Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 66




Chiếu theo kế hoạch của Sư Vũ, Hoắc Thức Địch chỉ huy chủ lực ngăn cản đại bộ phận Nhược Khương, Hoắc Định Tương dẫn người vòng qua hẻm hóc trong thành xâm nhập, đồng thời phái người phát tán tin tức, nói Tức Mặc Vô Bạch hôm nay ra khỏi thành là giả, Tức Mặc Vô Bạch thật sớm đã dẫn theo viện binh trên đường tới Mặc thành.

Nhược Khương vốn đã phân một bộ phận binh lực truy kích Tức Mặc Vô Bạch, hiện tại nghe thấy tình hình có biến, đành phải lại tăng thêm nhân thủ đi chi viện, hòng ngăn cản viện binh, đối với “Tức Mặc Vô Bạch giả” ban đầu kia ngược lại không để tâm cho lắm.

Hiện tại tình huống đan xen chồng chéo, Nhược Khương phải đối ứng trăm bề, khó tránh khỏi có chút hỗn loạn. Xôn xao bên phía hậu phương ia vốn cũng không tính là lớn, nếu không phải Sư Vũ lúc nào cũng quan sát tình hình chiến trường thì có thể cũng sẽ không chú ý, mà vào lúc này dựa theo xu thế hỗn loạn đó, thì đã dần dần lan rộng.

Sư Vũ gọi Cát Bôn, bảo hắn tức tốc vào trận tìm hiểu, nếu thật sự có binh sĩ lâm trận phản chiến, vậy đúng là trời giúp Mặc thành.

Cát Bôn nhận lệnh, còn chưa kịp vào trận thì Hoắc Định Tương đã nhân cơ hội tiếp cận, trực tiếp lấy được thủ cấp chủ tướng đối phương.

Chủ tướng kia bất ngờ bị mấy binh sĩ đánh lén, vội vàng hô lên. Đám tiểu binh phản chiến kia bị đại quân Nhược Khương đã kịp lấy lại bình tĩnh vây kín vòng trong vòng ngoài, trong khoảnh khắc liền thương vong không ít. Đúng lúc Hoắc Định Tương xuất hiện, giải cứu tình thế lửa xém lông mày của họ.

Trong đó có một người thân thủ tốt nhất, gần như là giao đấu quấn chặt với chủ tướng khiến hắn không cách nào thoát thân.

Hoắc Định Tương đối với tướng lĩnh này cũng quyết bám chặt không buông, đương lúc chiến đấu kịch liệt liếc nhìn tiểu binh kia, đại khái nhận ra được đường nét gương mặt trung nguyên, ha ha cười nói: “Vị tiểu ca này xem ra là nghĩa sĩ Trung nguyên ta, đừng sợ, chờ bổn tướng tới giúp ngươi!”

Đối phương căn bản không hề nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, nhưng có chút hơi giống giọng nữ, người bỗng nhảy lên ngựa, mũi kiếm xuyên qua ngực chủ tướng kia.

Hoắc Định Tương “Ô” lên một tiếng, có chút tán thưởng, vòng qua sau chủ tướng cho thêm một đao, chém đầu hắn, cao giọng hô lên, khí thế ngùn ngụt.

Sĩ khí Nhược Khương giảm mạnh, giúp Hoắc Định Tương và tiểu binh phản chiến đó có được cơ hội, chạy trở lại trong quân Mặc thành.

Trận chiến này vẫn kéo dài kịch liệt tới khi trời tối, Nhược Khương thương vong nghiêm trọng, nhưng Mặc thành dù sao cũng ít người, cũng không khá hơn gì. Mãi tới khi trăng treo giữa trời, đôi bên cùng ngừng chiến, Nhược Khương rốt cuộc vẫn không thể nào tiến lên trước một bước.

Hoắc Định Tương từ chiến trường lùi xuống, khí thế hăng hái. Tiểu binh Nhược Khương bên cạnh hắn kia thúc ngựa băng qua hắn xông thẳng về phía Sư Vũ, mọi người vội vàng bảo hộ, tiểu binh ấy ghìm cương lại, cởi bỏ mũ giáp.

Sư Vũ quan sát từ trên xuống dưới, có chút bất ngờ: “Kiều cô nương, không ngờ lại là cô.”

Kiều Định Tương cũng vô cùng ngạc nhiên: “Sao cơ, thế nhưng lại là nữ tử?”

Kiều Nguyệt Linh chắp tay với Sư Vũ, dáng vẻ lạnh lùng: “Cô chớ hiểu lầm, ta không phải tới giúp cô, chẳng qua đúng lúc gặp được vài vị giang hồ hiệp lữ cùng chung chí hướng, tiện tay ra sức giúp họ mà thôi.”

