Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 50




Sự việc xảy ra quá đột ngột, quan viên Mặc thành quỳ đầy linh đường, nhưng gần như ai nấy đều có biểu cảm mờ mịt.

Chỉ có hai lễ quan là tương đối có sức sống, họ đang tranh luận tang sự của thanfhchur nên chiếu theo quy củ nào để tiến hành. Một người nói ít nhất phải ít nhất nửa tháng mới có thể thể hiện uy thế; người kia nói bảy ngày là được, dù sao hoàng đế đang ở đây, không thể quá phô trương.

“Theo tình hình hiện tại, nhị vị đại nhân không cần tranh cãi, chi bằng lập tức hạ táng.” Kiều Định Dạ quan bào gọn gàng như mới, hông đeo bảo kiếm gắn ngọc, rảo bước tiến vào linh đường.

Các quan viên hết sức ngạc nhiên, mang bội kiếm trong linh đường, không khỏi quá mức không tôn trọng người đã khuất.

“Kiều đại đô hộ, đây là chuyện của Mặc thành, không tới lượt ngài nhúng tay vào đâu nhỉ?” Cát Bôn người mặc áo tang trắng, lạnh lùng chế giễu.

Kiều Định Dạ nhìn hắn: “Lời này của Cát hiệu úy sai rồi, Kiều mỗ phụng khẩu dụ của bệ hạ, sau này chuyện của Mặc thành sẽ do tại hạ toàn quyền đảm nhận giám sát.”

Mặc thành chỉ có thành chủ, trước giờ chưa từng nghe cần người giám sát, đây là muốn từng chút từng chút thu tóm Mặc thành vào tay. Cát Bôn lập tức phẫn nộ: “Ức hiếp Mặc thành ta không người có phải không!”

Các quan viên Mặc thành còn lại cũng kiềm chế không được ồ ạt đứng dậy, Thứ sử kinh hồn táng đảm.

“Nếu Kiều đô hộ đã nói như vậy, thế thì lập tức hạ táng đi.” Ngoài sảnh vang lên giọng thiếu nữ dịu dàng, trong sảnh tức thì an tĩnh.

Sư Vũ trang phục trắng toát, trong tay ôm bộ hỉ phục dính máu tươi tiến vào linh đường, bước đến cạnh quan tài, đặt bộ hỉ phục vào trong, ghé vào quán tài thấp giọng: “Sớm an nghỉ nhé A Chiêm, tránh để trông thấy mặt kẻ thù mà ngủ không yên giấc, chờ ta báo thù cho huynh lại gọi huynh.” Nàng sờ gương mặt lạnh lẽo của A Chiêm, nở nụ cười dịu dàng, đứng thẳng dậy phân phó: “Phong quan đi.”

Các quan viên nhao nhao quỳ xuống: “Quyền thành chủ, không được đâu…”

Sao có thể nhượng bộ như vậy, an táng thành chủ một cách sơ sài, cho dù là hoàng đế cũng không thể làm như vậy!

Sư Vũ lặp lại lần nữa: “Phong quan.”

Trong sảnh lặng phắt.

Cây đinh thô dài từng tấc từng tấc gõ xuống áo quan, quan viên Mặc thành lần đầu tiên cảm thấy khuất nhục to lớn đến nhường này. Từ khi Mặc thành dựng nên đến nay, trước giờ luôn tự do tự chủ, chưa bao giờ chịu uất ức như vậy!

Trong phủ Tây An đô hộ phủ ở Ninh Sóc bốn bề tĩnh lặng, sự việc ở Mặc thành đã truyền khắp thiên hạ, nhưng trong đô hộ phủ không có một ai khua môi múa mép.

Kiều Nguyệt Linh rảnh rỗi phát chán, ca ca cứ nhất mực bảo nàng ở lại trong phủ canh chừng, không được tự tiện ra ngoài, nàng chỉ có thể ở trong hậu viện múa kiếm giết thời gian.

Tiết trời dần trở nên nóng nực, không bao lâu nàng đã đổ đầy mồ hôi. Tỳ nữ dâng khăn ướt tới hầu hạ, đồng thời báo cho nàng có một người tên Đỗ Tuyền, tự xưng là tùy tùng thân cận của Thái thường thiếu khanh, muốn cầu kiến nàng.

