Nhất Thân Nhất Cố

Chương 23: Chu Tước Lệnh




Phùng Tuyệt thấy trên bàn có món gì trông như bánh đậu xanh dẻo, bèn gắp thử một miếng. Deo dẻo, ngọt mà không ngấy, bùi mà không béo, tuy không giống món bánh đậu xanh bột mà Trương Tuyết rất thích, nhưng theo nhận xét của anh, thì nàng sẽ thích món này.

Trương Tuyết thực ra không thích mấy loại bánh trái ở đây, bọn họ không làm ngọt mà làm mặn, thấy Phùng Tuyệt đang nhai chậm nuốt kỹ miếng bánh đậu, không khỏi tò mò, bèn hỏi, “Ngon không?”

“Thử xem?” Phùng Tuyệt đem nửa miếng bánh còn lại trong chén gắp lên, đút vào miệng Trương Tuyết.

Động tác của anh tự nhiên, liền mạch như thể đã làm qua không dưới ngàn lần hơn, cả vẻ mặt cũng dửng dưng như thường, khiến người ngoài nhìn vào không biết nên tỏ thái độ gì cho phải. Ngay cả đương sự là Trương Tuyết cũng bị sự tự nhiên của anh làm cho quên cả ngượng ngùng, chuyên tâm mà nhấm nuốt miếng bánh dẻo ngọt ngào kia.

Ừm, không tệ, rất hợp khẩu vị.

Vì thế, đội hình khi rời khỏi tửu quán vẫn như cũ, chỉ có điều trên tay Phùng Tuyệt sẽ nhiều hơn một cây dù tím và một hạp điểm tâm ngọt cho Trương Tuyết. Trương Đàm theo sau chỉ có thể ngửa cổ nhìn trời, ta đúng là đã vớt nhầm hà bá, chẳng những có thể thuần phục chị của ta, còn biến tất cả chúng ta thành trâu kéo rồi!

Phùng Tuyệt bung ô che nắng cho Trương Tuyết, vẻ mặt lành lạnh không biểu hiện gì, nhưng thực ra nội tâm đang rất vui vẻ. Đã lâu không được cùng nhau đi dạo như thế này, dĩ nhiên, mấy cái đuôi đằng sau đều bị Tuyệt đại gia PS biến thành background mây và núi.

(MC: PS = Photoshop >.<)

Thế nhưng tâm trạng vui vẻ này của anh chẳng thể kéo dài được lâu. Trực giác cho biết, trên con đường này có người đang theo dõi bọn họ. Có thể là người lúc nãy ở Miếu Thần Tài, hoặc còn có những người khác. Phùng Tuyệt không biết mục đích của bọn chúng là gì, nên chỉ có thể theo sát Trương Tuyết. 

Lần thứ N cả bọn dừng lại bên một hàng khăn lụa, Phùng Tuyệt không nhịn được mà ngoái đầu lại. Con đường này quá đông, ai cũng có thể là thành phần nguy hiểm, khiến cho anh khó chịu vô cùng.

Trong lúc vô tình, anh không hề biết tâm trạng của mình lại có thể ảnh hưởng đến nội lực ẩn giấu bên trong thân thể. Tâm trạng dao động, khiến dòng nội lực bắt đầu ngấm ngầm di chuyển. Ngay lúc này, một bàn tay vỗ mạnh lên vai Phùng Tuyệt làm anh hoàn hồn.

Viễn Tu nhìn Phùng Tuyệt cười cười, “Thí chủ, phiền trông hộ bần tăng cái này.” nói rồi giao tích trượng gánh đầy hàng hóa cho anh. 

Cây trượng này trong tay Viễn Tu cứ như cây tăm nhẹ nhàng xoay chuyển, nhưng khi thực sự cầm đến, mới biết nó nặng nề như thế nào, huống hồ trên đó còn treo cả đống hàng hóa. Phùng Tuyệt vì bối rối, nên nội lực đều đã phân tán đi đâu hết, khiến anh bị cây tích trượng đè cho ngã chổng vó.

Bọn Trương Tuyết quay sang mắng Viễn Tu xối xả, nhưng hắn chỉ chắp tay niệm, “Mô Phật.” rồi bỉ ổi nói, “Con người có ba cái gấp, bần tăng, cũng không ngoại lệ. Xin các vị đợi cho một chút!” nói xong người đã chạy mất bóng.

Phùng Tuyệt bị đè cho suýt ngạt thở, mọi người bèn dìu anh vào nhà may Kim Xuyến ngồi nghỉ, sẵn đó cũng đặt may thêm ít quần áo. Khi Viễn Tu trở lại, đối với ánh mắt hoài nghi của Phùng Tuyệt vẫn tỉnh rụi. Hắn ngồi xuống ghế, nhìn Phùng Tuyệt rót cho hắn một tách trà, cười gượng gạo, “Hà hà, hoa mỹ ca, dường như không có cái gì qua mặt được huynh nhỉ?”

