Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 44




A Chiêm gật đầu, lời lẽ an ủi: “Ta biết nàng không muốn thân thiết với Trung nguyên, nhưng hiện tại Mặc thành dù sao vẫn thuộc sở hữu Dự quốc, hành động này của ta là cũng là để trịnh trọng, hơn nữa có thể cho toàn thiên hạ đều chứng kiến hôn sự của ta và nàng, không phải rất tốt sao?”

Sau lưng là Tức Mặc Vô Bạch, Sư Vũ dù có ngàn lời vạn lời cũng không thể nói thẳng. từ trước tới nay, điều Mặc thành theo đuổi chính là tự chủ, trước giờ sẽ không chủ động thân cận với Trung nguyên. A Chiêm đột ngột làm thân với hoàng đế, đã là đi ngược lại với nỗ lực của lão thành chủ và nàng.

Nàng khống chế cảm xúc, làm như không có gì hỏi: “Hoàng đế còn nói gì nữa?”

A Chiêm đáp: “Bệ hạ nói, năm ấy người lên ngôi lúc niên thiếu, chính là sau khi đại hôn thì làm chủ chính sự, ta cũng nên sau khi thành thân thì gánh vác trách nhiệm của thành chủ mới được.”

Sư Vũ nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trên má nàng, ngữ khí dần trở nên trầm xuống: “Ý của huynh là, hôm thành thân, chính là lúc Quyền thành chủ là ta giải nhiệm?”

Cơ thể ốm yếu của A Chiêm theo tiếng cười bên ngoài trướng khẽ run run, xem ra hết sức ung dung: “Không tốt sao? Sau này mọi việc đều có ta, nàng có thể tự do tự tại làm phu nhân thành chủ, giúp chồng dạy con.”

“Tốt? Nếu như huynh mạnh khỏe, đương nhiên là tốt, nhưng huynh như vậy, căn bản không chịu nổi vất vả, có chỗ nào tốt chứ? Sư Vũ cuối cùng trở nên nghiêm nghị: “A Chiêm, huynh và ta vốn đều là người bình thường, nếu như không phải có người phụ thân như Tức Mặc Ngạn, căn bản điều gì cũng sẽ chẳng làm được. Mặc thành cũng không phải có thể dễ dàng đảm đương như thế, đừng cho rằng bản thân quá mức giỏi giang.”

A Chiêm rút tay về, trầm mặc trong khoảnh khắc, cũng không phản bác, đứng dậy nói: “Đều do ta không tốt, quấy rầy nàng tỉnh giấc, nàng ngủ thêm chút nữa đi.” Dứt lời thì ra khỏi phòng.

Mùi hương trong phòng buổi sáng vốn dĩ đã nhạt đi rất nhiều, trong trướng ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại không có lấy nửa phần cảm giác mờ ám.

Bàn tay kia của Tức Mặc Vô Bạch vẫn giữ chặt Sư Vũ như trước, chờ tới khi trong phòng không còn tiếng động, hắn mới áp sát tai nàng nói một câu: “Đây chính là sự tín nhiệm của hai người? Thế nhưng ta lại không cảm nhận được chút nào.”

Sư Vũ gạt tay hắn ra, nhưng lại bị hắn siết chặt hơn. Môi hắn dán vào gáy nàng, mỗi khi thốt lên một chữ đều phả ra hơi nóng hầm hập: “Sư Vũ, cho tới hôm nay, nàng và ta cũng không cần giấu đầu lòi đuôi. Nàng cực khổ muốn bảo vệ Mặc thành và Tức Mặc Đàm, nguyên nhân ta đã đoán được phần nào. Loại chấp niệm này không giống như của chính bản thân nàng, hẳn là mệnh lệnh mà Tức Mặc Ngạn để lại chăng? Khuyên nàng một câu, hoàn toàn là không thể quay đầu.”

Sư Vũ khẽ cười một tiếng, từng chút từng chút xoay người, bởi vì đôi bên sát kề nhau, bất luận là vì cọ sát vết thương của hắn hay là vì chính bản thân hắn thì động tác này đều không khỏi có cảm giác giày vò. Nàng đối mặt với hắn, hàng mi dài run nhẹ, ánh mắt mị hoặc như tơ: “Không thể quay đầu này ám chỉ điều gì vậy? Là gả cho A Chiêm ư? Nói như vậy, hiền chất quả nhiên vẫn lưu luyến không nỡ rời ta.”

