Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 63




Nửa đêm Sư Vũ bất ngờ tỉnh giấc, lưng tựa vào lồng ngực ấm nóng phía sau.

Tức Mặc Vô Bạch bị ảnh hưởng cục cựa thân mình, ôm nàng rất chặt, mắt vẫn chưa mở, kề sát tai nàng hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sao lại tỉnh rồi?”

Sư Vũ nhẹ nhàng đáp lấy lệ một tiếng, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Sau khi ngủ đủ Tức Mặc Vô Bạch lại không an phận, bàn tay ôm nàng chậm rãi di chuyển, “Chờ đầu sóng ngọn gió qua đi, người trong thiên hạ đều chấp nhận rồi, ta và nàng lại cử hành hôn lễ lần nữa.” Hắn ngậm lấy thùy tai nàng, nói một câu mơ hồ không rõ.

Sư Vũ quay lại định đẩy hắn ra thì đúng lúc bị hắn ôm trọn vào lòng từ chính diện, hơi có chút cảm giác như tự chui đầu vào lưới. Tức Mặc Vô Bạch đời nào chịu buông tha miếng thịt đã tới tay, cánh môi ấm nóng áp sát, cơ hồ muốn làm phỏng nàng.

Sư Vũ biết hắn khó đối phó, lời nói trong lúc nửa tỉnh nửa mê trước đó nháy mắt liền quên mất, vừa tức vừa buồn cười, bật cười một tiếng đầy mị hoặc, bò lên người hắn, cơ thể mềm mại, dù thế nào cũng phải trừng trị hắn một phen mới được.

Tức Mặc Vô Bạch bị nàng siết chặt khó mà nhúc nhích, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, chợt nói: “Bên ngoài có phải có âm thanh gì không?”

Sư Vũ thoáng sửng sốt, ngồi dậy: “Rất giống tiếng trống.”

Phủ thành chủ trước đây mấy lần không được yên bình, Tức Mặc Vô Bạch lo lắng lại xảy ra chuyện, khoác áo ngồi dậy, nói với nàng: “Nàng ở đây đợi, ta đi xem thử.”

Vừa kéo cửa phòng ra thì đã trông thấy Túc Diên một tay cầm đèn, tay kia giơ lên, dáng vẻ đang chuẩn bị gõ cửa. Thấy Tức Mặc Vô Bạch thì nàng lập tức cụp mắt, làm như không hề thấy hắn: “Thành chủ, đại sự không hay rồi, cổng thành phía Tây tới báo, có quân địch xâm nhập.”

Nội thất vang lên một loạt tiếng động, Sư Vũ chỉ mặc áo đơn, chân trần chạy ra: “Em nói gì?”

Bàn tay cầm đèn của Túc Diên run lên: “Cổng thành phía Tây bị quân địch xâm nhập, quan binh chịu thiệt hại nghiêm trọng.”

“Quân địch phương nào?”

“Binh sĩ đến báo nói tất cả bọn chúng đều ngụy trang, nhưng đoán chừng hẳn là người Nhược Khương.”

Sư Vũ lập tức xoay người: “Thay đồ, ta đích thân đi xem thử.”

Tức Mặc Vô Bạch đưa tay ngăn nàng: “Nàng đừng đi, ta thay nàng đi một chuyến.”

Túc Diên liên tục gật đầu: “Hoắc lão tướng quân đã dẫn người qua rồi, thành chủ không cần lo lắng.”

Sư Vũ nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Thế cũng được, mọi sự chàng hãy cẩn thận.”

Tức Mặc Vô Bạch ừm một tiếng, lệnh cho Túc Diên lấy kiếm chuẩn bị ngựa cho hắn, quay trở vào phòng chỉnh trang, trong giây lát liền ổn thỏa, nhanh chân ra khỏi phủ.

Tiếng trống báo tin sớm đã ngừng, Tức Mặc Vô Bạch phóng ngựa như bay, từ xa đã trông thấy phố lớn phía trước sáng trưng, tiếng người huyên náo. Chờ tới khi đến nơi thì lại kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mặt. Cửa tiệm cùng nhà dân dọc hai bên đường phần lớn đều chìm trong lửa, chúng bách tính đang ngủ tháo chạy ra ngoài, đầy tiếng khóc than, bốn bề ánh lửa hừng hực.

Gió cát dữ dội khiến mặt mày đau rát, thế lửa càng mạnh, rất nhiều nơi chưa bị chạy cũng bị bắt lửa, nơi nơi trong Mặc thành đều là nhóm người đang hoảng loạn cứu hỏa.