Sư Vũ mỉm cười gật đầu: “Đây là hành động đại nghĩa của Kiều cô nương, đương nhiên khong liên quan gì với ta.”

Kiều Nguyệt Linh nhìn xung quanh, không trông thấy Tức Mặc Vô Bạch, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi thăm, nói với Sư Vũ: “Trên đường tới đây ta phát hiện Nhược Khương đang trưng thu lương thảo, ắt hẳn tiếp tế không đủ.”

Sư Vũ thầm nói, nếu vậy, sách lược trì hoãn của họ là đúng rồi, có điều hiện nay Mặc thành bị vây, tình hình cung không tốt hơn chỗ nào…

Toàn quân đóng trại ăn cơm, Sư Vũ mời Kiều Nguyệt Linh tới công thự tạm thời nghỉ ngơi.

Chiến sự trước mặt, Kiều Nguyệt Linh không hề đòi hỏi, cơ hồ cũng quên mất gút mắc trước đây, chỉ là nói chuyện rất ít, trừ đề tài có liên quan đến chiến sự, còn không thì không hề giao lưu với người khác, so với ngày trước càng lạnh lùng hơn.

Sư Vũ đã quyết tâm không quay lại phủ thành chủ, Túc Diên lo lắng nàng ăn uống không tốt, đặc biệt mang cơm nước từ phủ thành chủ tới, thấy Kiều Nguyệt Linh ở đó thì vừa ghét vừa sợ.

Nhưng Sư Vũ dường như hoàn toàn không hề để tâm, thậm chí còn mời Kiều Nguyệt Linh cùng dùng cơm.

Đương nhiên, Kiều Nguyệt Linh từ chối.

Cơm còn chưa ăn xong, Nhược Khương đã gấp rút tấn công.

Triệu Ngộ lại ở tiền tuyến hô hào, thanh âm khàn khàn, thậm chí muốn khiến người nghe nội tâm nảy sinh mất kiên nhẫn, nhưng lời hắn nói ra miệng thì thập phần chói tai.

Cát Bôn cố ý treo cao thủ cấp của tướng lĩnh quân địch, tướng sĩ Mặc thành đồng thanh hô to, thanh âm vang tận chân trời.

Mắt thấy khí thế tướng sĩ Nhược Khương sụt giảm nhanh chóng, Triệu Ngộ rất khó chịu, mở miệng mắng: “Bọn ta nhiều chính là tướng lĩnh có dũng có mưu, mất đi một có tính là gì! Các ngươi đừng vội càn rỡ!”

Sư Vũ đúng lúc gióng ngựa tới tiền phương, nghe thấy câu này thì cười lạnh nói: “Mấy tướng lĩnh có dũng có mưu của các ngươi, bọn ta thế nhưng chưa từng nghe nói về một ai cả đấy.”

Tướng sĩ Mặc thành ha hả cười to, Triệu Ngộ giận quá hóa cười: “Hoắc lão tướng quân của các người hẳn là sớm đã chết rồi, còn không chịu phát tang đi!”

Sư Vũ đanh định phản kích thì bỗng sau lưng có tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh như chuông đồng truyền vào tai: “Bọn trộm Nhược Khương, muốn mạng của lão phu, vẫn còn hơi non!”

Triệu Ngộ biến sắc, đuốc cháy hừng hực, vừa hay soi rõ rành rành diện mạo của Hoắc Kinh sau bức tường.

Sư Vũ không ngờ ông sẽ tinh thần bừng bừng như vậy xuất hiện, vội thúc ngựa chạy tới, nhưng thấy cơ thể ông nghiêng lệch thì liền đưa tay đỡ, đồng thời vẫy tay ra hiệu tướng sĩ khác chặn trước mặt, tránh để Nhược Khương trông thấy.

Hoắc Kình gắng gượng ngồi trên lưng ngựa, chán nản thở dài: “Thành chủ, lão phu từng hứa với lão thành chủ phải ở bên cạnh dốc sức phụ tá người, hôm nay cũng xem như đã tận lực tới cuối cùng.”

Hoắc Thức Địch và Hoắc Định Tương nghe vậy liền biến sắc.

Nhưng Sư Vũ lại bình tĩnh đến kỳ lạ: “Hoắc thúc thúc đừng nói lời tang tóc, người cứ chờ đi, Mặc thành nhất định sẽ hồi phục.”

Hoắc Kình gật đầu, cũng không có hơi sức nữa. Hai nhi tử vội tiến lên dìu ông xuống ngựa, gọi đại phu, bận rộn một hồi.

Nhược Khương quả nhiên rất nhanh đã đổi tướng lĩnh, người thay thế  đã nhiều lần tác chiến ở Tây vực, có chút tên tuổi –lão tướng Đan Ân.

