Chuyển ngữ: Mic
Dư âm của cái nóng hầm hập cuối mùa hạ dần giảm bớt, khí hậu thành Trường An trở nên dễ chịu, nhưng tâm tình của Gia Hi đế trái lại không tính là quá tốt.
Nhược Khương – quốc gia “hiếu động” nhất trong các nước Tây vực tới rồi, người tới còn là hữu tướng Tề Chú – người “năng nổ” nhất của Nhược Khương quốc. Hắn dựa vào một phần của hiệp định hòa bình mà Thái tổ và bọn họ đã ký kết năm đó, rút ra mấy phần rời rời rạc rạc, câu câu chữ chữ hô hào tình huynh đệ với Dự quốc, sau đó lại chuẩn bị đòi mang về vài thứ tốt.
Đúng là trời ngày hạ cũng không khiến người ta bớt phiền não mà!
Đương lúc buồn bực, Gia Hi đế bắt đầu nhớ tới Tức Mặc Vô Bạch. Đối phó với Nhược Khương mặt dày như tường thành, đương nhiên chỉ có thể phái người da mặt còn dày hơn là Thái thường thiếu khanh ra trận.
Đáng tiếc Tức Mặc Vô Bạch lại đang ở Nhuận Châu, hắn chỉ có thể tự mình đối mặt với đám quỷ phiền toái này thôi.
Thoáng cái đã sắp đầu thu, lại là thời kỳ mậu dịch tấp nập.
Sứ đoàn của Nhược Khương có lẽ là nóng lòng quay về nên Tề Chú đã bóng gió với Hồng Lư Tự khanh mấy lần, ý là Gia Hi đế nên “gì đó gì đó” rồi.
Hồng Lư Tự khanh Tiêu Biệt là người thập phần chính trực, vốn đã không quen với những hành động thế này, nếu không phải có chức trách trên người thì từ sớm ông ấy đã đuổi mấy kẻ đó ra khỏi Dự quốc, thế nên thái độ đương nhiên không tốt cho lắm, mối quan hệ qua qua lại lại với Tề Chú sượng trân.
Hồng Lư Tự chủ quản sự vụ với quốc gia khác, nhưng chủ quản lại đối đãi với sứ thần thế này, phải báo cáo với bệ hạ thế nào đây?
Quan viên trên dưới Hồng Lư Tự cùng nhau bắt tay hành động, trái phải điều đình, lại để Hồng Lư Tự Thiếu khanh ra mặt sắp xếp yến tiệc, gửi thiếp mời cho Tề Chú, lúc này mới xem như dịu đi phần nào.
Gia Hi đế tưởng đám người này cuối cùng sắp đi rồi, đặc biệt ân chuẩn tổ chức yến tiệc tại biệt viện Thái Sơn. Tề Chú đúng hẹn đi tới, trông thấy một hàng quan viên đứng trước cổng đón tiếp thì rất chi hài lòng.
Biệt viện dựa lưng vào núi, bố cục rộng lớn, phong cách đặc biệt. Bên trong đình viện là hành lang quanh co thoai thoải dẫn lên sườn núi, chính sảnh được dựng ở nơi đó.
Tề Chú mặc hồ phục màu đen, độ tuổi trung niên phát tướng nên trông hơi mập mạp, vừa đi vừa ngắm, không ngừng khen ngợi, ánh mắt khó lòng che giấu vẻ tham lam.
Hai quan viên theo sau ghé đầu vào nhau thì thào, một người nói: “Nhìn bộ dạng hắn kìa, giống hệt con đỉa mà hồi nhỏ ta từng thấy ở dưới quê, chỉ toàn muốn hút máu thôi.”, người kia trộm cười gục gặc đầu.
Tề Chú leo lên tới sườn núi thì đã có phần hổn hển, nhưng để giữ thể diện nên vẫn ra vẻ ung dung đi vào chính sảnh. Bên trong sảnh được trang trí đậm chất cổ xưa, bàn ghế đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi người ngồi vào bàn. Có điều hắn phát hiện Tiêu Biệt cũng có trong sảnh thì sắc mặt lập tức không được vui cho lắm.
Tiêu Biệt đã ở độ tuổi “biết mệnh trời*”, râu ngắn, quan bào chỉnh tề, trông có vẻ là một người rất hòa đồng, nhưng vào thời khác này vẻ mặt lại lạnh lùng nghiêm nghị, hướng về phía Tề Chú chắp tay chào rồi liền không thèm nói năng qua lại gì với hắn nữa.