Tức Mặc Vô Bạch cuối cùng đến được gần cổng thành Tây, cơn gió táp vào mặt mang theo mùi máu tươi gay mũi, liền thầm cảm thấy không ổn, tập trung quan sát, phía trước ánh lửa lấp lóe, ngoài thành vẳng tới tiếng hét lanh lảnh, trên tường thành là bóng dáng quan binh qua lại ngăn chặn, cổng lớn bên dưới đang chịu va chạm mãnh liệt, mắt thấy sắp bị phá vỡ.

Hoắc Kình tay cầm trường kiếm, đứng trên tường thành lớn tiếng chỉ huy. Tức Mặc Vô Bạch xoay người xuống ngựa, vội vàng chạy lên thành lầu, hỏi thăm: “Hoắc tướng quân, kẻ địch là Nhược Khương?”

Ánh mắt Hoắc Kình cũng không nhìn hắn: “Phải, đoán chừng ít nhất ba mươi vạn, e là lần này Nhược Khương dùng trọng binh cả nước đột kích.”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn binh sĩ trên tường thành và cả binh sĩ đang chống đỡ bên dưới: “Trú binh bên trong Mặc thành mười vạn, nơi này xem ra nhân số không đủ.”

Hoắc Kình thở dài: “Binh mã vốn phân chia trú đóng ở bốn cổng thành, hiện tại trong thành có rất nhiều gian tế trà trộn, ba cổng thành khác cũng có hỗn loạn, lửa trong thành cũng là do bọn chúng phóng hỏa, để cứu dân chúng cũng phân ra không ít nhân mã.”

“Gian tế?” Tức Mặc Vô Bạch kinh ngạc.

Hoắc Kình chống mạnh kiếm xuống đất, phẫn nộ nói: “Lão phu hận không thể lôi Kiều Định Dạ ra giết lần nữa! Đều là chuyện tốt do hắn lần trước gỡ bỏ nghiêm lệnh!”

Tức Mặc Vô Bạch thò đầu liếc nhìn tình hình bên dưới, binh sĩ leo lên tường thành kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, ném đá bắn tiễn vùn vụt không ngừng. “Cứ như vậy không phải cách, có thể xuất thành nghênh chiến?”

Hoắc Kình lắc đầu: “Đối phương quân đội hùng hậu tấn công thành, âm thầm đánh lén, một khi cổng thành mở ra tất nhiên sẽ ồ ạt ùa vào, không tiện mở cổng thành.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Ta thấy nhu cầu cấp bách là tăng quân chi viện, ba cổng thành kia mặc dù bị quấy nhiễu, nhưng cổng thành Bắc nối với mạch núi, dễ thủ khó công, cổng thành Đông lại nối với Trung Nguyên, đoán chừng bọn chúng sẽ không quá để tâm, trước tiên có thể điều động người từ hai cổng thành đó qua.”

Hoắc Kình nói: “Đã sớm hạ lệnh rồi, chỉ là trong thành hỗn loạn, đường xá khó di chuyển, vẫn chưa đến.”

Tức Mặc Vô Bạch chắp tay: “Nếu Hoắc tướng quân tin ta, ta liền xuất thành dẫn viện binh tới.”

“Nếu được như vậy thì còn gì bằng, khuyển tử đang trú đóng bên ngoài cổng thành Đông, làm phiền rồi.” Hoắc Kình lấy binh phù từ trong ngực đưa cho hắn.

Tức Mặc Vô Bạch nhận lấy binh phù, đi xuống thành lầu, vừa lên ngựa định đi thì cổng thành vang lên tiếng OÀNH, ngoảnh đầu nhìn, lỗ thủng trên cổng thành lại to hơn mấy phần, chúng binh sĩ lao về hướng cổng thành như thủy triều, sống chết chặn thân cây chốt cổng thành. Hắn không trù trừ nữa, phóng ngựa mà đi.

Đường xá trong thành so với lúc hắn tới còn khó di chuyển hơn, chúng bách tính tháo chạy tán loạn khắp nơi. Thê tử ôm lấy trượng phu đã táng mệnh trong lửa khóc than vang trời, trẻ con hoảng loạn chạy lung tung khóc lóc gọi cha mẹ, có người vì tài sản bị chìm trong lửa không cách nào cứu được, hoảng đến độ đập đầu xuống đất, đó chính là của cải tích trữ cả đời….

Ngựa của Tức Mặc Vô Bạch vốn chạy cực nhanh, nhưng thấy trước mặt có motojd dứa trẻ đầu bù tóc rối ngồi ngây ngốc ngay giữa đường không nhúc nhích, suýt nữa thì đụng trúng, liền vội siết cương ngựa, cũng không tiện phóng nhanh.

Nhóm binh sĩ được phái đi rất đông, nhưng xem ra vẫn không đủ nhân lực. Có nơi bị cháy rụi, nơi mới thì lại bắt đầu bắt lửa. Bọn họ còn đang bận rộn bắt kẻ phóng hỏa, căn bản bận rộn vô cùng.

