Nhất Thế Khuynh Thành

Chương 17: Vây công ma giáo




“Ắc xì…” Khẽ khịt mũi, nàng kết oán với rất nhiều người không biết là ai đang nguyền rủa nàng?

“Vết thương ở chân đã lành chưa?”

“Dưỡng tốt nên kết vảy lâu rồi, hơi ngứa… Toàn thân đều rất tốt!”

Dù sao ăn no ngủ kỹ làm sao mà không tốt. Ngẫm nghĩ lại ăn nhờ ở đậu Vũ Hàn cung cũng được chăm sóc khá tốt. Thôi xem như trả tiền cho khách điếm.

--- ------ ---

“Tới giờ người vẫn không kiếm ra?! Lũ vô dụng!”

Từ khi Vũ hộ pháp phản bội Giáo chủ, khắp Ma giáo trở nên u ám, không khí nặng nề đầy chết chóc. Giáo chủ càng trở nên bạo lực đáng sợ hơn xưa, dường như ngày nào cũng có người bị giết chết.

Một thủ hạ run rẩy quỳ gối van xin, “Giáo chủ tha mạng!”.

Mộ Ngạo Thiên đội mặt nạ che đi đôi mắt đỏ ngầu đầy điên cuồng của mình

“Ầm!” Một chưởng tung ra đánh nát đầu thủ hạ kia khiến mọi người càng sợ hãi, không khí càng âm trầm, lạnh ngắt.

“Bắt Mộ Dung Bạch về đây cho ta!”

Đám người đó ngay lập tức truy bắt người

“Giáo chủ! Thủ hạ đã đem về đám nữ nhân cho người”

Hắn ta nở nụ cười âm tàn, “Máu bọn chúng giúp ích rất nhiều… Đem vào phòng luyện công”

Ma giáo chìm trong bóng tối u ám cùng những tiếng la hét sợ hãi.

Đột ngột thủ hạ chạy lên, “Bẩm báo! Danh môn chính phái đang công vây Ma giáo!”

“Ha ha! Bọn chúng tới đúng lúc lắm!”

*****

“Chúng ta đã tới gần căn cứ Ma giáo rồi. Chư vị! Hôm nay nhất định phải diệt trừ hậu hoạn!”

“Trừ hậu hoạn! Trừ hậu hoạn!” Mọi người cùng hô to

“Vọng tưởng! Chỉ bằng đám chuột các ngươi” –Thân ảnh xuất hiện đáng sợ kì dị, mang theo hơi thở tử vong đoạt mạng.

“Hừ! Ngày tàn của Ma giáo đã tới còn không giơ tay chịu trói!”

“Muốn đến hiến tế cho ta tới vậy sao?” Lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng nhưng khiến người lạnh thấu xương

Đám người đó không hiểu sao trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng sợ ớn lạnh vô cùng. Chưởng môn Minh Sơn tức giận hét, “Ma đầu! Trả nữ nhi lại cho ta!”

Bạc môi khẽ nhếch lên, “Nữ nhi? Nhiều như thế làm sao ta biết ai là nữ nhi của ngươi? Có khi đã chết cũng nên”

Chưởng môn Minh Sơn giận run người, điên cuồng tiến tới tấn công. Trận chiến giữa chính phái và tà phái bắt đầu. Tiếng kiếm chạm vào nhau, cả tiếng người la hét. Trên đỉnh núi đã từng là màu xanh tươi tuyệt đẹp giờ đã vấy đầy màu đỏ ghê người. Vẻ đẹp thiên nhiên bị tàn phá, mùi huyết nhục bay đầy trong không khí.

Cả hai bên phe phái đều bị tổn thất nặng nề, chỉ khác biệt ở chỗ Mộ Ngạo Thiên không quản đến tính mạng chúng Ma giáo.

Minh chủ cùng các vị chưởng môn các môn phái tấn công Mộ Ngạo Thiên. Cho dù Mộ Ngạo Thiên võ công cao cường đến đâu nhưng bị vây công cũng gặp trở ngại. Hắn bị trúng vài quyền, các vị chưởng môn cũng không kém gì. Đôi bên đều ôm ngực phun ra máu tanh.

Thiếu chủ Hỏa sơn trang lên tiếng, “Tên Ma đầu này quả thật đáng sợ, bằng nội công gộp lại của chúng ta mới có thể đánh ngang tay hắn. Thứ tà công kia thật khủng khiếp!”

“Hắn ta uống máu, lấy máu thiếu nữ để tu luyện, tà công đáng sợ như vậy, chúng ta danh môn chính phái làm sao đánh lại?”

Thiếu chủ Hỏa sơn trang đáp lời, “Nhưng hắn ta cũng bị nội thương! Chúng ta lại tiếp tục trận đấu dồn hắn vào đường cùng!”

Phượng Thiên Vũ đứng núp trong lùm cây nhìn mọi chuyện diễn ra. Đôi tay siết chặt, đây là con đường nàng đã chọn? E rằng mai sau những chuyện giống như thế này. Những chuyện máu dính đầy tay sẽ còn xảy ra rất nhiều….

Nàng nhắm chặt đôi mắt, khi mở mắt ra chỉ còn lại cảm giác lạnh lùng vô tình. Nàng nhìn mặt nạ quỷ đỏ đang cầm ở trên tay từ từ đeo lên. Khi thấy đôi bên tổn thất khá nặng nề, Mộ Ngạo Thiên cũng bị trọng thương nàng liền lên tiếng

“Cho dù các người có bán mạng cho Mộ Ngạo Thiên hắn ta tuyệt nhiên sẽ không cảm kích. Người khôn biết chọn chủ nhân nào mang đến lợi ích! Đại ma đầu không hề xem các người như con người! Hà cớ gì phải tuân lệnh hắn?”

