Nhất Thân Nhất Cố

Chương 21: Truy




Chương Hai Mươi Mốt: Truy

Tại quân doanh, mặc dù trời thu trong vắt, gió thổi hiu hắt thật đẹp, thật mát, thế nhưng nơi này, chướng khí ngập trời, người người u ám, đến con chuột cũng không dám chạy loạn. Hơn một tháng tình hình này đã kéo dài, và ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Cho đến hôm nay, có thể nói là một ngày tồi tệ hại nhất đối với các vị tinh anh trong quân.

“Vẫn chưa có tin tức? Các người được huấn luyện làm trinh thám kiểu gì? Lập tức trở về tự kiểm điểm cho bổn tướng quân!” tiếng nói trầm thấp ẩn nhẫn lửa giận ngút trời từ trong chỉ huy trướng truyền ra, dọa cho mấy binh sĩ canh gác bên ngoài sợ đến xanh mặt.

Nhóm năm người bước ra khỏi trướng, sắc mặt xám ngoét như tro tàn. Bọn họ đều thuộc biệt đội trinh sát lão làng nhất, nhận rèn luyện khốc liệt nhất. Ấy mà mấy ngày qua đã liên tiếp thất bại, từng tổ đội năm người lần lượt nắm tay nhau xúc hầm cầu, thật sự khiến lệ anh hùng phải rơi trong hầm xí.

Nghiêm Gia Niên cùng Trần Dật còn cách chỉ huy trướng chừng ba mét, vừa vặn nghe thấy tiếng gầm kia, lại nhìn thấy một nhóm người mặt ủ mày ê nhếch nhác đi ra, lập tức tự giác nhấc gót quay ngược trở lại. Đáng tiếc, người bên trong không phải hạng cao thủ tầm thường, mà là Kim Cương Đại Tướng Quân uy dũng, làm thế nào lại bỏ qua chút âm thanh nhỏ nhoi ấy.

“Đã đến sao còn không vào?” giọng Trương Tĩnh gầm gừ như sư tử, khiến Nghiêm Gia Niên cùng Trần Dật đều thoáng rùng mình.

Nghiêm Gia Niên phe phẩy quạt, xoay bước thở dài, “Thôi, thôi, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh…”

Trần Dật vẻ mặt muối tiêu cũng đành theo sát gót Nghiêm quân sư.

Bên trong, Trương Tĩnh đang ngồi xem địa đồ, đầu mày nhíu chặt, bọng mắt thâm quầng, chứng tỏ đã nhiều ngày không nghỉ ngơi. Nghiêm Gia Niên nhìn tình trạng này của Trương Tĩnh, chợt nhớ tới hai năm trước khi đánh quân du mục, Trương Tĩnh cũng mấy ngày đêm không ngủ không nghĩ suy tính đối sách. Hiện giờ mặc dù không đánh giặc, nhưng Trương Tĩnh vẫn khẩn trương còn hơn đánh giặc.

Trần Dật nghĩ tới hai bức thư khẩn phải dùng một ngàn sáu trăm dặm cấp báo kia, trong đầu càng thêm rối tung mịt mù. Bức thư tín đầu tiên là của Trương Thừa Tướng, truyền ý chỉ của Hoàng Thượng, bảo Trương Tĩnh tiếp quản binh quyền toàn vùng Đông Gia, sẵn tiện điều tra, tìm tung tích Thái Tử.

Bức thư thứ hai đến vào năm ngày sau đó, là Trương Duệ truyền đến, báo với Trương Tĩnh, hai ‘ông thần’ đáng lý phải đến điền trang ở Kiên Châu lại không biết đã đào ngũ đi đâu mất dạng.