Tức Mặc Vô Bạch di chuyển về trước một cách khó khăn, chợt trông thấy có rất nhiều người chạy về phía hắn, một đám đông ùn ùn hướng về phía cổng thành. Hắn vốn cho rằng đó là bách tính chạy trốn thế lửa, không mấy để ý, không ngờ một người trong số đó lúc ngang qua bất cẩn đụng trúng chân hắn, hắn chợt cảm giác được trên eo người này có vật cứng.

Hắn vội thúc ngựa quay đầu, còn chưa tới cổng thành liền cao giọng hô: “Cẩn thận phía sau có tập kích!”

Đám người kia thấy thân phận bị lộ, ồ ạt rút vũ khí, lao về phía binh sĩ chắn cổng thành, mấy kẻ tụt lại phía sau thì xoay người tấn công Tức Mặc Vô Bạch.

Hoắc Kình đứng trên tường thành trông thấy tình hình thì cả kinh, trên tường thành ngăn chặn hơn mười vạn đại quân đã có phần mệt mỏi, hiện tại phía sau lại tới giáp công, thực sự rất không ổn. Ông lửa giận ngút trời, rút kiếm chạy xuống tường thành, đích thân dẫn đầu chém giết.

Tức Mặc Vô Bạch lòng như lửa đốt, chém giết liên tục mấy tên, quay đầu chạy về phía cổng thành Đông, xuất thành điều binh vô cùng khẩn cấp.

Sư Vũ đứng trên Xuy Tuyết Các dõi mắt ra xa quan sát phía cổng thành, trong thành bốn bề lửa cháy hừng hực, cơ hồ sắp khiến bầu trời không trăng không sao này sáng rực như ban ngày.

Còn tưởng phía chủ chiến của Nhược Khương suy yếu thì sẽ thái bình, không ngờ Nhược Khương lại không buông bỏ bất cứ cơ hội nào. Hiện giờ Mặc thành nay không bằng xưa, Tức Mặc Vô Bạch lại từ bỏ cơ hội chấp chưởng đô hộ phủ, đúng là thời cơ để hạ thủ.

Ánh mắt của bọn chúng chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất Mặc thành này.

Túc Diên đứng sau lưng nàng run rẩy: “Thành chủ, em lớn như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên trông thấy Mặc thành như vậy…”

Nét mặt Sư Vũ căng thẳng: “Có tin tức mới gì chưa?”

Túc Diên lắc đầu: “Vẫn chưa tới.”

“Lại phái người đi tra.”

“Dạ.”

Túc Diên xuống khỏi lầu các không bao lâu thì từ xa bỗng truyền tới tiếng trống dồn dập, từng tiếng từng tiếng dội vào tâm hòn, Sư Vũ không khỏi siết chặt lan can.

Không lâu sau, Túc Diên hớt hải quay lại, lúc leo lên cầu thang suýt nữa té sấp xuống: “thành chủ, cổng thành phía Tây bị chọc thủng rồi!”

Sư Vũ kinh ngạc quay đầu: “Hoắc lão tướng quân thì sao?”

“Vẫn ở tiền tuyến ngăn địch, nghe nói đã bị thương.”

Sư Vũ nhanh chân xuống cầu thang, vừa đi vừa phân phó: “Lập tức đi cổng thành Tây.”

Túc Diên vội ngăn cản: “Không được đâu thành chủ, binh sĩ Nhược Khương đã tràn vào rồi, quá nguy hiểm.”

Sư Vũ thắt chặt áo choàng: “Vậy em đừng đi, ta tự đi.”

Túc Diên đuổi theo, quỳ sụp xuống, ngăn trước mặt nàng: “Thành chủ đừng đi, thật ra phủ thành chủ đã bị phong tỏa, Hoắc lão tướng quân hạ lệnh nhất định phải bảo vệ người chu toàn.”

“……”

Gian tế trong thành bị binh lính Mặc thành giết quá nửa, nhưng bọn chúng xuất thần nhập quỷ, trà trộn vào giữa chúng bánh tính khó mà phân biệt, binh sĩ cũng bị thương rất nhiều.

Cát Bôn vốn trấn thủ ngoài cổng thành Nam, Nhược Khương rõ ràng là chủ công cổng thành Tây, binh mã phái tới thành Nam không đông, chủ yếu là để giữ chân hắn. Hắn vừa đánh lui binh mã Nhược Khương liền nhận được tin cổng thành Tây thất thủ, không dám tham chiến, tức tốc tới cứu viện. Phía bên này Hoắc Kình đã dẫn quân lùi về trong thành ba mươi dặm, đang lệnh cho người chặn đường ngăn cản.

Trời sáng, ánh lửa dần tắt, xung quanh toàn là mùi khét.