Lần trước Kiều Nguyệt Linh từ Trường An quay về Ninh Sóc thực ra cũng không phải quá trình vui vẻ gì, bởi vì lúc hoàng đế muốn mai mối cho nàng và Tức Mặc Vô Bạch, Tức Mặc Vô Bạch đã để lại câu từ quan rồi bỏ chạy mất tăm mất tích.

Dù là như vậy, nhưng vừa nghe nói Đỗ Tuyền tới đây thì nàng vẫn lập tức gật đầu bảo hắn tới gặp.

Đỗ Tuyền đi theo hạ nhân vòng qua hành lang gấp khúc, hồ nước cùng trăm hoa, quần áo bám không ít bụi đất, rõ ràng là một đường bôn ba vội vàng.

Kiều Nguyệt Linh vẫn mặc hồ phục như mọi khi, trên mặt hãy còn đầy mồ hôi, ngồi trên một tảng đá lớn, không hề có chút phong thái khuê các nhà đại gia, không đợi hắn bái kiến đã hỏi: “Sao ngươi lại tới gặp ta?”

Đỗ Tuyền hành lễ, vẻ mặt vô cùng sốt ruột: “Kiều cô nương, công tử nhà ta đã cùng Sư thành chủ thành thân ở Mặc thành rồi, cô có biết không?”

Kiều Nguyệt Linh đứng bật dậy: “Nói xằng! Rõ ràng là Sư Vũ sắp thành thân với thành chủ Tức Mặc Đàm.”

“Có ai nói không phải vậy đâu!” Trên mặt Đỗ Tuyền nôn nóng đến toát mồ hôi: “Chuyện này kể ra rất kỳ lạ, hôm thành thân thành chủ bị hại, công tử nhà ta vì để ổn định tình hình Mặc thành nên liền đóng giả, cùng Sư thành chủ thành hôn. Ai ngờ Sư thành chủ sau đó liền nói ngài ấy là hung thủ, hiện giờ công tử nhà ta đang ở trong ngục kia kìa. Ta cũng không biết nên tìm ai, thiết nghĩ chỉ có Kiều cô nương là người đối xử tốt nhất với công tử nhà ta, nên chỉ có thể đến tìm người hỗ trợ.”

Mặt Kiều Nguyệt Linh vốn đã lạnh lại càng lạnh lùng thêm mấy phần: “Tức Mặc Vô Bạch thật sự chỉ bởi vì như vậy mới thành thân cùng Sư Vũ?”

Đỗ Tuyền có hơi ấp úng: “Rốt cuộc vẫn không giấu được Kiều cô nương, thực ra công tử nhà ta từ lâu đã có ý với Sư thành chủ, chẳng qua là vì thân phận nên không dám nói thẳng mà thôi.”

“Thì ra là vậy…”

Kiều Nguyệt Linh tựa như bị trúng thương, toàn thân đều đổ sụp, ngồi trên tảng đá, sống lưng hơi cong, nhưng ngay lập tức đã thẳng lại.

Nàng sớm nên nghĩ tới, chuyện giữa Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ cũng không phải là hoàn toàn không có dấu hiệu, là nàng quá tự mình dối mình mà thôi.

“Đi!” Nàng đột ngột đứng dậy, nói với Đỗ Tuyền: “Ta cùng ngươi tới Mặc thành xem thử.”

Buổi sáng đưa tang, buổi chiều Kiều Định Dạ liền quang minh chính đại mang đồ đạc vào trú ngụ trong phủ thành chủ. Hiện giờ trong ngoài phủ thành chủ đều là binh lính Tây An Đô hộ phủ, tai mắt của Sư Vũ toàn bộ đã bị chặt đứt, vốn dĩ định truy hỏi tung tích của Sơn Thạch đạo nhân, nhưng trước mắt lại không cách nào triển khai, thậm chí ngay cả y dược trị thương thiếu.

