn họ còn phải quỳ tới quỳ lui.
Ngay cả như vậy, cảnh bị cắt thì vẫn phải quay, chẳng sợ chỉ là ngoài miệng nói "quỳ" một cái.
"Có chuyện gì?" Nam Ương không chút để ý mà moi chăn.
"Vừa rồi tôi mới nhờ người nghe ngóng được, Kỳ Dật là bạn của Chúc Khinh Hoan, người nói chuyện này có phải quá trùng hợp không?" Minh Vãn Trừng hì hì cười rộ lên, "Sư phụ tôi và tiểu công chúa cư nhiên lại là bạn tốt, này về sau không phải là tiện hơn nhiều sao?"
"..... Ngươi muốn nói gì?" Nam Ương nhàn nhạt hỏi.
"Muốn người giúp tôi ở bên trong giật dây bắc cầu a," Minh Vãn Trừng thở dài, "Người là không biết, nhà của Kỳ Dật rất có tiền, tuy rằng không giàu có như Mai thị nhưng trình độ sinh hoạt khẳng định là trên rất nhiều người. Hơn nữa còn là thư hương thế gia, ba mẹ cô ấy đều là giảng viên đại học, cô ấy cũng là một giáo viên, nề nếp gia đình nhưng rất cao nhã. Loại minh tinh tuyến mười tám như tôi sao có cơ hội có thể nhận thức cô ấy a? Người giúp tôi đi mà."
"Đó là bạn của em ấy, không phải ta, ta không làm chủ được."
"Hai người hiện tại không phải đã kết hôn sao? Còn phân cái gì của tôi của em nữa?"
"....." Nam Ương trầm mặc.
"Lão tổ, cầu xin người, cầu xin người mà, tôi quỳ xuống với người được không? Thật sự là đang quỳ, tôi có thể chụp bức ảnh gửi qua cho người, đại biểu cho thành ý của mình! Cầu xin người mà cầu xin người mà...."
Minh Vãn Trừng lại bắt đầu làm nũng, cô trước kia cũng là dựa vào một lần lại một lần làm nũng tới tìm kiếm che chở từ Nam Ương, bằng không da đã sớm bị Vân Đường đánh nở hoa rồi.
Sự thật chứng minh, nếu cái chiêu này ba ngàn năm trước dùng được, vậy hôm nay đồng dạng cũng dùng được.
"Được rồi."
Nam Ương đáp ứng rồi.
"Cảm tạ cảm tạ cảm tạ, tôi biết trên thế giới này chỉ có lão tổ đối với tôi tốt nhất, tôi bên này quỳ vấn an người, người nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Nam Ương không khỏi cong cong môi: "Được rồi, không cần quỳ. Sau này ngươi có thể miễn quỳ lễ."
Minh Vãn Trừng bên kia an tĩnh hai giây.
"Thật vậy sao?" Thanh âm của cô mang theo không thể tin tưởng.
"Ừm." Kỳ thật Nam Ương vốn dĩ đối với phương diện này cũng không để ý gì mấy.
"Người nên sớm miễn cái lễ tiết này đi, cái này gọi là phong kiến," Minh Vãn Trừng cười hừ một tiếng, "Người nói người xem, đều được người ta quỳ cả đời rồi, không biết khi nào người mới nếm thử qua tư vị quỳ trước người khác a."
Quỳ trước người khác sao.
Độ cung nơi khóe môi Nam Ương cứng lại.
Quỳ trước người khác?
Chẳng lẽ cô ấy... Chưa từng quỳ qua sao?
Ngón tay đặt trên chăn cuộn lại, chế trụ hoa văn uốn lượn.
Biểu tình trên mặt Nam Ương chậm rãi biến mất, thanh âm Minh Vãn Trừng bên tai cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Cô ấy từng quỳ rồi a.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy. Cảm giác nhục nhã quen thuộc lúc ấy lại một lần nữa trào dâng trong lòng Nam Ương.
