Xuống xe taxi, Hà Tu Ý đỡ Tả Nhiên về phòng khách sạn. Chân anh còn đau, cũng may ít nhiều Tả Nhiên uống say rồi không làm loạn.
Hà Tu Ý còn nghĩ đến chuyện Du tử.
Làm diễn viên chính của bộ phim xuất sắc nhất của một trong ba liên hoan phim lớn nhất châu Âu, thân phận của anh cùng với nam diễn viên "tránh bóng sáu năm giờ tái xuất" xưa đâu bằng nay.《Gia tộc》có được đội hình Tả Nhiên, Giải Tiểu Khê xa hoa như vậy, nói Hà Tu Ý một bước lên trời chỉ sợ cũng không quá.
Trả giá toàn bộ thanh xuân niên hoa lại vẫn như cũ giậm chân tại chỗ ở bước theo đuổi một thứ gì đó, Hà Tu Ý chưa từng nếm qua, nghĩ đến, chung quy là sẽ sợ hãi. Chớ nói đến vòng danh lợi này, mặc dù là một người bình thường, nhiều năm chưa từng thăng chức tăng lương chỉ sợ cũng là không thể giữ tâm tĩnh. Hà Tu Ý biết, gieo giống cũng không như thu hoạch —— có vài thứ, vô luận ngày đêm tơ tưởng, trằn trọc, hao hết tâm huyết, mình đầy thương tích thế nào, cũng là nửa cuộc đời còn lại không thể có được.
Anh không giống Du tử, anh có Tả Nhiên.
Vận mệnh thật là không thể miêu tả.
Hà Tu Ý tự nhận là cũng không có chỗ gì đặc biệt, nhiều lắm chỉ là "chính trực" "thiện lương", cực kì bình thường, có tài đức gì có thể được Tả Nhiên nhớ mãi không quên? Ở một thời kì ngắn ngủi cậu ấy làm diễn viên quần chúng, nhiều năm sau lại ở thời kì chênh vênh được cậu ấy tương trợ, đây có phải là vận mệnh thăng cho anh hai hạng hay không?
Một đoạn đường từ cửa phòng khách sạn đến giường, Tả Nhiên lại kêu loạn bên tai Hà Tu Ý, trong chốc lát là "vợ" trong chốc lát là "bà xã", trong chốc lát là "em yêu" trong chốc lát là "bảo bối". Lúc này Hà Tu Ý biết Tả Nhiên đang gọi mình, ngay cả cổ cũng đỏ.
Hà Tu Ý để Tả Nhiên ngồi ở mép giường, trong lòng tính toán rót cho đối phương chén nước.
Không nghĩ tới, anh mới xoay người đi nửa bước, bỗng nhiên cảm giác có mấy ngón tay nắm chặt cổ tay của anh, sau đó giọng nói quen thuộc của Tả Nhiên truyền tới: "Em đi đâu?" Trong giọng nói luôn lạnh lùng ẩn ẩn mang theo chút yếu ớt. Tả Nhiên tỉnh táo, từ trước đến nay luôn ưu nhã, kiềm chế, chỉ có lúc uống say mới có loại bộ dáng này, bại lộ mình không hề phòng bị trước mặt "vợ".
Trái tim Hà Tu Ý run lên, quay đầu lại nhìn về phía Tả Nhiên.
Tả Nhiên lại mở miệng lần nữa: "Tu Ý...... Em lại muốn đi sao?"
Hà Tu Ý thở dài một hơi, mặt hướng về đối phương, cũng không đi rót nước, dỗ dành: "Tôi không đi đâu mà."
"......" ánh mắt của Tả Nhiên tựa hồ đậm hơn so với thường ngày.
Hà Tu Ý vỗ vỗ tay của Tả Nhiên: "Tôi sẽ ở lại đây với ngài ——" đến khi cậu tỉnh rượu.
