Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 62




Bởi vì có tập tục trảm sau mùa thu, mắt thấy rất nhanh sẽ sang đầu đông, tội danh của Kiều Định Dạ định không lâu thì bị thẩm chém, các gia quyến khác vẫn như cũ hãy còn đang giam giữ.

Kiều Định Dạ thân gánh tội mưu sát, bóc lột, vốn đã chỉ có đường chết, gia quyến bị liên lụy nhưng là vì tội mưu phản. Nhưng tội mưu phản, cần phải nghiêm trị, bằng không há chẳng phải sẽ khiến bách tính cả thiên hạ không chút uy hiếp? Rõ ràng Kiều Định Dạ bị cái lợi làm mê muội tâm can, thê thiếp đa phần đều vì để liên kết quyền thế, Gia Hi Đế hiện giờ đang có ý định thanh trừng thế lực của hắn trong đô hộ phủ, đương nhiên không muốn buông tha. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch thượng sớ nhiều lần, lão tể tướng và Hồng lư tự khanh Tiêu Biệt cũng cầu tình cho, cuối cùng hắn mới đồng ý gia quyến chưa đủ mười hai có thể được miễn tội chết, đổi thành lưu đày biên thùy.

Như vậy, Kiều Nguyệt Linh vẫn như cũ không thuộc ngoại lệ.

May mà Gia Hi đế vẫn một mắt nhắm một mắt mở, có vài quan viên không biết quan sát thượng tấu nói Kiều Định Dạ hãy còn một muội muội chưa mắc lưới, hắn liền phái vài người đi điều tra.

Sau đó, chính là không hề có sau đó.

Mặc thành bởi vì Kiều Định Dạ chết mà hân hoan vui mừng, Hoắc Kình lại càng gióng trống khua chiêng dẫn chúng quan viên đi tới trước mộ A Chiêm tế bái, Sư Vũ đương nhiên cũng có mặt, ngạc nhiên là Hoắc Kình vậy mà cũng mời cả Tức Mặc Vô Bạch đồng hành.

Trong thành lời đồn đương nhiên bay đầy, Hình Việt ngồi trong tửu điếm nghe tới cuối thì đập bàn quát một câu: “Thế thì làm sao, người ta vốn ở thành thân ngay trước mặt quần chúng mà!”

Chúng bách tính bị cổ họng này của hắn gào lên đến độ mặt mày ngơ ngác, còn hắn thì đã tức tốc bỏ chạy như bôi dầu.

Hôm nay là ngày hội ngộ với nương tử nhà mình, khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ, trước khi đi cũng phải để lại chút phiền toái cho bọn họ mới cam tâm vui vẻ chứ lị.

Huyên náo suốt mấy ngày, trong thành mới xem như trở nên tĩnh lặng.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, Tức Mặc Vô Bạch ở Ninh Sóc cùng các quan viên mới nhậm chức gặp mặt xong, vừa thắt áo choàng vừa cưỡi ngựa ra khỏi thành. Hai ngày nay Đỗ Tuyền bị phong hàn, không theo bên cạnh, bằng không vừa thấy dáng vẻ muốn đi Mặc thành này của hắn thì sẽ lại lèm bèm không ngừng.

Vết thương của Sư Vũ đã không còn gì đáng ngại, hiện giờ ngày ngày chỉ uống chút thuốc bồi bổ cơ thể. Dùng thuốc xong, Túc Diên bưng cơm tối đi vào, trông thấy Tức Mặc Vô Bạch theo sau lưng bước vào thư phòng.

“Ô, ta tới đúng lúc ghê.” Hắn cởi áo choàng, quen thuộc ngồi xuống bàn, Túc Diên đành phải lấy thêm đôi đũa cho hắn, lại khăn ướt cho hắn lau tay.

Sư Vũ nhìn hắn nói: “Chàng tới vừa hay, chàng nói xem lần này bệ hạ  có thật sự dự định tha cho Kiều cô nương không?”

Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu: “Khó nói lắm, ngài ấy không nghe không hỏi, hệt như đối với thân thế của nàng, chỉ có thể nói tạm thời không sao thôi.”