So với bức thư thứ nhất, thì bức thư của Trương Duệ mới chính thức chọc Trương Tĩnh nổi cơn. Trần Dật còn nhớ rõ, ngày hôm ấy, hai đứa trẻ kia đã mồm năm miệng mười hứa hẹn là sẽ ngoan ngoãn thế nào, đàng hoàng ra sao, túm lại đều là lừa tình người ta. Chả trách, chả trách Nghiêm Gia Niên đã từng nói, “Cặp bài trùng trong nhà họ Trương có thể sánh với thiên quân vạn mã, nếu không canh chừng cẩn thận, ai mà biết được sẽ quậy ra cái họa sát thân gì?”

Hơn mười ngày qua, bọn họ vừa phải tìm kiếm điều tra tung tích Thái Tử, vừa phải cho người ‘truy nã’ hai tên ôn thần kia. Từ thủ phủ Đông Gia đến Kiên Châu, lại từ Kiên Châu thẳng tiến Ca Châu, từ Ca Châu vòng trở lại Thao Châu, vậy mà người cứ như nước bốc hơi, đến một sợi tóc cũng không lưu lại. Cứ tình trạng này tiếp diễn, e rằng trước khi Hoàng Thượng giận cá chém thớt, thì bọn họ đã bị Trương Tĩnh đưa lên thớt trước rồi.

Trương Tĩnh vẻ mặt âm trầm, đột nhiên hỏi, “Mấy ngày nay, Lục Hoàng Tử có hành động gì không?”

Nghiêm Gia Niên đáp, “Mỗi ngày đều mượn vệ binh của phủ Thành Thủ ra ngoài tìm Thái Tử, số vệ binh ấy đều là người của ta, huynh không cần lo lắng. Mỗi ngày đều ra bến cảng tìm người, không hề có liên lạc gì với ai khác.”

Trần Dật mím môi, “Ở bến cảng chúng ta đã tìm hết rồi, thậm chí còn cho thuyền chặn ở hạ lưu cửa sông thả lưới trục vớt, nhưng vẫn chưa từng tìm thấy gì cả.”

Nghiêm Gia Niên gãi cằm, “Ta chỉ lấy làm hiếu kì, so với chúng ta, Lục Hoàng Tử ngoài việc mỗi ngày một lần đem người ra ngoài dạo, thì đều ở tại trong phủ ngồi ngốc. Nói hắn lo cho Thái Tử cũng không hoàn toàn đúng, nhưng nói hắn không lo lại cũng không phải…”

Trần Dật nói, “Hừ, huynh đừng quên, Trình Can giỏi nhất là đóng kịch. Ta vẫn không tin được người nhà Tô gia…”

Nghiêm Gia Niên cười đểu, “Nhưng huynh lại tin Thái Tử đấy thôi?”

Trần Dật nhỏ giọng hừ nhẹ, “Thái Tử cũng không thực sự là…”

Trương Tĩnh cắt ngang lời Trần Dật, “Những chỗ có khả năng đều đã tìm qua, đều không có kết quả. Ta đang nghĩ, nếu như chúng ta tìm ngược lại, thử tra xét ở những chỗ không có khả năng xem sao?”

Nghiêm Gia Niên nheo mắt, “Ý huynh là…”

Trương Tĩnh ánh mắt sắc bén lướt qua bản đồ thành Thao Châu, “Đã hơn một tháng, nếu thực sự đã chết ở trên sông, thì ít ra cũng phải tìm được xác với di vật có thể chứng minh đó là Thái Tử. Nhưng những thứ chúng ta tìm được đều không có gì xác đáng. Tương tự, bọn hung thủ cũng sẽ có kết quả như thế. Cho nên là nói, Thái Tử vẫn còn sống, hoặc là không thể liên lạc với chúng ta, hoặc là đang ẩn nấp.”

Trần Dật hai mắt sáng rỡ, “Không thể liên lạc với chúng ta, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là thương tích trầm trọng không có khả năng liên lạc, thứ hai, là đang bị khống chế! Với tính cách của Thái Tử, chắc chắn sẽ không chịu thỏa hiệp nếu bị uy hiếp! Vậy chỉ có thể là đang ẩn nấp!”