Phùng Tuyệt nhướn mày, từ chối cho ý kiến, ánh mắt bình thản lướt qua chỗ Trương Tuyết cùng mọi người đang chọn vải cho Tô Mặc. 

Viễn Tu cũng nhìn về phía đó, nhỏ giọng nói, “Ba người, cùng với người trong Miếu Thần Tài là một bọn. Tôi không biết bọn chúng còn có bao nhiêu người, nhưng dựa vào thân thủ, có thể thấy là một nhóm được đào tạo chuyên nghiệp. Ngoại trừ tôi và huynh, thì Đàm gia và Tuyên gia đều không cảm nhận được chúng.”

Ánh mắt Phùng Tuyệt tối sầm lại, hơi lạnh tản mác. Viễn Tu khẽ rùng mình. Hắn bất giác tự ngồi thẳng lưng, căng thẳng cứ như đang ngồi cạnh lão sư phụ. Ngoài mặt thì đứng đắn, nhưng trong lòng lại không ngừng than thở, “Phật Tổ hiển linh, ngài lại ban cho con cái thiên tai gì thế này?”

Viễn Tu lại nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi đã đánh ngất rồi trấn sạch của bọn họ. Một trong số họ có mang theo lệnh bài trong người. Là cái này.” 

Tấm bài nho nhỏ, cỡ chừng ba ngón tay, được đúc bằng đồng đen, mặt trước có hoa văn chu tước rất tinh sảo, mặt sau chỉ có một chữ nổi, “Truy”.

Phùng Tuyệt cầm lệnh bài chu tước trên tay, môi mỏng mím lại. Một khối đồng đen như vầy có giá trị không nhỏ, nhưng nếu là một tổ chức nào đó cần phân phát thứ này cho thuộc hạ, cứ bốn người một tổ, vậy ước chừng phải cần đến hơn mười khối thì mới miễn cưỡng gọi là một tổ chức. Cho nên, chủ nhân của đám người này nhất định phải có tài lực hùng hậu. 

Hơn nữa…

Phùng Tuyệt đặt lệnh bài lên bàn, để con chu tước ngửa lên trước mặt Viễn Tu. 

Anh nói, “Chu Tước là một trong Tứ Thần, nếu đã có Chu Tước, vậy thì Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long đâu?”

Viễn Tu cau mày vẻ nghiền ngẫm. Hắn nói, “Hẳn là bọn họ còn có ba phân đoàn nữa. Vừa rồi bốn người kia, e chỉ là một trong số những người thuộc Chu Tước. Một đám người hoạt động đông đảo như vậy, trên giang hồ nhất định có tiếng tăm, để tôi hỏi thăm lão Gấu xem huynh ấy có cao kiến gì không.”

Phùng Tuyệt gật đầu. Anh không rành lắm những chuyện này, tốt nhất là cứ giao cho chuyên gia như bọn họ tiến hành đi. Điều anh thắc mắc là, những người kia nếu đã là tổ chức lớn như vậy, thì cần gì phải theo đuôi một đám nhóc miệng còn hôi sữa để làm gì? Không lẽ trong số bọn họ, có điều hấp dẫn bọn chúng? 

Là thứ gì đó, hoặc dã, là một người?

Nghi vấn của Phùng Tuyệt và Viễn Tu lúc này đều tập trung vào kẻ giữa đường nhảy ra, Tô Mặc. 

Tô Mặc bên này đang tranh cãi với Trương Tuyết, bỗng dưng cảm thấy cả người lạnh run. Trực giác nói cho hắn biết, cái hơi lạnh này là từ đằng sau phà tới, nhưng có ăn gan hùm hắn cũng chả dám ngoái đầu lại nhìn. 

Trương Tuyết thấy Tô Mặc không tranh cãi nữa, bèn đánh nhanh thắng nhanh bảo với chủ quầy, “Quyết định vậy đi! Ông chủ, cứ theo kích cỡ của hắn, làm cho ta một bộ vấn nguyệt này, một bộ hoa rơi, một bộ nước chảy, à, thêm một bộ đạp thanh nữa nhá!”

Tô Mặc hoàn hồn, gào lên, “Không! Ta đã đồng ý giả gái bao giờ?”

Trương Đàm bên này đang viết xuống số đo của Tô Mặc cho thợ may (MC: Đừng hỏi tôi làm thế quái nào Trương Tứ Gia có được số đo Mặc tiểu thụ.), bèn chõ mõm vào, “Ngươi không giả gái, nếu để nhị ca của ta phát hiện ra, còn không phải là chết không kịp ngáp à? Ngươi muốn đi bóc lịch?” âm thầm đệm thêm vài câu chủ chốt trong lòng, không bắt ngươi giả gái, lỡ ra đường đụng mặt Trần Dật thì sao? Tuy thời gian qua đã hai năm, nhưng ai biết lỡ họ Trần bị biến thái không quên được lời thề cẩu huyết kia thì làm sao? Ngươi bị hắn đè hay giết là chuyện nhỏ, an nguy của bọn ta mới là chuyện lớn, Trứng Ngỗng!