Kết quả một câu còn chưa nói xong, cổ tay phải đã bị kéo lại, Hà Tu Ý không đứng vững, lảo đảo ngã ở trên giường. Anh đầu váng mắt hoa, đèn treo ở đỉnh đầu dường như cũng lung lay theo.
Rồi sau đó Hà Tu Ý cảm thấy một thân hình ấm áp áp lên, hai tay của anh bị giơ lên cao qua đỉnh đầu, mười ngón cũng bị cường ngạnh tách ra —— ngón tay Tả Nhiên cắm - vào khe hở ngón tay anh, lực lớn đến mức thậm chí làm anh có chút đau đớn.
Hà Tu Ý nâng mắt: "Tả Nhiên......?"
Mái tóc trước khi tham gia trao giải được nhà tạo hình dùng keo vuốt lên của Tả Nhiên nay đã hơi loạn, mấy dúm tóc đen rơi xuống, hỗn độn rũ ở trước mắt, thoạt nhìn giống dã thú nào đó, có một loại mỹ cảm cuồng dã. Hắn yên lặng nhìn người dưới thân, đồng thời ngơ ngẩn hỏi: "Thật sự...... Không rời đi à?"
"Ừ."
"Vĩnh viễn cũng không đi?"
"......" Vấn đề này cứ bị sai sai. Nhưng mà, Hà Tu Ý bị đối phương ấn chặt ở trên giường, nếu trả lời "Không phải là vĩnh viễn cũng không đi", tình thế không chừng sẽ phát triển theo hướng xấu. Hà Tu Ý cân nhắc một chút, cho rằng việc cấp bách vẫn là trả lời theo, trấn an đối phương, ngàn vạn lần đừng có đùa —— dù sao Tả Nhiên tỉnh rượu rồi cũng không nhớ ra cái gì. Bởi vậy, Hà Tu Ý định thần, trả lời, "Ừ."
"......" ánh mắt Tả Nhiên thay đổi. Bất an biến mất, hết sức dịu dàng. Ở trong ấn tượng của Hà Tu Ý, khi tỉnh táo ánh mắt của Tả Nhiên vĩnh viễn là lãnh đạm, anh cũng chưa từng xuyên thấu qua tầng lãnh đạm kia thấy chỗ dịu dàng.
Vài giây sau, Tả Nhiên cúi đầu hôn lên ấn đường của Hà Tu Ý.
"......" Hà Tu Ý ngẩn ngơ, thế mà lại không động.
Tiếp theo, đôi môi mang theo mùi rượu theo xuống dưới, xẹt qua mũi, ở môi Hà Tu Ý nhẹ nhàng mổ xuống.
Hà Tu Ý muốn giãy giụa, nhưng đầu óc liên tục không dùng tốt, cứ thế mà bị hôn.
Trước đây, sau khi vô ý biết được thâm tình của Tả Nhiên, Hà Tu Ý không những không có nơi nơi trốn tránh, ngược lại có chút hy vọng tiếp cận đối phương. Anh cũng không rõ lắm, làm một người mất đi người cực thân mật, liệu có phải là có bản năng "tạo" ra người thân mật mới không. Mẹ anh qua đời chưa đến một năm, anh luôn cảm thấy xung quanh mình vắng vẻ. Thậm chí ngay cả ba...... Hà Tu Ý cũng cảm giác được, sau khi ba có bạn gái, sự quan tâm mình đã cơ hồ biến mất không thấy. Hà Tu Ý cũng hy vọng khi mình đóng phim có thể có người làm bạn với người cha 60 tuổi, chỉ là ba rất thích bạn gái bốn mươi mấy của ông, tựa hồ không có bao nhiêu thời gian để ý tới anh —— Hà Tu Ý mất đi một gia đình, đáng xấu hổ, đê tiện mà tham luyến cảm tình của Tả Nhiên.