Sư Vũ cười cười: “Nói cũng phải, nếu như sau này ta không nghe lời, đây chính là nhược điểm, hoàng đế là người làm đại sự mà.”

Tức Mặc Vô Bạch cầm đũa, sát lại gần thấp giọng: “Sau này phải tôn kính gọi bệ hạ thì thì hơn.”

Sư Vũ bĩu môi: “Vâng, Đại đô hộ.”

Tức Mặc Vô Bạch cười nói: “Không nói đùa nữa, thật ra tới ta tạm biệt nàng, chuyện Đô hộ phủ xử lý cũng gần như xong rồi, phải hồi đô phục mệnh.”

Sư Vũ sửng sốt, gắp một đũa rau cho hắn: “Vậy ăn nhiều chút đi.”

Hai người hiếm khi có được thời gian nhàn hạ vui vẻ, bữa cơm này Tức Mặc Vô Bạch có thể nói là hết sức mãn nguyện.

Sau khi trời tối đương nhiên sẽ ở lại phủ thành chủ, đáng tiếc Sư Vũ không cho hắn thừa cơ, bảo Túc Diên chuẩn bị cho nghỉ cho hắn.

Tức Mặc Vô Bạch dở khóc dở cười, hôm sau lúc lên đường, Sư Vũ ra tiễn, ánh mắt kia của hắn phải nói là ai oán sầu khổ.

Lần này vào đô, không khỏi sẽ được khen thưởng. Trên buổi chầu sáng, Gia Hi đế ở trước mặt bách quan giải thích sơ quá trình Thái thường thiếu khanh gặp độc thủ được cứu, cũng xem như ngăn được lời đồn chết đi sống lại bay tứ tung trong triều, tiếp đó lại thâm tình khen ngợi tác phong làm việc của Tức Mặc Vô Bạch, có cống hiến lớn lao cho việc bắt Kiều Định Dạ lần này.

Chúng bách quan hiểu rõ, đây là tiết tấu muốn phong thưởng đây mà.

“Lòng Trẫm thấy an ủi!” Gia Hi đế đưa ra tổng kết cho những lời trước đó, sau đó lớn tiếng nói: “Hiện tại Tây An Đô hộ phủ tạm thời vẫn không có ai là lựa chọn thích hợp, Thái thường thiếu khanh vốn dĩ khá quen thuộc với khu vực Mặc thành, lần này đảm nhiệm chức Đô hộ tạm thời cũng làm rất tốt, Trẫm hạ lệnh khanh chính thức đảm nhiệm chức Đại đô hộ.”

Tức Mặc Vô Bạch sớm đã đoán được sẽ như vậy, về sau không chừng còn muốn sát nhập Mặc thành vào Đô hộ phủ đây, để hắn đảm nhiệm Đô hộ phủ đương nhiên tốt, còn có thể lôi kéo nợ tình nghĩa với Sư Vũ.

Đáng tiếc có người không có mắt nhìn, Tức Mặc Vô Bạch đang định cảm tạ lĩnh chỉ thì đối thủ xưa giờ Phương Hàng liền lên tiếng phản đối: “Thần cảm thấy không thể, Thái thường thiếu khanh cùng thành chủ Sư Vũ không minh không bạch, hiện tại để ngài ấy đảm nhận chức Đại đô hộ, há chẳng phải là cho hai người họ cơ hội? Bệ hạ sao có thể trợ giúp cho chuyện không đứng đắn như vậy, để thiên hạ xem trò cười!”

Trong điện thì thầm bàn tán, sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch tức thì đen kịt. Tâm trạng của Phương Hàng hắn có thể hiểu, dù sao làm Đại đô hộ chính là chủ một phương, có binh có quyền, đương nhiên phải đàn áp hắn. Chẳng qua lấy chuyện của hắn và Sư Vũ ra nói, khó tránh khỏi khiến người khác không dễ chịu.

Gia Hi đế ngồi trên long ỷ, ánh mắt lướt qua Tức Mặc Vô Bạch, biểu cảm rõ ràng là đang sung sướng khi người gặp họa.

Tức Mặc Vô Bạch cười khan nhìn về phía Phương Hàng: “Lời của Phương đại nhân hơi nặng rồi đó.”