Tô Mặc mím môi, ta, ta, ta cả nửa ngày vẫn không nói được lời nào phản bác. Đành nín nhịn để mặc Đỗ Tuyên và Trương Đàm đem mình ra nhào nặn. Bên kia, 

Như Ý, Cát Tường đang xem sách chọn kiểu cho nhau, tự giác âm thầm mặc niệm cho bạn nhỏ Tô Mặc hai giây.

Phùng Tuyệt không hiểu lắm mấy lời Trương Tuyết vừa nói, cái gì mà vấn nguyệt, hoa rơi, nước chảy với cả đạp thanh? 

Đứng dậy đi tới, nhìn vào tập tranh đặt trước mặt Trương Tuyết, à thì ra là mẫu áo. Vấn nguyệt là kiểu chéo vai, hoa rơi là áo chiết eo váy xẻ tà, nước chảy là cổ cao váy rũ xếp lớp, đạp thanh cũng là cổ cao, nhưng tay áo túm phồng. Anh có chút tò mò, bèn cầm một tập khác lên xem. Đây là tập áo cho nam giới, nhìn vào có vẻ cầu kì hơn cả của nữ giới. Tên cũng rất lạ, ví như xuân phong là kiểu áo rộng xẻ tà, vân du là kiểu tay ngắn quá khủy, trong ngoài ba lớp… Rồi còn có cái gì mà các loại đai lưng, các loại cổ tay, các loại kim ngọc, giày ủng,…

Phùng Tuyệt lật giở tập tranh, ánh mắt nhìn ông chủ cửa hàng không khỏi nhiều thêm vài phần thưởng thức. Người này thật biết kinh doanh đấy chứ! (máu con buôn lại lòi ra rồi kìa ca ơi…)

Bên cạnh, Trương Tuyết sau khi sung sướng đàn áp được Tô Mặc, quay sang thấy Phùng Tuyệt đang say sưa xem mẫu áo, nên cũng nổi hứng nhào qua giúp vui. Chỉ vào một kiểu áo trong tập vẽ, nàng nói, “Mẫu này lần trước đã đặt cho ngươi rồi. Cái này, cái này cũng đã đặt rồi. Mẫu này cũng rất được, hay là đặt thêm một bộ khác màu được không? Màu trắng rất hợp với ngươi, nhưng xanh da trời cũng không tệ…”

Phùng Tuyệt làm sao còn tâm trí để ý mấy cái mẫu áo vớ vẩn gì đó, sát bên tai là giọng Trương Tuyết. Trong lúc đó, vai kề vai, vành tai tóc mai muốn chạm vào nhau. Phùng Tuyệt tin tưởng, chỉ cần anh khẽ nghiêng đầu, là chóp mũi sẽ chạm vào lớp lông măng trên cổ nàng, hít vào làn hương thiếu nữ mê hồn, và sau đó… sẽ ăn một bạt tai thấy cả trời sao. 

Giữa vô tình bị đánh và tình nguyện bị đánh, Tuyệt đại gia vô cùng phân vân bối rối. 

Câu hỏi trong ngày là, “Ngửi, hay không ngửi?”

Đáp án, còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, thì bên thứ ba đã bon chen nhảy vào. 

Phải rồi, phải rồi, cái thể loại ngôn tình nào mà chả có bên thứ ba? Mà cái ‘bên thứ ba’ này cũng đa dạng lắm nhá. Có thể là tình địch này, là chướng ngại vật này, hoặc là kỳ đà cản mũi này… 

Trong mấy loại đó, cái loại mà nhây nhớt bẩn bựa đi đâu cũng gặp chính là cái thứ kỳ đà cản mũi vô duyên vô thố. 

Ở đây, Tuyệt đại gia là đang muốn nói tới gia hỏa họ Trương tên Đàm kia.

“Tam ca, ca xem màu này hợp với Bùi Lãnh, hay là màu này hợp hơn?” Trương Đàm ôm mấy cuộn vải đặt xuống trước mặt Trương Tuyết, cao hứng hỏi.

Phùng Tuyệt bị Trương Đàm giữa đường chen vào, đẩy ra khỏi Trương Tuyết, chẳng thể làm gì hơn là mang vẻ mặt không cảm xúc, tự mình hít thở sâu vài cái để ổn định lại nhịp tim. Nhịn, nhịn đi. Có câu, ‘quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’ mà. Tuyệt đại gia luôn cho mình là quân tử, nên quyết định đem ‘thái độ’ và ‘thành kính’ của Trương Đàm ghim vào trong bụng, chờ ngày sau giải quyết. 