Túc Diên vừa mới thay thuốc cho Sư Vũ, không có thuốc trị thương nào có thể dùng nữa, nhìn nàng mặc tang phục mệt mỏi tựa vào giường thì đau lòng đến rơi lệ: “Quyền thành chủ, người không nên thuận theo Kiều đô hộ, hắn đúng là được đằng chân lân đằng đầu, cứ như vậy người sẽ không chống đỡ nổi đâu. Huống chi hôm nay qua loa an táng Đàm công tử, ngay cả bách tính trong thành cũng nói người nhẫn tâm.”

Sư Vũ nín nhịn vết thương đau đớn, cười cười: “Bảo bách tính và quan viên đều nhớ kỹ hôm nay, càng phẫn hận càng tốt.”

Kiều Định Dạ chiếm cứ chính viện phía Nam nơi Tức Mặc Vô Bạch từng ở, vừa an tọa thì có người dẫn một ông lão tới gặp hắn. Hắn vừa thấy người tới mặc đạo bào màu xám thì lập tức đứng dậy, cho toàn bộ hạ nhân lui xuống.

“Vô Lượng thiên tôn, Kiều đại đô hộ được như mong muốn.” Sơn Thạch đạo nhân hành lễ.

Kiều Định Dạ ấm áp nhã nhặn nở nụ cười: “Ít nhiều đều nhờ đạo trưởng trợ giúp.”

Sơn Thạch đạo nhân lắc đầu: “Kiều đô hộ cũng là vì nghĩ cho đại nghĩa quốc gia, bần đạo ngưỡng mộ đại đô hộ chính nhân quân tử, làm chút việc nhỏ nên làm. Chỉ là đáng tiếc cho Mặc thành thành chủ, cũng không biết vì sao lại mất mạng, trong lòng bần đạo áy náy, đặc biệt tới siêu độ cho ngài ấy…”

Ông ấy đang nói bỗng ngưng bặt, không biết từ lúc nào Kiều Định Dạ đã đứng sau lưng ông ấy, trường kiếm đâm vào ông.

“Ý tốt của đạo trưởng, chi bằng tự mình đi nói với Tức Mặc Đàm.”

Sơn Thạch đạo nhân kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy được một nửa mặt hắn, nụ cười vẫn nho nhã như cũ.

Lão đạo sĩ đổ sụp xuống đất, đạo bào bị máu tươi thấm đỏ, không ngờ bản thân tự nhận nửa đời nhìn người tương đối chuẩn, cuối cùng lại không nhìn thấu Tây An Đô hộ phủ phong lưu văn nhã nổi danh thiên hạ này.

Mưa to liên tục nhiều ngày, mùa hạ Mặc thành thậm chí có chút âm u lạnh lẽo. Chúng bách tính đều đồn thổi, cho rằng đây là trời giáng dị tượng, kêu khóc bất bình cho thành chủ trẻ tuổi.

Bài vị A chiêm vẫn như trước được hương khói thịnh vượng, nhưng Sư Vũ chưa từng đi nhìn một lần, lúc này hãy còn nhàn nhã ngồi bên hồ cho cá ăn.

Túc Diên thấy nàng ngày qua ngày sắc mặt càng xanh xao, lo lắng không thôi, thuốc trị thương đã hết, thuốc uống hôm nay cũng bị ngưng, tiếp theo phải làm sao mới được đây?

“Sư thành chủ có nhã hứng thật đấy.” Kiều Định Dạ từ xa đi tới, ở phía đối điện hồ cười nói một câu.

Sư Vũ đánh mắt ra hiệu cho Túc Diên, nàng ấy tức tối lui xuống.

“Kiều đô hộ cũng có nhã hứng tới cho cá ăn?” Sư Vũ vẫn không động đậy như cũ, tóc đen khẽ buông, áo trắng chấm đất, chỉ nâng mí mắt, nhưng lại toát lên một vẻ phong tình tây vực.

Bước chân tiến vào trong đình của Kiều Định Dạ không khỏi nhẹ hơn mấy phần: “Kiều mỗ nào có hứng thú cho cá ăn, chỉ là quan tâm Sư thành chủ, Sư thành chủ ngàn vạn lần đừng tiếp tục chìm đắm trong bi thương nữa mới được.”

Sư Vũ cười một tiếng: “Nếu không phải A Chiêm muốn cướp quyền thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này. Ta không bi thương về cái chết của huynh ấy, ta chỉ đau lòng cho cảnh ngộ của bản thân hiện tại.”