Trước đây tướng lĩnh đại diện ai nấy đều lạ mặt, ngay cả tên tuổi cũng chưa từng nghe, nhưng hiện tại Đan Ân xuất hiện, lại còn nhanh chóng như vậy, thiết nghĩ sớm đã có chuẩn bị. Đan Ân sau khi nhậm chức liền tức tốc khai chiến. Đại khái là Hoắc Kình còn sống, tinh thần còn tốt như thế khiến Nhược Khương gặp áp lực lớn, chúng tướng sĩ lúc này đem lửa giận không có chỗ trút đều dùng ra để thách thức.

Hoắc Thức Địch bởi vì thương thế của phụ thân mà thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vẫn trấn an ba quân, nhắc nhở mọi người, đừng để ý bất cứ lời lẽ khiêu khích nào, Nhược Khương nhiều lần chịu thiệt, sau khi Đan Ân nhậm chức tướng thì bỗng nhiên thay đổi sách lược, chắc chắn là muốn khiêu khích họ chủ động tấn công.

Vì vậy tướng sĩ cùng bách tính đều nghe thấy lời lẽ càng chói tai hơn —

Nhược Khương mắng Sư Vũ là dã chủng của phản tướng Thi Tử Quang, mắng nàng dựa vào sắc đẹp có được vị trí hiện tại, mằng nàng và Tức Mặc Vô Bạch LOẠN.LUÂN, còn tuyên bố nhất định phải bắt nàng đem về làm tiện tỳ xách giày cho Nhược Khương vương…

Trọng quân một nước ở tiền tuyến vũ nhục một nữ nhi, ấy vậy mà còn dốc hết sức, hận không thể lôi ra hết lời lẽ ác độc nhất thế gian.

Cát Bôn nghe mà lửa giận phừng phừng, mấy lần kiến nghị xông ra giết địch, nhưng thấy Sư Vũ ngồi bên đường, vẻ mặt thản nhiên thì đành phải nhịn xuống.

Kiều Nguyệt Linh vừa thay lại nữ trang đứng cách đó vài bước, nhín bóng dáng cô độc của Sư Vũ, chợt nói: “Ta khuyên cô vẫn nên đột phá vòng vây trốn đi, Nhược Khương dùng một quốc gia đấu với một thành, phần thắng của cô không lớn.”

Sư Vũ nhìn nàng ấy, phảng phất như đã quay lại ngày tháng bình yên trước đây, đuôi mắt cong lên, dịu dàng như nước: “Nơi đây là nhà của ta, ta còn có thể đi đâu?”

Kiều Nguyệt Linh trầm mặc không nói, từng trông thấy nàng nhiều lần tươi cười, duy chỉ có lần này khiến người ta khó quên nhất.

Đan Ân liên tục khiêu khích ba ngày, tất cả tướng lĩnh cùng đốc quân Triệu Ngộ đều nói đến khàn cổ họng, nhưng Mặc thành từ đầu chí cuối vẫn không đáp trả.

Sư Vũ nhắc nhở chư vị tướng sĩ muốn rục rịch, Nhược Khương vừa ra tay đã đánh lén, hiển nhiên là dự định tốc chiến tốc thắng, chứng minh tiếp tế khó khăn, kéo dài sẽ bất lợi, cho nên ngàn vạn lần không được mắc mưu xuất chiến.

Mặc dù lương thực còn dư trong Mặc thành nhiều nhất vẫn có thể duy trì được nửa tháng, nhưng Nhược Khương chưa chắc có thể trụ được nửa tháng. Nếu không phải kiêng dè vật tư Mặc thành dồi dào, bọn chúng há có thể lại khổ cực chuẩn bị châm một mồi lửa lớn đến thế.

Mặt trời ngày ngày lên cao, rồi lại ngày ngày lặn xuống, ngôn từ ác độc đã khiến quân dân Mặc thành vô cảm, sống chết đều không chủ động xuất kích.

Đan Ân rốt cuộc mất kiên nhẫn, đúng lúc hôm đó trời nổi gió lớn, hắn lại muốn dùng hỏa công.

Chiêu này thực sự rất thâm độc, vô số mũi tên đã châm lửa bắn về phía đại quân Mặc thành, sức gió hỗ trợ cho thế lửa, đại quân Mặc thành kêu gào không thôi, đồng loạt rút lui tới sau bức tường.

Đan Ân thấy có hiệu quả, vô cùng đắc ý, phái kỵ binh trọng giáp xông lên phá đổ bức tường.