Trương Đàm nào có hay mình đã bị người ‘thương nhớ’. Lại nói, Trương Tứ Gia trước giờ kẻ thù vô số, nào có để tâm gây thù chuốc oán thêm vài tá người nữa? 

Quan trọng là, Trương Đàm cho rằng Phùng Tuyệt rất khả nghi. 

Từ thái độ cho đến cách hành xử đều khác người, chỉ là bộ mặt lúc nào cũng lạnh như tiền kia thực che giấu quá giỏi, khiến hắn nhất thời không sao nhìn ra được cái âm mưu quỷ kế gì. Thế nhưng, bằng vào trực giác nhạy bén được di truyền của đám hồ ly nhà họ Trương, Trương Tứ Gia hắn dám khẳng định, cái tên Hà Bá này nhất định có động cơ gần gũi Trương Tuyết!

Hừ!

Đừng tưởng có chút nhan sắc liền cho rằng mình vớ bở! Đến cả Diệp Trầm còn chẳng có lỗ chó để chui, phường vô danh tiểu tốt thì làm sao xứng với tam tỷ của ta? Về ôm bia đá mà mơ đi, Hà – Bá! 

Ẩy, khoan đã! 

Tam tỷ hiện đang là Đỗ Tuyên, nói vậy là, Hà Bá này nghiêng về ‘bên ấy’ sao? 

Trương Tứ Gia nghĩ tới cảnh vào một ngày đẹp trời nào đó, Hà Bá biết được Đỗ Tuyên là nữ, bộ mặt lạnh lùng kia sẽ nứt toác ra như thế nào, bèn cười đến chi là nhăn nhở. Chậc chậc, vỡ mộng rồi em ơi, há há há! 

Lúc này, bên ngoài đường lớn, một tốp binh lính cưỡi ngựa rầm rập chạy qua. Dân chúng vội vã dạt vào hai bên lề. Viễn Tu thẳng lưng nhìn ra bên ngoài, chỉ vừa nhác thấy viên tướng dẫn đầu cưỡi hắc mã vượt qua, bèn quay lại nói với Trương Đàm, “Hình như là đi về hướng Miếu Thần Tài…” được nửa câu thì thấy sắc mặt của cả đám ngoại trừ Phùng Tuyệt đều dại ra, bèn hỏi, “…có vấn đề gì sao?”

Cát Tường gật đầu, “Có, có vấn đề.”

Như Ý ôm đống vải run rẩy, “Vấn đề lớn, cực kì lớn.”

Trương Tuyết vứt ngay tập sách, lập tức ném cho chủ quán một tờ ngân phiếu, nói, “Ông chủ, cho mượn phòng tắm nhà ông một chút, sẵn cho xin chút nước ấm luôn! Đúng rồi, trong tiệm hiện có bộ nữ trang nào làm ơn lấy ra giùm!”

Chủ quán nhìn tấm ngân phiếu trước mặt, lập tức gật đầu lia lịa, “Vâng, sẽ có ngay cho quý khách!”

Trương Tuyết quay sang, cau có nhìn bản mặt tái mét trơ ra như phỗng của Trứng Ngỗng, liền giơ quạt gõ xuống đầu hắn một cái, quát, “Còn đứng đây ngu người làm gì nữa? Mau vào trong tắm rửa chải đầu sạch sẽ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này!”

Trương Đàm thấy Trứng Ngỗng đã sợ đến ngu người rồi, vội vàng đích thân dắt hắn vào phòng trong. Như Ý hiểu chuyện, liền móc ra hai xâu tiền, nhét vào tay người phụ việc trong tiệm, nhờ hắn chạy đi mua chút phấn son và hoa tóc. 

Phùng Tuyệt cùng Viễn Tu đều ngây người nhìn cung cách hành động liền mạch của bọn Trương Tuyết. Viễn Tu không nhịn được bèn hỏi Cát Tường, “Này, bọn họ sao vậy?”

Bạn nhỏ bánh bao đang ra sức cột đống hàng hóa kia vào người, vật vã đáp, “Trời ơi, người vừa dẫn lính chạy qua đó, chính là Phó Tướng của Nhị Gia nhà chúng tôi, là Trần Dật tiểu Thế Tử nhà Trần Thân Vương đấy! Chúng ta phải chạy mau thôi, nếu mà để Trần Phó Tướng bắt được, chắc chắn sẽ bị giao cho Nhị Gia, lúc đó là chết chắc rồi!”

Trương Tuyết thở dài một hơi. May mà bọn nàng đã đi trước một bước hốt được Tô Mặc, còn không nếu để Trần Dật nhận ra Tô Mặc, chẳng biết sẽ xảy ra cái chuyện kinh thiên động địa gì nữa. Một người là tiểu Thế Tử nhà Trần Thân Vương, một kẻ là đích tôn tử nhà Tô Quốc Công, đây không phải là Sao Chổi đập vào Trái Đất hay sao? Định diễn Star War à? Thiệt là con bà nó chứ, cái tình huống cú nhọ gì thế này?

