Mặc thành đã rất nhiều năm rồi chưa từng có kinh nghiệm bị xâm nhập, càng đừng nói chi bị người ta đánh vào cổng thành. Đại quân Nhược Khương tựa như ác thú bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn, chúng bách tính chính là heo dê nuôi dưỡng trong chuồng. Nhưng phàm những nơi mà bọn chúng chiếm đóng, tài sản toàn bộ đều bị quét sạch sành sanh, tù binh sống chết chưa rõ, nhưng người sống sót sớm muộn cũng sẽ bị bọn chúng cắn xé vào bụng.
Nếu như liều chết một phen, mọi người có thể sẽ còn phó mặc cho số mệnh, nhưng hiện tại, đối phương đưa ra một cọng rơm cứu mạng, cái giá đổi lấy cọng rơm này chính là Tức Mặc Vô Bạch. Trong số bách tính rất nhanh đã có lời bàn luận hi vọng giao người.
Sư Vũ ngăn chặn được một hai người, nhưng không ngăn được tất cả. Chẳng qua chỉ một ngày ngắn ngủi, các quan viên kiềm chế không đặng, lục tục liên hồi chạy tới phủ thành chủ cầu kiến.
Đêm khuya yên ắng, cả thành mất ngủ.
Đèn trong thư phòng sáng rực, Sư Vũ ngồi sau án, lưng thẳng tựa cán bút, sắc mặt lạnh lùng tựa sương giá.
“Thành chủ, phải lấy đại cục làm trọng.”
“Đúng đó thành chủ, Tức Mặc Vô Bạch đã từ quan, ngay cả bệ hạ cũng không cách nào bảo vệ hắn, chúng ta làm sao có thể bảo vệ được hắn cơ chứ?”
“Nếu như Nhược Khương muốn vây khốn Mặc thành, thành chủ không thể nào vì một người mà bỏ mặc bách tính toàn thành không lo!”
Người sáng suốt lên tiếng phản bác: “Thành chủ không thể giao người, Nhược Khương lòng lang dạ sói, cho dù có giao người thì cũng vẫn sẽ như cũ phát binh, uổng phí mạng của Thiếu khanh đại nhân mà thôi, vẫn nên tìm cách giải quyết khác.”
“Nhược Khương quả thực sẽ không dễ an tâm, nhưng theo hạ quan thấy, chi bằng thành chủ trước giao Tức Mặc Vô Bạch ra kéo dài thời cơ, để Thứ sử đưa viện binh đến.”
“Đúng, như vậy là thỏa đáng nhất.”
Sư Vũ rốt cuộc ngước mắt lên: “Các ngươi không cần nhiều lời, bất kể là trực tiếp giao người hay là kế hoạch hoãn binh, đều tuyệt đối không được.”
Trong thư phòng nhất thời im ắng không một tiếng động, các quan viên đưa mắt nhìn nhau, Sư Vũ đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Hoắc Thức Định đang đợi ngoài cửa, dường như đã được một thời gian, lúc đi về phía nàng thì trên người đã nhiễm hơi lạnh đêm khuya.
“Thành chủ, nguồn nước bị chặn rồi.” Âm thanh của hắn rất nhỏ, sợ dẫn tới sự hoảng loạn của một vài quan viên trong thư phòng.
Sư Vũ mím chặt môi, vừa đi về trước vừa thấp giọng hỏi: “Tình hình thành trấn xung quanh thế nào?”
“Thám tử do thám hồi báo, cũng có dấu vết bị tấn công, quân đội vốn tới chi viện mãi không tới, e là tình hình cũng không ổn. Hiện giờ phong tỏa bốn cổng thành, cũng không biết sau đó thế nào.”
Sư Vũ ngẩng đầu nhìn trời đêm, còn vài canh giờ nữa trời sẽ sáng.
Nàng cụp mắt, ngữ khí nhẹ bẫng: “Ngươi nói xem, liệu có đối sách nào vẹn cả đôi đường?”
Hoắc Thức Định thở dài: “Người là dao thớt, ta là cá thịt, trừ phi viện binh đến, bằng không….khó.”
“Vây ngươi cho rằng nên làm gì?”
Hoắc Thức Địch chắp tay: “Thành chủ tự có phán định, thân là quân nhân, chỉ có trung thành phục tùng, còn lại không dám nói càn.”
Sư Vũ cười khổ: “Giống hệt phụ thân ngươi….Không biết Hoắc thúc thúc thế nào rồi?”