Đôi mắt Tức Mặc Vô Bạch tối lại, đưa tay siết cổ nàng, nhưng căn bản không dùng chút sức lực nào, chẳng qua nháy mắt đã biến thành nhẹ nhàng vuốt v e: “Ta có gì mà lưu luyến không đành chứ? Chuyện bức hôn hôm nay rõ ràng đã làm loạn kế hoạch của nàng, chỉ cần có thể phá hỏng tâm huyết của Tức Mặc Ngạn, ta chỉ mong sao nàng sớm gả đi mới được ấy.”

Sư Vũ chăm chú nhìn vào mắt hắn, cười nói: “Vậy được thôi, có thể nhận được lời chúc phúc của hiền chất, lúc thành thân ta sẽ uống thêm một chén rượu mừng.”

Tức Mặc Vô Bạch thả tay, quay lưng lại, không thèm để ý nàng nữa.

Sư Vũ ngồi dậy, cất tiếng gọi Túc Diên. Cửa bị đẩy ra, Túc Diên ôm một bộ y phục đi vào, đầu cũng ngại ngước lên.

Sư Vũ nhận lấy y phục từ tay nàng ấy, vứt lên người Tức Mặc Vô Bạch: “Mặc vào đi, yên tâm, mặc dù đều là y phục của đường thúc ngươi, nhưng đều là mới đó, cũng không xem như ủy khuất ngươi.”

Tức Mặc Vô Bạch trở người dậy, nghiêng người tựa vào giường, dùng tay đỡ trán: “*khổ đoản, tiếc là mặt trời đã lên cao rồi.”

Trên người hắn chẳng qua vốn chỉ khoác một chiếc áo choàng, vừa tỉnh giấc sớm đã không biết rơi đâu rồi, toàn bộ nửa thân trên ngoại trừ chỗ băng bó thì đều lộ hết, có điều cũng không quá phận, vẫn biết kéo chăn che người. Chỉ là câu này vừa thốt ra miệng, phần ngực vốn như ẩn như hiện cùng làn tóc đen tản mát trên vai giao hòa cùng nhau, trắng đen rõ ràng, càng thu hút sự chú ý của người khác.

Sư Vũ ngồi trướng gương trang điểm, không thèm liếc hắn lấy một cái: “*khổ đoản, tóm lại sống sung sướng ngủ không dậy nổi thôi.”

Sự vụ trong thành vẫn phải xử lý, Sư Vũ cũng không thể luôn trông chừng Tức Mặc Vô Bạch được. Lúc rời phòng tới thư phòng, nàng đặc biệt căn dặn Túc Diên canh giữ thật tốt, đừng để người ngoài tùy tiện ra vào. Túc Diên rất chi thẳng thắn, trực tiếp khóa cửa phòng lại luôn.

Tức Mặc Vô Bạch ở trong phòng cô đơn hết sức buồn chán, nhưng đó chỉ là ban đầu, chưa bao lâu thì liền bắt đầu ung dung dạo khắp phòng. Khuê phòng hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ giấu một ít bí mật mới đúng, nhưng hắn lục tìm tỉ mỉ từ giường,bàn, tủ thấp lại không có chút thu hoạch, nếu nhất định nói phải có đồ vật đặc biệt, cũng chỉ có bông hoa Cáp Lan lúc trước bị Sư Vũ đòi mà thôi.

Hiện giờ nhớ lại, bóng dáng Sư Vũ ngồi ở Xuy Tuyết Các, lời nói nhỏ nhẹ, khe khẽ cúi đầu, vẻ e thẹn lúc vờ ngửi hương hoa kia, thật sự tựa như một giấc mộng. Đây chẳng qua là vật dụng dùng xong thì bỏ trong mộng mà thôi, thế nhưng nàng vẫn giữ.

Tức Mặc Vô Bạch có hơi buồn cười, nghĩ tới sau hắn quay về Trường An còn thật sự trồng một chậu mẫu đơn cho nàng, thì càng cảm thấy buồn cười.

Cũng không có tâm trí tìm kiếm bí mật Mặc thành, hắn để nguyên quần áo nằm lên giường, ngẫm lại cuộc đời hơn hai mươi năm có lẻ, nếu như không có biến cố, hẳn là hắn vẫn ung dung tao nhã dạo bước trong triều đình Trường An như cũ, một bước lên mây, người người ngưỡng mộ. Sao có thể có bất cứ quan hệ gì với Mặc thành ở xa ngàn dặm này chứ? Sao có thể trốn tránh trong căn phòng này, lén lén lút lút tìm kiếm bí mật?