Hiện tại, rất kỳ quái là, ở ban đêm mà Du tử lui giới, sau khi xem Weibo thấy tin tức che trời lấp đất "《Gia tộc》đoạt Sư tử vàng", "Lui giới vui vẻ", Hà Tu Ý nghĩ đến tình cảnh của mình, nghĩ đến hành động của Tả Nhiên, trong lòng vô cớ mà mềm mại rất nhiều. Tựa hồ, vận mệnh hai người họ thật là đan xen cùng nhau —— giống như, đối phương chính là người cực kì thân mật mới.
"Tả Nhiên," Hà Tu Ý bị đè nặng, ngơ ngác hỏi Tả Nhiên, "Ngài thật sự...... Say rồi à?" Hà Tu Ý xác định, nụ hôn vừa rồi sẽ bị quên tiệt vào sáng ngày mai.
"......?"
Nhớ tới Tả Nhiên là thần học, Hà Tu Ý thật cẩn thận hỏi: "Mười lăm cộng mười lăm, bằng 60, đúng không?"
Tả Nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
"Chín nhân chín, bằng 88, đúng không?"
Tả Nhiên lại gật đầu: "Đúng vậy."
"Này...... Ngài không tự hỏi một chút à?"
"Tự hỏi cái gì?" Tả Nhiên có vẻ cực kỳ hoang mang, "Tu Ý...... Nói gì cũng đúng."
"............" Say khướt rồi còn đâu. Còn học kiến trúc đấy, vấn đề nguyên tắc khoa học cũng có thể bẻ cong à?
Tả Nhiên cúi đầu, mắt say lờ đờ nhìn Hà Tu Ý, sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng hôn xuống.
Hà Tu Ý vẫn như cũ không động.
Anh cảm thấy mình chỉ sợ là điên mất rồi.
Anh cũng không chân chính yêu đối phương, cũng không thể tùy tiện chấp nhận Tả Nhiên, chỉ là, anh đột nhiên có một loại tư tâm cực kì bí ẩn. Anh không biết đó là cái gì, chỉ là thuận theo khát vọng. Dù sao thì, chờ đến sáng mai, tâm tư đáng khinh đó chỉ có mình mới biết được.
Tổng cộng bị hôn ba lần, thẳng đến khi hai đầu gối bị đối phương tách ra, Hà Tu Ý mới mãnh liệt tránh ra, dùng sức đẩy Tả Nhiên ra, sửa sang lại quần áo, một lần nữa đứng ở trước giường. Lý tính thu hồi, Hà Tu Ý ẩn ẩn hơi hối hận mới vừa rồi mình mặc kệ.
Tả Nhiên: "......?"
"Tả Nhiên, tôi nói này......" Tuy rằng đã khảo nghiệm qua, nhưng Hà Tu Ý vẫn là cảm thấy không yên tâm, lại lần nữa xác nhận mức độ, cấp bậc say rượu của Tả Nhiên.
Tả Nhiên lại là: "......?"
Hà Tu Ý quét mắt qua tủ đầu giường, thấy một bộ bài poker —— mọi người đoàn phim đánh bài đến nghiện, cho dù tham gia liên hoan phim cũng vẫn mang bài Poker ở bên người, ở Venice tiếp tục chiến đấu hăng hái. Ngày hôm qua có vài người đánh bài ở trong phòng Tả Nhiên, đánh xong rồi cũng không thu dọn, 54 lá bài ném chung một chỗ, hỗn độn rơi rụng ở tủ đầu giường.
Hà Tu Ý nghĩ tới nhiệm vụ hơi khó khắn, hỏi Tả Nhiên: "24 điểm được không?"
Tả Nhiên lại lần nữa: "......?"
"Là tùy tiện cầm 4 lá bài, JQK lớn nhỏ tính làm 10, sau đó dùng 4 con số liệt ra biểu thức số học, ra kết quả tương đương 24." "24 điểm", cũng gọi là "Tăng giảm thặng dư 24", lớp tiểu học thường xuyên chơi, là trò chơi đem 4 số nguyên thông qua tăng giảm cùng với dấu toán học ra kết quả cuối cùng là 24, có thể rèn luyện năng lực giải toán.