“Trước đó tỉnh lại một lần, vẫn như cũ lo lắng chiến sự Mặc thành, nhiều lần nhắc đi nhắc lại tuyệt đối phải bảo vệ Mặc thành.” Đại khái là cảm thấy lời này có ý tứ tạo áp lực cho Sư Vũ, Hoắc Thức Địch không khỏi quan sát nét mặt nàng.
Sư Vũ quả nhiên có phần hoảng hốt, gật gật đầu, dặn hắn tiếp tục bảo vệ tiền tuyến, nói mình vẫn cần suy nghĩ rồi liền quay về phòng.
Ánh đuốc trên hành lang nhẹ chao động trong gió, Tức Mặc Vô Bạch tựa vào cây cột, chờ Sư Vũ từ xa bước tới, vẫy vẫy tay với nàng.
“Cô cô thương thảo với chư vị đại nhân thế nào rồi?”
Sư Vũ bước đến gần: “Dù sao sẽ không hi sinh ngươi, sao vậy, ngươi đang lo lắng?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu liên tục: “Đó là điều đương nhiên, lỡ như người quẳng ta cho Nhược Khương, vậy há chẳng phải là ta đáng thương rồi ư, đám người dã man đó thế nào cũng sẽ ăn tươi nuốt sống ta.”
Sư Vũ nhếch khóe môi, cười rất miễn cưỡng.
Tức Mặc Vô Bạch đỡ cánh tay nàng, hai người cùng đi về trước vài bước, vừa hay có thể trông thấy ánh lửa trong doanh địa đại quân Nhược Khương ở trong thành.
“Aizzz, ta đúng là tham sống sợ chết, có điều thời khắc thế này vẫn phải đứng ra thôi.”
Sư Vũ quay phắt qua, nhìn hắn chằm chằm: “Chàng muốn làm gì?”
Tức Mặc Vô Bạch mỉm cười với nàng: “Ta đâu có nói muốn đi tới chỗ quân Nhược Khương đại nghĩa diệt thân, cả nàng và ta đều biết như vậy không giải quyết được vấn đề. Ta muốn đột phá vòng vây ra ngoài thành, đi Ninh Sóc xin viện binh.”
Sư Vũ nhíu mày: “Trên người chàng vẫn đang bị thương, quá mạo hiểm.”
“Nhưng trừ ta thì còn ai có thể phân thân?”
“Có lẽ Hình tiên sinh vẫn còn trong thành….”
Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu: “Chuyện này vẫn nên đừng để hắn dính vào, dù sao cũng liên quan tới tính mạng.”
Sư Vũ níu tay hắn: “Ai có thể đảm bảo đột phát vòng vây nhất định thành công? Cho dù chàng an toàn tới được Ninh Sóc, nhưng mấy người đó cũng đâu phải dăm ba câu là chịu đến đây?”
“so với chết trong tay người Nhược Khương thì vẫn tốt hơn.”
Sư Vũ níu tay áo hắn càng thêm chặt.
Tức Mặc Vô Bạch nhẹ nhàng tách ngón tay nàng ra, chỉ phía xa xa: “Mặc thành đã bị hủy hơn nửa, việc tới nước này, còn gì phải e ngại? Cho dù là cả thành đều bị phá hủy, thì đó cũng là Mặc thành của Tức Mặc Ngạn, chỉ cần trải qua được khó khăn lần này, sau này xây dựng lại, chính là Mặc thành của nàng.”
Sư Vũ im lặng không nói.
Tức Mặc Vô Bạch siết tay nàng, ấp trong lòng bàn tay: “Có nguyện cùng ta đập nồi dìm thuyền, dốc hết mọi thứ?”
Sư Vũ nhìn bên trong thành hoang tàn tĩnh mịch, bàn tay thả bên người từng ngón từng ngón từ từ siết chặt, sau một lúc lâu, cuối cùng đống ý: “Được.”
Tức Mặc Vô Bạch tựa như nhẹ nhõm: “Ta lập tức điểm binh lên đường, chờ bình định trận chiến này, nàng và ta….”
“Được.” Sư Vũ dứt khoát đồng ý, cúi đầu tựa vào gáy hắn, như thể đã dốc hết sức lực toàn thân: “Được….”
Tức Mặc Vô Bạch nở nụ cười, ôm nàng vào lòng.
Đêm hôm khuya khoắt, chúng bách tính gần như đã chìm vào giấc ngủ. Tiền tuyến điểm một vạn binh, tập kết ở cổng thành Đông, lửa đều tắt hết, lặng lẽ không tiếng động.