Nghiêm Gia Niên cười tiếp lời, “Đang ẩn nấp, cũng sẽ có hai khả năng. Thứ nhất là muốn tương kế tựu kế chờ rắn xuất đầu. Thứ hai, là đã biết chủ mưu sau lưng là ai, cho nên cần phải ẩn nấp để bảo toàn. Nếu là đang ẩn nấp, như vậy rất có khả năng ngài ấy đang ở rất gần chúng ta, đang ở ngay trong thành Thao Châu!”

Trương Tĩnh đặt tay che trấn Nam, trấn Tây khỏi bản đồ, nói, “Hai nơi này địch ta hỗn tạp, nếu ta là Thái Tử, nhất định sẽ tránh xa hai nơi này.”

Nghiêm Gia Niên nheo mắt cười, “Giao trấn Bắc cho ta đi, chỗ đó là địa bàn của ta!”

Trần Dật nói, “Vậy ta sẽ dẫn người xuống trấn Đông, nơi đó ít người, hẳn sẽ sớm có manh mối.”

Trương Tĩnh lắc đầu, “Không thể kinh động nhiều người. Ta muốn hai người tự mình hành động, lần này không thể sơ xuất được. Nếu chúng ta nghĩ ra được khả năng này, thì bọn chúng cũng có thể. Trước mắt cứ để trinh sát tiếp tục tìm kiếm như trước, hai người sẽ âm thầm tự đi dò xét.”

Nghiêm Gia Niên gật đầu, “Ta hiểu rồi, cứ nhìn bọn chúng to gan ám sát Thái Tử trên thuyền thì biết, rõ ràng là có nội gián theo bên người Thái Tử…”

Vào lúc này, một tiểu binh từ bên ngoài tiến vào, hướng Trương Tĩnh ôm quyền, “Báo Tướng Quân, người của nhóm trinh sát số sáu đã trở về.”

“Cho vào.”

Tiểu binh lui ra, ngay sau đó, một nhóm người thân tàn ma dại, quần áo nhếch nhác vá chằn vá đụp, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm theo nón lá rách, chén bể tiến vào. Nghiêm Gia Niên mặt không đổi sắc lùi lại hai bước, bế khí nín thở.

Cái mùi, cái mùi quá sức là kinh dị!

Trương Tĩnh sắc mặt không đổi, nói, “Đã điều tra được gì?”

Người dẫn đầu lập tức hành lễ, nghiêm trang đáp, “Báo Tướng Quân, nhóm số sáu đã theo một nhóm ăn mày trong bốn ngày, đã tìm được vật này. Nghĩ rằng có thể sẽ liên quan đến vụ việc, nên mới gấp rút mang về.”

Trần Dật cau mày, “Vật gì?”

Người nọ vội tháo nón xuống, tháo xuống búi tóc rối tinh rối mù, mò mẫm trong mớ tóc rối một hồi, chật vật lôi ra được một tấm thẻ bài. Trần Dật run tay cầm lấy (sợ bẩn -.-), nhìn thấy cái tên khắc trên đó, sắc mặt lập tức tối sầm. Nghiêm Gia Niên đi qua, mặc kệ bẩn thỉu cầm lấy tấm thẻ bài kia, ánh mắt cũng trầm xuống, quay sang đặt lên giữa bàn cho Trương Tĩnh.

Tấm thẻ bài vô cùng quen thuộc đối với con dân Đại Triều, mặc dù đã bẩn đến độ sắc đồng chuyển sang sắc đen, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cái tên được khắc trên đó.

“Tô Mặc!” Trương Tĩnh mặt mày như than, trên trán lập tức bụp ra một cọng gân xanh.

Nghiêm Gia Niên cùng đám người kia không ai bảo ai, tự giác lùi lại một bước. Mặt than ngàn năm không dễ thay đổi, nhưng cọng gân xanh kia lại rất đơn giản, dễ hiểu đối với mọi người trong cái doanh trại này. Cọng gân xanh xuất hiện, tức là bão tới rồi.