Bức tường nhất thời sập hơn nửa, quân sĩ Mặc thành vội vã tu bổ hai đầu, nhưng chỗ bị chọc thủng thì kẻ địch vẫn có thể băng qua. Kỵ binh vội vã cầm giáo phóng ngựa thâm nhập, nháy mắt mấy trăm kỵ binh đã xông vào.

Vốn cho rằng sau khi tiến vào, đợi chờ bọn chúng chính là dê non đợi làm thịt, nào ngờ thế nhưng chính là đại quân tề chỉnh.

Mấy trăm kỵ binh liều lĩnh Nhược Khương này đều ngơ ngác, cảm thấy bị mắc mưu, vội vàng quay đầu muốn rút lui, nhưng tướng sĩ Mặc thành tu sửa bức tường nào còn có thái độ hoảng loạn, lỗ thủng trên bức tường đã kịp thời dùng gỗ chặn lại, hàng loạt lưỡi đao sắc lạnh chĩa về phía bọn chúng, đã không còn đường lui.

Hoắc Thức Địch cùng Cát Bôn thống lĩnh đại quân xông tới, tướng sĩ Mặc thành không gào không thét, chỉ dùng binh đao trong tay phấn chấn sĩ khí…

Đan Ân cảm thấy kỳ lạ, bức tường đã sắp sửa xong, người đi vào sao hãy còn chưa quay lại?

Vì thé lại có một đội kị binh xông vào, kết quả đương nhiên giống nhau.

Bức tường tựa như cửa ải sinh tử, binh sĩ Mặc thành hoảng loạn bên trong là mồi nhử, từng chút từng chút hấp dẫn kẻ địch, từng chút từng chút nút trọn không còn gì.

Kiều Nguyệt Linh thúc ngựa, cùng Sư Vũ đi về phía hậu phương, nhìn nàng nói: “Không ngờ cô còn biết đánh giặc.”

Sư Vũ cười khổ: “Bị ép mà thôi.”

“Đan Ân có kinh nghiệm, hẳn rất nhanh sẽ phát hiện bất thường.”

“Người Định Tương đưa tới đại khái cũng sắp đến rồi.”

Lúc nói chuyện Đan Ân đã đích thân dẫn đại đội nhân mã đột kích, nhưng xung quanh đều bị quấy nhiễu.

Phố xá rộng lớn, giữa đống đổ nát sụt lở là nỏ binh xuất thần nhập quỷ, Hoắc Định Tương dẫn họ chạy khắp nơi, lúc xuất kích khó mà phòng bị, quả thực đã làm chậm tốc độ công kích của quân đội Nhược Khương.

Thật ra nếu khoogn phải hiện giờ nõ tiễn thiếu thốn, Sư Vũ cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ mới dùng đến nõ binh. So về binh lực Mặc thành trước giờ luôn mạnh hơn các quốc gia Tây vực, thậm chí ngay cả triều đình Trung nguyên cũng phải kiêng dè.

Kiều Nguyệt Linh thấy quân đội Nhược Khương liên tục gặp phải trở ngại, tâm trạng thoải mái hơn không ít, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa hơn, nhưng vẫn lo lắng như trước: “Cô như vậy là dự định quyết chiến? Nhược Khương binh lực đủ đầy, bên ngoài bốn cổng thành vẫn còn liên quân, chỉ dựa vào chưa tới mấy chục vạn binh mã này của cô, quyết chiến khó khăn.”

Sư Vũ bỗng hỏi nàng ấy: “Cô tới đây được mấy ngày rồi?”

Kiều Nguyệt Linh sửng sốt: “Bảy, tám ngày chăng.”

Sư Vũ thầm cau mày, Tức Mặc Vô Bạch vẫn chưa trở lại, cũng không biết hiện tại rốt cuộc thế nào rồi.

Sau lưng bỗng ẦM một tiếng, nàng giật mình, vội thúc ngựa chạy về phía cổng thành Đông.

Tiếng động lớn như vậy, có khả năng cổng thành đã bị công phá.

Vừa đi được nửa đường thì đã có binh sĩ thủ thành thúc ngựa tới báo: “Thành chủ, viên quân tới rồi!”

Sư Vũ thở phào, kế đó tím lại treo cao: “Tướng lĩnh viện quân là ai?”

Binh sĩ ấp úng không dám nói.

Sư Vũ sốt ruột: “Có phải Tức Mặc Vô Bạch?”

Binh sĩ lắc đầu nguầy nguậy: “Cũng không phải Tức Mặc đại nhân.”

“………..”

Tim Sư Vũ dần dần chùng xuống, nhưng nghe thấy tiếng hô ngút trời của đại quân từ cổng thành Đông vang vọng nơi nơi—

“Bệ hạ ngự giá thân chinh – đại quân đến cứu viện!”