Một âm thanh thánh thót như tiếng đàn vang vọng khắp nơi khiến mọi người sững người dừng chiến. Một hồng y nữ tử bay trên bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống tảng đá to, hồng y bay phấp phới họa hoa hồng đen, nàng đội mặt nạ quỷ đỏ, tay cầm trường kiếm. Diễm lệ đến quỷ dị….

images

Bàn tay ngọc ngà thon thả giơ lệnh bài tượng trưng cho thân phận Giáo chủ lên trời, tay cầm kiếm thì chỉ vào Đại ma đầu Mộ Ngạo Thiên,

“Hỡi huynh đệ Ma giáo. Bổn Giáo chủ mới chính là người kế nhiệm của Giáo chủ Mộ Quân tiền nhiệm. Còn hắn là kẻ khi sư diệt tổ, giết sư đoạt vị nên không hề có lệnh bài của Giáo chủ!”

Mọi người trong giáo trở nên lúng túng, chuyện Giáo chủ giết Giáo chủ tiền nhiệm đoạt vị bọn họ đều biết. Dẫu sao trong lòng họ nghĩ kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc nhưng mắt thấy tính tình của Giáo chủ gần đây thô bạo, cả Ma giáo không có một ngày yên lành, lòng bọn họ lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ.

“Khi xưa ta chính là Vũ hộ pháp! Nay ta là Giáo chủ tuyệt đối không bạc đãi huynh đệ! Vào sinh ra tử cùng nhau giữ Ma giáo trường tồn! Nếu theo phe ta hãy đến bên đây!”

Cuối cùng có rất nhiều người khi xưa kính trọng ngưỡng mộ Giáo chủ tiền nhiệm liền đi theo Phượng Thiên Vũ và cả những sợ hãi tính tình tàn bạo không phân địch hay bạn của Giáo chủ tiền nhiệm.

Mộ Ngạo Thiên nhìn một màn hài kịch, nhìn người con gái khi xưa hắn đã từng tưởng nàng ái mộ hắn liền bật cười

“Ha ha! Khi sư diệt tổ? Chính bản thân ngươi cũng đang làm điều đó! Chính bản thân ngươi cũng muốn giết sư đoạt vị?!”

Nàng thản nhiên không gợn sóng châm biếm, “Sư phụ? Ha ha! Ta chưa bao giờ kính trà cho ngươi và ngươi cũng chưa bao giờ làm lễ nhận đồ đệ thì làm sao có thể là quan hệ sư đồ được đây? Ta chỉ là quang minh chính đại giành lấy! Thay mặt Giáo chủ quá cố diệt trừ ngươi!”

Nàng quay đầu nói với Minh chủ và các danh môn chính phái, “Thưa chư vị, nay tiểu nữ thành thật muốn hợp tác với các vị để cùng tiêu diệt hiểm họa lớn trước mắt! Mong các vị nhìn rõ tình hình!”

Lập tức có vài người khinh thường, “Chúng ta tới đây để tiêu diệt Ma giáo! Các người đều cùng một ruột với nhau! Đều cần tiêu diệt!”.

Không ai rõ cảm xúc của nàng trong giọng nói, “Hừm…. Nếu đã không muốn hợp tác đành thôi vậy…”

“Ha ha ha! Các người đều đã bị trọng thương mà còn ngạo mạn. Để xem lão nương đánh chết các ngươi như thế nào! Nhưng trước khi giải quyết các người ta phải giải quyết tên hỗn đản Mộ Ngạo Thiên!”.

Mị Ảnh, Dạ Ảnh, Ưng cùng đáp xuống. Có nhiều người trong giáo liền nhận ra tam hộ pháp khi xưa của Giáo chủ tiền nhiệm, xem ra Vũ hộ pháp mới chân chính là Giáo chủ.

Mị Ảnh chỉ tay vào Mộ Ngạo Thiên, “Nể tình đồng đạo ngươi mau buông tay! Cho dù ngươi tu luyện được đến tầng cuối cũng không thể giết hết người trong thiên hạ!”

“Sư muội quả thật đang nói chuyện cười! Nói nhiều làm gì còn không bằng ra tay!”.

Toàn thân hắn phát ra tử hắc khí, những hoa văn vằn đen loan lổ khắp thân hình. Ba người Mị, Dạ, Ưng cùng tấn công. Phượng Thiên Vũ nhìn con quái vật trước mặt trong lòng bỗng dâng lên chút sợ hãi.

Chẳng lẽ tương lai mình cũng sẽ trở thành loại quái vật như thế này? Lòng bàn tay nàng bỗng đổ mồ hôi.

Thà đẹp một chút thì nàng cần gì phải sợ. Hazz tại sao lại xấu xí đến thế này?….

“Minh chủ! Có một đám người vây công chúng ta!”

Mọi người đều giật mình, còn có thêm một đám người nữa?

Mộ Ngạo Thiên đã phát rồ, mất đi lý trí, chiến đấu tựa như con dã thú, đôi tay sắc nhọn cào nát những thân cây khiến chúng đều đổ xuống. Bất chợt một tiếng sáo vang lên. Mộ Ngạo Thiên nghe thấy tiếng sáo liền đau đầu, vội tránh ra một bên ôm đầu che tai mình. Một âm thanh trầm thấp vang lên đầy ma mị,

“Vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Mộ Ngạo Thiên ngươi có thể tự tin được bao lâu?”