Không riêng gì Trương Tĩnh, mà Trần Dật khi nhìn thấy cái tên này, căm hận cũng dâng trào, lập tức quay sang hỏi, “Ngươi lấy được cái này ở đâu?”

Đội trưởng nọ đáp, “Ở bên bậc thềm ngoài mái hiên Miếu Thần Tài ở thành Nam. Nơi đó hương khói hưng thịnh, vật này có lẽ là của khách hành hương đến viếng miếu làm rơi.”

Nghiêm Gia Niên cau mày, “Thẻ bài là vật bất ly thân, cực kì quan trọng đối với nam tử Đại Triều. Nếu Tô Mặc đánh mất, không lý gì lại không trình báo lên Phủ Nhân Sự. Hơn nữa, với bản tính hống hách của Tô Mặc, chắc chắn sẽ làm ầm lên tận Phủ Thành Thủ.”

Trần Dật hai mắt hau háu nhìn chằm chằm thẻ bài trên bàn, nghiến răng cười gằn, “Hắn đã biết, hắn nhất định đã biết Tô gia ở Đông Gia bị túm rồi, nên mới không dám kinh động đến chúng ta!”

Trương Tĩnh lại cau mày, mặc dù cũng không ưa gì tiểu tử này, nhưng gia hỏa này nói trắng ra thì từ trước đến giờ vẫn chưa từng gây nên việc gì thiên địa bất dung như đám lão tặc họ Tô kia. Đối với Tô Mặc, nói trắng ra, Trương Tĩnh vẫn chưa từng nổi sát tâm.

Nghiêm Gia Niên phe phẩy quạt giấy, híp mắt nhìn miếng mộc bài kia cười khẩy. Hắn dù sống ở Thao Châu, nhưng số lần vào Sài Kinh cũng không ít, ‘danh tiếng’ của Đỗ Tuyên với Tô Mặc cũng không thua gì mấy lão râu dài trong triều kia. Tô Mặc là đích tôn Tô gia, hơn nữa còn là con trai độc nhất, được cưng chìu đến vô pháp vô thiên là lẽ đương nhiên. Nhưng mà, cái quả trứng ngỗng này, tới nay cũng như Đỗ Tuyên và Trương Đàm, quậy phá thì có đó, nhưng chưa từng quậy chết ai, chọc ghẹo dân nữ dân nam thì có đấy, nhưng cũng chưa từng nghe qua đã cưỡng hiếp ai.

Nghĩ rồi liếc thấy vẻ mặt hận không thể lôi cổ Tô Mặc đem về hành hạ một phen của Trần Dật, Nghiêm Gia Niên chỉ có thể trắc lưỡi. Xui xẻo, ai bảo ngươi mang họ Tô, ai bảo ngươi là Tô Mặc, là đích tôn tử Tô gia? Lần này quả trứng ngỗng kia mà rơi vào tay Trần Dật, bảo đảm không chột cũng què.

Trần Dật quay sang Trương Tĩnh, nói, “Tĩnh huynh, ta muốn bắt Tô Mặc!”

Trương Tĩnh khẽ nhíu mày không đáp.

Nghiêm Gia Niên cũng nhìn ra được suy nghĩ của Trương Tĩnh, bèn nói với Trần Dật, “Tô Mặc chỉ là chuyện phụ, trước mắt quan trọng nhất vẫn là an nguy của Thái Tử. Ta thấy, hiện thời Tô Mặc đã hết đường binh rồi, không có thẻ bài thông hành, không thể ra khỏi cổng thành. Hiện thời Tô gia ở Đông Gia đã bị tê liệt, nếu hắn muốn trở về Sài Kinh, chỉ có cách chờ tiếp viện từ phủ Tô Quốc Công. Nhưng toàn bộ Thao Châu và ba thành Đông Gia hiện thời nằm trong tay chúng ta, Tô Mặc tuy ngốc nhưng xem tình hình thì có lẽ đã biết nhà thúc bá hắn có chuyện, tạm thời sẽ không dám manh động xuất đầu.”