Lúc đó khi Khinh Hoan phát hiện ra thân thế thật sự của mình chính là thiếu chủ tà phái, biết được hơn mười mấy năm trước là Bắc Phạt giương cao ngọn cờ chính phái g iết chết người nhà nàng, vì thế nhất ý cô hành mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với Nam Ương. Nam Ương lúc đó bị trọng thương, nằm trên giường suy yếu giữ nàng lại, dùng những gì bản thân có thể giữ nàng lại, cũng dùng những lời hẹn mọn nhất mà bản thân có thể nói giữ nàng lại.
Nhưng Khinh Hoan vẫn rời đi.
Vì thế, Nam Ương kéo thân thể gãy mất ba cái xương sườn gian nan bò xuống giường, thấp hèn cúi đầu cao ngạo cả đời, uốn cong hai đầu gối, quỳ trước mặt Khinh Hoan.
Cô ấy nói: Trước kia ta quá rụt rè, chưa từng nói lời âu yếm dễ nghe với nàng, đều là ta không đúng. Khinh Hoan, ta yêu nàng, đời này ta chỉ yêu mình nàng, yêu nhất nàng, trừ nàng ra, thế gian này không còn gì khiến ta quyến luyến nữa, nàng đừng rời bỏ ta.
Ta cầu xin nàng.
Nàng đừng không cần ta.
Cầu xin nàng, đừng đi, cầu xin nàng.
Đó là lần duy nhất cô ấy quỳ trước người khác.
Cũng là lần đầu tiên cô ấy dùng miệng lưỡi thấp hèn nói ra hai chữ "cầu xin".
Mà Khinh Hoan chỉ cười lạnh nói:
Ngươi thật buồn cười, Nam Ương. Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, Nam Ương trước kia thanh thanh lãnh lãnh tựa tôn thần đã sớm không còn nữa. Ngươi bây giờ bất quá chỉ là một phàm nhân luân hãm trong nhi nữ tình trường, ngươi còn gì đáng để ta lưu luyến?
Nàng còn nói, Nam Ương, ngươi không xứng làm sư phụ ta.
Sau đó nàng quyết tuyệt rời đi, một chút do dự cũng không có, cũng không một lần quay đầu nhìn lại.
Lần rời đi đó, cô ấy biết giữa các cô sau này sẽ có một ngày đao kiếm tương hướng.
Hai mắt Nam Ương hơi hơi đỏ lên.
Cửa toilet bỗng nhiên bị mở ra, Chúc Khinh Hoan từ bên trong đi ra vừa đi vừa lau tóc. Nam Ương nhìn gương mặt giống nhau như đúc kia, nhanh chóng thu thập lại cảm xúc của mình, để những bi ai vừa rồi đều bị đạm mạc nơi đáy mắt che khuất.
Trong điện thoại, không biết Minh Vãn Trừng đã ngắt máy từ khi nào, chỉ còn giao diện màn hình chính sáng lên.
Chúc Khinh Hoan nhìn Nam Ương đang ngồi trong ổ chăn, lau tóc hỏi: "Sao chị còn chưa ngủ a?"
Nam Ương không lên tiếng.
"Có phải đèn toilet quá sáng, làm chói mắt chị không?" Chúc Khinh Hoan nhìn nhìn Nam Ương, thấy cô ấy vẫn không có phản ứng gì liền duỗi tay tắt đèn toilet. Trong lúc nhất thời bên ngoài một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại ánh sáng tàn lưu nơi khe cửa phòng ngủ.
Nam Ương rốt cuộc cũng mở miệng: "Em không sấy tóc sao?"
"Tôi...." Chúc Khinh Hoan dừng một chút, thanh âm chuyển thấp, "Tôi có thể về phòng sấy."
Nam Ương trầm mặc một lát, nói: "Phòng em không có gương."
".... Không sao."
Chúc Khinh Hoan cầm máy sấy đẩy cửa phòng ngủ, liếc mắt nhìn Nam Ương chìm trong bóng tối, do dự một lúc, vẫn là đi vào.