Dường như Sư Vũ cảm giác được trong phủ thành chủ có biến hóa nho nhỏ, hình như đã nhiều ngày nàng đều không gặp người được phái đi theo dõi A Chiêm. Cho người âm thầm nghe ngóng một chút, vẫn như cũ không chút tin tức. Chủ yếu là chỗ A Chiêm có thay đổi, nhưng hắn vẫn cứ hành tung không rõ, thực sự khiến người ta phiền não.

Ăn trưa xong, quay về phòng nghỉ ngơi một chút, không ngờ vừa tới cửa phòng đã thấy cửa phòng bị khóa. Sư Vũ quay nhìn Túc Diên, lần thứ hai có suy nghĩ đổi tỳ nữ thiếp thân.

Túc Diên rõ ràng cũng ý thức được sai phạm, vừa mở khóa vừa nhỏ giọng nói: “Nô tỳ sợ giống như trước đó ngăn không được người không thể ngăn như Đàm công tử.”

Sư Vũ dở khóc dở cười: “Vốn dĩ không có gì, em khóa lại, chẳng phải là kêu người ta tới mở sao?”

Túc Diên xấu hổ cúi đầu, không dám lảng vảng trước mắt nàng, chủ động xin đi thám thính tình hình ở các cổng thành.

Sư Vũ tìm cớ nói mình ăn chưa no, bảo hạ nhân đưa ít điểm tâm món nhẹ tới. Bưng vào cho Tức Mặc Vô Bạch, nhưng thấy hắn nằm trên giường, đang ngủ.

Hiếm khi thấy hắn yên lặng thế này, Sư Vũ khẽ tay khẽ chân thay thuốc cho hắn. Máu đã sớm được cầm, nhưng tình hình miệng vết thương khép lại không tốt, xem ra vẫn nên tìm đại phu mới được, không thể trì hoãn.

Túc Diên đi tới cổng thành thám thính một vòng, quay về bẩm báo nói người của Hoắc Kình vẫn chưa rời đi. Sư Vũ có chút không biết làm sao, thúc ấy là người cực kỳ trầm tĩnh lại kiên nhẫn, áng chừng thúc ấy đã đoán được Tức Mặc Vô Bạch bị thương, dự định vây khốn hắn trong Mặc thành, cũng không phải không có khả năng ày.

Trước mắt A Chiêm ra chiêu hiểm, đã nảy sinh hiềm khích với nàng, trong phủ cũng không phải nơi ở được lâu dài, nàng cẩn thận vạch kế hoạch từng chút từng chút….

“Quyền thành chủ không muốn giao ra quyền lực trong tay?” Ở cổng sau phủ thành chủ, A Chiêm và Sơn Thạch đạo nhân cùng ngồi trong một chiếc xe, liền nghe đạo nhân hỏi một câu.

“Ừm.” Tinh thần A Chiêm ủ rũ không vui, hoàn toàn khác với vẻ ung dung mà hắn biểu hiện ra trước mặt Sư Vũ trước đó.

Sơn Thạch đạo nhân quan sát nét mặt hắn, an ủi: “Thành chủ hãy còn thiếu quyết đoán, chuyện này vốn cũng không khó. Ta có thể tiến cử một người cho thành chủ, hắn nhất định sẽ hỗ trợ được cho thành chủ.”

A Chiêm nghi hoặc nhìn ông ta: “Là ai?”

Sơn Thạch đạo nhân kề sát tai hắn thì thầm mấy câu.

Tới tối Tức Mặc Vô Bạch mới tỉnh giấc, nhanh gọn giải quyết mọi thứ có thể ăn trên bàn, kế đó lại nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

Sư Vũ cảm thấy bộ dạng hắn thế này có phần kỳ lạ, ngồi bên mép giường chăm chú cẩn thận quan sát gương mặt hắn, lại đưa tay sờ sờ trán hắn, giật mình, vậy mà lại nóng hầm hập.

Đêm qua bình an, hôm nay ngược lại bỗng nhiên phát sốt, Sư Vũ cảm thấy không ổn, không thể tiếp tục trì hoãn, căn dặn Túc Diên đi chuẩn bị, tự mình vắt khăn ấm hầu hạ Tức Mặc Vô Bạch.

Cũng khéo là hôm nay A Chiêm đại khái là sau khi tiễn Sơn Thạch đạo nhân xong thì có hơi mệt, cũng bảo người không thoải mái, trời vừa sập tối liền uống thuốc đi nghỉ.