Trương Tuyết khẩn trương đi qua đi lại, chẳng biết là được đến vòng thứ bao nhiêu, cuối cùng Tô Mặc cũng xuất hiện, e ấp tựa như thiếu nữ đầu xuân, ôm cạnh cửa nhất quyết không chịu ló đầu ra ngoài. Trương Đàm không thèm đôi co, giơ cẳng đạp một phát, đá Tô Mặc bay ra tiền sảnh. 

Một hồi im lặng kéo dài. Cuối cùng, vẫn là Cát Tường độ thô thần kinh có thể sánh với tường thành, chỉ vào Tô Mặc, thốt một câu, “Đây là Tô gia thiếu gia? Tô Trứng Ngỗng?”

Tô Mặc giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy lên mắng, “Ngươi mới là trứng! Cả nhà ngươi đều là trứng!”

Phùng Tuyệt đưa tay che miệng, khụ một tiếng nhịn xuống xúc động muốn phá ra cười. Nói thật, nếu không phải vừa rồi đã nhìn thấy tên ăn mày Tô Mặc, thì bây giờ chắc đã không buồn cười đến vậy. Người trước mắt, tóc điểm chân mày, môi son má đào, một đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp, áo tím váy lụa, một bím tóc dày vắt qua vai. Quả nhiên là một cô gái nhỏ duyên dáng thướt tha, trông xinh xắn chẳng hề khác gì Như Ý hay Cát Tường. 

Mỗi một tội…

Trương Tuyết nhìn chằm chằm tấm phản giặt đồ của Tô Mặc, búng tay nói, “Vẫn còn thiếu một thứ! Cát Tường!”

“Dạ?”

“Bánh bao của em đâu, đưa ra đây!”

Cát Tường ôm ngực nhảy ngược lui, mặt mày đau khổ, “Thiếu gia, đừng mà!”

Trương Tuyết hướng Cát Tường đi tới, chộp tay bạn nhỏ, “Đừng lằng nhằng nữa, mau cho ta!”

Cát Tường mếu máo, “Hu hu, thiếu gia, bánh bao của người ta!”

Mọi người trợn to mắt nhìn một màn ‘cưỡng bức’ dân nữ. Vẻ mặt của Trương Tuyết quá mức ‘chân thành’ đến nỗi Tô Mặc cũng phải kêu lên, “Đỗ, Đỗ Tuyên! Ngươi, ngươi đây là đang giở trò dâm tặc giữa trời quang đấy à?”

Trương Tuyết tóm được Cát Tường, vừa thọc tay vào ngực áo bạn nhỏ bánh bao, tỉnh rụi đáp, “Chớ chả lẽ phải đợi đến tối?”

Tô Mặc sắc mặt từ hồng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ sang trắng, chỉ tay vào mặt Trương Tuyết cả buổi trời mà chẳng nói được gì. Cuối cùng, khi thấy Trương Tuyết lôi từ trong người Cát Tường ra hai cái bánh bao thịt, vẻ mặt Tô Mặc đã tím ngắt chẳng khác gì nuốt phải con ruồi. Nhưng đợi đến khi Trương Tuyết, Trương Đàm đem hai cái bánh bao đó nhét vào trước ngực áo của hắn, Tô Mặc tức đến suýt nữa sùi bọt mép bất tỉnh.

Trương Đàm giơ hai tay vỗ vỗ chỗ phồng cực kì ‘no đủ’ của Tô Mặc, nhếch mép cười thực gian tà, “Ổn rồi, ổn rồi! Cỡ này thì đố ai dám nghi ngờ!”

Viễn Tu nhìn một màn vừa xảy ra, nhịn cười đến tẩu hỏa nhập ma. Phùng Tuyệt trái lại, nhìn chằm chằm ‘bánh bao’ của Tô Mặc, hơi hoài nghi không biết hai cái bánh ấy vì sao chưa bị mấy đứa nhóc này bóp cho nát bấy.

Lại nói đến Phó Tướng Trần Dật trước đó tại Trấn Đông phát hiện một cái tửu quán…

“HỖN XƯỢC!!”

Thập Nương bị hành động của Trần Dật hù cho giật mình, thấy hắn vung tay định đánh người, liền ngã ngồi xuống đất. Trần Dật vừa cảm thấy có điểm kỳ quái, đã bị một quyền của Úc Dật Thanh đánh lùi lại, ngắt mất dòng suy nghĩ.