Nam Ương lại ngồi thêm một lát nữa, tối nay cô ấy đã lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này hoàn cảnh xung quanh tối đen, cơn buồn ngủ cũng liền thổi quét đến. Sô pha còn tính là mềm mại, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi nằm xuống, quấn chặt chiếc chăn mang theo mùi hương trên người Chúc Khinh Hoan, cẩn thân rút tất cả ngón chân của mình vào trong chăn.
Có thể là bởi vì quá mệt, cũng có thể là bởi vì trên chăn có hương vị người thương, cô ấy ngủ rất nhanh, cũng rất trầm.
Trầm đến độ cô ấy luôn luôn ngủ rất cạn lại hoàn toàn không nghe được động tĩnh cửa phòng ngủ mở ra.
Chúc Khinh Hoan vén mái tóc ướt đẫm của mình ra sau tai, trong tay cầm theo điện thoại làm đèn. Cô cũng không mở chế độ đèn pin trên điện thoại, cái đó thật sự quá sáng, cô sợ ảnh hưởng đến Nam Ương nghỉ ngơi, cho nên chỉ là điều chỉnh độ sáng của màn hình điện thoại một chút, dựa vào ánh sáng phát ra từ màn hình đi ra.
Trừ bỏ điện thoại, trong tay cô còn cầm theo một sợi dây sạc.
Lúc nãy khi cô mới ra, thấy điện thoại Nam Ương sáng lên, vội nhìn thoáng qua, thấy chỉ còn 15% pin. Hôm nay Nam Ương đến vội như vậy, quần áo còn không mang, hẳn là cũng sẽ không mang theo sạc điện thoại. Nếu ngày mai thức dậy phát hiện điện thoại hết pin khẳng định sẽ rất bất tiện đi.
Chúc Khinh Hoan lén lúc cầm lấy điện thoại của Nam Ương trên bàn trà, gắn sạc mình vào, c ắm vào ổ cắm cạnh sô pha.
Trong nháy mắt lúc điện được nạp điện, màn hình sáng lên, nhưng lại không có âm thanh nhắc nhở nào.
Góc phía trên bên trái màn hình quả nhiên hiện lên icon im lặng.
Trong mắt Chúc Khinh Hoan nổi lên nụ cười ôn nhu. Nam Ương thật sự là thích thanh tịnh, điện thoại hàng năm đều là trạng thái im lặng, giống hệt với tính cách của người này, trầm tính lại yên tĩnh. Cho dù trong lòng có chuyện sầu lo gì, ngoài miệng cũng sẽ không nói một chữ.
Dù sao cũng là một nữ nhân ngốc tức giận chỉ biết liều mạng ăn chocolate a.
Cô lại lén lúc đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy nội y thay ra quả nhiên còn treo trên lan can chưa giặt. Cô cũng có thể đoán được, loại người sống trong nhung lụa như Nam Ương quần áo thay ra đều giao cho người giúp việc giặt, lần này một mình ra ngoài, khẳng định là không ý thức được quần áo của mình cần tự mình giặt sạch.
Nhưng mà nếu như không giặt, ngày mai mặc gì đây? Cô lại không còn cái nào mới, tổng không thể để không đi ra ngoài.
Chúc Khinh Hoan không phải loại người hảo tâm có thể tùy tùy tiện tiện giúp người khác giặc loại quần áo thân mật này, cô cũng có chút do dự, nhưng nghĩ đến dù sao Nam Ương cũng là vợ hợp pháp của mình, vì thế cô giặt mấy món đồ nhỏ này cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ cô cũng xác thật không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt hơn.
Cô lại thiết lập điện thoại mình ở chế độ không khóa máy, đặt trên bồn rửa tay miễn cưỡng soi sáng, vén tay áo lên, nhẹ nhàng mà lấy nội y của Nam Ương giặt.
Bọt xà bông cùng vải dệt mềm mại cọ xát qua lại lòng bàn tay cô, cô cúi đầu, khi đầu ngón tay chạm vào phần nào đó của qu@n lót, nửa khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng trong bóng tối.