Tức Mặc Vô Bạch cưỡi ngựa, mình mặc giáp trụ, lần đầu tiên mặc nhung trang, thực sự không quen cho lắm. Hắn quay đầu nhìn Hoắc Thức Địch đến đưa tiễn: “Hoắc tướng quân không cần tiễn nữa, mặc dù ta cũng xem như là người tập võ, nhưng chưa từng đưa binh đánh trận, mọi người cũng đừng quá hi vọng vào ta, Mặc thành phải dựa vào mọi người rồi.”
Hoắc Thức Địch chắp tay: “Thiếu khanh đại nhân nói vậy ta cũng yên tâm rồi, người ngàn vạn lần đừng liều lĩnh.”
“Haha, ta đâu có chí công vô tư đến thế.” Tức Mặc Vô Bạch siết dây cương, liếc nhìn Sư Vũ đứng đằng sau Hoắc Thức Địch, gương mặt nàng khuất sau mạng che, lặng lẽ nhìn hắn.
“Đi đây.” Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, liền cáo từ.
Cổng thành Đông từ từ mở ra, Tức Mặc Vô Bạch siết chặt dây cương, thúc vào bụng ngựa, tiên phong ra khỏi thành. Một vạn binh mã thoáng chốc tức tốc lao ra, tựa như cuồng phong quét tới, trong khoảnh khắc, trên phố xá chỉ còn lại gió thu lạnh lẽo.
Cổng thành ầm ầm đóng lại, ngoài thành, dần vang lên tiếng chém giết.
Sư Vũ quay đầu ngựa, giẫm trên con đường rải đá lộc cộc đi về trước, đi tới tận bức tường đá ngăn cản quân Nhược Khương thì dừng lại, những âm thanh kia rốt cuộc không còn nghe thấy nữa.
Hoắc Thức Địch dẫn đại quân theo sau nàng, nhìn bầu trời, chính là thời khắc tối nhất trước bình minh.
Chờ tới khi chân trời lộ ra chút ánh sáng màu bạc, đại quân Nhược Khương phía đối diện bỗng có một vài động tĩnh. Sư Vũ mượn ánh sáng mờ mờ nhìn qua, một đại đội nhân mã dường như đi về phía cổng thành Tây.
Hoắc Định Tương đúng lúc dẫn người quay lại. Hắn bận bịu tuần tra khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành, tránh cho quân Nhược Khương nhân cơ hội thâm nhập, trên thực tế, cách quân đội Nhược Khương gần nhất.
“Thành chủ, dường như Nhược Khương biết chuyện Thái thường thiếu khanh đột phá vòng vây rồi.”
Hoắc Thức Địch chợt hiểu sự việc: “Lẽ nào nhóm quân này muốn đi đường vòng truy sát ngài ấy?”
Sư Vũ nhíu mày: “Chắc hẳn là chàng cố ý, tránh để lúc chúng ta không giao được người ra khó mà phục chúng, khó lòng chống đỡ.”
Hoắc Thức Địch thở dài: “Thiếu khanh đại nhân tội gì như vậy….”
Cát Bôn đứng cạnh đề nghị: “Chi bằng chúng ta cũng thử đột phá từ phía cổng thành Tây?”
Hoắc Thức Địch lắc đầu: “Số lượng quân Nhược Khương gấp hơn ba lần quân ta, dựa vào tình hình bảo vệ cổng thành trước mắt, đột phá vòng vây khó mà thành công, có thể tới lúc đó thương vong nghiêm trọng, còn liên lụy tới bách tính.”
Cát Bôn nói: “Thế phải làm sao bây giờ? Tới tối, khó mà tránh được còn phải đánh một trận.”
Sư Vũ cẩn thận suy nghĩ: “Ta có một kế sách, chỉ là không biết có thể thực hiện được hay không.”
Hoắc Thức Địch nói: “Thành chủ mời nói.”
Sư Vũ vẫy tay ra hiệu mấy người tới gần, nhỏ giọng thì thầm kế hoạch.
Không lâu sau thì trời sáng, Túc Diên chạy tới tì Sư Vũ, sống chết khuyên nàng hồi phủ nghỉ ngơi một lúc.
Sư Vũ đành phải quay về phủ thành chủ rửa mặt dùng bữa, nhưng cũng chưa từng chợp mắt nghỉ ngơi mà lại lập tức quay lại trên phố. Đại quân Nhược Khương đã bắt đầu rêu rao.
Sư Vũ liếc nhìn phía cổng thành Đông, cũng không rõ tình hình bên Tức Mặc Vô Bạch thế nào rồi.
Hoắc Thức Địch từ xa thúc ngựa tới, dưới mắt một mảnh thâm quầng: “Thành chủ, mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Sư Vũ gật đầu, lại nhìn mặt trời, chợt cảm thấy ngày hôm nay đặc biệt dài.