Trần Dật vẫn nhìn chằm chằm miếng thẻ bài, cắn răng, “Nhưng mà…”

Nghiêm Gia Niên cười xòa, “Ngươi cứ yên tâm đi, Tô Mặc là cái thùng rỗng kêu to, chắc chắn giờ này đã sợ đến mất mật, rút ở một xó xỉnh nào đó rồi. Trước mắt cứ tập trung tìm Thái Tử, sau đó, ngươi chỉ cần đích thân đi một chuyến đến Miếu Thần Tài, bảo đảm sẽ moi ra được hắn! Huống hồ, ta hỏi này, ngươi có biết mặt mũi Tô Mặc ra sao không?”

Trần Dật nghiến răng. Hắn đã từng gặp qua gia hỏa Tô Mặc này một lần, nhưng là mười ba năm về trước. Không nhắc thì thôi, nhắc đến, tựa như nhắc đến mối nhục trong lòng Trần Dật, nhổ không được, nuốt không xong, thực là con mẹ nó khó chịu.

“Chuyện Tô Mặc cứ tạm gác lại đã. Hai người cứ y lời ta vừa nói, chia ra hành động. Thời gian cấp bách, nếu không tìm được người thì cũng phải có chút tin tức, đi nhanh về nhanh.” Trương Tĩnh trầm giọng tổng kết mọi chuyện.

Nghiêm Gia Niên, Trần Dật, hai người chia làm hai hướng, vốn định bí mật đi điều tra tung tích Thái Tử. Nhưng chẳng may cho Nghiêm Gia Niên, vừa ra khỏi quân doanh liền đụng mặt Trình Can cũng đang từ bến cảng trở về. Để tránh gây nghi ngờ, Nghiêm Gia Niên đành cùng Trình Can một đường nói cười trở về Phủ Thành Thủ.

Lại nói, Trần Dật quả thực ôm một bụng lửa giận mà đến Trấn Đông. Nơi này trông xa nhìn gần chỉ có mấy con đường, còn lại đa số đều là ruộng đồng, vườn cây, và nhà dân, đi xa một chút là đường lên núi. Ban đầu còn tưởng dễ dàng, thế nhưng đến rồi mới biết, thì ra một người nếu muốn trốn vào những nơi thâm sơn cùng cốc như vầy, muốn tìm một chút tung tích quả thật chẳng dễ chút nào.

Trần Dật cưỡi ngựa, dường như không mục đích đi qua khắp các con đường, chợt nhớ ra Vong Nhân Y Quán cũng ở Trấn Đông, bèn đánh ngựa ghé qua một chút, biết đâu may mắn sẽ hỏi ra được chút gì đó ở chỗ tên quái y kia.

Đến khi đứng trước cánh cửa đóng kín im lìm của Vong Nhân Y Quán, Trần Dật mới biết, thì ra dạo này Thao Châu yên ắng như vậy là do tên quái y này đi vắng rồi. Chả biết lại la cà gieo rắc tai họa ở nơi đâu.

Đang định leo lên ngựa ra về, chợt có giọng lanh lảnh cất lên, “Này vị tiểu ca! Đến tìm Mạc quán chủ sao?”

Trần Dật theo tiếng nói quay lại, mới nhìn thấy đối diện Vong Nhân Y Quán chẳng biết từ lúc nào lại mọc ra một cái trà quán. Ban nãy vì chỉ chú tâm đến Vong Nhân Y Quán, cũng không kịp nhìn thấy. Người vừa cất tiếng lảnh lót kia là một phụ nữ trạc ba mươi, mặt mày nở nang, quần lụa áo hoa, trông xa thì như chậu hoa di động, nhìn gần mới biết thì ra là cả một rừng hoa di động. Trần Dật hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua trà quán đối diện mà kinh ngạc.