Một quyền này của Úc Dật Thanh đánh ra không dùng hết toàn lực, Trần Dật bị đánh lùi mấy bước. Trần Dật cau mày nhìn Úc Dật Thanh, người này chẳng những có nội công, mà ngoại công cũng không xoàng. Nhìn thái độ muốn choảng nhau của hắn, Trần Dật tin chắc một quyền kia chỉ dùng năm phần công lực.

Trần Dật mắt ưng nhìn chằm chằm Úc Dật Thanh, “Các ngươi là ai?”

Úc Dật Thanh lâu ngày kìm nén cuối cùng cũng có cơ hội giở thói chanh chua, “Mắc mớ gì ngươi? Bọn này không hỏi danh tính ngươi thì thôi, đâu có chuyện khách lại hỏi ngược chủ nhà? Này, phép tắc cơ bản như thế mà cũng không biết à?”

Thập Nương lồm cồm đứng dậy, tay vuốt ngực thở phù phù làm như sợ hãi lắm, “Hù chết ta! Vị tiểu ca này, ta chỉ gợi ý cho cậu chỗ tìm người, cậu không thích thì thôi, làm gì mà hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta như thế? Theo ta thấy, cậu đây không phải đi tìm người, mà là đi bắt người mới đúng!”

Úc Dật Thanh bóp cổ tay, “Thôi không nói nhiều nữa! Muốn đánh thì nhào vô!”

“Còn không đánh thì để lại tiền trà rồi đi!” Thập Nương ở phía sau cũng kêu lên.

Trần Dật chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ. Thầm nghĩ, nếu đánh nhau ở đây, trở về chắc chắn sẽ bị Trương Tĩnh dùng quân pháp lột lông. Thôi thì, một điều nhịn chín điều lành. Cái bọn này dám làm ổ ngay đối diện Vong Nhân Y Quán, ở dưới mũi tên quái y Mạc Uẩn kia mà vẫn có thể bình an, đại khái là cũng có chút bản lãnh, hoặc là nói, ngay cả Mạc Uẩn còn không dám động đến đám người này. 

Trần Dật nghĩ đến đây mà băn khoăn, nếu là người mà ngay cả biến thái như Mạc Uẩn còn không thể dây vào, thì ta càng phải cẩn trọng.

Nghĩ thế, Trần Dật liền móc tiền ra đặt trên bàn gần nhất, ôm quyền nói, “Các vị, Trần Dật chỉ muốn tìm người. Vừa rồi đã mạo phạm, xin được cáo từ!” vừa dứt lời liền quay đầu ra cửa, phóc lên lưng ngựa rời khỏi.

Úc Dật Thanh ngây người, “Gì? Vậy là xong rồi? Ta còn chưa có đánh mà?”

Thập Nương cầm tiền nheo mắt nhìn theo đống bụi mù xa xa, “Thôi đi, người này vẫn là không nên dây vào thì hơn.”

Úc Dật Thanh vẫn ba hoa chích chòe, “Hắn có là ai thì bổn công tử vẫn không sợ! Hứ!”

Thập Nương liếc xéo họ Úc, “Là ai? Còn là ai nữa? Trần Dật, cái tên này mà chưa nghe qua bao giờ à? Hắn là cháu đích tôn của Trần Thân Vương, là tiểu Thế Tử phủ Thân Vương đấy!”

“Thì sao? Bổn công tử cũng là tiểu thiếu gia của Úc Kiếm Sơn Trang, lại sợ hắn à?”

“Thật là đồ óc nho! Nghe ta hỏi này, ngươi có biết tiểu Thế Tử nhà Trần Thân Vương làm gì không? Là Phó Tướng của Trương Tĩnh đấy! Mà Trương Tĩnh là ai? Ngươi động vào được à? Ngươi dám động vào sao?”

Úc Dật Thanh ngờ ngợ, “Trương Tĩnh? Không phải là anh trai của gian thương Trương Đàm đi?”

“Chính hắn.”

Úc Dật Thanh thấy thái độ nhún nhường của Thập Nương khi nhắc tới Trương Tĩnh, bụng nghĩ thầm, nói cũng có lý. Một tiểu tử Trương Đàm đã quay cả bọn như bông vụ, huống hồ là một cái Trương Tĩnh tiếng tăm lẫy lừng như vậy? Vẫn không nên đụng vào là hơn. 

Huống hồ… 

Dật Thanh nắn nắn mấy đốt ngón tay của mình, cảm nhận vừa rồi khi va chạm với Trần Dật, cũng không phải chỉ được cái vỏ bên ngoài. Nếu mà đánh thật, có khi lưỡng bại cầu thương không chừng. Hừm, bị nhốt ở nhà lâu quá, quả nhiên công phu cũng bị mai một. Không được, ta phải tìm người rèn luyện thêm mới được… Đợi một lát đầu trọc kia về tới…

Trần Dật ra roi thúc ngựa trở về, trong lòng chắc chắn Thái Tử không thể nào chọn một nơi đầy rẫy nhân vật khả nghi nguy hiểm như Trấn Đông này để làm chỗ ẩn náu được! Xem ra chỉ còn biết chờ tin tức từ chỗ Nghiêm Gia Niên. 