Phương Hàng cười lạnh một tiếng: “Lẽ nào ngài định nói giữa ngài và Sư thành chủ không có gì mờ ám? Tin đồn kia khắp thiên hạ từ đâu mà tới?”

Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu: “Phương đại nhân hiểu lầm ý ta rồi, ta nói ngài nặng lời, là nói giữa ta và Sư Vũ không tính là chuyện không đứng đắn, hai người chúng ta không phải sớm đã thành thân trước mặt bách tính toàn thành hay sao, mọi người đều nhìn thấy mà.”

Phương Hàng bị lời hắn nói tới mắt miệng há hốc: “Nhưng….Nhưng đó vốn là hôn lễ của Sư Vũ và Tức Mặc Đàm!”

“Nhưng sau đó ai nấy đều biết người thành thân là ta mà!”

“…………”Phương Hàng tức tới mặt mày đỏ bừng, nào có cái kiểu cưỡng từ đoạt lý thế hở!

Phần đông đại thần trong triều cũng chế giễu, mặt khác, hắn đức hạnh vẹn toàn, tỷ như Tiêu Biệt thực ra không ủng hộ lời ngụy biện này của Tức Mặc Vô Bạch, nhưng hắn tùy tiện thoải mái nói như vậy, nhất thời cũng thật sự không có lời nào để phản bác.

Phương Hàng nói: “Tóm lại hai người danh nghĩa là cô chất, nhưng hành động bừa bãi, rõ ràng là LOẠN.LUÂN, thực sự là hủy hoại tác phong! Bệ hạ tuyệt đối không thể dung túng.”

Tức Mặc Vô Bạch không cho là đúng: “Dự quốc ta coi trọng lễ tiết, nhưng rốt cuộc là tính như thế nào. Ta và Sư Vũ vốn không hề có huyết thống, nàng chưa từng nhập vào gia phả tộc Tức Mặc, với vị đường thúc Tức Mặc Đàm kia của ta cuối cùng cũng chưa thành thân, giữa ta và nàng là tình cảm nam nữ đúng đắn, rốt cuộc là có cử chỉ nào của Loạn. Luân?”

Phương Hàng gân cổ cãi: “Làm quan phải tự có hiểu biết!”

Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Thôi đi, chuyện riêng của ta, nhưng lại bị chư vị kết hợp với chức quan của ta thảo luận ngay trên triều đường, thực sự không nên. Neus như làm quan phải làm gương, vậy ta không làm quan nữa.” Hắn vén áo quỳ xuống, dập đầu với hoàng đế, “Thần Tức Mặc Vô Bạch, muốn từ quan quy ẩn, không hỏi chuyện triều đình, xin bệ hạ ân chuẩn.”

Gia Hi đế ngây ra, tình huống gì thế này, sớm biết thì đã không hóng trò hay, hiện giờ lại đi tới nước này?

Tin tức bùng nổ thế này, đương nhiên nhanh chóng lan truyền.

Thái thường thiếu khanh nguyện từ bỏ trọng chức Đại đô hộ như vậy cũng muốn bảo vệ vị “cô cô” không chút huyết thống, người trong thiên hạ nghe thấy không ai không cảm khái. Nữ tử cảm thán thâm tình, nam tử thì không khỏi suy nghĩ, Sư thành chủ này rốt cuộc đẹp đến nhường nào chứ hả.

Mặc thành nhờ có thương lữ qua lại nên tin tức cũng sớm đã truyền tới. Sư Vũ ngày ngày bận rộn, không hay biết sự tình, vẫn là nghe được tin tức từ Túc Diên.

Nàng gác bút, ngồi trong thư phòng day day mi tâm, ngẩng lên nhìn Túc Diên, ánh mắt nàng ấy quả nhiên rất lạ.

“Ờm, thật ra nô tỳ cảm thấy….Thiếu khanh đại nhân cũng được lắm, thật đó.” Nàng ấy vừa biểu đạt vừa cười đầy mờ ám với Sư Vũ, cười đến độ Sư Vũ im lặng cạn lời.

Buổi tối dùng cơm xong, quay về phòng đã rất muộn, không ngờ Tức Mặc Vô Bạch đã ở trong phòng.