Mắt Kiều Định Dạ cong lên: “Hửm? Cảnh ngộ của Sư thành chủ như thế nào?”

“Cô độc không sự hỗ trợ, nhìn sắc mặt kẻ khác, còn không đáng để bi thương hay sao?”

Kiều Định Dạ ha ha cười to: “Nhìn sắc mặt người khác phải chăng đang ám chỉ tại hạ?”

Sư Vũ bỗng đứng phắt dậy, trừng mắt lạnh lùng: “Sao lại không phải ngươi? Ngươi gần như giam lỏng ta, ta cô độc không chỗ nương tựa, giống như bị chặt đứt hai tay, hiện tại còn…” Động tác có lẽ là tác động đến vết thương, nàng khẽ hừ một tiếng, một tay đỡ sau eo, yếu ớt lảo đảo, Kiều Định Dạ liền vội bước lên đỡ nàng, thoáng chốc trong ngực đã ôm ôn hương nhuyễn ngọc.

Sắc mặt Sư Vũ khẽ đỏ, tức giận đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta! Nếu không phải ngươi, ta cũng không đến mức kéo dài thương thế.”

Thế nhưng Kiều Định Dạ lại không thả tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, “Kiều mỗ há có thể trơ mắt nhìn Sư thành chủ té ngã được chứ?” Hắn kề sát bên tai nàng: “Không biết Sư thành chủ phải như thế nào mới hết giận đây?”

Sóng mắt Sư Vũ khẽ đảo, trong mắt thoáng mang ý cười, đầu ngón tay bò lên cánh tay hắn: “Ta không để tâm Mặc thành ai đến ai đi, nhưng ta nhất định muốn một phần quyền hành, Kiều đại đô hộ có nguyện ý cùng ta chia sẻ Mặc thành?”

Kiều Định Dạ hít hà mùi thơm trên tóc nàng, thực sự là muốn chết chìm trong ôn nhu: “Cầu còn không được.”

“RẦM” một tiếng, hai người lập tức tách ra, nhưng trông thấy Kiều Nguyệt Linh phong trần mệt mỏi đứng ngoài đình, trong tay chỉ còn vỏ kiếm, trường kiếm cắm phập trên cột trụ lương đình không ngừng đong đưa qua lại.

Sư Vũ sợ đến mặt mày trắng bệch, lập tức tránh sau lưng Kiều Định Dạ.

“Ta còn tưởng đại ca đi đâu rồi? Thì ra là tới giật tân nương tử nhà người ta.” Kiều Nguyệt Linh cười lạnh nhìn Sư Vũ: “Không biết vị tân nương này rốt cuộc là của Tức Mặc thành chủ, hay là Thái thường thiếu khanh? Hay là muốn làm tẩu tẩu mới của ta đây?”

Kiều Định Dạ nhíu mày nói: “Ai kêu muội tới?”

Kiều Nguyệt Linh rảo bước đi qua, rút trường kiếm: “Ta tới thăm Sư thành chủ, người từng là bạn tốt, người đã cổ vũ an ủi ta. Ta từng có ý tác hợp cô và đại ca ta, cô vô ý, sau này biết có Tức Mặc thành chủ, cho rằng cô có lòng với hắn, thầm thấy áy náy hổ thẹn. Không ngờ hiện giờ thành chủ xương cốt chưa lạnh, cô đã nhảy vào lòng đại ca ta, thì ra cái cô yêu nhất chính là quyền thế!”

“Im miệng!” Kiều Định Dạ lớn tiếng quát, với hắn mà nói, sợ hãi chính là Sư Vũ không yêu quyền thế, càng yêu quyền thế mới càng dễ khống chế. Hắn quay đầu lời hay ý đẹp an ủi Sư Vũ: “Nàng quay về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ phái đại phu tới trị thương cho nàng, tĩnh dưỡng thật tốt.” Lời nói rõ ràng đã xem nàng như người của mình.

Sư Vũ dè dặt liếc nhìn Kiều Nguyệt Linh, đi về phía cổng, lúc ngang qua nàng ấy, nghe nàng ấy lạnh lùng nói một câu: “Thật sự thấy không đáng thay cho Tức Mặc Vô Bạch.”