Sư Vũ nhận được tin, kéo Tức Mặc Vô Bạch đang mơ mơ màng màng trên giường dậy, khoác áo choàng lên cho hắn: “Đi, ta dẫn ngươi xuất thành.”

Tức Mặc Vô Bạch bệnh nhưng cái nết đánh chết không chừa, gác trán lên vai nàng, tay ôm eo nàng, không chút sức lực cảm khái: “Trái lại ta vẫn muốn nán lại đây thêm mấy ngày, giường này ngủ thoải mái, buổi tối còn có thể ôm nàng sưởi ấm…”

Sư Vũ véo cánh tay hắn: “Ngươi bệnh đến hồ đồ rồi à?”

Tức Mặc Vô Bạch nhõng nhẽo: “Đau….” Người như cá chết đu trên người nàng.

Đoán chừng hắn đầu óc không tỉnh táo, ngay cả chính bản thân cũng không rõ thật giả mơ hồ, Sư Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đội mũ cho hắn, đỡ hắn ra khỏi phòng.

Tai mắt đều đã phái đi, dọc đường cũng xử lý sạch sẽ, nàng dẫn Tức Mặc Vô Bạch lên xe ngựa đi thẳng tới cổng thành phía Đông, chỉ bố trí lác đác vài người hộ tống. Gió đêm rất lạnh, sắp tới giờ giới nghiêm, dọc đường đã không một bóng người.

Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường phố trải đá sỏi, rất nhanh đã tới dưới cổng thành Đông. Tường thành trong đêm sừng sững đứng đó, bên trên chớp lóe ánh sao cùng ánh lửa, dáng vẻ cẩn mật, vừa nhìn đã biết không dễ qua mắt.

Sư Vũ gọi một tiếng “Túc Diên”, nàng ấy lập tức xuống xe, đứng dưới cổng thành hô to mở cửa.

Quan viên thủ thành bị kinh động, chát chát gióng ngựa tới, dừng cạnh xe ngựa, ngạc nhiên nói: “Đây không phải xa giá của phủ thành chủ sao? Lẽ nào thành chủ đang ở bên trong?”

Sư Vũ vén hơn nửa mành xe, quan thủ thành đó liếc nhìn, một nam tử đang nằm trên gối nàng, khoác áo choàng, chỉ nhìn được một nửa gương mặt, cho rằng là thành chủ không chút nghi ngờ, vội chắp tay nói: “Không biết nhị vị thành chủ vì sao lại xuất thành?”

“Trị bệnh.”

Sư Vũ lời ít ý nhiều, quan viên thủ thành đương nhiên biết nàng đây là đang vội lên đường. Hắn nghe nói thành chủ trước giờ cơ thể hư nhược lắm bệnh, nhưng phải ra ngoài thành tìm y vẫn là lần đầu nghe thấy, không khỏi có chút do dự.

“Sao vậy? Nếu có chuyện gì, ngươi gánh được ư?”

Quan viên thủ thành đối diện với ánh mắt Sư Vũ thì liền hoảng hốt, cân nhắc một phen, vội ra lệnh mở cửa. Nhân mã của Hoắc Kình bên cạnh sắp đi tới tra xét, bị hắn ngăn lại nhắc nhở một câu, đại ý chính là đừng đắc tội thành chủ, dù sao trị bệnh sống sót chính là đại sự.

Xe ngựa không gặp chút trở ngại ra khỏi thành, sau đó lập tức đẩy nhanh tốc độ, liên tục chạy đến đình nghỉ chân cách đó mấy chục dặm. Sư Vũ cởi mũ trùm trên đầu Tức Mặc Vô Bạch, ngón tay bất cẩn chạm vào mặt hắn, thế nhưng có chút lạnh lẽo.

“Ta đã bố trí xong rồi, hiện tại chỉ có thể tiễn ngươi tới đây.”

Tức Mặc Vô Bạch “ừ” một tiếng, thò người ra khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, trông có vẻ như thường.

Sư Vũ xuống xe, vừa đi được vài bước thì chợt nghe hắn nói: “Đừng đi theo, ta không dám đảm bảo sẽ không cướp nàng đi.”

Nàng bật cười: “Bộ dạng này của ngươi, còn có thể cướp ta đi?”

“Nàng có thể thử xem.” Tức Mặc Vô Bạch cầm kiếm trong tay, tiếp tục đi về phía trước.

Sư Vũ dừng bước, nhìn theo bóng hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, lần này hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa rồi nhỉ.