Sư Vũ nhìn cửa phòng, có phần bất ngờ: “Chàng vào đây bằng cách nào?”

Tức Mặc Vô Bạch cười tủm tỉm ngồi xuống bàn: “Quang minh chính đại đi vào thôi.”

Sư Vũ hiểu ra, hiển nhiên là chuyện tốt của Túc Diên.

Nàng bước qua ngồi xuống: “Đây là lần thứ ba chàng từ quan rồi.”

“Bệ hạ cũng nói như vậy.” Tức Mặc Vô Bạch nhích lại gần nàng, tựa vào người nàng: “Hành động này có thể nói là đập nồi dìm thuyền, nếu vẫn không thể có được nàng, vậy ta thật sự trắng tay rồi.”

Sư Vũ bật cười, ngón tay xỉa cằm hắn, vẻ mặt hứng thú: “Không phải chàng đã có được rồi sao?”

Tức Mặc Vô Bạch mổ ngón tay nàng một cái, chợt ôm ngang eo nàng định đi vào phòng trong thì Sư Vũ đã kéo vạt áo hắn thấp giọng: “Hiện giờ chàng đã từ quan, không quyền không thế, không sợ bổn thành chủ thật sự vạch tội chàng trước mặt bệ hạ?”

Tức Mặc Vô Bạch cười khổ: “Nào có nử tữ chặn phu quân ngoài cửa đâu chứ, ta…Aizzz thôi đi, ta tìm không được người cáo trạng, chi bằng đi nhờ Hoắc lão tướng quân làm chủ?”

Sư Vũ “hứ” hắn một tiếng, tiếp đó đã bị người ôm vào trong màn trướng mềm mại.

Sư Vũ kịp thời ngăn lại cơ thể hắn đang đè xuống, kề bên tai hắn thì thầm một câu. Nàng lo hiện giờ bách tính đang nghị luận xôn xao, trước đầu sóng ngọn gió mà hoài thai.

Tức Mặc Vô Bạch cười bảo: “Ta không có ý định khiến nàng như vậy, an tâm đi.”

Nghe hắn nói thế, Sư Vũ ngược lại không được tự nhiên, chung quy có cảm giác như chính mình vội vàng, lập tức nghiêng người không để ý hắn nữa. Tức Mặc Vô Bạch cười hai tiếng, nằm xuống ôm nàng, khẽ hôn lên má nàng, đại khái là đi cả chặng đường sớm đã mệt mỏi, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm gió lớn, tiết trời lạnh lẽo, gió cát cuồn cuộn. Quan binh thủ thành đói với việc này sớm đã quen, ai nấy trong tay đều cầm túi rượu nóng, thi thoảng lại hớp ngụm cho ấm người, nhưng không dám uống nhiều, sợ hỏng chuyện.

Gió cát càng lúc càng to, cổng thành bỗng bị va chạm vang lên âm thanh lách cách lách cách. Quan thủ thành ở trên tường thành quan sát, một binh sĩ tiến lại nói: “Đại nhân, ngài không cảm thấy có người đang đập cổng sao?”

Quan thủ thành che miệng đáp lại: “Không phải là tiếng cát bụi va đập sao? Thời tiết quái quỷ này, còn sắp vào đông, đổ tuyết lớn còn tốt hơn.”

Binh sĩ lắc đầu: “Không giống ạ, hình như thật sự có người đang đập cổng đó.”

Quan thủ thành cầm đuốc, thò đầu quan sát bên dưới, thật sự có một bóng người, toàn thân che phủ kín mít, đứng dưới cổng thành, sau lưng, là một cái bóng dài.

“Người tới là ai?”

“Ta muốn gặp thành chủ! Có cấp báo!”

“Thông báo thân phận!”

Bên dưới không có âm thanh, quan thủ thành lại quan sát hai ba bận, bỗng dưng cảm thấy không đúng, đang định nhắc nhở xung quanh thì một mũi tên đã trực tiếp bắn tới, suýt trúng yết hầu hắn.

Tường thành nháy mắt hoảng loạn, nhóm binh sĩ nháo nhác cầm vũ khí, sấm rền từng trận từng trận vang vọng khắp trời đêm.

Có kẻ địch xâm nhập Mặc thành.