Tả Nhiên ngẫm nghĩ thật lâu, tựa hồ rốt cuộc cũng ngộ ra.
Hà Tu Ý tùy tiện mở ra bốn lá: "Vậy bắt đầu đi. 1, 10, 4......6." Nói xong, anh ném bốn lá bài Poker cho Tả Nhiên ở đối diện, "Tính đi, tính ra 24."
Tả Nhiên cầm bốn lá bài Poker lên, ngơ ngác nhìn, không có phản ứng.
"......" Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên vẫn cứ ngốc nghếch, liền hạ một chiêu tàn nhẫn, "Tính không ra, tôi sẽ đi."
"......!!!"
"Tính không ra, tôi sẽ đi —— nói được thì làm được."
Nghe thấy lời này, Tả Nhiên nhíu mày, phô giấy trắng Hà Tu Ý đưa cho hắn đặt ở trên đầu giường, khom lưng ghé vào trên tủ, ngón tay thon dài cầm bút nước màu đen, viết viết vẽ vẽ, ngoắc ngoắc gạch gạch, cực kì nỗ lực nghiên cứu.
Hắn vật lộn với bốn số, viết một công thức, không được, rồi sau đó lại viết một công thức a, lại hỏng, cũng tính không ra, vòng đi vòng lại, tuần hoàn vô hạn, giống như tiến vào một trình tự "loop", chỉ cần trình tự không ngừng, hắn cũng nhảy không ra.
Học thần bị cộng trừ vây khốn mười lăm phút.
Hà Tu Ý rốt cuộc khẳng định Tả Nhiên xác thật không tỉnh, cũng trêu Tả Nhiên đủ, liền nói: "Từ bỏ rồi chứ? Ngoan chút, ngủ đi —— tôi cũng đi đây, về phòng của tôi."
Vừa nghe thấy lời này, Tả Nhiên rõ ràng là sốt ruột, thừa dịp một chút thời gian cuối cùng liều mạng mà nghĩ. Ngòi bút nhích tới nhích lui, viết lại xóa, xóa lại viết, lấp đầy ước chừng một tờ giấy A4, rồi sau đó...... Thật đúng là nhảy ra một công thức.
Tả Nhiên cố sức thử lại phép tính mấy lần, lại cực vất vả mà nhìn lại, thật dài mà thở phào nhẹ nhõm, giống như hiến vật quý đem công thức giao cho Hà Tu Ý: "Không cho đi."
Hà Tu Ý cầm lấy giấy nhìn nhìn: ".................."
Bên trên viết:【4×6×1×lg10】
Hà Tu Ý thần sắc phức tạp mà nhìn Tả Nhiên.
Tả Nhiên cho rằng Hà Tu Ý không hài lòng, lại tính mười lăm phút, phí ba trang A4 trắng, rốt cuộc lại tìm được ba biểu thức số học.
【(6×4)×min(1, 10)】
【(4!÷6×lg10×1)! 】hai lần sử dụng giai thừa.
Còn có, 【(6C4)+10-1】sử dụng tổ hợp.
Hà Tu Ý thật sâu cảm giác, đối với Tả Nhiên học thần mà nói, đối số, giai thừa, tổ hợp mấy thứ này khả năng ấn tượng còn khắc sâu chút, bản năng mà nhớ rõ lg10 tương đương 1, so với tăng giảm thặng dư dễ dàng hơn —— anh cho dù có tính thế nào, cũng tính không ra "(4-1)×10-6" linh tinh.
Hà Tu Ý nói: "Được rồi, không đi, không đi."
"Ừ." Tả Nhiên "Ừ" một tiếng, rốt cục cũng vừa lòng.
Hà Tu Ý cảm thấy rất buồn cười.
Anh nhìn ra Tả Nhiên say, khẳng định không say mèm như lần trước, nhưng vẫn là say.
Nhưng mà, Tả ảnh đế, ngày thường cao quý lãnh diễm, cao ngạo thanh lãnh, uống say xong, quá con mẹ nó thần kỳ.