Cái quán này, nếu nói là quán cóc thì không phải, nhưng nếu bảo là một tửu lâu thì càng không chính xác. Chỉ thấy một cái lều xập xệ được dựng lên, vừa đủ che nắng che mưa, một bên bức vách tường đã bị đánh sập quá nửa, bốn thanh gỗ trụ nhà vẫn còn huy hoàng đứng vững, càng làm tăng thêm cái phong cách dột nát của nó. Sát bên lề đường, một tấm biển gỗ được kê trên chân ghế, đề ba chữ vằn vện, “HỒNG HI QUÁN”.

Thập Nương hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cậu thanh niên trước mặt. Úi chà chà, dạo này mặt trời mọc đằng tây hay sao mà cứ nhìn thấy trai đẹp miết vậy đó!

Gần như là trong chớp mắt, Thập Nương đã lượn tới trước mặt Trần Dật, đon đả, “Tôi nói này tiểu ca, cậu đến không đúng lúc rồi! Mạc quán chủ đã đi hái thuốc, lần này nghe nói là lên tận Vạn Thạch Sơn tìm cây gì đá gì đó, không tới một hai tháng là không có về tới đâu!”

Trần Dật nghe thế thì lấy làm lạ, quên cả thắc mắc vì sao chỉ trong chớp mắt mà Thập Nương đã đứng trước mặt mình, liền hỏi, “Hắn đã nhắn lại với cô như thế?”

Thập Nương che khăn cười duyên, “Ầy, Mạc quán chủ là khách quen của chúng tôi mà! Nếu tiểu ca không gấp, thì mời vào uống ly trà mát!” nói xong không thèm đợi Trần Dật ừ hử gì đã quay lại đon đả kêu, “Lão Phúc! Có khách! Mau đi pha trà! À, gọi Dật thiếu dâng trà lên nhé!”

Đến khi đã ngồi xuống ghế, Trần Dật vẫn còn mơ màng chả biết làm sao lại vào đây ngồi. Cái quán này, nhìn bên ngoài thì xập xệ, vá chằng vá đụp, đến khi vào bên trong, chậc, chỉ sợ giẫm mạnh một cái, thì tấm bạt che bên trên nhất định sẽ sập ngay không cần bàn cãi. Hắn nhìn xuống sàn, đây rõ ràng là nền đá lót nhà, là loại đá cứng dùng cho trà quán tửu lâu, chứng tỏ nơi này cách đây không lâu quả thực có một cái trà quán, nhưng giờ thì…

Trần Dật nhìn một đống ngói vụn chất cao ngoài mép vườn, chân mày run rẩy nhíu lại. Gì đây? Chả lẽ nơi này vừa có động đất quét qua?

“Cạch!”

Tiếng đồ sứ chạm bàn gỗ đánh cho Trần Dật tỉnh ra. Nhìn cái tách đang chảy nước trước mặt mình, lại nhìn cái người vừa ‘dâng’ trà cho mình, Trần Dật không khỏi ngẩn ra. Người này, quần là áo lụa, đầu đội ngọc quan, một bộ trường sam xanh mát mắt, rõ ràng bộ dạng xinh đẹp, nhưng vừa mở miệng liền khiến người ta choáng váng.

Úc Dật Thanh trừng mắt, “Nhìn cái mông khỉ! Trà đó, uống lẹ rồi cút!”

Một bên, Thập Nương liền kêu lên, “Ối giời ơi! Dật thiếu, ngài làm như vầy là không được! Là tôi nhờ ngài ‘dâng’ trà, chứ không phải ‘đập’ trà vào mặt khách như thế!”

Úc Dật Thanh hất hàm quay ngoắt, “Hừ, ông đây đã rót trà cho hắn, coi như là phước đức ba đời tám hoánh nhà hắn rồi!” nói rồi ngồi phịch xuống cái ghế nghiêng của lão Phúc, mặt mày cau có, không biết là đang nghĩ cái gì.