*Khoảng độ năm mươi tuổi. Người ta thường nói 30 lập nghiệp, 40 không mơ hồ, 50 biết mệnh trời. Trước 50, chúng ta thường ôm mộng tưởng, hướng về mục tiêu đã đặt; sau 50 thì hiểu được sự đời, có những việc cho dù có vất vả theo đuổi thì cũng không nhất định có thể đạt được kết quả mà bản thân mong muốn, vì vậy thái độ với cuộc sống cũng sẽ theo hướng “thuận theo tự nhiên” hơn.
Tề Chú càng thấy không vui, quay đầu phát hiện bên cạnh hắn là một quan viên trẻ tuổi mà hắn chưa từng gặp, da trắng môi mỏng, mày rậm mắt sáng, dáng người dong dỏng, quả thực là phong thái của nhân tài. Trông người đó trẻ tuổi như vậy nhưng lại mặc quan phục đỏ tươi, ít nhất cũng là quan viên tứ – ngũ phẩm, nhưng hắn lại chưa gặp bao giờ nên không khỏi có chút tò mò.
Tất cả mọi người đều vào trong sảnh, Tiêu Biệt rốt cuộc cử động, sắc mặt dịu xuống, mời Tề Chú vào chỗ.
Sau khi Tề Chú ngồi xuống thì đặc biệt để ý tới quan viên trẻ tuổi kia, thấy hắn lặng lẽ ngồi phía đối diện, không nói lời nào thì rất nhanh liền gạt chuyện này sang một bên.
Rượu và thức ăn được dâng lên, quan viên Dự quốc sôi nổi nâng chén kính Tề Chú, bầu không khí cũng xem như náo nhiệt.
Tiêu Biệt nể mặt nên cũng kính một chung. Tề Chú thấy ông ta cúi đầu thì cơn giận trước đó liền bốc lên, chỉ ngón tay vào đầu gối, thong thả nói: “Trời sắp vào thu, ta thấy cũng nên về Nhược Khương rồi. Nhược Khương là láng giềng như huynh đệ với Dự quốc, huynh trưởng mang lễ mà đến, vậy hiền đệ há có thể nào lại để huynh trưởng tay không quay về, đúng không?”
Tiêu Biệt nghe hắn ăn nói vô lễ như vậy thì đập mạnh bàn một cái: “Hữu tướng tự trọng! Bệ hạ đã đích thân chọn quà đáp lễ, nhưng lại bắt chẹt người khác thế này, nào có mặt mũi mà xưng huynh gọi đệ với nước ta!”
Quan viên Hồng Lư Tự ai nấy đều vỗ trán, khó khăn lắm mới xoa dịu được mối quan hệ, giờ lại công toi rồi.
Tề Chú uống cạn rượu trong tay, ném chung rượu đi, cười lạnh nói: “Ta vốn tưởng quý quốc hẹp hòi, cũng không sao. Nhưng lần trước A Khắc Đồ, Ô Kháp Nhị quốc tới thăm, quý quốc gửi tặng cực kỳ hậu hĩnh. Thiên vị thế này, quý xa khinh gần thật khiến người ta lạnh lòng! Nếu thật sự như vậy, đừng trách nước ta trở mặt!”
Mặt Tiêu Biệt đỏ bừng, nhưng nghe trong sảnh bỗng vang lên một tràng tiếng cười, Tề Chú không khỏi quay sang nhìn, thì ra là quan viên trẻ tuổi trước đó.
“Không biết hữu tướng định trở mặt với nước ta như thế nào vậy?” Hắn cười thân thiện, trông hết sức vô hại: “Lẽ nào định động gươm động giáo?”
Tề Chú hừ lạnh: “Quý quốc đối đãi với khách như vậy thì thật sự động binh động giáo cũng không quá đáng!”
Các quan viên ngồi bên dưới đã ngầm sáng tỏ, hữu tướng của một nước lại hành động ngang ngược như thế, thật ra là đã trở mặt rồi. Nói trắng ra chính là tới gây sự, tìm một cái cớ để khai chiến mà thôi.
Nhưng quan viên trẻ tuổi kia lại ung dung nói: “Nhược Khương tiếp giáp với Mặc thành, một khi khai chiến, đương nhiên Mặc thành sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió. Mặc thành đông đúc giàu có, hiện giờ lại do nữ tử chấp chưởng, nên hữu tướng có suy nghĩ này?”
Ánh mắt Tề Chú lấp lóe: “Chẳng qua nước ta là do bị ép, bất đắc dĩ mà thôi, nếu không phải quý quốc hùng hổ bức ép thì hà cớ gì lại phải như vậy?”
Tiêu Biệt bỗng nói với quan viên trẻ tuổi kia: “Không phải Thái thường thiếu khanh vừa từ Mặc thành quay về sao? Tình hình Mặc thành thế nào, ngươi không ngại kể thử xem.”
Tề Chú giật mình, bỗng nhận ra thì ra vị đó chính là người tới Mặc thành để cướp vị trí thành chủ Mặc thành – Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch, trách sao hắn chưa từng gặp, căn bản là vì trước đây không ở đô thành.