Cự mã cùng gỗ chắn xếp hàng xếp lớp, đằng sau là là xạ thủ ở tư thế quỳ sẵn sàng đợi lệnh, phía trước là bộ binh đang cùng binh sĩ Mặc thành chém giết. Hoắc Kình thống lĩnh kỵ binh tinh nhuệ nhất đứng phía sau, con ngựa ông cưỡi phát ra tiếng phì phì, xem ra đã có chút nóng nảy không kiên nhẫn.

Tức Mặc Vô Bạch đi lâu như vậy, vì sao vẫn chưa quay lại?

Cát Bôn cùng vài phó tướng từ phía trước lùi xuống, chắp tay với ông: “Hoắc lão tướng quân vai bị thương, vẫn nên mau chóng điều trị đi.”

Hoắc Kình cụp mắt thở dài, chòm râu muối tiêu dính tro bụi trong gió, tựa như không nghe thấy hắn nói: “Là lão phu vô năng, không thể đẩy lùi bọn chúng.”

Một phó tướng nhẹ đỡ cánh tay ông: “Lão tướng quân kịp thời trị thương là chuyện cấp bách, Nhược Khương người đông thế mạnh, tập kích bất ngờ, đây cũng không phải lỗi của tướng quân.”

Cát Bôn gật đầu: “Theo mạt tướng thấy, e là còn phải lùi về sau nữa, viện quân chậm chạp không đến, trọng binh của bọn chúng áp sát biên giới, sợ là chúng ta ngăn không nổi.”

Hoắc Kình thoáng suy nghĩ: “Tướng lĩnh của Nhược Khương là Sinh Diện Khổng, chưa hẳn nắm chắc mười phần, bằng không lúc đầu sẽ không có trò thử thâm nhập do thám. Không, không thể lùi tiếp! Truyền lệnh xuống dưới, di chuyển bách tính tới cổng thành Đông, lão phu dẫn binh mã trấn thủ ở đây, các ngươi dẫn theo bách kỵ cưỡi ngựa vòng khắp thành, tập kích từ bốn phía. Nhớ kỹ, không thể tham chiến, tập kích là được, đánh nhanh rút nhanh.”

Chúng phó tướng nhận lệnh rời đi, ông lại hạ lệnh cho bộ binh lùi ra sau, xếp đá thành tường, xạ thủ bắn tên, tạm thời ngăn chặn.

Từ lúc bình minh tới trưa, một ngày này trôi qua hết sức chậm chạp. Ba mươi vạn đại quân Nhược Khương bị mấy vạn binh mã của ông chặn hết một ngày, không cách nào tiến lên trước nửa bước, quân tâm đối phương từ từ bắt đầu dao động.

Thế nhưng khảo nghiệm thể lực thế này quá lớn, Hoắc Kinh không một giọt nước, mất máu quá nhiều, mặt sớm đã không còn huyết sắc. Xạ thủ sắp không còn tên, binh khí bổ sung thế nhưng đã nộp lên triều đình, có cảm giác như trứng chọi đá.

Nhược Khương lại một lần nước tấn công về trước, viện binh vẫn như cũ chưa tới. Hoắc Kình hạ lệnh tử thủ, sau lưng bỗng truyền tới tiếng hô hoan hỉ phấn chấn lòng người: “Viện binh đến rồi! Viện binh đến rồi!”

Ông quay đầu nhìn, người đi đầu chính là trưởng tử Hoắc Thúc Địch cùng ấu tử Hoắc Định Tương của ông, trong lòng nhẹ nhõm. Lại quay đầu về, sống lưng vẫn thẳng như cũ, nhưng bỗng ngã gục xuống đất.

Tin tức Hoắc lão tướng quân trọng thương hôn mê truyền tới, Sư Vũ cuối cùng đã ra khỏi phủ thành chủ. Để tiện hành động, nàng đặc biệt mặc hồ phục bó sát, tóc búi kiểu nam tử.

Thúc ngựa lao tới giữa thành, bức tường đá cao bằng thân người chắn ngang phố lớn, binh sĩ hai bên vẫn đang kịch chiến như cũ.

Khách điếm sau lưng bị trưng dụng thành y quán, Sư Vũ xuống ngựa, đi theo một binh sĩ vào trong thăm Hoắc Kình, tình hình không ổn, khiến người ta lo lắng.

Nàng ra khỏi cửa, nhìn quanh quất xung quanh, chợt cảm thấy không đúng, Tức Mặc Vô Bạch đâu rồi?

Tác giả có lời muốn nói: Tui ức, chưa từng thấy quốc gia nào phiền thế này luôn á, chỗ hai đứa nhỏ nhà người ta chàng chàng thiếp thiếp, vậy mà bị ngắt ngang thế đó!

! ←_←