Trần Dật cau mày nhìn nhìn cái tách trà kia, một vệt nứt dài từ đáy kéo lên đến nắp, vừa khẽ động liền vỡ ra làm hai nửa. Một cái tách sứ bình thường có vỡ thì cũng không thể vỡ thành hai nửa xấp xỉ nhau như vậy, đây hẳn là do nội lực mà ra. Nhưng một chút nội lực như vậy vẫn không thể nói lên điều gì, việc quan trọng bây giờ là tìm ra tung tích của Thái Tử, chứ không phải tìm hiểu xem cái quán này từ đâu mà ra.

“Ngại quá! Để tôi đổi tách khác cho cậu!”

“Không cần đâu. Ta chỉ muốn hỏi vài câu rồi đi thôi.”

“Vậy tiểu ca đã tìm đúng chỗ rồi đấy! Trấn Đông này nói nhiều không nhiều, ít cũng không ít, có chuyện gì thì cứ hỏi Thập Nương tôi, bảo đảm heo nái nhà nào đẻ mấy lứa cũng nói tuốt cho cậu biết!”

Heo nái…

Trần Dật khụ một cái, cố gắng giữ bình tĩnh, “Ờm, thật ra tôi chỉ muốn hỏi, dạo này trong trấn có khách lạ đến hay không?”

Thập Nương hỏi lại, “Ấy, khách lạ là lạ như thế nào? Nơi này mặc dù không nhiều người như ở mấy trấn trên, nhưng cũng là đất Thao Châu, người đến người đi dĩ nhiên phải có. Tiểu ca, cậu hỏi đại khái quá, làm sao tôi trả lời?”

Trần Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy Thập Nương nói cũng có lý, bèn lựa lời hỏi, “Ý tôi muốn hỏi là, dạo gần đây, mọi người có từng thấy qua một thanh niên trẻ, mặt mũi sáng sủa, vóc dáng cao ráo, nhìn có vẻ rất là thư sinh, ừm, người này có lẽ còn có bệnh trong người, nên thoạt nhìn rất yếu ớt.”

“Thư sinh?”

“Đúng.”

“Mặt mũi sáng sủa? Vóc dáng cao ráo?”

“Đúng! Đúng!”

“Thoạt nhìn rất yếu ớt?”

“Đúng vậy!”

Thập Nương bật cười khanh khách, “Tiểu ca, ở đây chẳng phải có một người ngay trước mắt cậu đó sao?” nói rồi chỉ qua chỗ Úc Dật Thanh.

Trần Dật nhìn người thanh niên kia, quả thật không khác miêu tả của mình là mấy, nhưng đáng tiếc đây không phải là người mình cần tìm, bèn lắc đầu chán nản.

Thập Nương lúc này mới ra vẻ luyến tiếc nói, “Tiểu ca, tôi nói thật cậu nghe nhá. Ở Trấn Đông này đa số đều là gia đình trung niên, lớp trẻ một là đến trường học ở Trấn Bắc, còn không thì đã lên Trấn Nam buôn bán, số còn lại thì nhập ngũ cả rồi. Quán tôi hôm nào cũng mở cửa, quanh quẩn cũng chỉ nhìn thấy Mạc quán chủ là thanh niên trẻ tuổi cao ráo sáng sủa y lời cậu nói, nhưng Mạc quán chủ ở đối diện thì sao là người lạ được? Ngay cả Dật Dật nhà chúng tôi cũng không được xem là người lạ. Nếu cậu muốn tìm, thì có thể lên Trấn Nam xem thử.”

Trần Dật lắc đầu, “Đã tìm ở Trấn Nam rồi, nhưng vẫn không thấy người…”

Thập Nương đột nhiên sán lại, vẻ mặt mập mờ, “Ầy, cậu tìm ở đâu mà không thấy người? Nghe qua lời tả của cậu, thì người này chắc cũng thuộc loại mỹ nhân, mà muốn tìm mỹ nhân thì đi đâu tìm, đừng nói với tôi rằng cậu không biết đấy nhá!”

Thoạt nhiên còn lờ mờ, nhưng vừa hiểu ra, Trần Dật liền giận tím mặt, đập bàn đứng dậy quát, “HỖN XƯỢC!!”