Tức Mặc Vô Bạch chắp tay với Tiêu Biệt: “Mặc thành rộng lớn, dân cư đông đúc, các tộc hòa thuận. Nhóm thủ hạ dưới trướng của quyền thành chủ Sư Vũ như Hoắc Kình, Cát Bôn đều là tướng tài khó gặp. Ta nhìn sơ thì quân sĩ cũng phải mười vạn, chưa kể tinh binh lương tướng trong đó. Trang bị tinh nhuệ, có thể sánh với cấm quân kinh đô đấy.”
Tiêu Biệt liếc Tề Chú, thấy mặt hắn đã biến sắc.
Tức Mặc Vô Bạch nhìn bên ngoài rồi bỗng đứng dậy nói: “Đã hoàng hôn rồi sao. Xin chư vị thứ cho tại hạ vắng mặt, cô cô chút nữa sẽ vào thành. Lần đầu tiên nàng ấy tới đây, lạ nước lạ cái, ta phải đi đón nàng ấy.”
Tiêu Biệt gật đầu: “Thái thường thiếu khanh nói rất phải, quyền thành chủ cả đường xóc nảy vất vả, vui lòng thay ta hỏi thăm một tiếng.”
Tức Mặc Vô Bạch nói cảm tạ rồi đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Tề Chú càng trở nên khó coi. Không phải bảo là hai người này ở Mặc thành cả ngày đấu đá nảy lửa hay sao, còn từng trở mặt với nhau ngay trước đám đông, sao bây giờ quan hệ lại tốt thế này?
Sư Vũ cũng không vào thành, Tức Mặc Vô Bạch nói hắn trước phải về thành sắp xếp một chút, nàng cũng không bắt buộc phải kè kè với hắn nên liền ở lại dịch trạm ở ngoài thành.
Lời Hình Việt nói hôm đó không rõ thật giả, nhưng nếu nàng đã vào Trung nguyên, cứ thế quay về cũng không hay. Dù thế nào cũng phải yết kiến bệ hạ, vì vậy quyết định tới đô thành thăm dò thử.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, nàng tựa vào cửa sổ nhìn thành Trường An xa xa hồi lâu. Nơi này không nóng ẩm như Nhuận Châu, cũng không có gió cát biên thùy, giống như ông lão tài đức bình thường, phong cách đậm nét cổ xưa, nhưng lại khiến người ta tôn kính.
Trong viện bỗng truyền đến tiếng bước chân đồng đều, nàng cụp mắt nhìn, một đội ngũ đi vào trong, ai nấy đều mặc hồ phục. Dẫn đầu là một người vóc dáng mập mạp, khoanh tay đi vào cổng lớn dịch quán. Nàng nghĩ là sứ thần của quốc gia nào đó tới nên cũng không để tâm.
Không lâu sau, Túc Diên rầm rập chạy vào phòng, giọng nói có chút gấp gáp: “Thành chủ, sứ thần Nhược Khương tới rồi, nói muốn gặp người.”
Sư Vũ vừa suy nghĩ liền rõ, thì ra là người của Nhược Khương.
Chủ sự dịch quán đặc biệt sắp xếp một gian phòng riêng rộng rãi sáng sủa, Tề Chú đích thân tới đó, ngồi chưa bao lâu thì thấy một thiếu nữ khoan thai đi vào. Mặc dù dáng người yểu điệu, tư thái thướt tha nhưng trong trang phục nam tử, bạch sam đai ngọc, đầu đội chiết khăn, eo còn đeo trường kiếm.
Hắn ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai? Ta muốn gặp quyền thành chủ Mặc thành Sư Vũ?”
“Không phải đang ở trước mắt ngươi ư.”
Tề Chú lại ngớ người. Hắn nghe nói Sư Vũ xấu xí, thường xuyên che mặt, nhưng người trước mắt không hề đeo mạng che, dung mạo xinh đẹp, chẳng dính dấp gì tới từ “xấu xí” nửa phần.
Sư Vũ thấy hắn ngây người thì hành lễ đơn giản: “Nghe nói các hạ là hữu tướng Nhược Khương, không biết muốn gặp bổn thành chủ vì chuyện gì?”
Tề Chú vẫn luôn cho rằng nàng là một nữ tử nhu nhược, nên tới đây một chuyến thì ngay cả quan phục cũng không mặc, không ngờ nàng lại ăn vận như vậy, cũng không biết là có ý gì, trong lòng thầm cân nhắc một lượt mới nói: “Nghe nói Sư thành chủ cũng tới Trường An nên Tề mỗ đặc biệt tới thăm.”