Vì thế, tâm trí Trần Dật đều đặt vào việc đem người đi lùng bắt Tô Mặc. Đáng tiếc làm sao, tiểu Thế Tử của chúng ta lại bỏ lỡ quả trứng ngỗng đáng yêu vào tay hai gia hỏa nhà họ Trương mất rồi!

Ôi thôi, ai thai, hữu duyên thiên lý nan tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng a…

“Bọn ta về rồi đây…” Cát Tường vừa thở hổn hển vừa lết vào cửa.

Trời ngả về tây, trong sân kê một cái sạp gỗ cùng hai bộ bàn ghế, gió hiu hiu thổi qua giàn thiên lý thoang thoảng hương. Trên sạp có Phấn Hồng đang nằm một đống ngủ trưa, sách kê đầu, quạt giấy che ngang mặt. 

Nghe thấy tiếng gọi của Cát Tường, Úc Dật Thanh mới lờ mờ nhỏm người dậy, nheo mắt nhìn mấy tòa núi nhỏ đang khập khiễng tiến vào sân. 

Hàng hóa từng gói từng hộp chất đống lên cao, che hết cả mặt mũi. Viễn Tu cũng thành người gánh hàng rong, đem cây tích trượng bằng vàng của mình ra gánh hàng hóa. Trương Đàm là ông chủ mà cũng không thoát được, trên tay có không ít đồ. Người duy nhất rảnh rang mà đi là Trương Tuyết, bên cạnh là Phùng Tuyệt một tay cầm dù che nắng, một tay cầm hạp điểm tâm, vẻ mặt lạnh như tuyết mùa đông. 

Úc Dật Thanh nhìn thấy Cát Tường bị biến thành quả núi nhỏ, một chân chìa ra bên dưới chập choạng dò đường đi qua, không khỏi ngứa ngáy trong lòng, bèn từ trên sạp thò chân xuống ngáng đường. 

“A aa!!” Cát Tường vấp chân ngã về phía trước, bao nhiều hàng hóa trên tay cứ thế mà bay tới. Chỉ sợ ngã lần này nhất định dập hết rồi, bỗng đâu một cánh tay luồn qua dưới nách, cứu lấy bánh bao một màn. Bên kia, Hùm Thúc vừa vặn đỡ được hết đống đồ, đem đặt cả lên bàn đá.

Cát Tường thở phào, tay chân vịn lên người Úc Dật Thanh mà đứng thẳng dậy, mặt mày hồng nhuận nói, “A, thì ra là Thanh thiếu, cám ơn người nhá! Nếu không là dập hết luôn rồi!” nói rồi bèn chạy sang đỡ hộ Như Ý.

Dập? 

Dập cái gì? 

Cái, cái gì dập? 

Úc Dật Thanh đứng ngây người, hai mắt nhìn trừng bàn tay của mình. Đó, đó, đó là gì vậy? Vừa tròn, vừa mềm, rất vừa tay, hơn nữa… hơn nữa còn có mùi… thơm thơm… Nghĩ tới khả năng cái đó có thể là… ‘cái đó đó’, da mặt họ Úc phừng đỏ như lửa. 

Phùng Tuyệt, Trương Đàm liếc hắn một cái, chỉ có thể nói, Úc Dật Thanh, đây là ngươi tự làm tự chịu!

Như Ý bắt chước tên hòa thượng thúi nào đó, chắp tay niệm một câu, “Mô Phật.”
Sau khi đã dở hết hàng hóa xuống bàn, lão Phúc cười hề hề bưng ra bình trà to mà Như Ý đã pha sẵn từ sáng, rót mời mọi người. Trương Đàm uống xong bèn hỏi, “Bùi Lãnh đâu rồi?”

“Vẫn ở trong phòng đọc sách, cậu nhóc nhà chúng ta rất hiếu học, như vậy rất tốt!” Thập Nương lại châm đầy tách trà cho Trương Đàm, cười nói.

Trương Đàm gõ ngón tay trên bàn, híp mắt nhếch môi cười, “Hừ, mọt sách!”

Cát Tường tu một hồi nước như trâu, vừa nghe liền nói ngay, “Đàm gia, người thật lạ nha, chê tiểu Lãnh mọt sách, mà lại mua về một đống sách cho hắn, bắt chúng tôi khiêng muốn gãy tay luôn hà!”

Trương Đàm bĩu môi, “Đâu phải mua cho hắn? Ta mua để chất đầy trong Thư Các của Hồng Hi Viên đó chứ!”

“Thư Các?” lão Phúc vẻ tò mò.