Quân Nhược Khương vẫn như cũ thi thoảng lại có điều động, đoán chừng vẫn đang kiên trì truy kích Tức Mặc Vô Bạch. Mà phần lớn tiền phương thì lại lù lù bất động, như hổ rình mồi chăm chăm vào Mặc thành trước mặt.
Mãi tới khi mặt trời ngả bóng, bọn chúng dần trở nên không an tĩnh, Triệu Ngộ lại xuất hiện lên tiếng, hiển nhiên là khuyên hàng.
Sư Vũ lười nghe lời nói nhảm, quay đầu rời đi, chưa đi được bao xa đã trông thấy ở phía quân đội hậu phương bách tính đứng rất đông, người nào người nấy đều tha thiết nhìn nàng.
Ai cũng có thể nhận ra tiếp theo sẽ có một trận ác chiến, thời khắc này có thể dựa vào, duy nhất chỉ có quyết định của thành chủ.
“Bách tính Mặc thành nghe đây! Vẫn còn một canh giờ, mặt trời khuất núi, đại quân Nhược Khương liền tấn công!” Âm thanh lanh lảnh của Triệu Ngộ theo gió truyền đi xa xa, đã có chút khàn khàn: “Thành chủ của các người chỉ quan tâm tư tình cá nhân mà bỏ mặc sống chết của các người, nếu các người có ai bắt được Tức Mặc Vô Bạch giao ra đây, có thể tránh khỏi cái chết!”
Vẻ mặt bách tính khác nhau, trong đám đông vang lên tiếng thì thầm.
Thế nhưng Sư Vũ vẫn hết mực lạnh lùng bình tĩnh. Nàng quay đầu phân phó đại quân tập kết, siết chặt cổ áo cùng ống tay hồ phục trên người, thúc ngựa siết cương, lưng đeo bảo kiếm, đứng giữa đại quân và bách tính.
“Ta biết mọi người đang nghĩ gì.” Âm thanh của nàng không mềm mại như thường lệ, mà lạnh lùng cao vút, truyền vào tai của từng người có mặt nơi đây: “Nhược Khương xảo quyệt, đòi giao ra Tức Mặc Vô Bạch chẳng qua là để có cớ xâm lược một cách chính đáng! Hôm nay bọn chúng có thể muốn ta giao ra Tức Mặc Vô Bạch, hôm sau chính là Hoắc lão tướng quân, hôm sau nữa chính là mỗi một vị tướng lĩnh nơi đây, cuối cùng sẽ tới lượt mọi người!”
Bách tín cùng đại quân lặng lẽ lắng nghe, bốn bề như cũ vẫn chỉ có tiếng gió, con ngựa Sư Vũ đang cưỡi bất an cào cào đất.
“Mặc thành được dựng lên chẳng qua được vài chục năm, những năm qua chưa từng dựa vào người khác, cũng vẫn sừng sững không đổ như trước! Con dân Mặc thành ta đã khi nào chịu sỉ nhục như thế này? Khi nào từng chịu uy hiếp như thế này? Lẽ nào mọi người cam tâm tình nguyện để cho bất cứ kẻ nào xâm phạm như thế?” Nàng rút trường kiếm: “Mặc dù ta chưa từng lĩnh binh, nhưng hôm nay cũng tuyệt không ngại chiến đấu, nguyện thề cùng Mặc thành tồn vong! Bách tính ở đây, nếu ai có tâm tư bỏ thành để cầu sinh tồn, sẽ không còn là người Mặc thành ta nữa, lập tức chém, lễ tế anh linh!”
Trống trận đúng lúc vang lên, gió thu xào xạc cuộn mình trong ánh tà dương chậm rãi quét qua. Mặc thành tựa như quay trở lại ngày xưa, tư thế oai hùng, đại quân oanh liệt, tứ phương phục tùng.
Hoắc Thức Địch thấy thời cơ thích hợp, giương cao chiến kỳ, đại quân bên ngoài tường liền lao về phía Nhược Khương.
Sư Vũ ngồi trên lưng ngựa, nhưng nàng thật sự bảo hộ tiền tuyến, không hề lùi về sau nửa bước.
Đúng lúc này, bên ngoài cổng thành Tây, hậu phương quân Nhược Khương đột nhiên xôn xao không ngừng.
Sư Vũ phóng mắt quan sát, hậu phương bọn chúng dường như xảy ra nội loạn, các binh sĩ hai bên chém giết, thậm chí đã giao đấu với chủ tướng.
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra lãnh đạo giỏi nhất quan trọng nhất chính là….miệng lưỡi tốt, thời điểm then chốt nếu có thể động viên được bên dưới.