Thực ra khi Tức Mặc Vô Bạch rời yến tiệc thì hắn liền phái người đi tra. Chứng kiến mọi việc trước mắt đều khác một trời một vực với lời đồn trước đó, sao hắn có thể tin được? Kết quả thuộc hạ quay về bẩm báo Sư Vũ vẫn đang đợi ở dịch quán, Tức Mặc Vô Bạch ngay cả bóng dáng cũng không hề xuất hiện.
Trong lòng hắn thầm cười lạnh, vầy mà cũng tính là quan hệ tốt à? Quả nhiên là đang dọa hắn mà thôi!
Sư Vũ ngồi xuống đối diện với hắn: “Bất ngờ tới thăm, tóm lại sẽ có lý do, Tề tướng không ngại cứ nói thẳng.”
Trên mặt Tề Chú toàn là ý cười, giọng nói cũng hạ thấp hơn nhiều: “Tề mỗ bộc trực, mong thành chủ ngàn vạn lần đừng trách. Không biết thành chủ có dự định gì, lẽ nào thật sự đem vị trí thành chủ chắp tay dâng cho kẻ khác?”
Sóng mắt Sư Vũ khẽ chuyển, dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt nàng xinh đẹp tựa hoa đào: “Thế, ý của Tề tướng là….”
Tề Chú thoáng kề tới gần: “Chi bằng thành chủ kết minh với Nhược Khương, Tề mỗ lấy thân phận hữu tướng đảm bảo, chắc chắn sẽ giúp thành chủ giữ vững vị trí!”
Khóe môi Sư Vũ khẽ nhếch: “Không cần đâu, đây là chuyện trong nhà, không phiền người ngoài nhúng tay.”
“Chuyện trong nhà? Tộc Tức Mặc đã từng coi thành chủ là người nhà chưa?”
Sư Vũ không hề lên tiếng.
Tề Chú thấy nàng khó thốt nên lời thì liên tục cười lạnh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Thành chủ từng từ chối lời cầu thân của nước ta, lời lẽ vô lễ, nếu nước ta có ý định đòi lại công đạo thì cũng không phải là quá đáng.”
Sư Vũ hừ lạnh: “Lời lẽ của ta vô lễ như thế nào? Tề tướng muốn khai chiến cứ nói thẳng, tội gì phải ở đây ức hiếp một nữ tử như ta.”
Tề Chú còn định mở miệng thì nàng bỗng đứng bật dậy, đập mạnh bội kiếm xuống bàn: “Chớ nhiều lời! Thành Cáp Lan trước đây không phải của Nhược Khương, Mặc thành hiện tại cũng không phải! Dã tâm của các ngươi, vọng tưởng nhúng chàm, đừng tưởng Mặc thành ta không người!”
Tề Chú không ngờ khí thế nàng mạnh mẽ như vậy, bất giác lùi về sau một bước, hoảng sợ biến sắc.
Sư Vũ cầm bội kiếm, đứng dậy bỏ đi.
Ngoài cửa bỗng đèn đuốc sáng rực, thị vệ Nhược Khương người nào người nấy đều căng người, mắt nhìn thẳng phía trước. Sư Vũ ngước lên, một đội cấm quân Dự quốc cầm đèn xếp thành hàng đứng đằng trước, người dẫn đầu đang lười nhác tựa vào xe ngựa ngẩng đầu nhìn trời, không phải Tức Mặc Vô Bạch thì còn ai.
Đôi mắt Sư Vũ khẽ đảo, mỉm cười đi tới, thân thiết nói: “Hiền chất tới hơi muộn đấy.”
Tức Mặc Vô Bạch đứng thẳng dậy, dịu dàng tạ lỗi: “Muốn sắp xếp ổn thỏa hơn cho cô cô, để người ở cũng thoải mái hơn.”
Hắn liếc nhìn gian phòng phía đó, Tề Chú hiển nhiên biết hắn đã tới nên nào dám xuất hiện.
“Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.” Sư Vũ cất bước định lên xe, Tức Mặc Vô Bạch lập tức ân cần đỡ cánh tay nàng, nàng nhân cơ hội thấp giọng nói: “Hình Việt không nói dối, thời gian này ngươi tốt nhất nên cùng ta kề cận không rời, tránh cho kẻ khác ly gián, vừa hay cũng để bọn họ thấy Mặc thành không có chỗ hở.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Như thế không được rồi, chất nhi ở đô thành nhiều người quen như vậy, tóm lại cũng phải đi đây đi đó, cả ngày đều sánh vai cùng cô cô, truyền ra ngoài khổ cho ta lắm.”
Sư Vũ lườm hắn: “Ngươi giả bộ tiếp đi.”
Tức Mặc Vô Bạch lập tức bật cười: “Được rồi cô cô, toàn bộ đều nghe người căn dặn.”