“Đợi sau khi Hồng Hi Viên xây xong, sẽ có một Thư Các cho mọi người vào đọc sách.” Trương Đàm cười nói.

Úc Dật Thanh bỗng dưng kêu lên, “Khoan đã, vì sao trong chúng ta lại thừa ra một người thế này? Kia là ai?”

Lúc này, mọi người mới tạm dừng tán gẫu, nhìn theo hướng tay Úc Dật Thanh. 

Cạnh bên Trương Đàm, một cô gái nhỏ vận áo tím quần lụa, tóc bím vắt vai, dáng vẻ cứng ngắc lóng nga lóng ngóng, thỉnh thoảng còn đưa tay nâng sửa hai cái ‘bánh bao’. Hành động thực quái! Vâng, ‘cô em nhỏ’ này đâu phải ai khác ngoài Trứng Ngỗng Tô Mặc kia!

Trương Tuyết nhìn Tô Mặc, nhếch mép cười thật lưu manh, “Đây? Đây là nha đầu ta mới mua về, để làm ấm giường cho tứ đệ!”

Trương Đàm phun một búng nước trà, ho sặc sụa. 

Bùi Lãnh vừa tới, nghe Trương Tuyết nói thế, không khỏi nhìn về phía Tô Mặc thêm vài lần.

Trương Đàm trợn mắt nhìn Trương Tuyết, tam tỷ, sao chưa nghe tỷ nói trước vậy?

Trương Tuyết liếc trở lại, đệ có bị ngu không? Trứng Ngỗng hắn không biết ta là Trương Tuyết, hắn chỉ nghĩ ta là Đỗ Tuyên thôi! Làm sao dám để hắn bên cạnh ta?

Trương Đàm liếc khối băng bên cạnh Trương Tuyết đang chậm rãi uống trà, nhướn mày, này, còn Như Ngọc thì sao? Hắn cũng là đàn ông đấy thôi?

Trương Tuyết trừng hắn, quả quyết, đương nhiên khác! Như Ngọc là người của ta!

Trương Đàm âm thầm đánh giá ba chữ ‘người của ta’ kia, lát sau bèn vỗ đầu một cái, ài, vậy cũng được, để hắn ở bên cạnh đệ có vẻ an toàn hơn.

Thống nhất xong, Trương Đàm mới hướng mọi người nói, “Vừa vặn chúng ta cũng đang thiếu người sai vặt. Thập Nương, lão Phúc, từ ngày mai trở đi sẽ chính thức đóng cửa tu sửa lại toàn bộ. Thời gian là một tháng, ngoài việc giám sát nhân công giao cho lão Phúc, Hùm Thúc và Tu huynh, thì những việc còn lại như cây cỏ, bài trí gì đấy sẽ giao cho Thập Nương, Như Ý, Cát Tường, ừm… Như Hoa.”

“Như Hoa?” Tô Mặc da mặt co giật, trên trán bụp ra hai cọng gân xanh.

Trương Tuyết khụ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, “Không gọi Như Hoa thì gọi bằng gì? Ở đây cũng có cả Như Ngọc rồi đấy thôi?” vừa nói vừa chỉ hướng Phùng Tuyệt. 

“Mặc!” Trứng Ngỗng giậm chân gào lên một tiếng. 

Sắc mặt Trương Tuyết sầm lại, “Mặc?”

“Gọi ta Mặc!” Trứng Ngỗng tỏ rõ thái độ thà chết không nhượng bộ. Đùa à, ta đường đường là nam nhi chi chí, anh tuấn tiêu sái, người hùng trong tim của biết bao thiếu nữ,… (lượt bớt một đống chữ)… làm sao lại để mặc cho ngươi thay tên đổi họ thành một cái hoa gì, như gì đó được?

Một bên, Như Ý, Cát Tường run rẩy vịn vào nhau, hồi hộp chờ đợi kết cục dành cho Trứng Ngỗng.

Trương Tuyết trầm giọng, “Ngươi khẳng định?”

“Ta khẳng định!”

“Không đổi ý?”

“Không đổi ý!”

Trương Tuyết vỗ bàn đứng phắt dậy, trỏ tay vào Trứng Ngỗng, nói như chém đinh chặt sắt, “Mặc Nhi! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành thành viên danh dự của Hồng Hi Viên! Biệt hiệu: Trứng Ngỗng!!”

Lời vừa dứt, Trương Đàm là người đầu tiên vỗ tay phụ họa, tiếp đó là một tràng pháo tay rần trời của đám người ăn no rỗi việc.

Tô Mặc ngây ra như phỗng, trong đầu không ngừng xoay vòng mấy chữ:

Mặc Nhi?

Trứng Ngỗng?

Mặc Trứng?

Ngỗng Nhi?



“ĐỖ TUYÊN!! TA PHẢI THỊT NGƯƠI ƯƠI ƯƠI IIIII!!!!!”